Vô dang
Hoàn thành
Mùa hè năm lớp 11.
Vì bản tính ngang ngược khó thuần, suốt ngày gây chuyện, Kỷ Dự Châu bị cha mình nổi giận đuổi về quê, sống nhờ ở nhà tôi và bà nội.
Từ đó, thiếu gia nhà họ Kỷ vốn kiêu ngạo không ai bì nổi, buộc phải học cách giặt đồ, nấu ăn, làm việc đồng áng, trời chưa sáng đã phải chạy lên trấn bán rau... Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi mà đã nếm đủ khổ cực cả đời.
Anh ghét tôi, đứa hay xen vào chuyện người khác, ghét bà nội hay lải nhải, ghét mọi thứ ở cái làng nhỏ ấy.
Kết thúc kỳ nghỉ hè, anh quay lại với thế giới vốn có của mình, tiếp tục sống cuộc đời thiếu gia nhung lụa của nhà họ Kỷ.
Tôi tưởng rằng cả đời này chúng tôi sẽ không còn dính líu gì tới nhau nữa.
Thế mà một ngày nọ, tôi lại nhận được cuộc gọi từ anh.
Anh nói nhớ bánh bí đỏ bà nội làm, nhớ lũ nhóc lúc nào cũng bám theo gọi anh là “anh trai”, nhớ cả con chó vàng ở đầu làng biết nhảy lộn ngược...
Cuối cuộc gọi, tôi nghe thấy giọng anh khàn khàn, khẽ nói:
"Tôi cũng... rất nhớ em."
Mới trước
You cannot copy content of this page
Thuhien10
Các nàng cho mình xin 1 tim nhé
40 phút