Đường Tô
Đang cập nhật
Thái tử Tạ Sùng do chịu ảnh hưởng từ vị vương thúc của mình, nên hàng năm đều xuất cung du ngoạn. Cũng vì thế mà hắn kết giao được không ít hồ bằng cẩu hữu... à không, phải là bạn tốt mới đúng!
Một ngày nọ, cả nhóm lại tụ họp.
Đại sư tỷ lên tiếng trước: "Nghe nói Thái tử đã đến Dong Châu, ta muốn đi."
Vị thư sinh sa cơ lỡ vận cũng gật gù: "Dong Châu lắm bậc tài tử, đáng để đi một chuyến."
Chàng hiệp đạo thì thẳng thắn hơn: "Cướp của người giàu chia cho người nghèo, đi thôi."
Sau đó, cả ba người cùng quay sang nhìn vị "thần tài" của nhóm: "Cùng đi chứ?"
Vị "thần tài" ấy, cũng chính là Thái tử vừa mới từ Dong Châu trở về, chỉ đành bất đắc dĩ đáp: "... Được."
Nào ngờ, cả nhóm vất vả lắm mới đến được Dong Châu thì lại hay tin Thái tử đã hồi kinh. Chuyến đi coi như công cốc, mà xui xẻo dường như cũng kéo đến cùng lúc:
Chàng hiệp đạo thì than thở: "Kẻ trộm nào cũng không thoát khỏi tay ta, trừ lần này."
Vị thư sinh cũng não nề: "Kỳ khoa cử sắp tới, xem ra thắng bại khó lường."
Còn Đại sư tỷ thì dứt khoát: "Về kinh từ hôn."
Thái tử chỉ lặng lẽ nhìn nàng một cái rồi nói: "Hữu duyên ắt sẽ tương phùng."
Một tháng sau.
Thái tử phụng mệnh ra cổng thành nghênh đón vị tiểu tướng quân vừa từ biên cương trở về. Thế nhưng, hắn lại nhận được tin báo rằng tiểu tướng quân đang cùng với đích nữ nhà Thừa tướng và tân khoa Trạng nguyên tranh giành lối vào cổng thành mà ẩu đả. Ai cũng có lý lẽ của riêng mình, chẳng ai chịu nhường ai.
Thái tử đành vội vã đến cổng thành để giải quyết, để rồi sững sờ khi đối mặt với những người bạn đồng hành mới chia tay không lâu trước đó: "..."
Bốn người, tám mắt nhìn nhau, câm nín.
Trạng nguyên lang lần nào thi cũng trượt ư?
Tiểu tướng quân tay không bắt giặc giờ lại là người thật việc thật?
Thái tử gia tộc sa sút thực chất lại là đương kim Thái tử?
Còn đích nữ Thừa tướng sao lại nghèo rớt mồng tơi?
Mấy năm trời qua lại, hóa ra không một ai trong bốn người dùng thân phận thật, đến nỗi giờ đây muốn chất vấn cũng chẳng biết nên bắt đầu từ ai.
-
Sau này, có người tò mò hỏi cả nhóm quen biết nhau như thế nào.
Chử nhị cô nương bắt đầu kể: "Chuyện là ở một thị trấn nhỏ, trong một bữa tiệc đầy tháng..."
Tiểu tướng quân tiếp lời: "Chúng ta tình cờ ngồi chung một bàn..."
Trạng nguyên chen vào: "Rồi giành nhau miếng thịt cuối cùng trong đĩa..."
Thái tử khẽ chốt hạ: "Và rồi lật bàn, bị người ta đuổi ra ngoài."
Mọi người nghe xong không dám tin: "Thái tử mà cũng đi giành thịt sao?"
Chử nhị cô nương vội minh oan cho Thái tử: "Không phải, là chúng ta bị đuổi ra ngoài rồi chặn đường Thái tử. Thấy hắn ăn mặc sang trọng, lại có tướng mạo bất phàm, liền bị vẻ đẹp và tiền tài của lang quân làm cho mê mẩn không nhấc nổi chân."
"Tống tiền? Cướp bóc?" Có người nhanh nhảu đoán.
Trạng nguyên nhíu mày, ra vẻ thanh cao: "Nói năng khó nghe quá, chúng ta gọi đó là "xin ăn" một cách tao nhã."
Thái tử bình tĩnh nhấp một ngụm trà, bổ sung: "Xin được hẳn một bàn tiệc, ăn của ta hết mười lượng bạc."
Hắn nhớ lại, ngày đó, ánh mắt của tiểu nương tử kia còn sáng hơn cả nhật nguyệt. Chỉ vì một phút mềm lòng, mà từ đó về sau, hắn có thêm cả một đám "cái đuôi" phiền phức.
Vở kịch nhỏ:
Khương Thiền Y thỏ thẻ với sư phụ: "Sư phụ, hình như con có người trong lòng rồi."
Sư phụ giật nảy mình: "Cái gì?? Con không thể có được!"
Khương Thiền Y ngơ ngác: "Tại sao ạ?"
Sư phụ thở dài giải thích: "Là thế này, thực ra con đã có hôn ước. Vị hôn phu chính là đương kim Thái tử, do tiểu vương gia và cha con định ra. Hôn sự này... không dễ từ hôn đâu."
Khương Thiền Y: "..."
Không dễ thì nàng cũng phải từ hôn cho bằng được!
Một tháng sau.
Khương Thiền Y ngỡ ngàng nhìn người trong mộng của mình, hắn mặc y phục của Đông Cung, đến đón nàng hồi kinh. Nàng ngây người ra.
Có lẽ... sư phụ nói đúng, hôn sự này không từ hôn cũng được.
Mới trước
You cannot copy content of this page
Bình luận