Tự Có Gió Mát Đến Bên Em

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Chúng tôi đính hôn khi công ty phát triển đi vào quỹ đạo.

 

Nếu không có gì bất ngờ, thật ra năm nay chúng tôi đã kết hôn.

 

Nhưng vào năm thứ mười sáu quen nhau, năm thứ mười yêu nhau, Hứa Thuật Bạch đã thay đổi.

 

Hứa Thuật Bạch bắt đầu thay đổi từ khi nào nhỉ?

 

Có lẽ từ khi anh ta không còn nhắn tin hỏi han tôi mỗi ngày, có lẽ từ khi anh ta ngồi đối diện tôi ôm điện thoại mà không thể kìm được nụ cười trên môi.

 

Có lẽ từ khi anh ta bắt đầu gửi lời chào buổi sáng và buổi tối cho Lâm Tây mỗi ngày.

 

Chân tình, thật sự chỉ là thoáng chốc đổi thay.

 

Vì vậy, khi chia tay, anh ta nhận hết lỗi lầm về mình, bảo vệ Lâm Tây rất tốt.

 

Tôi chiều theo ý anh ta, không đưa ra những chứng cứ khiêu khích của Lâm Tây sau này.

 

Thực ra khi Lâm Tây vừa xuất hiện, tôi cũng không nghĩ nhiều.

 

Là con gái của đối tác làm ăn, muốn đến công ty chúng tôi để rèn luyện.

 

Vì muốn đạt được hợp đồng đó, Hứa Thuật Bạch đã đến xin ý kiến của tôi.

 

Anh ta nói, nên sắp xếp Lâm Tây vào bộ phận thư ký, vì công việc kinh doanh của công ty không tiện để cô ta tham gia.

 

Tôi tin là thật.

 

Nhưng không ngờ, Hứa Thuật Bạch lại để Lâm Tây làm thư ký riêng của anh ta, và làm suốt một năm.

 

Còn Hứa Thuật Bạch thì tìm mọi cách thuyết phục tôi ra nước ngoài phát triển thị trường, và tôi cũng ở đó tròn một năm.

 

Khi tôi trở về, Lâm Tây đã trở thành “Hứa phu nhân tương lai” trong miệng mọi người.

 

Còn tôi trở thành “bạn gái cũ của Hứa Thuật Bạch.”

 

Chưa kịp tìm Hứa Thuật Bạch để đối chất, anh ta đã chủ động tìm tôi.

 

Anh ta đẩy đơn từ chức đến trước mặt tôi, kèm theo một bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần.

 

“Quyết Quyết, trước đây chúng ta từng nói, nếu một ngày gặp được người khiến mình rung động hơn, chúng ta sẽ chia tay trong hòa bình.”

 

“Em còn nhớ chứ!”

 

04

 

Khi Hứa Thuật Bạch và Lâm Tây bước vào phòng ngủ, tôi trốn trong phòng khách.

 

Thật may mắn.

 

Tôi và Hứa Thuật Bạch vẫn có thể giữ một khoảng cách nhỏ, không cần phải tận mắt chứng kiến những cảnh tượng bẩn thỉu và đáng ghê tởm đó.

 

Dù Lâm Tây đã gửi cho tôi video và hình ảnh của bọn họ từ lâu rồi.

 

Điện thoại của Hứa Thuật Bạch bị vứt lại trong phòng khách, tiếng rung không ngừng vang lên.

 

Tôi lại gần, không ngờ số hiển thị trên màn hình lại là số của tôi.

 

Trong đầu như có thứ gì đó nổ tung, tôi sững người, kinh ngạc không thốt nên lời.

 

Đầu ngón tay run rẩy không thể kiềm chế, những hình ảnh trước khi tôi ch*ết hiện lên từng khung từng khung cảnh trong tâm trí của tôi.

 

Kinh hoàng, và bất lực.

 

Tôi nhớ mình đã ch*ết trong một cách rất thảm hại.

 

Sau khi đồng ý điều kiện chia tay của Hứa Thuật Bạch, tôi rời khỏi công ty.

 

Lâm Tây tìm đến tôi, muốn nói chuyện.

 

Có gì để nói đây chứ?

 

Tôi nhìn cô ta, cô ta lại bật cười khinh bỉ:

 

“Cô không tò mò tại sao tôi lại chọn Hứa Thuật Bạch sao?”

 

“Tại sao?”

 

Tôi thuận theo lời cô ta mà hỏi.

 

Lâm Tây dẫn tôi đến một quán cà phê gần công ty:

 

“Ban đầu tôi chỉ muốn xem tình cảm của Hứa Thuật Bạch dành cho cô sâu đậm đến mức nào, hóa ra cũng chẳng có gì đặc biệt.”

 

Tôi không muốn dây dưa với cô ta.

 

Nhưng vừa bước ra khỏi quán đã bị một nhóm người ép lên một chiếc xe van.

 

Chiếc xe xóc nảy chạy suốt từ khu trung tâm đến vùng ngoại ô, từ ban ngày đến đêm đen.

 

Cho đến khi gió núi gào thét, những cành cây nhỏ vụn cào rách da chân và cánh tay trần của tôi.

 

“Lâm Tây bảo các người làm chuyện này sao?”

 

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, cất tiếng hỏi.

 

Trước mặt tôi là bốn người đàn ông gầy gò, hốc mắt sâu hoắm, trên người bốc lên mùi hôi thối đặc biệt.

 

Họ không trả lời, mà cùng xông vào, lợi dụng bóng tối đè tôi xuống đất, trút giận từ đêm đen đến ban ngày.

 

Vì vùng vẫy hết sức, đầu tôi bị đập một vết sâu, m*áu tươi tràn ra, chảy thành một vũng lớn trên mặt đất.

 

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đứng sau lưng Hứa Thuật Bạch, nhìn anh ta nắm tay Lâm Tây, tuyên bố ngày cưới.

 

Tính toán lại, ngày cưới của anh ta cũng chính là tròn 7 ngày của tôi.

 

05

 

Lúc 1 giờ đêm, Hứa Thuật Bạch quấn khăn tắm quanh phần thân dưới, bước ra ngoài.

 

Anh ta nhặt chiếc điện thoại rơi trên sofa lên, khi nhìn thấy cuộc gọi nhỡ, đồng tử của anh ta co lại từng chút một.

 

Tôi cuộn mình trên sofa, cơ thể run rẩy, trong đầu toàn là những hình ảnh trước khi ch*ết.

 

Giọng của Lâm Tây vang lên từ phòng ngủ:

 

“Thuật Bạch, có chuyện gì vậy?”

 

Hứa Thuật Bạch kìm nén cảm xúc nơi khóe mắt, xóa đi lịch sử cuộc gọi, rồi cầm điện thoại bước về phía Lâm Tây, ôm cô ta vào lòng.

 

Hành động xóa lịch sử cuộc gọi nhanh gọn, lưu loát đó khiến tôi nhớ đến dáng vẻ của anh ta vào năm ấy, khi tôi hiếm hoi từ nước ngoài về gặp anh ta.

 

Thời gian đầu khi tôi mới ra nước ngoài, Hứa Thuật Bạch thường xuyên gọi video với tôi.

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page