Tự Có Gió Mát Đến Bên Em

Chương 11:

Chương trước

Chương sau

Anh ta không còn yêu tôi nữa.

 

Đây là sự thật.

 

Sau đó, Hứa Thuật Bạch đã tìm kiếm khắp các nghĩa trang mà anh ta có thể tìm được, nhưng vẫn không tìm thấy.

 

Tôi cảm thấy có chút may mắn.

 

Mộ của tôi có thể giữ được sự sạch sẽ.

 

Tôi thoát khỏi sự ràng buộc của Hứa Thuật Bạch vào ngày mà chuyện Lâm Tây mang thai không thể che giấu được nữa.

 

Lâm Tây đã mang thai.

 

Đứa trẻ không phải của Hứa Thuật Bạch.

 

Khi nghe tin, Hứa Thuật Bạch tỏ ra rất lạnh lùng.

 

Anh ta đưa cho Lâm Tây một khoản tiền, để cô ta tự lựa chọn: phá thai hoặc ly hôn.

 

Lâm Tây lấy tiền và ký vào thỏa thuận ly hôn, cô ta muốn bỏ trốn ngay trong đêm.

 

Bởi vì cô ta biết, từ đây về sau, cuộc sống với Hứa Thuật Bạch sẽ không còn yên ổn.

 

Hứa Thuật Bạch phát điên.

 

Mỗi ngày anh ta đều lặp lại câu:

 

“Nếu Nam Quyết còn ở đây, anh sẽ không thành ra như thế này.”

 

Hứa Thuật Bạch thực sự đã điên rồi.

 

Anh ta cầm d*ao xông vào phòng ngủ, ép Lâm Tây vào góc tường.

 

Từng nhát d*ao được đ*âm xuống một cách dễ dàng.

 

Anh ta nắm lấy tay Lâm Tây, rồi dùng tay cô ta đ*âm thẳng vào cơ thể mình.

 

Khi tôi chưa kịp hoàn hồn, m*áu đã bắn đầy lên người tôi, và cuối cùng tôi cũng được giải thoát.

 

24

 

Từ Thanh Dã đã chôn tôi bên cạnh mộ của cha mẹ tôi.

 

Hứa Thuật Bạch không đoán được điều này.

 

Vì từ lâu anh ta đã không còn quan tâm nữa.

 

Khi tôi quay lại trước bia mộ của mình, cha mẹ tôi đang đứng trong một vầng sáng dịu dàng, như thể đã đợi tôi rất lâu.

 

Họ nói rằng đến để đưa tôi về nhà.

 

Phía sau họ, bà nội đang chống gậy vẫy tay gọi tôi.

 

Trước khi rời đi, tôi để lại nhân gian này hai điều ước ích kỷ.

 

Hy vọng Hứa Thuật Bạch và Lâm Tây sẽ hành hạ lẫn nhau đến bạc đầu.

 

Hy vọng Từ Thanh Dã mãi mãi hạnh phúc vui vẻ.

 

  • Hết – 

 

Ngoại truyện:

 

Từ Thanh Dã nói:

 

Nếu có thể quay lại một lần nữa, anh hy vọng Nam Quyết sẽ quên hết mọi chuyện.

 

Những điều không vui, hãy quên sạch đi.

 

Cô ấy không cần làm gì cả, sẽ tự có gió mát đến.

 

Vậy thì…

 

Như ý nguyện của anh.

 

(Khuyến nghị đọc xong nội dung chính trước khi thưởng thức phiên ngoại nhé ~ Phiên ngoại này là góc nhìn của Nam Quyết ~)

 

1

 

Ngày đầu tiên nhập học, tôi đã đến muộn.

 

Trên đường đi, lốp xe đạp của tôi cán phải một chiếc đinh, bị xì hơi.

 

Tôi vội vã chạy tới cổng trường, nhưng cổng đã đóng kín, và chuông vào lớp cũng vừa vang lên.

 

Trái tim như nhảy lên tận cổ họng, tôi lo lắng bước về phía phòng bảo vệ ở cổng trường, vừa đến đã nhìn thấy một nam sinh mặc áo phông trắng.

 

Cậu ấy ngậm một cây kẹo mút, đeo balo trên một bên vai.

 

Cao hơn tôi gần một cái đầu.

 

Chú bảo vệ đang đeo kính lão, cẩn thận kiểm tra giấy tờ, miệng lẩm bẩm hỏi tại sao lại đến muộn.

 

Tôi tiến lại gần, cẩn thận lên tiếng xác nhận: 

 

“Bạn học, cậu cũng đến muộn à?”

 

Nam sinh nhìn vào mắt tôi, chỉ một ánh nhìn, tôi đã không thể rời mắt đi được.

 

Cậu ấy thật sự rất đẹp trai.

 

Tôi cảm giác như đã từng gặp ở đâu đó.

 

Như nhận ra sự lúng túng và bất an của tôi, khóe miệng cậu ấy nhếch lên một đường cong đẹp mắt, rồi tiện tay nhét vào tay tôi một cây kẹo mút vị dâu đã cầm trên tay rất lâu.

 

Nụ cười của cậu ấy còn rạng rỡ hơn cả ánh nắng ngày hôm đó.

 

Cho đến rất lâu sau này, tôi vẫn nhớ rõ những lời người ấy đã nói ngày hôm đó.

 

 Cậu ấy nói:

 

“Làm gì có chuyện trời sập, đừng khóc.”

 

Thật ra, trời sẽ không sập.

 

Tôi cũng không định khóc.

 

 Tôi chỉ muốn hỏi cậu ấy rằng, cậu ấy tên là gì.

 

2

 

Cậu ấy nói, cậu ấy tên là Từ Thanh Dã.

 

Hơn nữa, cậu ấy còn học chung lớp với tôi.

 

Vì đến muộn, khi chúng tôi cùng bước vào lớp, mọi ánh mắt của các bạn học đều đổ dồn về phía chúng tôi.

 

Cô giáo chủ nhiệm rất tốt.

 

Cô không nói gì cả, chỉ sắp xếp cho chúng tôi ngồi ở hàng ghế trống cuối cùng.

 

Khi đi ngang qua một nam sinh, cậu ta thì thầm gọi tên tôi rất nhỏ:

 

“Nam Quyết.”

 

Từ Thanh Dã đột nhiên kéo tay áo tôi, dẫn tôi đến ngồi ở chỗ của cậu ấy.

 

Suốt buổi sáng, cô giáo chủ nhiệm nói rất nhiều về những điều cần lưu ý sau khi chính thức nhập học.

 

“Sao vậy?”

 

“Cậu cần tôi chép lại cho một bản không?”

 

Tôi kinh ngạc quay đầu lại.

 

Tôi đã ghi chép kín cả một trang giấy.

 

Từ Thanh Dã nghiêng đầu, nhìn tôi.

 

Nhớ đến cây kẹo mút dâu, tôi mím môi, đối diện với ánh mắt không chút cảm xúc của cậu ấy.

 

Cậu ấy lắc đầu, nói:

 

“Đã nhớ hết trong đầu rồi.”

 

Tôi chợt hiểu ra.

 

Từ Thanh Dã là học bá (học sinh giỏi).

 

Đến khi giới thiệu bản thân, tôi mới biết, cậu ấy là người đạt điểm cao nhất toàn thành phố khi thi vào trường.

 

Còn vì sao cậu ấy không chọn lớp thực nghiệm, thì tôi rất tò mò nhưng không dám hỏi.

 

3

 

Những ngày sau khi khai giảng, trôi qua bận rộn nhưng cũng rất bình thường.

 

Hết Chương 11:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page