Từ Thanh Dã không nói nhiều, chỉ gửi cho anh ta một vị trí định vị và đặc biệt dặn dò:
“Đừng mang theo Lâm Tây.”
“Chúng tôi không muốn nhìn thấy cô ta.”
Chiếc xe lao nhanh trên đường.
Từ Thanh Dã và hai người kia đứng chờ bên lề đường.
Điện thoại của Hứa Thuật Bạch mở loa ngoài.
Lời của Từ Thanh Dã không sót chữ nào, rơi thẳng vào tai Lâm Tây.
Cô ta lập tức đỏ mắt, nước mắt lưng tròng, muốn rơi nhưng chưa rơi được.
Hứa Thuật Bạch cầm áo khoác, vội vã bước ra ngoài.
Trước khi đi, anh ta dùng đầu ngón tay lau đi giọt nước mắt chưa rơi của Lâm Tây:
“Ngoan, ở nhà chờ anh.”
Tôi chỉ cảm thấy không khí xung quanh ngày càng lạnh lẽo, dù nhiệt độ hôm nay rất cao, lên đến 38 độ.
Ở nơi hoang vu, vắng vẻ không một bóng người.
Dưới chân Từ Thanh Dã là một đống tàn thuốc, trên tay vẫn kẹp nửa điếu thuốc.
Minh Hạo và Lương Trầm nhìn thấy Hứa Thuật Bạch, cả hai đồng loạt quay đầu sang hướng khác.
Hứa Thuật Bạch đỗ xe xong, bước đến trước mặt Từ Thanh Dã.
Anh ta vừa định mở miệng, thì một cú đấm mạnh mẽ của Từ Thanh Dã đã làm anh ta im bặt.
M*áu tươi từ mũi và khóe miệng chảy xuống.
Tôi hoảng sợ, nép sang một bên.
Từ Thanh Dã nổi tiếng với tính khí nóng nảy, không chỉ giỏi máy tính mà còn rất thành thạo Muay Thái.
Hứa Thuật Bạch bị đánh lệch cả mặt, ánh mắt tràn đầy cơn giận dữ:
“Từ Thanh Dã, mày bị điên à!”
“Tao còn chưa hỏi tại sao hôm qua mấy người không đến dự đám cưới của tao, bây giờ lại hẹn tao đến chỗ quỷ quái này để làm gì?”
Từ Thanh Dã hất tay, siết lấy cổ áo Hứa Thuật Bạch, vừa kéo vừa lôi anh ta đi lên núi.
Càng đi sâu vào trong, gió càng lạnh.
Tiếng lá cây bị gió quét qua xào xạc vang lên, như một khúc nhạc gọi hồn.
Cuối cùng, tôi cũng nhớ ra đây chính là nơi xảy ra chuyện với tôi.
Chắc hẳn tôi đã ch*ết ở nơi này.
Từ Thanh Dã dừng bước, dùng một cú đá hất Hứa Thuật Bạch ngã xuống đất, gằn giọng chất vấn.
15
“Tội lớn nhất là phụ lòng người.”
“Nhưng tại sao người ch*ết lại là Nam Quyết?”
Trên mảnh đất khô cằn vẫn còn những vệt máu chưa được xóa sạch.
Hứa Thuật Bạch cố chống tay để đứng dậy, nhưng tay anh ta mềm nhũn, khiến anh ta ngã xuống lần nữa.
Anh ta kinh ngạc quay đầu nhìn Từ Thanh Dã, lắp bắp mãi mới thốt lên:
“Cậu nói Nam Quyết ch*ết rồi à?”
Từ Thanh Dã nhìn anh ta mà không nói gì, nhưng ánh mắt của anh ta lạnh lẽo, còn đáng sợ hơn cả khi nhìn một người đã ch*ết.
Minh Hạo và Lương Trầm im lặng gật đầu, nhưng nắm đấm của họ siết chặt, phát ra những tiếng kẽo kẹt.
Hứa Thuật Bạch vẫn không tin.
Anh ta bật cười vài tiếng, rồi đưa mắt nhìn quanh, đột nhiên hét lớn:
“Nam Quyết, ra đây!”
“Tôi biết em ở đây! Các người liên thủ lại để lừa tôi, đúng không?”
Trông anh ta như một kẻ điên.
Đột nhiên, ánh mắt của anh ta rơi xuống một bụi cỏ.
Tôi nhìn theo ánh mắt anh ta, phát hiện chiếc bông tai ngọc trai mà anh ta đã tặng tôi trong lễ đính hôn, rơi mất một chiếc nằm ở đó.
Hứa Thuật Bạch lao tới.
Anh ta bới trong bụi cỏ, nhặt chiếc bông tai lên, trên đó vẫn còn vệt máu khô.
Có lẽ, cuối cùng anh ta đã chấp nhận tin tôi đã ch*ết.
Không gian chưa bao giờ yên lặng đến vậy.
Hứa Thuật Bạch ngồi từ 10 giờ đến 12 giờ, không nói một lời nào.
Từ Thanh Dã liên tục rít thuốc, hết điếu này đến điếu khác.
Ánh nắng giữa trưa khiến con người mơ màng, tôi nép vào bóng cây để tránh cái nắng gắt.
Khi Hứa Thuật Bạch đứng dậy lần nữa, anh ta không thể đứng vững, đôi tay run rẩy còn dữ dội hơn cả lúc nhận lấy tay của Lâm Tây trong lễ cưới hôm qua.
Từ Thanh Dã dập điếu thuốc dưới chân, nghiền nát tàn thuốc đến khi không còn gì.
Cuối cùng, anh ta ngước mắt, lạnh lùng nhìn Hứa Thuật Bạch:
“Hứa Thuật Bạch, tình anh em của chúng ta dừng lại ở đây.”
“Sau này gặp lại thì là kẻ thù, không phải bạn.”
16
Hứa Thuật Bạch là người duy nhất trong nhóm bốn người không có hậu thuẫn.
Trước đây, khi còn đi học, nhờ thành tích học tập xuất sắc và EQ cao, anh ta đã trở thành bạn của ba người kia.
Từ cấp hai, cấp ba đến đại học, Từ Thanh Dã luôn học cùng trường với chúng tôi.
Minh Hạo và Lương Trầm thì chọn du học, đến khi họ trở về, tôi và Hứa Thuật Bạch đã xác nhận mối quan hệ yêu đương.
Kể từ khi khởi nghiệp, thực ra họ đã giúp đỡ chúng tôi không ít.
Sự phát triển của Tinh Mậu không thể tách rời sự hỗ trợ mạnh mẽ từ ba người họ.
Nhưng bây giờ, dường như cả bốn người họ đều đang tách rời.
Cùng là mười sáu năm, hóa ra cuối cùng chúng tôi đều đi lạc mất nhau.
Hứa Thuật Bạch ở lại trên núi rất lâu.
Từ lúc mặt trời lặn đến khi trăng lên cao, gió núi lướt qua tai, khiến tôi lạnh buốt cả người.
Hứa Thuật Bạch nhận cuộc gọi từ cha anh ta, giọng nói khàn khàn:
You cannot copy content of this page
Bình luận