Trong phòng bệnh.
Tống Ly đi loanh quanh bên ngoài một lúc lâu, dường như đang do dự không biết lúc này có nên ép tôi không.
Sau khi nói với tôi một đống lời nói mà tôi cảm thấy không hiểu nổi, bác sĩ vào và nói với anh ta rằng tôi đã bị mất trí nhớ.
Không phải giả vờ.
Nét mặt Tống Ly thay đổi liên tục, cuối cùng anh ta vẫn nói cho tôi biết, rằng chúng tôi đang trên đường đi ly hôn, nhưng trước đó, tôi đã từng hối hận n lần.
Được thôi.
Khuôn mặt anh ta thực sự đẹp trai, tôi rất thích.
Nhưng…
“Ngày xưa chúng ta… không phải là kẻ thù sống chết sao?”
Tôi ho nhẹ một tiếng và hỏi, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
“Sao cuối cùng, lại kết hôn với nhau được nhỉ?”
Tống Ly ngẩn người, có lẽ anh ta không ngờ cả điều này mà tôi cũng quên mất.
“Quên đi cũng tốt, đừng nhớ lại nữa…”
“Tống Ly!!!”
Tôi ngạc nhiên kêu thành tiếng.
Rồi ôm chặt bản thỏa thuận ly hôn vào lòng và níu anh ta lại.
“Con m/ẹ nó, mới mấy năm mà anh kiếm được nhiều tiền quá vậy!”
Tôi và Tống Ly, cùng với Cố Hoài, quen biết nhau từ thời trung học.
Hồi đó Cố Hoài là học bá, chúng tôi là học dốt.
Tôi và Cố Hoài là bạn thân từ nhỏ, anh ấy vâng lời mẹ tôi mà đi theo quản lý tôi, kèm cặp việc học của tôi.
Tống Ly là học sinh dốt vừa đẹp trai vừa ngổ ngáo, anh ta dụ tôi không chuyên tâm học hành, hàng ngày tổ chức học sinh thành lập nhóm quý cô đại chiến với băng nhóm trường học của anh ta.
Cố Hoài khuyên nhủ không thành.
Đêm sau kỳ thi đại học, Cố Hoài định tìm tôi, hỏi tôi dự định đăng ký nguyện vọng vào trường nào, nhưng tôi lại hẹn Tống Ly ra ngoài đánh nhau.
Chúng tôi đã hẹn, ba năm trôi qua, nhất định đêm nay phải quyết một trận sinh tử!
Tốt lắm.
Quyết đấu hay lắm.
Bảy năm sau khi tốt nghiệp trung học, hai chúng tôi quyết đấu đến trên giấy chứng nhận kết hôn luôn.
Và tôi mất đi bảy năm ký ức, Cố Hoài đi đâu, tôi cũng không có ấn tượng, không biết gì cả.
Đột nhiên có người phụ nữ đẩy cửa vào, ánh mắt rất quen thuộc, do dự một chút, cô ta hỏi.
“Anh xong chưa, Tống Ly?”
Tống Ly nhíu mày, cuối cùng kiên nhẫn nói.
“Đợi thêm chút nữa.”
Tôi nhìn anh ta rồi lại nhìn người phụ nữ kia, và thốt lên.
“Ngày xưa không phải cô là đàn em của tôi sao???”
Ngày đó Trì Noãn Noãn là đàn em của tôi, hoàn cảnh gia đình không tốt lắm, học lực cũng không ra gì, lại còn nhát gan.
Khi cô ta bị một đám nữ quái bắt nạt, tôi đã cứu cô ta, và từ đó về sau cô ta theo tôi lăn lộn.
Cố Hoài dạy tôi học, cô ta có thể theo học ké.
Tôi và Tống Ly chọc ghẹo lẫn nhau, cô ta cũng chọc ghẹo theo.
Cô gái nhỏ ngày nào luôn chỉ biết trốn sau lưng tôi, giờ đây lại nhìn tôi với vẻ xa cách và thù địch.
Ánh mắt đó còn có chút ngượng ngùng và xấu hổ, lạnh lùng nhìn tôi một cái và mím chặt môi.
“Con mẹ nó, không lẽ cô là người tình của anh ta à?”
Tôi bất giác thốt lên.
Trong đầu tôi vô tình vang lên một bài hát dường như rất quen thuộc, sau này bạn thân trở thành người tình của người ta…
Khụ.
Tôi không nhịn được, bỏ bản thỏa thuận ly hôn xuống, vỗ tay khen ngợi, m.áu ch.ó, thực sự là quá m.áu ch.ó.
Mặc dù tôi quên mất dáng vẻ khi tôi và Tống Ly kết hôn, cũng mất đi tất cả ký ức của những năm này, nhưng, trí thông minh của tôi không mất.
Tôi để bản thỏa thuận ly hôn xuống.
“Cuộc hôn nhân này, tôi không ly nữa.”
Tống Ly đứng hình tại chỗ, sau đó bùng nổ.
“Văn Hi!!!”
Vất vả lắm anh ta mới thuyết phục được tôi đồng ý ly hôn, hơn nữa đây còn là lần thứ hai gặp nhau tại sở dân chính sau một thời gian ly thân để suy nghĩ.
Tôi thích thú nhìn vẻ tức giận và thất bại trên khuôn mặt anh ta, tìm lại được cảm giác là chị đại của trường Minh Sơn vào năm cấp ba của mình.
Trì Noãn Noãn cắt ngang.
“Tống Ly, từ từ nói với cô ấy, em nghĩ rằng cô ấy vẫn còn yêu anh, nên cô ấy…”
Tôi chỉ vào số tiền mặt trên tờ thỏa thuận và nói.
“NO NO NO, tiền, không đủ.”
“Quá ít.”
Tôi “chậc chậc” hai tiếng, liếm liếm răng hàm sau nhìn họ.
“Làm sao tôi có thể ký cái thứ vớ vẩn này, hồi đó môn học tốt nhất của bà đây là toán, các người thêm cho tôi một con số 0, tôi mới ký.”
“Đùa à, tự cho mình là liên quân tám nước à? Tôi trông giống con bệnh Đông Á lắm sao?”
*Liên quân tám nước hay Bát Quốc Liên Quân là liên minh của tám quốc gia đế quốc nhằm chống lại sự nổi dậy của phong trào Nghĩa Hòa Đoàn tập kích vào các sứ quán của tám quốc gia này ở TQ.
*Con bệnh Đông Á: Chỉ trích sự tham nhũng và kém cỏi của chính quyền nhà Thanh.
“Nhanh lên đi, trời đã tối, tiệm in ấn sắp đóng cửa rồi.”
Một giờ sau, tôi hài lòng cầm trên tay bản thỏa thuận ly hôn vừa được sửa đổi, vẫn còn ấm, tôi liếm môi.
Ngày đó Cố Hoài đã nói gì về tôi nhỉ?
Anh ấy bảo tôi, không chịu học hành, tương lai sẽ không kiếm được tiền, chỉ có thể làm nội trợ cho người khác, và với tính tình của tôi lại không thể làm nội trợ được, gặp phải người tính tình không tốt, không chừng sẽ bị người ta đánh.
Ha ha ha chắc anh ấy không ngờ tôi chỉ ngủ một giấc đã kiếm được nhiều tiền như thế này…
Tôi vui đến mức muốn nhảy cẫng lên.
Tôi sờ sờ cái đầu vừa mới khâu xong, hít hà mấy hơi, nhìn hai người bên cạnh với vẻ mặt xanh mét, tôi mới miễn cưỡng gom nụ cười không giữ được ở khóe miệng lại một cách ân cần.
“Ôi, cái gì ấy nhỉ… à… tiền mất có thể kiếm lại, nhưng tình yêu đích thực thì khó tìm. Tình yêu đích thực khó tìm lắm nha.”
“Văn Hi, em thực sự bị mất trí nhớ à?”
Lúc này, ánh mắt Tống Ly đầy khó hiểu, anh ta từ từ nhìn tôi và hỏi một câu như vậy.
Cảm xúc của tôi cũng đã bình thường lại, khi nhìn vào ánh mắt của anh ta, có lẽ do ký ức đã mất đi, tôi bất giác mím môi, trái tim cảm thấy hơi buồn.
“Tin bác sĩ, tin vào khoa học đi.”
“Nếu tôi không mất trí nhớ, có lẽ sẽ cảm thấy rất buồn, nhưng việc mất trí nhớ giúp tôi vui vẻ đồng ý ly hôn, điều này tốt cho cả ba người chúng ta.”
Tôi ngẩng mặt lên, cười nhìn Tống Ly.
“Không phải anh nên cảm thấy nhẹ nhõm sao? Sao anh trông có vẻ, không vui lắm nhỉ?”
Đùa à.
Kèm theo với việc mất trí nhớ, không chỉ có trí thông minh của tôi mất, mà còn mất cả cảm xúc.
Trong cảnh tượng ba người trước mắt, nếu nói rằng việc tôi và Tống Ly chia tay, không liên quan gì đến Trì Noãn Noãn, và bọn họ không có dây dưa gì với nhau thì có chết tôi cũng không tin.
Vậy thì, hai người này chính là kẻ thù của tôi.
Dù tôi đã mất trí nhớ, thì tôi cũng không thể để họ thoải mái.
Quả nhiên.
Biểu cảm của Tống Ly lập tức không ổn.
Trì Noãn Noãn vội vàng ôm lấy cánh tay của anh ta, nhẹ nhàng nói.
“Hi Hi nói đúng, đây đúng là sự giải thoát cho cả ba chúng ta, Hi Hi, cậu hãy chăm sóc bản thân thật tốt nhé.”
“Số tiền này đủ cho cậu sống thoải mái rồi, hy vọng sau này cậu không liên lạc với Tống Ly vì chuyện này nữa.”
Hừ.
Ngày xưa anh ta là kẻ thua cuộc dưới tay tôi.
Không tranh đấu được với tôi, thậm chí cả đẳng cấp võ thuật cũng thua tôi, cô ta cũng mất trí nhớ rồi sao??
Làm sao tôi lại quan tâm đến loại người này!
Lại còn là kẻ ngoại tình.
Tôi không che giấu rồi lườm cô ta một cái, nuốt những lời khó nghe xuống, hỏi.
“Tôi gọi Cố Hoài đến đón tôi ra viện, ai cần các người?”
“Đúng rồi, điện thoại tôi đâu? Anh ấy vẫn ở thành phố này chứ?”
“Văn Hi, cậu…”
Biểu cảm của Trì Noãn Noãn đột ngột thay đổi, dường như lúc này cô ta mới chấp nhận được sự thật là tôi thực sự đã mất trí nhớ.
“Có chuyện gì vậy?”
Trong lòng tôi trỗi lên một cảm giác không ổn lắm, tôi nghiêm túc nhìn họ hỏi.
Tống Ly lạnh lùng nhìn tôi, bất ngờ mở miệng.
“Em làm Cố Hoài bị tổn thương rất nặng nề, cậu ấy đã đi nước ngoài được sáu năm, hình như tháng trước mới trở về.”
Tôi?
Làm Cố Hoài tổn thương á?
Làm sao vậy? Tôi đánh anh ấy à??
Trái tim tôi bỗng nhiên lại đau nhói, tôi không nhìn Tống Ly mà cau mày.
“Tại sao tôi lại không lưu số của anh ấy?”
Hồi cấp ba tôi luôn ghi chú cho anh ấy là “Quản gia Tiểu Cố”, nhưng bây giờ tôi lướt mãi mà không thấy.
Tống Ly và Trì Noãn Noãn lại nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, họ liếc nhau một cái, rồi đi ra ngoài, không thèm quan tâm tôi nữa.
Tôi cảm thấy bồn chồn.
Tôi gửi một tin nhắn vào nhóm bạn học:
“Ai đó cho tôi xin số liên lạc của Cố Hoài đi, gấp lắm, quản gia nhỏ của tôi biến mất rồi, giúp tôi tìm với!”
Trong nhóm vừa mới còn người trò chuyện.
Rõ ràng mọi người vẫn đang chia sẻ video các cô gái nhảy múa.
Bỗng nhiên hoàn toàn yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu.
Trong một khoảng lặng chết chóc, tài khoản QQ đã nhiều năm không hoạt động của Cố Hoài, bỗng nhiên chớp lên một lần, phát ra một từ lạnh lùng và mỏng manh.
“Hừ.”
Tôi cũng sững sờ.
Tôi không kiềm chế nổi cảm xúc hỗn độn bên trong mình.
“Tiểu Hoài Hoài, cậu ở đâu thế? Tôi đang nằm viện, đến đón tôi đi.”
“Đùa chút cho vui ha ha, các bạn ơi, tôi và Tống Ly đã kết hôn, và hôm nay chúng tôi đã ly hôn rồi.”
Tôi gửi một loạt biểu tượng cười haha.
Phải công nhận.
Các biểu tượng cảm xúc sau nhiều năm này đẹp thật đấy.
Khung chat lại một lần nữa tĩnh lặng.
Theo sau một bạn học gửi ra dấu ba chấm, là một nhóm bạn học bắt đầu gửi hàng loạt dấu ba chấm.
Làm gì thế?
“Chúng ta đã cùng trải qua những ngày tháng học trò, có thể quan tâm nhân văn đến tôi một chút có được không? Dù trước đây đã xảy ra chuyện gì, thì chị Văn Hi của các bạn đã trở lại rồi đây ha ha…”
Tôi nhìn cơ thể mình bây giờ đã xinh đẹp hơn trước nhiều, nhưng lúc này trong lòng tôi thực sự chỉ là tâm trạng của một học sinh cấp ba.
Tâm trạng giống như một con ch/ó điên sau kỳ thi đại học vậy.
Và tôi đột nhiên sở hữu nhiều tiền đến thế này…
Không biết qua bao lâu.
Những bạn học dễ thương của tôi vẫn đang gửi “66666” cuối cùng cũng dừng lại.
Avatar của Cố Hoài lại xuất hiện một lần nữa, cậu ấy hỏi một câu.
“Ở bệnh viện nào?”
Các bạn học im lặng một chốc, sau đó lại là một loạt dấu hỏi.
Một loạt dấu chấm than.
Chỉ có như thế.
Văn hóa mạng ngày nay hơi đáng sợ.
“Thành phố W, Bệnh viện Nhân dân số ba, khoa ngoại, phòng 712.”
Tôi trả lời.
“Tiểu Hoài Hoài, tôi muốn ăn bánh bao nướng.”
Dù sao, trước đây, tôi luôn thẳng thừng sai bảo Cố Hoài như vậy trong lớp, qua bao năm, thói quen này đã ăn sâu vào xương tủy.
Đến khi gửi xong tôi mới nhớ ra quên hỏi Cố Hoài có kết hôn chưa, hoặc có bạn gái chưa.
Nhưng mọi chuyện đã rồi.
May mắn thay.
Một lát sau, trong khoảng lặng chết chóc, biểu tượng của Cố Hoài nhẹ nhàng động đậy, gửi đến hai từ:
“Đợi tôi.”
Trong nhóm một loạt biểu tượng cảm xúc điên cuồng, mọi người đều giơ những ngón tay cái cho Cố Hoài.
Tôi bối rối.
Nhưng cũng khá an tâm, có vẻ như anh ấy không có bạn gái.
Tôi cảm thấy toàn thân thoải mái.
You cannot copy content of this page
Bình luận