???
Ai ức hiếp ai?
Ai lúc nào thì muốn làm gì thì làm?
Tôi nhìn cô ta đầy khó hiểu: “Tôi ức hiếp cô sao?”
“Bao giờ, ở đâu? Cô lấy bằng chứng ra đây, nếu không thì đừng đứng đây mà sủa bậy.”
Bạch Tinh Tinh lại bắt đầu khóc lóc: “Tôi biết ngay mà, những tiểu thư như chị chắc chắn coi thường tôi. Nhưng… nhưng xuất thân đâu phải là thứ mình có thể tự chọn được, chị chẳng qua chỉ là may mắn hơn thôi.”
Nhìn dáng vẻ này, người không biết còn tưởng tôi đã làm gì quá đáng với cô ta lắm.
Tôi thật sự bị những lời nói kỳ quặc đó làm cho bối rối, hoàn toàn không hiểu cô ta đang nói gì.
Các bạn xung quanh hầu hết đều là những người bình thường, có khả năng suy nghĩ độc lập cơ bản, không dễ bị những lời giả dối kiểu “trà xanh” của cô ta đánh lừa.
Có người bật cười khinh bỉ: “Hứa Lê nói câu nào ức hiếp cô? Nếu cô thực sự có bằng chứng thì lấy ra đây, chúng tôi sẽ làm chứng cho.”
“Đúng rồi, đừng mở miệng ra là vu oan cho người khác. Với kiểu suy nghĩ này mà cô cũng thi đậu vào trường chúng tôi à? Thật sự không hiểu nổi.”
…
Bạch Tinh Tinh lần này không khóc nữa, làm ra vẻ đáng thương nhìn về phía sau lưng tôi, giọng ấm ức gọi một tiếng: “Đàn anh.”
Phó Nhiên bước tới bên cạnh, tự nhiên cầm lấy túi xách trên tay tôi, rồi đưa cho tôi một cốc cà phê.
“Vừa ra cổng mua cho em đấy, uống lúc còn nóng đi.”
Tôi mở nắp, nhấp một ngụm.
Ừm, vẫn là Phó Nhiên hiểu tôi nhất, đến cả nhiệt độ cũng vừa vặn hoàn hảo.
Bạch Tinh Tinh thấy Phó Nhiên không có ý định đáp lời mình, xung quanh lại toàn người đang xem trò cười, cuối cùng cũng cảm thấy xấu hổ.
Cô ta lấy hết can đảm tiếp tục nói chuyện với Phó Nhiên.
“Đàn anh, anh… anh không nhớ em sao? Trước đây chúng ta từng học chung mà, em là Bạch Tinh Tinh đây.”
Phó Nhiên vẫn không nhìn cô ta, chỉ nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc lòa xòa trên má tôi ra sau tai.
4.
Tôi đột nhiên cảm thấy hứng thú, chọc chọc vào anh.
“Này, người quen cũ của anh đang nói chuyện với anh kìa.”
Phó Nhiên lười biếng nhấc mí mắt, nhìn qua Bạch Tinh Tinh, rồi biểu cảm lại trở về dáng vẻ lạnh lùng, xa cách.
“Cô là ai? Tôi không quen cô.”
Lần này Bạch Tinh Tinh thực sự khóc, trông vừa thảm hại vừa đáng thương, nhưng vẫn vội vàng nói: “Đàn anh, em…”
Lần này, ngay cả những bạn học xung quanh xem náo nhiệt cũng không chịu nổi nữa, có người bực bội ngắt lời cô ta: “Đủ rồi đó, cô đang diễn kịch gì ở đây thế? Người ta đã nói không quen, cô còn ở đây quấy rầy làm gì nữa, anh ấy có bạn gái rồi, cô không thấy sao?”
Xung quanh lập tức vang lên những tiếng đồng tình.
“Đúng vậy, cô gái này đúng là không biết mình đang làm gì. Đó là Hứa Lê đấy, cô ta cũng dám tới gây sự?”
…
Bị cả đám đông chỉ trích, Bạch Tinh Tinh không chịu nổi nữa, khóc lóc quay người chạy đi.
Đám đông giải tán, sắc mặt tôi lập tức tối lại.
Hất tay Phó Nhiên đang nắm lấy tay mình, sải bước nhanh về phía trước.
Phó Nhiên ôm chặt lấy tôi, đẩy tôi dựa vào tường.
Anh cúi đầu nhìn, ánh mắt vừa dịu dàng vừa đáng thương, như đang âm thầm xin lỗi.
Giọng trầm thấp: “Anh thật sự không quen cô ta, anh và người đó không có chút liên quan nào.”
Nói thừa, tôi đương nhiên biết anh và Bạch Tinh Tinh chẳng có gì.
Nếu không, tôi đã sớm đá anh rồi.
Điều khiến tôi tức giận là cô gái kia cứ liên tục tìm đến, làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mình.
Tôi hất cằm lên, ra lệnh cho anh: “Em không muốn gặp lại cô ta nữa. Nếu cô ta còn đến tìm em, Phó Nhiên, chúng ta sẽ…”
Chưa kịp nói hết câu, anh đã hôn tôi.
Ở khu giảng dạy trống vắng, ngay góc cầu thang tĩnh lặng, nụ hôn của anh vừa mãnh liệt vừa dai dẳng, gần như khiến lý trí của tôi tan biến hoàn toàn.
Đến khi tôi thấy xấu hổ đẩy anh ra, Phó Nhiên cúi đầu nhìn tôi, trong giọng nói có chút hoảng loạn: “Không được nói chia tay, anh sẽ không bao giờ để em rời xa anh.”
You cannot copy content of this page
Bình luận