Chương 2: Bọn họ mới là người một nhà
14/07/2023
Chương 3: Linh hồn đến từ Trung Hoa
14/07/2023
Chương 4: Ý định
14/07/2023
Chương 5: Đại Lục Thần Vũ
14/07/2023
Chương 6: Đan thư – Vật báu ước mong của đan dược sư
15/07/2023
Chương 7: Khế ước Chủ tớ
15/07/2023
Chương 8: Mỹ nam từ trên trời giáng xuống
15/07/2023
Chương 9: NGỐC THẬT HAY GIẢ VỜ
15/07/2023
Chương 10: NGỐC TỬ NÀY KHÔNG ĐƠN GIẢN
15/07/2023
Chương 11: KHẢO NGHIỆM THIÊN PHÚ
15/07/2023
Chương 12: THIÊN TÀI TUYỆT THẾ
15/07/2023
Chương 13: THỦ TỊCH ĐAN DƯỢC SƯ CỦA THANH VÂN MÔN
15/07/2023
Chương 14: LẤY KHÍ DƯỠNG DƯỢC
15/07/2023
Chương 15: HOÀNG ĐẾ TRIỆU KIẾN
15/07/2023
Chương 16: PHONG BA TỨ HÔN (1)
15/07/2023
Chương 17: PHONG BA TỨ HÔN (2)
18/07/2023
Chương 18: NGƯƠI, TA NGẠI BẨN
18/07/2023
Chương 19: NGỐC TỬ VÀ PHẾ VẬT
18/07/2023
Chương 20: DƯỢC LIỆU TRĂM NĂM
18/07/2023
Chương 21: CẢNH VƯƠNG THẾ TỬ TỨC GIẬN
18/07/2023
Chương 22: THANH NGUYÊN ĐAN
18/07/2023
Chương 23: TÌNH YÊU LÀ ÍCH KỶ
18/07/2023
Chương 24: CHẤT NHI NGOAN, KÊU MỘT TIẾNG THÍM ĐI
18/07/2023
Chương 25: MỘ TÌNH KINH HỈ
18/07/2023
Chương 26: LẦN ĐẦU CHẾ DƯỢC
18/07/2023
Chương 27: VÔ NGU ĐẠI SƯ KHIẾP SỢ
18/07/2023
Chương 28: BÁI SƯ (1)
18/07/2023
Chương 29: BÁI SƯ (2)
18/07/2023
Chương 30: BÁI SƯ (3)
18/07/2023
Chương 1: Phế vật
18/07/2023
Chương 31: VÔ NGU ĐẠI SƯ BÊNH VỰC NGƯỜI MÌNH
19/07/2023
Chương 32: TRƯỚC ĐẠI HỘI
19/07/2023
Chương 33: NƯƠNG TỬ, TA NHỚ NGƯƠI
19/07/2023
Chương 34: ĐẠI HỘI BẮT ĐẦU
19/07/2023
Chương 35: VÕ GIẢ CẤP BA
19/07/2023
Chương 36: THU PHỤC
19/07/2023
Chương 37: MỘ ĐÌNH NHI THÂN BẠI DANH LIỆT (1)
19/07/2023
Chương 38: MỘ ĐÌNH NHI THÂN BẠI DANH LIỆT (2)
19/07/2023
Chương 39: QUYẾT LIỆT (1)
19/07/2023
Chương 40: QUYẾT LIỆT (2)
19/07/2023
Chương 41: QUYẾT LIỆT (3)
19/07/2023
Chương 42: PHI QUÂN KHÔNG GẢ
19/07/2023
”Còn nữa, ngươi
không phải ngốc tử gì cả” Mộ Như Nguyệt đè hai bả vai Dạ Vô Trần, trịnh
trọng nói, “Ngươi chỉ là người có tâm trí trẻ con còn chưa lớn lên mà
thôi, loại tâm tính đơn thuần này các thúc thúc, bá bá, huynh đệ của
ngươi đều không có.”
Tuy Mộ Như Nguyệt tiếp nhận thánh chỉ là
muốn có một nơi thanh tịnh để tu luyện, nhưng nếu người này là vị hôn
phu của nàng, mặc kệ hắn bị thế nào đều không cho phép bất cứ kẻ nào nói hắn một câu.
“Tỷ tỷ là tiên nữ sao?” Dạ Vô Trần chớp chớp đôi
mắt to sáng ngời, khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười sáng lạn, “Ngươi nhất
định là tiên nữ tỷ tỷ mà phụ vương cùng mẫu phi phái xuống tặng cho ta.”
“Không được gọi ta tỷ tỷ!” Mộ Như Nguyệt hung hăng trừng mắt hắn.
“Ta nhớ rõ Quỷ Vương hình như 19 tuổi, hiện tại ta mới 14, ngươi lớn hơn ta năm tuổi, cho nên không thể kêu ta là tỷ tỷ.”
“Vậy kêu nương tử được không? Vừa rồi những người đó nói ngươi là nương tử của ta.”
“Cũng không được!”
Hai mắt Dạ Vô Trần ủy khuất mờ mịt, tội nghiệp nhìn Mộ Như Nguyệt.
Không hiểu sao Mộ Như Nguyệt hơi mềm lòng: “Tùy ngươi đi.”
“Thật sao?” Dạ Vô Trần vui vẻ nở nụ cười, ánh mắt vô tội mà mị hoặc còn ẩn
chứa nhàn nhạt sương mù, “Vậy về sau ta sẽ gọi ngươi là nương tử.”
Nói xong, hắn nghiêng người về phía trước, hôn lên khóe môi Mộ Như Nguyệt.
Oanh!
Mộ Như Nguyệt ngây người, ngạc nhiên nhìn dung nhan tuấn mỹ gần mình trong gang tấc này, mặt nháy mắt đỏ bừng lên, ngay cả tai cũng hồng hồng.
Nụ hôn đầu tiên của nàng lại bị một tiểu hài tử cướp đi?
Đúng vậy, dù Dạ Vô Trần đã 19 tuổi nhưng tâm trí chỉ dừng lại ở cái đêm mười mấy năm trước Nam An vương cùng Vương phi bị sát hại. Cho nên đối với
nàng, hắn chính là một tiểu hài tử chưa trưởng thành. Mà đối mặt với một người tâm trí chưa thành thục, nàng căn bản không có phòng bị.
“Dạ Vô Trần, ngươi làm gì?” Mộ Như Nguyệt đẩy thiếu niên trước mặt ra, lửa
giận trong lòng bốc lên, “Ngươi biết ngươi đang làm cái gì hay không?”
Dạ Vô Trần ủy khuất: “Phụ vương ta cũng gọi mẫu phi ta là nương tử, ngày
đó ta nhìn thấy bọn họ cũng làm như vậy, nương tử, ta làm sai cái gì
sao? Ngươi đừng nóng giận, nếu ngươi không thích ta sẽ không làm vậy
nữa.”
Thanh âm thiếu niên sạch sẽ, không nhiễm bụi trần, kỳ lạ là lửa giận trong lòng Mộ Như Nguyệt được bình ổn xuống.
“Ta không có tức giận, chỉ bị ngươi dọa sợ” Mộ Như Nguyệt hít sâu một hơi,
“Dạ Vô Trần, ngươi biết đường ra khỏi hoàng cung không? Chúng ta ra
ngoài đi.”
Vỗn dĩ nàng muốn dò hỏi tại sao Cơ Như Nhã lại giúp
nàng, nhưng xem tình huống hiện giờ không được rồi, thôi, chuyện này vẫn là để lần sau lại hỏi đi.
Sau khi ra khỏi cung, Mộ Như Nguyệt đi về phía tiệm bán thuốc của Thanh Vân Môn ở Phượng thành. Có lẽ đến vào
thời gian giữa trưa nên lúc này tiệm thuốc không có bao nhiêu người, chỉ có một chưởng quầy đang nhàm chán buồn ngủ.
“Ta muốn bán đồ.”
Thanh âm đạm mạc vang lên trên đỉnh đầu, chưởng quầy ngẩng đầu lười biếng
duỗi eo, nhìn thiếu nữ trước mặt, hỏi: “Không biết cô nương muốn bán cái gì?”
“Tới đây thì đương nhiên là bán dược liệu.”
Mộ Như Nguyệt móc trong ngực ra một cái khăn tay ném đến trước mặt chưởng quầy.
Chưởng quầy không chút để ý mở khăn tay ra, nhưng khi nhìn thấy dược liệu
trong khăn tay, thân mình hắn run lên, cơn buồn ngủ lập tức tan biến,
khiếp sợ nói: “Đây… đây là dược liệu trăm năm?”
You cannot copy content of this page
Bình luận