Trong mắt Lâm Tây thoáng qua một tia bất thường khó nắm bắt, cô ta cầm lấy bản hợp đồng từ tay Hứa Thuật Bạch, lật qua lật lại:
“Không phải do Nam Quyết giở trò chứ, dù sao thì…”
Lời của Lâm Tây cố ý bỏ lửng, nhưng dường như mọi người đều có vẻ như hiểu rõ và bừng tỉnh.
Chỉ có Từ Thanh Dã là siết chặt nắm đấm.
Hứa Thuật Bạch ngầm thừa nhận lời của Lâm Tây, anh ta nói một câu “Giải tán,” rồi để Lâm Tây ở lại phòng họp một mình.
Sau khi mọi người rời đi, Từ Thanh Dã lao lên, nắm chặt cổ áo Hứa Thuật Bạch.
“Hứa Thuật Bạch, mày đúng là không phải con người!”
“Nam Quyết ch*ết rồi! Cô ấy ch*ết rồi! Ngay cả việc thu dọn thi thể cô ấy, mày cũng không chịu làm sao?”
“Đây là công ty mà cô ấy đã tự tay gây dựng!”
“Mày đuổi cô ấy ra khỏi công ty, để mặc người khác bôi nhọ cô ấy. Hứa Thuật Bạch, mày có còn là con người không hả?”
08
Từ Thanh Dã túm cổ áo Hứa Thuật Bạch, quăng anh ta ngã xuống đất.
Anh ta mang theo nỗi trăn trở mà đến, lại rời đi trong cơn giận dữ.
Tôi muốn chạy theo để chặn anh ta lại, hỏi xem làm sao anh ta biết tôi đã ch*ết, cũng muốn hỏi anh ta – người vốn luôn không ưa tôi nhất – tại sao lại đến tìm Hứa Thuật Bạch.
Đầu của Hứa Thuật Bạch va vào góc bàn, khiến Lâm Tây kinh hoàng liên tục kêu cứu.
Khi Từ Thanh Dã nói tôi đã ch*ết, Lâm Tây sững sờ, dường như cô ta không hề hay biết.
Còn Hứa Thuật Bạch thì rõ ràng mang dáng vẻ không tin.
Tôi có thể hiểu được.
Dù sao, trong suy nghĩ của Hứa Thuật Bạch, tôi luôn là người rất quý trọng mạng sống của mình.
Năm ba đại học, cha mẹ tôi qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, bà nội đang nằm viện nghe tin thì lên cơn đau tim.
Chỉ sau một đêm, tôi mất đi những người thân yêu nhất của mình.
Tôi trở nên yếu đuối, bất lực.
Chính Hứa Thuật Bạch đã kéo tôi ra khỏi vực sâu của nỗi đau ấy.
Anh ta nói rằng tôi vẫn còn có anh ta.
Vì thế, tôi phải chăm sóc tốt cho bản thân.
Từ đó, tôi càng thêm trân trọng mạng sống của mình.
Hứa Thuật Bạch xử lý qua vết thương trên đầu, sau đó bắt đầu vùi đầu vào công việc.
Dường như việc tôi ch*ết với anh ta chỉ như một câu chuyện đùa, dù chuyện đó được chính miệng người anh em thân thiết của anh ta nói ra, anh ta cũng chẳng bận tâm.
Hứa Thuật Bạch tiếp nhận thương vụ với Quang Hòa, đích thân đến đàm phán với phía họ.
Tôi theo anh ta, một lần nữa bước vào tòa nhà văn phòng của Quang Hòa.
Lần này người luôn bám lấy Hứa Thuật Bạch là Lâm Tây lại không đi cùng.
Người tiếp đón Hứa Thuật Bạch lần này là Phó tổng giám đốc Lưu của Quang Hòa.
Ánh mắt ông ta lướt qua phía sau Hứa Thuật Bạch, mang theo vẻ dò xét:
“Nam Tổng không đến sao?”
Nụ cười trên mặt Hứa Thuật Bạch thoáng phai nhạt, giọng nói cũng trở nên lạnh nhạt hơn:
“Phó tổng Lưu, tôi mới là người phụ trách của Tinh Mậu.”
Sáu chữ “Người phụ trách của Tinh Mậu” giống như một hồi chuông lớn, làm tôi giật mình tỉnh táo.
Lần đó, khi Hứa Thuật Bạch bảo tôi ra nước ngoài mở rộng thị trường, anh ta đã nói:
“Quyết Quyết, thực ra anh không muốn em mệt mỏi như vậy.”
“Tinh Mậu có anh là đủ rồi. Sau khi mở rộng thị trường xong, em hãy nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Câu cuối cùng anh ta nói “Anh nuôi em” đã bị dòng người đông đúc ở sân bay đêm đó cuốn đi mất.
09
Cuối cùng Hứa Thuật Bạch nhượng thêm 5% lợi nhuận.
Khi hợp đồng được ký xong, anh ta thở phào nhẹ nhõm, điều này thể hiện rõ ràng.
Từ Thanh Dã gửi cho anh ta một địa chỉ, là nhà tang lễ.
Hứa Thuật Bạch nhíu mày, ngón tay gõ mạnh trên màn hình:
[Từ Thanh Dã, đừng diễn kịch quá đà.]
Thật nực cười.
Tại sao anh ta lại nghĩ rằng Từ Thanh Dã sẵn lòng cùng tôi diễn kịch?
Từ Thanh Dã là anh em tốt của anh ta, lớn lên cùng nhau, thân thiết như mặc chung một chiếc quần.
Có lẽ bởi vì anh ta không ưa tôi.
Từ khi tôi và Hứa Thuật Bạch ở bên nhau, chỉ cần có mặt tôi, gần như không bao giờ thấy bóng dáng của Từ Thanh Dã.
Cho đến trước ngày tôi và Hứa Thuật Bạch đính hôn.
Từ Thanh Dã say khướt, anh ta nắm lấy cánh tay tôi, trịnh trọng đặt tay tôi và tay Hứa Thuật Bạch chồng lên nhau.
Anh ta vừa chửi mắng vừa lầm bầm, cuối cùng nói:
“Về sau, nếu cô dám không đối xử tốt với cậu ta thì tôi sẽ gi*ết cô.”
Tôi nghiêm túc gật đầu.
Làm sao tôi có thể không tốt với Hứa Thuật Bạch được?
Tôi gần như đã trao tất cả mọi thứ của mình cho Hứa Thuật Bạch.
Ngay cả Tinh Mậu cũng là do tôi dùng khoản tiền bảo hiểm từ vụ tai nạn qua đời của cha mẹ để bù vào chỗ thiếu hụt vốn.
Ngày hôm đó, Hứa Thuật Bạch cũng uống không ít rượu.
Anh ta kéo Từ Thanh Dã, Minh Hạo và Lương Trầm cùng đứng trước mặt tôi, cười một cách thỏa mãn.
You cannot copy content of this page
Bình luận