Tuế Tuế Thời Thời

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Chờ Tạ Thời thu xếp ổn thỏa, chúng ta cáo biệt Lý nãi nãi.

 

Lúc đến xe ngựa đỗ ở đầu thôn, từ đây tới đó phải đi qua một đoạn đường làng nhỏ hẹp.

 

Hai bên là ruộng đồng, mặt trời rực rỡ treo cao trên trời, ánh nắng rọi xuống người ấm áp vô cùng.

 

Bên tai chỉ có tiếng gió thổi và chim hót.

 

So với sự ồn ào náo nhiệt trong thành, nơi này giản dị yên bình, khiến lòng người cũng thả lỏng theo.

 

Ta lắc lắc tay Tạ Thời, đợi hắn nghiêng người tới gần, liền dịu dàng nói: “Phu quân, sau này chàng tới đây nhớ gọi ta cùng đi.”

 

Chính là câu trả lời cho lời hắn hỏi lúc nãy.

 

Tạ Thời vui vẻ, mắt lập tức sáng lên.

 

“Vậy chúng ta nói rõ rồi đó, nương tử.”

 

“Ừ, đã nói rõ rồi.”

 

Nếu cứ an ổn ấm áp như vậy mà tiếp tục sống, hình như… cũng không tệ.

 

8.

 

Chúng ta trở về nhà kịp trước bữa tối.

 

Ta rửa mặt chải đầu xong xuôi, dắt tiểu cẩu dạo quanh trong phủ.

 

Giống như ngày đầu tiên, tiểu cẩu lại vùi đầu lao thẳng vào ống quần đại ca Tạ Thời — Tạ An.

 

Ta:……

 

Ta xấu hổ cười cười với Tạ An, lặng lẽ kéo dây dắt cẩu trở lại.

 

Tạ An ôn hòa mỉm cười.

 

Đến giờ dùng cơm, chúng ta thuận đường cùng nhau đi về phía chính sảnh.

 

“Nghe nói hôm nay đệ và A Thời cùng nhau ra ngoài thành?”

 

Điều khiến ta bất ngờ chính là y lại nói ra những lời như vậy.

 

“Vậy thời gian qua, đệ muội cảm thấy A Thời thế nào?”

 

Ta cụp mắt, suy nghĩ.

 

Giọng nói Tạ An chứa ý thăm dò và đánh giá.

 

Ta sớm nghe nói Tạ An từ nhỏ đã thông minh, trẻ tuổi tiếp quản toàn bộ sản nghiệp Tạ gia.

 

Trước mặt y mà giấu diếm hay nói dối đều vô ích, chi bằng thành thật.

 

Ta nghĩ nghĩ: “Có chút trẻ con, thích làm nũng, tâm địa thiện lương, nhìn qua có vẻ phóng khoáng cẩu thả nhưng thực chất lại rất tinh tế.”

 

Lúc mới thành thân, nghe lời dân chúng đồn đại, ta sớm định kiến cho rằng hắn là kẻ ăn chơi trác táng, vô lễ buông thả.

 

Nhưng thời gian này, ta nhận ra con người thật của hắn.

 

Dù hay giận dỗi trẻ con nhưng chưa bao giờ thật sự giận ta, thậm chí lúc giận vẫn chăm sóc ta chu đáo.

 

Hôn sự này đối với hắn cũng là bị ép buộc, vậy mà sau khi thành thân, hắn luôn ở bên ta, dẫn ta làm quen người nhà, cùng ta khám phá kinh thành, từ nơi nổi danh tới chốn ẩn mật.

 

Trong thời đại tam thê tứ thiếp này, hắn vẫn luôn nắm tay ta hứa hẹn không nhìn ai khác, cùng nhau đi hết quãng đời.

 

Cả sự quen thuộc với Lý nãi nãi hôm nay cũng chẳng phải diễn trò.

 

Trước đây, vì chấp nhận hiện thực đã thành thân, cộng thêm thể chất mị ma, ta chỉ biết đối phó qua ngày, chẳng dám thật lòng.

 

Thành thân với Tạ Thời vốn là chuyện ngoài ý muốn.

 

Nhưng đi đến hiện tại, đã chẳng còn là tâm thái tùy tiện lúc ban đầu nữa.

 

9.

 

Ta hồi thần lại, ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt Tạ Thời ở đằng xa.

 

Bộ dạng như bị ruồng bỏ, còn giống cẩu nhỏ hơn cả tiểu cẩu trong lòng ta.

 

Ta giao tiểu cẩu cho nha hoàn dắt đi, nhanh chân tới gần hắn.

 

“Phu quân, lại ghen sao?”

 

Tạ Thời trừng ta một cái không dám tin.

 

“Nương tử đã hứa với ta không nhìn nam nhân khác rồi, dù là ca ca ta cũng không được.”

 

“Nhưng ta ra ngoài kiểu gì cũng gặp nam nhân, ta đâu thể gặp ai cũng thích người ta.”

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page