Vốn nghĩ mọi chuyện đến đây là kết thúc.
Không ngờ, tối hôm đó, cô ta lại tiếp tục làm loạn trên trang Confession.
“Mọi người ơi, chẳng lẽ thích một người thật sự là sai sao?”
“Em đã thầm yêu một chàng trai rất nhiều năm rồi. Em cũng cảm thấy anh ấy có tình cảm với mình, nhưng bây giờ anh ấy dường như bị một cô gái kiêu ngạo điều khiển mất rồi.”
“Em phải làm sao đây?”
Phía dưới, rất nhiều người đồng tình.
“Thích thì cứ theo đuổi đi, tình yêu hai chiều nhất định phải có kết thúc viên mãn chứ.”
“Đúng vậy, cảm giác như có một drama lớn, mình thích nhất mấy câu chuyện thầm yêu kiểu ngọt ngào thế này.”
…
Như thể được khích lệ rất lớn, cô gái váy trắng phấn khích tuyên bố: “Vậy thì, theo đuổi thôi!”
“Phó Nhiên học ngành Khoa học Máy tính, em – Bạch Tinh Tinh – nhất định sẽ giành được anh.”
Khi cái tên Phó Nhiên vừa được nhắc đến, trang Confession lập tức nổ tung.
Ai mà không biết Phó Nhiên của ngành Khoa học Máy tính chứ?
Anh vừa đẹp trai, vừa xuất thân danh giá, học tập xuất sắc, thành tích luôn đứng nhất, bỏ xa người đứng thứ hai cả một khoảng lớn.
Đám đông hóng chuyện trở nên sôi sục chưa từng thấy.
“Ồ, không phải Phó Nhiên đã có bạn gái rồi sao? Cô định làm kẻ thứ ba à?”
“Khụ, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là Phó Nhiên. Anh ấy với Hứa Lê đúng là trời sinh một cặp, cô đừng có làm loạn, đầu óc bị gì vậy?”
“Trời ơi, tôi không ngờ đời này lại được chứng kiến có người dám đụng chạm tới Hứa Lê. Thật đúng là sống lâu mới thấy!”
…
Đúng vậy, tôi chính là Hứa Lê mà họ đang nhắc đến.
Khi bạn cùng phòng đưa điện thoại cho xem, tôi chỉ liếc qua nội dung trên trang Confession rồi rời mắt.
Ồ, hóa ra cô gái váy trắng tên là Bạch Tinh Tinh.
Bạn cùng phòng cười nghiêng ngả, giọng đầy vẻ châm chọc không che giấu: “Người này là ai thế? Sao lại không tự biết thân biết phận vậy?”
“Làm sao mà kết luận được Phó Nhiên thích cô ta nhỉ, đúng là tự luyến quá mức. Với cái kiểu Phó Nhiên ngoài cậu ra chẳng để ai tới gần kia, nếu anh ấy thật sự thích cô ta, tớ sẵn sàng viết ngược tên của mình luôn.”
Tôi hờ hững đáp: “Không biết, kệ cô ta đi. Cậu học thuộc hết sách môn chuyên ngành chưa? Mai giáo sư kiểm tra đấy.”
Bạn cùng phòng ôm đầu đầy khổ sở: “Học y đúng là bị trời đánh mà.”
Chúng tôi còn có những việc quan trọng hơn để làm, ai lại đi quan tâm đến một con châu chấu nhảy nhót trên trang Confession cơ chứ.
3.
Tôi vốn không muốn để ý đến, nhưng không ngờ người này lại phiền đến vậy.
Chắc là vì lời tuyên bố hùng hồn tối qua của cô ta không thu hút được sự chú ý của tôi.
Vừa tan học, tôi ôm sách chuẩn bị rời khỏi khu giảng dạy.
Học chuyên ngành cả buổi sáng đúng là muốn lấy mạng người ta mà.
Kết quả là bị Bạch Tinh Tinh chặn lại, trông có vẻ đã đợi rất lâu.
Cô ta trừng mắt nhìn tôi: “Hứa Lê, đừng đắc ý. đàn anh sẽ không mãi thích loại người như chị đâu. Sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ chán ghét chị thôi.”
Tôi không biểu cảm gì, chỉ nhìn cô ta, không đáp lại.
Bạch Tinh Tinh vẫn mặc bộ váy có viền bung chỉ đã mặc hôm qua, tôi thật sự tò mò, chẳng lẽ cô ta không có bộ quần áo nào khác để thay?
Sao không thay một bộ khác? Ít nhất cũng cắt bỏ chỗ bung chỉ đi chứ nhỉ.
Tối qua, lời tuyên bố trên trang Confession của cô ta đã khiến không ít người biết đến.
Bản tính thích hóng chuyện vốn dĩ là tự nhiên của con người, huống hồ khi tôi và cô ta đứng cạnh nhau lại tạo nên sự đối lập rõ rệt, khó tránh khỏi việc những người xung quanh bắt đầu suy đoán gì đó.
Chẳng mấy chốc, một vòng người đã vây quanh chúng tôi.
Tôi mặc một bộ đồ cao cấp đặt may riêng của Chanel, trên vai đeo chiếc túi Hermès phiên bản giới hạn vừa mới mua.
Bạch Tinh Tinh đỏ mắt, lên giọng tố cáo: “Hứa Lê, chị đừng có ức hiếp người quá đáng! Dù có nhiều tiền, cũng không được muốn làm gì thì làm! Đây là trường học, không phải nhà chị!”
You cannot copy content of this page
Bình luận