Vạch Mặt Đàn Em Thảo Mai

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Tôi vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: “Anh buông em ra trước đã.”

 

Phó Nhiên cố chấp nhìn tôi, nhất định phải nghe được một câu trả lời khiến anh hài lòng.

 

Tôi giả vờ tức giận, làm bộ nhõng nhẽo trách móc: “Em đói rồi, em muốn ăn cơm.”

 

Phó Nhiên vội buông tay: “Em muốn ăn gì, bánh bao nước hay mì chua cay?”

 

Bánh bao nước và mì chua cay là món yêu thích gần đây của tôi.

 

Khẩu vị của tôi, Phó Nhiên luôn nhớ rất rõ.

 

Tối đến, có người gửi lời mời kết bạn.

 

Tôi nhìn vào điện thoại, do dự một lúc, cuối cùng vẫn chấp nhận lời mời.

 

Không ngờ, lại là Bạch Tinh Tinh.

 

“Chị cứ chờ đi, tôi và đàn anh quen biết nhiều năm rồi. Anh ấy không thể nào thích một tiểu thư kiêu căng lại mắc bệnh công chúa như chị đâu.”

 

Tôi ngước mắt lên trần nhà, cạn lời. 

 

Vốn định trực tiếp chặn cô ta cho xong, nhưng cuộc sống của sinh viên y khoa quá nhàm chán và đau khổ, có thêm chút trò tiêu khiển cũng không tệ.

 

Thấy tôi không trả lời, Bạch Tinh Tinh càng trở nên kiêu ngạo.

 

“Trong tình yêu, người không được yêu mới là kẻ thứ ba. Lâu ngày sẽ rõ, chúng ta cứ chờ xem. Rồi đàn anh sẽ sớm nhận ra ai mới là người tốt nhất với anh ấy.”

 

5.

 

Tôi hoàn toàn cạn lời.

 

???

 

Bạch Tinh Tinh thật sự có vấn đề, lần này thì chắc chắn rồi.

 

Cô ta nghĩ mình mới là “chân ái” của Phó Nhiên sao?

 

 

Bạch Tinh Tinh đúng là nói được làm được, cô ta dùng hành động để chứng minh cái gọi là “cực kỳ tốt” với Phó Nhiên.

 

Làm bánh bông lan Chiffon, tự tay mang đến cho Phó Nhiên trước mặt bao người.

 

Kết quả, chiếc bánh bị anh ném thẳng vào thùng rác trước mặt bao người.

 

Không chịu bỏ cuộc, cô ta lại dậy sớm, chờ Phó Nhiên dưới khu ký túc xá nam để mang bữa sáng cho anh.

 

Kết quả, chưa được mấy ngày, Phó Nhiên phiền không chịu nổi, dọn ra ngoài trường ở.

 

Chưa hết, cô ta còn lên trang Confession mỗi ngày để tự ghi nhật ký.

 

Ngày 1: Con đường theo đuổi nam thần…

 

Ngày nào cũng không biết chán, đám đông hóng chuyện từ ngạc nhiên lúc đầu đến quen dần, thậm chí có người coi như đang đọc tiểu thuyết. 

 

Mỗi tối họ lại lên trang Confession xem con đường “thăng cấp” của Bạch Tinh Tinh đã đi đến đâu rồi.

 

Bạn cùng phòng chọc tôi: “Có người đang nhăm nhe bạn trai của cậu đấy, cậu không tức giận à?”

 

Tôi đang đắp mặt nạ, nghe vậy cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên.

“Có gì mà phải tức? Chuyện này chứng minh bạn trai mình có sức hút, tính ra là mắt nhìn của tớ tốt.”

 

Bạn cùng phòng giơ ngón cái: “Bái phục.”

 

Tôi bình thản đáp: “Quá khen.”

 

Dần dần, Bạch Tinh Tinh không chỉ trở thành trò cười trong phòng chúng tôi, mà còn là niềm vui của toàn bộ sinh viên trong trường.

 

Thời gian trôi qua, có người thấy không đành lòng, tốt bụng đưa ra lời khuyên.

 

“Bạn học, người cô thích là con cưng của ông giời đấy. Muốn thành công thì phải tham khảo mẫu người bạn gái của anh ấy chứ. Phó Nhiên thích kiểu như Hứa Lê cơ, hay là cô học theo cô ấy đi?”

 

Câu nói này dường như mở ra một hướng đi mới cho Bạch Tinh Tinh, như Christopher Columbus phát hiện ra châu Mỹ, phấn khích không thôi.

 

Thế là cô ta khiêm tốn tiếp thu ý kiến của đám đông – Học theo tôi.

 

Từ ngày hôm đó, quần áo mặc trên người, cách trang điểm, kiểu tóc, túi xách… tất cả những gì tôi dùng trong ngày hôm trước, ngày hôm sau Bạch Tinh Tinh đều xuất hiện với phiên bản giống hệt.

 

Cô ta vẫn tận dụng mọi cơ hội để xuất hiện trước mặt Phó Nhiên.

 

Có lần, khi nhìn thấy tôi đương nhiên đưa hết sách vở trên tay cho Phó Nhiên cầm, cô ta đỏ mắt chỉ trích: “Chị dựa vào đâu mà sai khiến người khác? Chị không có tay sao? Lúc nào cũng bắt đàn anh giúp chị cầm đồ.”

 

Tôi nhìn cô ta đầy khó hiểu, rồi quay sang nói với Phó Nhiên: “Đàn anh, có người xót anh kìa, phải làm sao đây?”

 

Phó Nhiên nhớ rõ những lời tôi từng nói.

 

Anh không kiên nhẫn liếc Bạch Tinh Tinh, lạnh lùng: “Liên quan gì đến cô? Cô quản nổi à? Biến.”

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page