Chương 1: Thiếu niên Ma Vương
21/04/2025
Chương 2: Phạt quỳ
21/04/2025
Chương 3: Chăm sóc
21/04/2025
Chương 4: Ghét sao?
21/04/2025
Chương 5: Quá khứ
21/04/2025
Chương 6: Gắp lửa bỏ tay người
21/04/2025
Chương 7: Kết Xuân Tàm
21/04/2025
Chương 8: Bí mật
21/04/2025
Chương 9: Thứ tỷ
21/04/2025
Chương 10: Rực rỡ
21/04/2025
Chương 11: Thoát hiểm
21/04/2025
Chương 12: Nghĩ thoáng một chút
21/04/2025
Chương 13: Lòng báo thù
21/04/2025
Chương 14: Tà Cốt
21/04/2025
Chương 15: Mộng Yểm
21/04/2025
Chương 16: Bạc tình
21/04/2025
Chương 17: Tan vỡ
21/04/2025
Chương 18: Phẫn nộ của hắn
21/04/2025
Chương 19: Kẹo đậu
21/04/2025
Chương 20: Chu Sa
21/04/2025
Chương 21: Người trong lòng
21/04/2025
Chương 22: Thổ lộ
22/04/2025
Chương 23: Tàn nhẫn
22/04/2025
Chương 24: Vô phương cứu chữa
22/04/2025
Chương 25: Sát ý
22/04/2025
Chương 26: Trùng Phùng
22/04/2025
Chương 27: Khó xử
22/04/2025
Chương 28: Bảo vệ
22/04/2025
Chương 29: Thần khí Khuynh Thế Hoa
22/04/2025
Chương 30: Tranh đoạt
22/04/2025
Chương 31: Trong lồng
23/04/2025
Chương 32: Thành Toàn
23/04/2025
Chương 33: Trốn thoát
23/04/2025
Chương 34: Tơ tình
23/04/2025
Chương 35: Giết Vua
23/04/2025
Chương 36: Trở về
24/04/2025
Chương 37: Hiến tế
24/04/2025
Chương 38: Đối Đầu
24/04/2025
Chương 39: Bát Nhã Phù Sinh
24/04/2025
Chương 40: Công chúa Trai tộc
24/04/2025
Chương 41: Hận ý
24/04/2025
Chương 42: Thần tâm
25/04/2025
Chương 43: Là tiên
25/04/2025
Nếu đêm nay là mùa hè, trên dòng sông biên giới nước Chu hẳn phải có một vầng trăng sáng rực rỡ.
Tiếc rằng, xuân còn chưa đến, không khí vẫn còn lạnh lẽo đến tê tái.
Từng bông tuyết thỉnh thoảng bay vào, rơi trên mặt của Đạm Đài Tẫn.
Hắn giơ tay phủi đi, bước vào trong, ngồi xuống chiếc ngai cao đơn độc.
Cung nỏ đã bị Tô Tô ném xuống sông, bên cạnh hắn, vài con ong lửa mắt đỏ đang chực chờ tấn công.
Chúng to bằng nửa thân người, đôi mắt đỏ rực, tiếng vỗ cánh khiến màng nhĩ người nghe đau nhức khó chịu.
Vài tên tùy tùng quỳ dưới chân Đạm Đài Tẫn, run rẩy không ngừng.
Nhưng tâm trạng của Đạm Đài Tẫn lại có vẻ rất tốt.
“Hắn đâu rồi? Gọi cầm sư vào tấu một khúc đi.”
Chẳng bao lâu sau, một cầm sư vận y phục trắng bước vào, ngồi xuống trước cây cổ cầm: “Điện hạ muốn nghe khúc gì?”
Đạm Đài Tẫn đáp: “Chọn khúc nào vui vẻ một chút đi.”
Cầm sư mặt tái nhợt, khẽ gật đầu rồi bắt đầu tấu nhạc.
Không lâu sau, Kinh Lan An xuất hiện trong điện. Nàng ta khoác áo lông hồ trắng, trong tay cầm một lò sưởi ấm.
“Điện hạ triệu kiến, có việc gì gấp chăng?”
Đạm Đài Tẫn nhìn nàng ta một lượt, chậm rãi nói: “Kinh Lan An, ngươi già rồi, cũng bắt đầu hồ đồ như những kẻ khác rồi.”
Trong mái tóc Kinh Lan An đã điểm vài sợi bạc, khóe mắt cũng vương chút nếp nhăn, chứng tỏ nàng ta đã không còn là thiếu nữ của mười bốn năm trước.
Nàng ta không còn trẻ nữa mà đã bắt đầu già đi.
Nghe vậy, Kinh Lan An vẫn giữ được vẻ bình tĩnh: “Điện hạ vì sao lại nói vậy?”
Đạm Đài Tẫn nhàn nhạt nói: “Lang yêu mà Tất Song đưa tới, nội đan có kịch độc. Tiếc là, nó không giết được ta. Ta tạm thời xem như ngươi nhìn người không rõ, tâm lực hao tổn nên mới mắc sai lầm. Dù sao, chính ngươi cũng từng nói với ta, một người bình thường nên học cách suy nghĩ tích cực, học cách bao dung.”
Hắn bật cười, khóe môi hơi nhếch lên: “Nhưng nữ danh kỹ đêm nay lại bị hạ “Nhất Dạ Triều Dương”. Kinh Lan An, ngươi sẽ phạm sai lầm hai lần ư?”
Kinh Lan An im lặng.
“Ngươi muốn giết ta, nhưng vì sao?” Giữa tiếng đàn, giọng hắn phảng phất chút nghi hoặc. Đạm Đài Tẫn vẫn như thuở nhỏ, dùng thái độ hiếu kỳ và khiêm tốn để hỏi: “Là vì ngươi hối hận năm đó đã giết Nguyệt Không Nghi, hay là lại nhớ tới mẫu thân ta bị mổ bụng phanh thây?”
Kinh Lan An lắc đầu: “Điện hạ, người chẳng hiểu gì cả.”
“Ta cũng không cần hiểu.” Đạm Đài Tẫn lạnh lùng đáp: “Ngươi không giống Lưu thị, ta sẽ cho ngươi một cái chết thống khoái.”
Tiếng đàn bất ngờ vang lên một âm sai.
Đạm Đài Tẫn cười nhạt, lười biếng tựa vào ghế, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối: “Lan An cô cô, vĩnh biệt.”
Bầy ong lửa lao thẳng về phía Kinh Lan An.
Nàng ta không hề né tránh, nhưng đàn ong lại đụng phải một lớp màn chắn vô hình, không thể tiến thêm dù chỉ một bước.
Một nam nhân vận trường bào gấm màu tím sẫm cất tiếng cười to, bước vào đại điện.
“Đồ nghiệt chủng này! Ngươi vậy mà thật sự ngay cả Kinh Lan An cũng giết à? Kinh Lan An cũng chỉ là một phụ nữ nhân từ, muốn cho ngươi một cái chết thoải mái mà thôi.”
Hắn mang ngọc bội bên hông, dung mạo anh tuấn, nhưng trong đôi mắt lại mang sát khí nồng đậm.
Nụ cười trên mặt Đạm Đài Tẫn dần biến mất, hắn chậm rãi thốt ra một cái tên:
“Đạm Đài Minh Lãng.”
“Không ngờ ngươi vẫn còn nhớ đến Cô.” Đạm Đài Minh Lãng nói: “Cũng đúng thôi, một kẻ sống ở Đại Hạ còn thua cả heo chó như ngươi, chắc chắn hận không thể xé xác ta mà nuốt sống. Nhưng sự thật chứng minh rằng, quái vật thì mãi là quái vật. Xem đi, cuối cùng ngay cả Kinh Lan An cũng phản bội ngươi rồi.”
Kinh Lan An cúi đầu, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Đạm Đài Tẫn khẽ cười lạnh, đầu ngón tay hắn gõ nhẹ lên ghế, lập tức, một đàn quạ đen tràn vào đại điện.
Thế nhưng Đạm Đài Minh Lãng chẳng hề tỏ ra hoảng loạn, hắn thản nhiên nói: “Nghiệt chủng, Cô biết ngươi không giống người thường. Nghe mẫu phi của Cô nói, ngươi đã phải giết cả Nhu Phi thì mới có thể giáng thế. Ngươi nghĩ hôm nay ta đến đây mà không có sự chuẩn bị nào sao? Kinh Lan An đã sớm nói cho ta biết điểm yếu của ngươi rồi. Ngươi cứ chờ chết đi!”
Những đạo sĩ đi theo hắn liền bước ra.
Lão đạo sĩ cầm đầu hạ lệnh: “Bố trận!”
Các đạo sĩ lập tức tản ra, ngồi vào tám góc, mỗi người cầm trong tay một chiếc chuông đồng. Khi lão đạo sĩ niệm chú, những đạo sĩ còn lại đồng loạt rung chuông.
Lão đạo sĩ giơ lên một chiếc hộp ngọc vuông, những lá bùa bay lượn xung quanh hộp, miệng lẩm nhẩm chú ngữ.
Đàn ong lửa và quạ đen bị chuông đồng trấn áp, nhanh chóng bị hút vào hộp ngọc rồi hóa thành làn khói đen.
Lão đạo sĩ biết rằng Đạm Đài Tẫn chỉ là một phàm nhân, đạo thuật của bọn họ không thể trực tiếp khắc chế hắn, nhưng chúng có thể tiêu diệt những tà vật mà hắn sai khiến.
Tiếng quạ đen kêu thê lương, đôi mắt Đạm Đài Tẫn trở nên lạnh lẽo. Vài thị vệ áo đen xuất hiện bên cạnh hắn.
“Điện hạ!”
Đạm Đài Tẫn không do dự: “Đi!”
Một đàn quạ đen nữa ồ ạt bay vào, tựa như một xoáy nước đen kịt, tranh thủ thời gian giúp hắn tìm đường thoát thân.
Đạm Đài Minh Lãng cười gằn: “Người đâu!”
Không biết từ khi nào, vô số kiếm khách đã bao vây khoang thuyền.
Đám thuộc hạ của Đạm Đài Tẫn vừa đánh vừa rút lui, hộ tống hắn lên boong thuyền. Đến lúc này, bên cạnh hắn chỉ còn lại hai ba người.
Đạm Đài Minh Lãng đích thân vung kiếm, chém chết những binh lính còn sót lại.
Máu tươi văng lên người Đạm Đài Tẫn, sắc mặt hắn trắng bệch. Đạm Đài Minh Lãng đạp một cước, khiến hắn ngã nhào xuống sàn.
“Thứ nghiệt chủng vô dụng.”
Hắn giẫm lên vai Đạm Đài Tẫn, cúi xuống nhìn kẻ dưới chân mình: “Một phế vật không thể luyện võ, nếu không dựa vào người khác, ngươi có thể làm được gì hả?”
Khóe miệng Đạm Đài Tẫn rỉ máu, hắn ho khẽ hai tiếng.
Đạm Đài Minh Lãng dùng mũi giày nâng cằm hắn lên:
“Khi ta giết đại hoàng huynh, hắn còn có khí phách hơn ngươi nhiều. Đầu gối bị đập nát cũng không chịu quỳ xuống.”
“Nhị hoàng huynh bị nghiền nát đôi tay, miệng bị khâu chặt, chết không nhắm mắt.”
“Cô nghe nói, mẫu thân ngươi – Nhu Phi, từng là đệ nhất mỹ nhân Hoài Châu vang danh thiên hạ. Nhìn ngươi bây giờ yếu ớt như vậy, chi bằng thật sự làm công chúa, lấy sắc hầu người đi!”
Đám thuộc hạ của hắn phá lên cười lớn.
Kinh Lan An đuổi theo ra ngoài, đứng tựa vào cửa nhìn cảnh tượng trước mặt, rồi khẽ nhắm mắt lại.
Tuyết đêm rơi lả tả, những ngọn đèn trên sông bừng sáng.
Có người ân cần mang đến một chiếc ghế, Đạm Đài Minh Lãng không vội, chậm rãi ngồi xuống.
“Người đâu, chặt đứt gân chân thứ phế vật này cho ta.”
Đạm Đài Tẫn điên cuồng giãy giụa, nhưng hắn bị đè chặt xuống. Đôi mắt đỏ lên, hắn nhìn về phía Kinh Lan An, giọng nói khẩn thiết:
“Cô cô, là người đã nuôi lớn ta, ta thề sẽ không giết người nữa, mau cứu ta với, được không?”
Hắn cắn chặt môi tái nhợt, nước da trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh, trông yếu ớt đáng thương vô cùng.
Môi Kinh Lan An khẽ run.
Đạm Đài Tẫn tiếp tục: “Ta không có mẫu phi, là người đã dùng sữa dê nuôi ta lớn khôn. Trong lòng ta, người chính là mẫu thân của ta.”
Kinh Lan An quay mặt đi.
Đạm Đài Minh Lãng cười vang, dường như bộ dạng cầu xin này của Đạm Đài Tẫn khiến hắn rất hài lòng. Hắn nói: “Ngẩn ra làm gì, động thủ đi!”
Một kiếm khách vung đao, chặt đứt gân chân của Đạm Đài Tẫn.
Đạm Đài Tẫn rên khẽ một tiếng, hiểu rằng hôm nay dù thế nào đi nữa, Kinh Lan An cũng sẽ không bị hắn thuyết phục nữa. Sự yếu đuối trên khuôn mặt hắn hoàn toàn biến mất, ngón tay siết chặt lấy sàn thuyền.
Hiểu rõ rằng không thể lừa được Kinh Lan An, hắn không giả vờ đáng thương nữa, trên mặt chỉ còn lại sự âm trầm và tàn bạo lạnh lẽo.
“Chặt đứt gân tay.” Đạm Đài Minh Lãng ra lệnh.
Kiếm khách nâng kiếm lên, chính xác cắt đứt gân tay của Đạm Đài Tẫn.
Thiếu niên nằm rạp trên mặt đất lần này không kêu một tiếng, hắn dùng cánh tay bị thương chống đỡ, chậm rãi bò về phía mạn thuyền. Đôi mắt hắn đỏ hoe, như thể không còn cảm nhận được đau đớn, chỉ còn khát vọng sống sót.
Nhìn dòng sông trắng xóa cuộn trào, Đạm Đài Tẫn bỗng nhiên nhớ đến ngày hôm đó, khi Tô Tô nhảy xuống sông.
Tuyết mùa đông rơi trên mái tóc hắn, trong thời khắc này, hắn bỗng bật cười khẽ.
Không biết nàng ta còn sống hay đã chết.
Đạm Đài Minh Lãng nhàn nhã nhìn gương mặt tái nhợt của Kinh Lan An, cười nói: “Nghe nói tên nghiệt chủng này từ khi sinh ra chưa từng khóc lấy một lần. Mấy ngày trước, Cô vừa nhận được một bảo vật, gọi là Huyền Băng Châm. Khi cây châm này đâm vào mắt ai, người đó không chỉ bị mù mà còn đau đớn đến mức khóc không ngừng. Hàn khí xâm nhập vào cơ thể, khiến thân thể giòn như băng, chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ vỡ nát.”
Hắn vừa nói xong liền có người dâng lên cây Huyền Băng Châm.
“Đè hắn xuống, Cô sẽ tự tay móc mắt hắn.” Hắn đứng dậy, giẫm mạnh lên ngực Đạm Đài Tẫn.
Ánh mắt Đạm Đài Tẫn lạnh lẽo, quét qua Kinh Lan An, cuối cùng dừng lại trên gương mặt Đạm Đài Minh Lãng. Hắn ho ra một ngụm máu đỏ tươi nhuộm lên môi, sau đó há miệng, đón lấy bông tuyết rơi xuống từ bầu trời.
Tuyết tan trong miệng hắn, Đạm Đài Tẫn bỗng nhiên bật cười lớn.
Giọng cười hắn trầm thấp khàn khàn, khiến đám đạo sĩ đứng xung quanh cũng phải rùng mình.
Đạm Đài Minh Lãng bỗng dưng thấy khó chịu, hắn hừ lạnh, buông tay, để Huyền Băng Châm đâm thẳng vào mắt trái của Đạm Đài Tẫn.
Thân thể thiếu niên trên mặt đất co giật một chút, khóe môi vẫn giữ nguyên nụ cười lạnh lẽo đầy mỉa mai.
Máu tươi chảy ra từ hốc mắt trái, đỏ sẫm thấm ướt khuôn mặt trắng bệch của hắn.
Hắn vô thức muốn đưa tay lên che mắt, nhưng gân tay đã bị cắt đứt, hoàn toàn không thể nhấc lên được.
Bông tuyết rơi xuống khuôn mặt hắn, Đạm Đài Tẫn run rẩy, nhưng vẫn bật cười khẽ.
Đám đạo sĩ cảm thấy bất an không hiểu lý do. Một kẻ sinh ra đã không biết rơi lệ, gân mạch bị cắt đứt, bị tra tấn đến mức tàn phế. Bị Huyền Băng Châm đâm vào mắt nhưng hắn cũng chỉ chảy máu mà không rơi nước mắt.
Hắn có thể là kẻ lòng dạ cứng rắn như đá, hoặc cũng có thể là một kẻ điên.
Thiếu niên áo đen toàn thân đẫm máu, lại giống như một ác quỷ đang mỉm cười lạnh lùng.
Như thể đang cười nhạo lời nói trước đó của Đạm Đài Minh Lãng – rằng hắn thà làm một công chúa yếu đuối còn hơn.
Gương mặt Đạm Đài Minh Lãng sa sầm, hắn cầm lấy một cây Huyền Băng Châm khác.
Hắn nâng tay lên, chuẩn bị hủy nốt con mắt còn lại của Đạm Đài Tẫn.
Nhưng đúng lúc đó, một cơn đau kịch liệt ập đến, cơ thể hắn mất thăng bằng, ngã xuống sàn thuyền.
“Ngươi!” Đạm Đài Minh Lãng quay đầu, nhìn thấy Kinh Lan An đang rơi lệ, nước mắt lăn dài trên mặt.
Kinh Lan An nói: “Dạ Ảnh Di Nguyệt, các ngươi đâu!”
Từ trong bóng tối, vô số bóng đen nhẹ nhàng hạ xuống chiến thuyền.
“Hộ tống điện hạ rời đi!”
Những ám vệ bắt đầu chém giết, đám kiếm khách hoảng loạn rút kiếm đối chiến.
Môi Đạm Đài Minh Lãng tái nhợt, hắn nhìn Kinh Lan An với ánh mắt âm trầm: “Ngươi dám phản bội ta? Ngươi không sợ con trai ngươi sẽ chết sao?”
Ánh mắt Kinh Lan An trống rỗng tuyệt vọng, không đáp lại lời nào, chỉ quỳ xuống đỡ lấy Đạm Đài Tẫn: “Thần có lỗi với ngài, điện hạ.”
Chiến thuyền rung chuyển, đám đạo sĩ dùng một loại pháp thuật kỳ lạ, khiến Đạm Đài Minh Lãng trong nháy mắt đã được đưa lên một chiếc thuyền khác. Hắn giận dữ đến phát điên, được thuộc hạ bảo vệ, gằn từng chữ: “Nổ tung giết hết bọn chúng cho ta!”
Kinh Lan An lấy từ trong tay áo ra một chiếc bùa bình an, đặt vào lòng Đạm Đài Tẫn.
Nước mắt nàng ta lặng lẽ rơi: “Cả đời này, ta đã phạm quá nhiều sai lầm. Chiếc bùa bình an này là lệnh bài khống chế toàn bộ ám vệ Dạ Ảnh Di Nguyệt, có thể bảo vệ điện hạ rời đi. Nó cũng chính là lệnh bài của tộc trưởng tộc Di Nguyệt.”
Máu từ mắt trái của Đạm Đài Tẫn chảy xuống, nhuộm đỏ nửa khuôn mặt hắn.
Kinh Lan An nói tiếp: “Ta là kẻ tội nhân, ta có lỗi với nương nương, có lỗi với Nguyệt Không Nghi, cũng có lỗi với ngươi. Nhưng ta hối hận nhất… vẫn là có lỗi với con trai ta…”
“Ngươi có con trai à?” Đạm Đài Tẫn khẽ cười, trong lòng chỉ có sự giễu cợt.
“Hai tháng sau khi Nguyệt Không Nghi qua đời, ta phát hiện mình đã mang thai. Ban đầu ta định bỏ nó đi, nhưng cuối cùng ta vẫn là sinh nó ra. Nó sinh ra đã yếu ớt, không thể sống quá mười năm. Khi nó tám tuổi, ta cho nó ăn Trường Sinh Hoa, rồi đóng băng cơ thể nó, đưa nó đến Thiên Sơn.” Nước mắt Kinh Lan An tuôn rơi: “Đạm Đài Minh Lãng đang giữ loại thuốc có thể đánh thức nó, giúp nó trưởng thành…”
Đạm Đài Tẫn mỉm cười nhìn Lan An: “Vậy nên, ngươi đã phản bội ta.”
Khi đó, Kinh Lan An quỳ xuống, dập đầu một cái thật mạnh.
“Kinh Lan An không dám cầu xin sự tha thứ, chỉ mong nếu có một ngày nào đó, tất cả chúng ta đều có thể sống sót qua loạn thế này, điện hạ có chút lòng trắc ẩn, nhớ đến những năm tháng cùng nhau nương tựa, nghĩ đến những người tộc Di Nguyệt đã vì ngài mà chết trận, xin hãy tha cho con trai ta.”
Bên tai vang lên lời cầu khẩn của nàng ta, nhưng sắc mặt của hắn vẫn không hề thay đổi.
Ánh mắt hắn nặng nề nhìn về phía bầu trời đen kịt. Đây chính là bản năng của những người làm mẹ trên thế gian này, thật nực cười mà cũng thật vĩ đại.
Khoảnh khắc con thuyền phát nổ, trong tiếng nức nở, Kinh Lan An nói: “Nó tên là Nguyệt Phù Nhai.”
Trên sông, con thuyền bốc cháy dữ dội, chiếc bùa bình an trong tay hắn phát ra ánh sáng trắng như ánh trăng, thứ ánh sáng ấy bao trùm lấy thân thể của Đạm Đài Tẫn.
Tuyết nhỏ rơi lất phất, con thuyền chiến này, cuối cùng cũng không thể quay về cố hương.
***
Tại một nơi khác.
Tô Tô dắt theo một con ngựa nhỏ lông đỏ, cầm túi nước lên định uống thì phát hiện bên trong trống rỗng.
Cô thở dài một tiếng.
Hoang Uyên nằm ở cực bắc, cô đã đi đường ba ngày trời rồi, đôi khi đi qua thị trấn, có lúc lại phải băng qua vùng núi hoang vắng.
Với thân thể phàm nhân này, cô không thể cưỡi kiếm bay cũng chẳng thể điều khiển linh thú, dần dần cô càng cảm nhận được sự gian nan của chuyến hành trình đến Hoang Uyên này.
Cả ngày hôm nay, cô đã đi qua rừng núi, ngay cả con ngựa nhỏ của cô cũng đã vô cùng mệt mỏi.
Tô Tô xoa đầu nó, để nó dừng lại gặm cỏ một chút, còn cô thì nhìn chằm chằm vào túi nước trống không mà khổ não.
Khát quá trời đi!
Không biết gần đây có con suối nào không nữa? Cô đứng dậy, buộc chặt ngựa rồi đi tìm thử.
Trong rừng, tuyết vẫn chưa tan hết, cô còn chưa tìm thấy suối nước thì đã nghe thấy tiếng trẻ con nói chuyện.
“Cái tên ăn mày đó vẫn còn ở đó chứ?”
“Ừ, toàn thân hắn đều là máu.”
“Ta thấy hắn không giống ăn mày đâu, y phục hắn rất tốt.”
“Thôi được rồi, đừng nói nữa, các ngươi đã hứa sẽ báo thù cho A Hoàng mà. Chẳng lẽ bây giờ lại rút lui sao?” Một cậu bé tức giận nói: “A Hoàng liếm phải máu của hắn liền trúng độc mà chết, ta không quan tâm, chúng ta cũng phải đánh chết hắn.”
“Nhưng hắn là người lớn mà.”
Cậu bé nói: “Ta đã quan sát rất lâu rồi, hắn không thể động đậy được.”
Có một bé gái vội vàng xua tay lắc đầu: “Ta không đi, ta phải về nhà.”
Nói xong, cô bé vội vã chạy đi, lúc đi ngang qua Tô Tô, cô bé trừng to mắt, sau đó hốt hoảng cúi đầu rồi nhanh chóng chạy về một hướng.
Tô Tô nhìn quần áo của cô bé, biết rằng chắc là con cái của dân làng gần đây.
Cô không ngờ mình lại tình cờ bắt gặp một nhóm trẻ con định sát hại một người.
Tô Tô đi theo âm thanh kia, quả nhiên thấy có bốn cậu bé đang trốn sau một gốc cây, mỗi người đều cầm theo một cây gậy, từ từ tiến về phía một bóng người đen kịt.
Người kia nằm úp mặt xuống đất, im lặng không chút động tĩnh.
Tuyết tích tụ che phủ đi một phần tư thân thể hắn, một đứa bé dùng đá ném vào hắn, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.
“Đánh hắn đi!”
Mấy đứa trẻ xông lên, giơ gậy lên định đánh, nhưng trước đó, Tô Tô đã nhanh tay túm lấy tai một cậu bé.
“Làm chuyện xấu à? Các ngươi không sợ cha mẹ các ngươi biết sao?”
Cậu bé kia hét toáng lên, tất cả những đứa khác đều hoảng hốt.
Tô Tô mỉm cười nhìn chúng: “Chó của các ngươi muốn cắn người ta, kết quả bị trúng độc chết, các ngươi lại còn muốn đánh người sao?”
Cậu bé che tai: “Ngươi… ngươi từ đâu đến vậy?”
Tô Tô mặc một bộ váy màu sen nhạt, để thuận tiện cho việc đi đường, y phục cô vô cùng đơn giản. Nhưng đôi mắt cô sáng rỡ, bờ môi đỏ mọng, cả người toát lên vẻ linh động, thần thái ngời ngời.
Đám trẻ con ở thôn quê này, nào đã từng thấy một người như thế.
Mà cô lại xuất hiện một cách bất ngờ như vậy, khiến mấy cậu bé tròn mắt nhìn.
Một lúc sau, có một cậu lắp bắp nói:
“Ngươi… ngươi là yêu tinh sao?”
Tô Tô cười khẽ, bàn tay chụm lại thành vuốt, giả vờ kinh ngạc nói:
“Ái chà, bị ngươi đoán trúng rồi! Ta đã mấy ngày chưa được ăn thịt những đứa trẻ như các ngươi rồi, ta đói sắp chết rồi đây.”
Cô làm bộ định nhào tới, mấy đứa trẻ hoảng hồn vứt gậy chạy tán loạn, vừa la hét vừa bỏ chạy.
Đợi chúng chạy xa rồi, Tô Tô mới tiến lại gần bóng đen nằm trên mặt đất kia.
Chiếc áo choàng đen phủ kín thân thể hắn, tóc dài rũ rượi, không nhìn rõ diện mạo. Mặc dù y phục hắn đen tuyền, nhưng máu tươi đã nhuộm đỏ cả nền tuyết.
Tô Tô vội vàng ngồi xuống, lật hắn lại để xem hắn còn sống hay không.
You cannot copy content of this page
Bình luận