“Chúng tôi là bạn học thời đại học, tình yêu từ thời sinh viên. Hôm nay, tôi cảm thấy cuối cùng mình đã có đủ tư cách để cầu hôn cô ấy, đã có khả năng mang lại cho cô ấy một cuộc sống tốt hơn.”
“Tôi đã chờ đợi quá lâu rồi.”
Nói xong, anh kéo tôi – lúc đó vẫn chưa hiểu chuyện gì – lên sân khấu, rồi quỳ một chân xuống, mở ra một chiếc hộp nhung màu xanh.
“Tiểu Lê, em có đồng ý lấy anh không?”
Nhìn vẻ mặt đầy mong chờ của anh, tôi chậm rãi gật đầu: “Em đồng ý.”
Trong tiếng chúc phúc của mọi người, Phó Nhiên cẩn thận đeo nhẫn cho tôi với vẻ vô cùng chân thành.
Hôm đó, video cầu hôn của Phó Nhiên lan truyền mạnh mẽ trên mạng, trở thành chủ đề nóng khắp nơi.
Cư dân mạng sôi nổi bình luận.
“Tôi đã nói rồi mà, bố trí tại buổi họp báo này nhìn kỳ lạ thế nào ấy, cứ như một lễ cầu hôn. Hóa ra thật sự là cầu hôn!”
“Nghe nói toàn bộ hoa trong sự kiện đều được vận chuyển bằng đường hàng không từ nước ngoài về ngay hôm trước. Là giống hoa cực kỳ đắt đỏ.”
“Tôi vừa tra trên Google mới biết tên, hoa còn giá trị hơn cả tôi, haizz.”
…
Sau hôm đó, đám cưới của tôi và Phó Nhiên nhanh chóng được đưa vào kế hoạch.
Hai gia đình đều môn đăng hộ đối, cha mẹ hai bên rất hài lòng.
Sau khi kết hôn, Phó Nhiên vẫn giữ nguyên thái độ như trước đây.
Ngày nào cũng đến trường đón tôi về nhà, dù cởi bỏ bộ vest chỉnh tề và thay bằng trang phục thường ngày, anh vẫn toát lên vẻ lịch lãm của một người đàn ông thành đạt.
Vì tôi không thích trong nhà có người lạ, chúng tôi không thuê bảo mẫu hay người giúp việc, việc nấu ăn và dọn dẹp đều do anh đảm nhận.
Mỗi tối, anh đều chuẩn bị sẵn nước ấm trên tủ đầu giường, sợ tôi khát vào ban đêm.
Tôi rất bận, công việc của Phó Nhiên cũng rất nhiều, nhưng anh chưa bao giờ tạo áp lực cho tôi, mà luôn ủng hộ vô điều kiện mọi điều tôi muốn làm.
Với sự yên tâm tuyệt đối, tôi hoàn thành chương trình tiến sĩ, sau đó vào làm tại bệnh viện tốt nhất trong thành phố.
Một buổi tối, phòng cấp cứu tiếp nhận một bệnh nhân bị xuất huyết dạ dày nghiêm trọng.
Người này vốn đã mắc bệnh dạ dày từ trước, và đây không phải lần đầu tiên nhập viện.
Khi đang bàn giao ca với đồng nghiệp, tôi vô tình liếc nhìn khuôn mặt quen thuộc đó – Bạch Tinh Tinh.
Từ khi cô ta bị đuổi học, chúng tôi đã không còn liên lạc nữa.
Người đưa Bạch Tinh Tinh đến có vẻ là đồng nghiệp, nhìn qua dường như khá thân thiết với cô ta.
Tuy nhiên, trông họ có vẻ đang gặp khó khăn về kinh tế.
Người đó gượng gạo cười, cẩn thận mở lời: “Bác sĩ, chữa bệnh này tốn bao nhiêu tiền ạ? Có cần phải phẫu thuật không?”
Khuôn mặt của cô ấy lộ rõ vẻ khó xử.
“Lương tháng của chúng tôi chỉ hơn ba nghìn một chút, công ty lại không đóng bảo hiểm xã hội. Ở Thượng Hải kiểu này, sống còn khó, nếu tốn quá nhiều tiền thì…”
Từ lời kể của cô ấy, tôi mới biết.
Sau khi bị đuổi học, Bạch Tinh Tinh tìm được một công việc bán hàng không yêu cầu bằng cấp.
Lương cơ bản rất thấp, hoa hồng cũng chẳng đáng là bao, sản phẩm lại khó bán.
Vì muốn kiếm hơn một nghìn tệ tiền hoa hồng, cô ta đã tình nguyện đi uống rượu với khách hàng, đến mức uống đến xuất huyết dạ dày.
Nhưng sau đó, khi tôi tình cờ đi ngang qua, nghe đồng nghiệp của cô ta gọi điện cho ai đó để than thở, mới biết thêm câu chuyện khác.
Cô đồng nghiệp kia kể rằng, Bạch Tinh Tinh sau lưng còn lén lút quyến rũ khách hàng của người khác, hy vọng dùng cách này để đạt được thỏa thuận hợp tác.
Kết quả, vợ của khách hàng bất ngờ xông vào, ép cô ta uống một bụng đầy rượu, đó chính là nguyên nhân dẫn đến việc xuất huyết dạ dày lần này.
Hóa ra, sau ngần ấy năm, cô ta vẫn sống theo cách riêng của mình, không hề thay đổi.
15.
Tôi thay đồ, chào đồng nghiệp xong rồi rời khỏi bệnh viện.
Phó Nhiên vẫn như mọi khi, đến đón tôi.
Tôi ngồi vào ghế phụ, anh thành thục cài dây an toàn cho tôi.
“Mệt rồi nhỉ, chúng ta về nhà thôi.”
“Ừm, chúng ta về nhà.”
Bây giờ, tôi có cuộc sống và gia đình của riêng mình.
Còn về Bạch Tinh Tinh, cô ta đã không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Hết.
You cannot copy content of this page
Bình luận