Tuế Tuế Thời Thời

Chương 10:

Chương trước

Chương sau

14.

 

Lạ thật, thời gian gần đây ta phát hiện ham muốn với chuyện kia của bản thân giảm hẳn.

 

Cứ như thể thể chất mị ma biến mất.

 

Thêm vào việc bận rộn lo cho cửa tiệm, mỗi đêm chưa bắt đầu bao lâu ta đã phải xin dừng.

 

Tạ Thời lúc đầu không quen.

 

Giờ thì, hắn mặt mũi kỳ quái, hơi nóng còn chưa tản, sắc mặt đỏ bừng: “Nương tử, nàng… chán ta rồi sao?”

 

Ta gắng sức mở mắt, vươn tay ôm lấy cổ hắn, kéo gần khoảng cách, lơ mơ đáp: “Không chán đâu, thế này chẳng phải vừa đủ sao? Chàng không vẫn luôn muốn ta bớt lại chút sao?”

 

Song, ta còn chưa chờ được hắn trả lời đã thiếp đi mất.

 

Sáng hôm sau tỉnh lại, tinh thần ta sảng khoái vô cùng.

 

Vừa xoay người, đã thấy Tạ Thời một mặt u oán nhìn ta.

 

“Sao… sao vậy?”

 

Tạ Thời hừ khẽ một tiếng, giọng mang theo chút nghẹn ngào: “Không sao, ta biết ta chỉ là kẻ muốn thì gọi, không cần thì đuổi, không sao cả.”

 

Ta: “……”

 

Cả ngày hôm ấy, ta bị hắn nói mát nói gió không yên.

 

Tạ mẫu hiếm thấy ta bị rơi vào thế yếu, liền nghi hoặc hỏi: “Tuế Tuế, hai đứa làm sao vậy?”

 

Ta nhất thời không biết đáp lời thế nào, đã nghe Tạ Thời lên tiếng: “Nương à, không có gì, chỉ là… chán thôi…”

 

Ta nhanh tay bịt miệng hắn lại, nhắm mắt lại, không muốn nhìn cái kẻ chuyên nói năng chọc tức người này nữa.

 

May mắn thay, thời gian trước đại quân đại thắng, hôm nay tướng sĩ sẽ khải hoàn trở về kinh.

 

Tạ mẫu một lòng mong mỏi nhị ca Tạ Thăng trở về, cũng chẳng truy hỏi thêm chuyện của ta với Tạ Thời.

 

Đang nghĩ ngợi, ngoài cửa liền truyền tới tiếng động.

 

Một thân ảnh nam tử chưa kịp nhìn rõ đã tới trước mặt, ôm lấy Tạ mẫu.

 

Giọng nói trầm thấp vang lên: “Nương à, ta trở về rồi.”

 

Hắn ta lần lượt ôm từng người, cuối cùng dừng lại trước mặt ta, hai mắt nhìn nhau trừng lớn.

 

Tạ Thời vội vàng kéo tay ta giới thiệu.

 

Ta ngơ ngẩn nhìn Tạ Thăng.

 

Không hổ là tướng quân vào sinh ra tử nơi chiến trường, thân thể rắn chắc cường tráng.

 

Dẫu khoác y phục vẫn nhìn ra dấu vết rèn luyện.

 

Làn da màu đồng cổ càng tăng thêm vẻ nam tính cứng cỏi.

 

Trước khi xuyên thư, ta cũng chỉ là một tiểu cô nương ham mê ngắm cơ bụng mà thôi…

 

Hiện tại, tựa như mấy nam tử cơ bắp hay thấy trên điện thoại bỗng dưng xuất hiện trước mặt, ngay trước mắt ta.

 

Ta liền nhìn no mắt.

 

Cuối cùng, là tiếng cười của đại ca đưa ta về với hiện thực.

 

Mới nhận ra, đại ca nhị ca đều nhịn cười đến đỏ mặt.

 

Mà mặt Tạ Thời đã đỏ bừng tức giận.

 

… Ta biết mình có lỗi, hiếm khi chột dạ, len lén nắm lấy ngón tay hắn làm nũng xin tha.

 

Tạ Thời vẫn phồng má không chịu nguôi.

 

Tới khi về phòng, ta ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn, ngẩng mặt lên thành khẩn giải thích: “Ta thật sự chỉ tò mò thôi, nên mới nhìn thêm vài lần… chỉ vậy thôi, không có gì khác.”

 

“Ồ hô, không nhìn còn muốn làm gì nữa.”

 

Chưa đợi ta đáp, hắn đã tự nói tiếp: “Haizz, ta hiểu mà, ta bị ăn sạch rồi, nên chán, không còn tươi mới, ta hiểu.

 

“Ta biết, nhị ca dáng người đẹp, nàng thích kiểu ấy, ta hiểu.”

 

Nhưng miệng thì nói thế, tay hắn lại không chịu an phận.

 

Tên Tạ Thời độc miệng xảo quyệt này!

 

Ta lập tức đứng dậy, kéo hắn tới mép giường đẩy ngã, hung hăng trừng mắt: “Lên! Nếu tối nay chàng ngủ trước Tạ Thời chàng cứ chờ biết mùi đau khổ!”

 

Đêm ấy, cả hai chúng ta đều thức tới tận bình minh.

 

Cuối cùng, ai là người ngủ trước, chẳng ai còn rõ nữa.

 

Hoàn.

 

Hết Chương 10:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page