Vạch Mặt Đàn Em Thảo Mai

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

Bạch Tinh Tinh đứng tại chỗ, nắm chặt mép váy, đôi mắt đỏ hoe nhìn Phó Nhiên đưa tôi vào vòng tay anh rồi rời đi.

 

Tôi nhìn cô ta, khẽ cười khẩy.

 

Chậc, mấy kẻ thích bám víu thế này làm sao có kết cục tốt, đến cả điều này cũng không hiểu sao?

 

Đi rất xa rồi, Phó Nhiên vẫn nắm chặt tay tôi, không chịu buông.

 

Tôi cau mày ra lệnh: “Anh buông ra, đừng bám dính thế.”

 

Phó Nhiên cẩn thận nhìn tôi.

 

“Không, em đừng giận. Cô ta cứ quấn lấy anh, anh không muốn cô ta xuất hiện trước mặt em. Em tin anh đi, thật đấy, Tiểu Lê, anh sẽ giải quyết chuyện này.”

 

6.

 

Ồ, hóa ra anh sợ tôi chia tay sao.

 

Đúng là đồ ngốc.

 

Tôi không nhịn được bật cười, kiêu ngạo nói với Phó Nhiên: “Em muốn ăn ở nhà hàng hải sản tự chọn mới mở kia.”

 

Phó Nhiên lập tức xóa tan vẻ ủ dột vừa nãy, cả khuôn mặt như bừng sáng: “Chúng ta đi ngay bây giờ.”

 

Không biết cách “giải quyết” mà anh nói là gì, nhưng từ hôm đó, tôi thật sự không còn thấy Bạch Tinh Tinh nữa.

 

Không phải nhìn thấy người mình ghét đúng là khiến tinh thần sảng khoái.

 

Một tối nọ, bạn cùng phòng đột nhiên hỏi: “Hứa Lê, cậu biết gần đây Bạch Tinh Tinh đang làm gì không?”

 

Tôi hơi ngạc nhiên vì câu hỏi đó.

 

“Không biết, mình đâu có thời gian để quan tâm cô ta làm gì.”

 

Bạn cùng phòng nhìn tôi, bật cười khúc khích: “Cậu tưởng cô ta bỏ cuộc rồi à? Bây giờ cô ta vẫn đang học theo cậu đấy.” 

 

“Nhưng quần áo, đồ ăn, đồ dùng của cậu quá đắt đỏ, cô ta rõ ràng không thể kham nổi. Thế là cô ta lên mạng livestream bán hàng để kiếm tiền.”

 

Bạn cùng phòng cầm điện thoại, hào hứng buôn chuyện với tôi. 

 

“Cậu xem tài khoản này đi, Bạch Tinh Tinh tự dựng hình tượng tiểu thư nhà giàu trên mạng, hoàn toàn bắt chước phong cách của cậu.” 

 

“Cô ta còn nói mình là học bá, có một anh bạn trai cưng chiều mình đến mức lên trời không đủ.”

 

“Không chừng cô ta luôn ghen tị với cậu, thậm chí mơ cũng muốn trở thành cậu đấy?”

 

Tôi nhìn dáng vẻ hào hứng của bạn cùng phòng, nhún vai: “Ai mà biết được? Kệ cô ta thôi.”

 

Chỉ cần không ảnh hưởng đến tôi, cô ta có nói bố tôi là bố cô ta trên mạng, tôi cũng chẳng quan tâm.

 

So với việc đó, tôi thấy quan tâm đến sinh nhật năm nay của mình thì hơn.

 

Những năm trước, sinh nhật của tôi đều do mẹ tôi tổ chức, rất giản dị: một bát mì trường thọ bà ấy tự tay nấu, và một bộ trang sức cao cấp.

 

Từ khi tôi ra đời đến giờ, mẹ đã tặng hơn hai mươi bộ trang sức rồi.

 

Không biết năm nay mẹ có tặng thêm một bộ nữa không.

 

Sinh nhật năm nay có nên về nhà không nhỉ? Tôi nhớ bát mì mẹ nấu quá.

 

Nghĩ vậy, tôi gọi điện cho Phó Nhiên.

 

Giọng anh trong điện thoại trầm ấm, giàu từ tính. 

 

Là một người dễ bị hấp dẫn bởi giọng nói, tôi không khỏi bối rối trong một giây, hơi thở như bị ngưng lại. 

 

Tôi hỏi anh: “Sắp đến sinh nhật em rồi này, anh nói xem, năm nay em có nên về nhà không nhỉ?

“Em nhớ mẹ quá, phải làm sao đây?”

 

Phó Nhiên không hề do dự, trả lời ngay: “Nếu em về, có thể mang theo cả anh không?”

 

Anh ngừng lại một chút, giọng có vẻ tủi thân: “Anh còn chưa được gặp phụ huynh mà. Chúng ta không phải đã nói tốt nghiệp xong sẽ kết hôn sao? Bây giờ đã năm ba rồi, em định khi nào mới dẫn anh về gặp bố mẹ đây?”

 

Tôi: “???”

 

Đang hỏi anh là tôi có nên về nhà không, anh lại bảo tôi dẫn anh về.

 

Sao mà vội vàng thế chứ?

 

Tôi khẽ hắng giọng, kiêu ngạo nói: “Bạn học Phó Nhiên, bây giờ anh vẫn đang trong giai đoạn thử việc, khi nào được chuyển lên chính thức thì nói sau. Chờ đến khi em hài lòng đã.”

 

Phó Nhiên bất lực bật cười khẽ, giọng điệu đầy cưng chiều: “Được rồi, thưa công chúa điện hạ. Anh nhất định sẽ cố gắng, tranh thủ sớm được chuyển lên chính thức.”

 

7.

 

Đến sinh nhật tôi, không biết có phải Phó Nhiên và mẹ tôi đã bàn bạc trước với nhau không.

 

Khi từ nhà trở lại trường, Phó Nhiên tặng tôi một bộ trang sức mua từ nhà đấu giá Sotheby’s.

 

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page