Không Biết
Hoàn thành
Sau khi được chẩn đoán mắc u/n/g th/ư dạ dày, tôi tìm đến một ngôi chùa chuyên quản chuyện luân hồi.
Nghe nói, chùa này có thể giúp người ta cắt đứt mọi trần duyên.
Kết hôn sáu năm, tôi chưa bao giờ là người mà Bùi Tư Niên thật lòng muốn lấy.
Đứa con mà tôi dốc hết sức sinh ra cũng chưa từng gọi tôi một tiếng "mẹ".
Tôi chỉ hy vọng sau khi ch*ết đi, ngôi chùa này sẽ giúp tôi đoạn tuyệt trần duyên, kiếp sau không còn vướng bận với cha con nhà họ Bùi nữa.
Thế nhưng thật không may, trên đường đến chùa, tôi gặp tai nạn giao thông và quên sạch mọi chuyện từ năm 19 tuổi trở đi.
Người bạn thanh mai trúc mã của tôi đã nhặt lấy thân xác đầy thương tích của tôi và đưa về nhà.
Thời gian trôi qua, khi Bùi Tư Niên mang con trai đến đón tôi về, tôi đang nằm gọn trong vòng tay của trúc mã.
Giọng nói của Bùi Tư Niên lạnh lẽo, đầy khó hiểu trước sự "phản bội" của tôi:
"Tô Mộc Uyển, cô sắp ch*ết rồi, không tranh thủ thời gian bên cạnh con sao?"
Nhưng tôi chỉ khó hiểu nhìn sang trúc mã và hỏi:
"Anh ta là ai? Em không quen anh ta."
Trúc mã siết chặt nắm đấm, vung thẳng về phía người đàn ông kia và quát lên:
"Một kẻ thua cuộc muốn tìm kiếm sự chú ý, một tên hề nhảy nhót mà thôi!"
Mới trước
You cannot copy content of this page
Bình luận