Tuyệt bất giản đan
Hoàn thành
Nửa đêm, sau lưng tôi bỗng ấm áp, quay lại thì thấy mình vùi vào một bộ ngực săn chắc.
Hạ Nam Tu khẽ cắn vào vành tai tôi, giọng khàn khàn.
"Noãn Noãn, là anh."
Nụ hôn say đắm không biết mệt mỏi của anh, dường như muốn nuốt chửng tôi vào bụng.
Tôi run rẩy khắp người, dựa vào gáy anh thở hổn hển.
"Anh thật không biết xấu hổ!"
Giây tiếp theo, Hạ Nam Tu cười xấu xa, ôm chặt lấy tôi.
"Còn có thể không biết xấu hổ hơn nữa đấy."
Mới trước
Click vào số sao để đánh giá bộ truyện này.
108 truyện
0 sao
1 year ago
You cannot copy content of this page

Bình luận