Chương 1: Thiếu niên Ma Vương
21/04/2025
Chương 2: Phạt quỳ
21/04/2025
Chương 3: Chăm sóc
21/04/2025
Chương 4: Ghét sao?
21/04/2025
Chương 5: Quá khứ
21/04/2025
Chương 6: Gắp lửa bỏ tay người
21/04/2025
Chương 7: Kết Xuân Tàm
21/04/2025
Chương 8: Bí mật
21/04/2025
Chương 9: Thứ tỷ
21/04/2025
Chương 10: Rực rỡ
21/04/2025
Chương 11: Thoát hiểm
21/04/2025
Chương 12: Nghĩ thoáng một chút
21/04/2025
Chương 13: Lòng báo thù
21/04/2025
Chương 14: Tà Cốt
21/04/2025
Chương 15: Mộng Yểm
21/04/2025
Chương 16: Bạc tình
21/04/2025
Chương 17: Tan vỡ
21/04/2025
Chương 18: Phẫn nộ của hắn
21/04/2025
Chương 19: Kẹo đậu
21/04/2025
Chương 20: Chu Sa
21/04/2025
Chương 21: Người trong lòng
21/04/2025
Chương 22: Thổ lộ
22/04/2025
Chương 23: Tàn nhẫn
22/04/2025
Chương 24: Vô phương cứu chữa
22/04/2025
Chương 25: Sát ý
22/04/2025
Chương 26: Trùng Phùng
22/04/2025
Chương 27: Khó xử
22/04/2025
Chương 28: Bảo vệ
22/04/2025
Chương 29: Thần khí Khuynh Thế Hoa
22/04/2025
Chương 30: Tranh đoạt
22/04/2025
Chương 31: Trong lồng
23/04/2025
Chương 32: Thành Toàn
23/04/2025
Chương 33: Trốn thoát
23/04/2025
Chương 34: Tơ tình
23/04/2025
Chương 35: Giết Vua
23/04/2025
Chương 36: Trở về
24/04/2025
Chương 37: Hiến tế
24/04/2025
Chương 38: Đối Đầu
24/04/2025
Chương 39: Bát Nhã Phù Sinh
24/04/2025
Chương 40: Công chúa Trai tộc
24/04/2025
Chương 41: Hận ý
24/04/2025
Chương 42: Thần tâm
25/04/2025
Chương 43: Là tiên
25/04/2025
Đạm Đài Tẫn lặng lẽ giấu đi những ngón tay bị tê cóng.
“Hạ thần không hiểu ý của Tam tiểu thư.” Hắn khẽ giọng nói: “Hạ thần chỉ có bấy nhiêu y phục thôi.”
Tô Tô nghĩ đến tình cảnh hiện tại của hắn, hơi ngượng ngùng hừ một tiếng.
Đúng là vậy, phủ họ Diệp chỉ cần hắn không làm mất mặt là được, chẳng ai quan tâm hắn có lạnh hay không.
Thiếu niên yên lặng ngồi trong góc xe ngựa, nhìn chằm chằm lư hương bên trong, trên mặt không có chút huyết sắc nào.
Tô Tô nghĩ thầm, nếu không phải tận mắt chứng kiến, cô có lẽ không bao giờ tin nổi, nam nhân tàn bạo ngồi trên vương tọa ma cung năm trăm năm sau lại chính là thiếu niên u ám yếu ớt trước mắt này.
Cô tận mắt thấy Ma Vương giết người, gọn gàng dứt khoát như bóp chết một con kiến. Nhưng nhìn Đạm Đài Tẫn hiện tại, đừng nói giết người, ngay cả giết cá cũng có vẻ khó khăn.
Là tà vật, vậy mà lại vô dụng đến mức để tay bị lạnh đến tê cóng.
Hắn rốt cuộc là thế nào vậy chứ?
Tô Tô vốn là kiểu người mềm lòng trước kẻ yếu nhưng không chịu thua kẻ mạnh. Trên con đường tu hành, người tu chân nên có tấm lòng khoáng đạt, nhìn thấu thiên địa, đồng thời vẫn biết thương xót cỏ cây.
Nếu hắn cứ giữ bộ dạng này, Tô Tô thực sự lo lắng sau này khi phải rút tà cốt của hắn, tiêu tán linh hồn hắn, cô sẽ mềm lòng.
Chuyện này tưởng chừng nhỏ nhặt, nhưng đối với một người tu chân mà nói, nếu một khi dao động, sau này giết hắn sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm, khiến bản thân mãi dậm chân tại chỗ.
Mà giấc mơ của Tô Tô là trở thành thần, một tồn tại vĩ đại như thượng cổ chân thần.
Vì vậy, cô phải kiên định với đạo tâm của mình, luôn ghi nhớ bộ mặt thật của hắn.
Tô Tô hạ quyết tâm, nói: “Đạm Đài Tẫn, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt lạnh lùng âm trầm nhìn ta, sau đó bóp cằm ta.”
“Tam tiểu thư?”
“Ta bảo ngươi làm thì cứ làm đi, không được hỏi tại sao.”
Thiếu niên có vẻ rất do dự, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng mãi vẫn không thực hiện bước tiếp theo.
Tô Tô sốt ruột đến phồng má, thúc giục: “Ngươi có phải nam nhân không? Uy nghiêm lên chút nào.”
Vừa dứt lời, ánh mắt thiếu niên vốn rụt rè lập tức trở nên lạnh lùng đến đáng sợ, đôi con ngươi đen láy lạnh lẽo khóa chặt cô.
Những ngón tay tái nhợt của hắn thuận thế siết lấy cằm cô.
Hắn dù gầy yếu, nhưng vốn dĩ cao hơn cô không ít, lúc này cúi mắt nhìn cô đầy lạnh nhạt. Đôi mắt sâu thẳm, thấp thoáng một tia tàn nhẫn.
Cằm nhỏ của Tô Tô nằm trong ngón tay lạnh buốt của hắn, trong một khoảnh khắc, cô giật mình hoảng hốt, suýt chút nữa rút kiếm chém hắn rồi.
Kiếm của ta đâu, kiếm đâu rồi?
Đạm Đài Tẫn cứ thế nhìn cô vài giây, đến khi cô mở to mắt trừng lại, hắn mới hoảng hốt rụt tay về, bất an nói: “Tam tiểu thư, là thế này sao?”
Sát khí cuồng bạo vừa rồi thoáng cái đã biến mất không còn dấu vết.
Tô Tô thầm nghĩ: “Mẹ kiếp!”
Phải, ngươi diễn quá đạt rồi đấy.
Giờ thì đừng nói gì về việc không có cơm ăn, không có áo mặc, bị tê cóng. Trước mắt, cho dù thiếu niên này có chết trong xe ngựa, hoặc nhảy xuống xe rồi bị vó ngựa giẫm nát thành bột, Tô Tô cũng sẽ không còn chút thương hại nào nữa.
Tà vật chung quy vẫn là tà vật, hắn rồi cũng sẽ trở thành con quái vật chỉ biết giết chóc trong tương lai.
Cảnh tượng vừa rồi, quả thực là diễn xuất đúng bản chất.
Cô quyết định rồi, sau này hễ có dấu hiệu mềm lòng với ma vật, cô sẽ bảo Đạm Đài Tẫn diễn lại cảnh bạo ngược Ma Vương nhập thân.
Như vậy đạo tâm của cô chắc chắn sẽ trở nên kiên cố bất khả xâm phạm. Chém cũng không đứt.
Đạm Đài Tẫn thấy biểu cảm của cô từ căng thẳng chuyển sang bình thản, hắn giấu tay dưới tay áo, ngón tay chậm rãi động đậy, siết chặt nơi vừa chạm vào cằm cô, rồi mạnh mẽ nghiền nát vết tê cóng trên tay mình.
Vết thương đã sưng đỏ lại còn bị hắn bóp chặt, đau đớn đến tận tim.
Hắn dùng rất nhiều sức.
Đến khi cảm thấy một vết rách mở ra, máu sắp tràn ra ngoài, hắn mới thu lại ánh mắt, trầm mặc dừng tay.
Sau khi giằng co một hồi như vậy, không biết từ lúc nào, xe ngựa đã đến phủ Tuyên Vương.
Tô Tô không để ý đến sự khác thường của hắn, lúc này chỉ muốn nhanh chóng tránh xa hắn, lập tức nhảy xuống xe ngựa.
Cung nữ đứng bên cạnh xe vốn định tiến lên đỡ cô, bị hành động này làm cho giật mình: “Tiểu thư!”
“Ta không sao.”
“Thân thể Tam tiểu thư, hồi phục nhanh thật đấy?”
Một giọng nói mang theo ý cười mỉa mai vang lên.
Tô Tô ngước mắt nhìn, thấy một nam tử đội ngọc quan, đang cười như không cười nhìn cô.
Hắn có ngũ quan đoan chính, trên người mang theo khí chất thư sinh, nhưng vừa nhìn đã biết khác hẳn những nho sinh tầm thường.
Ánh mắt hắn đầy vẻ bất cần đời, cứ như chỉ cần đưa cho hắn một cái roi, hắn có thể không do dự mà quất cô ngã lăn lộn trên đất.
Trong đầu Tô Tô bỗng hiện lên một cái tên: Bàng Nghi Chi.
Một kẻ đầy kiêu hãnh và gai góc, chính là Thị Lang Lễ Bộ.
Mặc dù hắn chẳng hề thân thiện với mình, nhưng Tô Tô lại nhớ đến bức họa phác họa đơn giản mà thần thái sinh động của hắn.
Không thể không thừa nhận, người này rất lợi hại.
Hồi nhỏ, cô từng cắn ngón tay, cùng đám trẻ con đồng môn học viết chữ, bị quở trách không ít lần.
Chưởng môn sư phụ từng chọc trán cô mà nói: “Sao lại sinh ra một đứa nhỏ lanh lợi thế này, mà học hành thì chậm chạp đến vậy.”
Cho nên, đối với những sinh vật như trạng nguyên nhân gian, Tô Tô rất kính trọng.
Cô gật đầu: “Đa tạ Bàng đại nhân quan tâm, ta đã khỏe rồi.”
Bàng Nghi Chi cười nhạt: “Thân thể Tam tiểu thư tráng kiện như trâu, đương nhiên hồi phục nhanh. Nhưng hại người khác thì đến giờ vẫn chưa khỏi phong hàn đấy.”
Tô Tô: “Con mẹ nó!”
Cô ném cành ô liu về phía Bàng Nghi Chi, nhưng hắn lại nắm lấy cành ô liu và bắt đầu quất cô.
Lại còn nói cô “tráng kiện như trâu”.
Cô muốn thu lại cành ô liu ngay lập tức. Rõ ràng là Diệp Tịch Vụ cũng là một cô gái xinh đẹp đáng yêu, được chưa hả? Bàng Nghi Chi châm chọc người khác thật sự không cần phải vô lương tâm đến mức này chứ.
Tô Tô thu lại nụ cười, liếc hắn một cái: “Bàng đại nhân nói, Đại tỷ ta vẫn chưa khỏi phong hàn à?”
“Diệp Tam tiểu thư rõ ràng là biết còn cố hỏi.” Bàng Nghi Chi không hề che giấu sự chán ghét của mình.
Tô Tô nghiêng đầu: “Đại tỷ là trắc phi của Tuyên Vương, ta làm muội muội mà còn không rõ tình hình sức khỏe của nàng ta, vậy mà một nam tử bên ngoài như Bàng đại nhân lại biết rõ như thế? Người không biết còn tưởng Bàng đại nhân là một kẻ phong lưu đấy.”
Bàng Nghi Chi thu lại vẻ chế giễu trong mắt, lạnh lùng nói: “Miệng lưỡi sắc bén quá nhỉ!”
Thiếu nữ chớp mắt với hắn.
Chẳng lẽ chỉ cho phép ngươi bắt nạt người khác thôi sao? Những chuyện sai lầm mà nguyên chủ đã làm, Tô Tô sẽ lần lượt bù đắp và xin lỗi, nhưng cả nguyên chủ lẫn bản thân cô đều chưa từng làm tổn thương Bàng Nghi Chi.
Cô không có lý do gì để nhẫn nhịn một kẻ đàn ông vô cùng ghét bỏ mình như thế này.
Chuyện giữa hai nữ nhân, một người đàn ông chẳng có liên quan gì như hắn lại chen vào làm gì? Đúng là rãnh quá mà!
Lúc này, Diệp tướng quân cũng nhìn thấy con gái mình đang nói chuyện với Bàng Nghi Chi.
Diệp Khiếu đi tới, hỏi: “Bàng đại nhân đang nói chuyện gì với tiểu nữ vậy?”
Bàng Nghi Chi dời ánh mắt, cười nhạt: “Diệp đại tướng quân, bản quan và Tam tiểu thư không quen biết, chỉ là chào hỏi một chút thôi.”
Hắn lại liếc nhìn Đạm Đài Tẫn, người vừa bước xuống xe ngựa, rồi mỉm cười đầy ẩn ý: “Ngược lại là Chất tử điện hạ, đã lâu không gặp, trông gầy gò đi nhiều rồi.”
Đạm Đài Tẫn lặng lẽ nhìn thẳng vào mặt Bàng Nghi Chi, nói: “Bàng đại nhân nhìn nhầm rồi.”
Bàng Nghi Chi khẽ cười, chắp tay với Diệp tướng quân: “Diệp đại tướng quân, mời vào!”
Diệp Khiếu vốn là người nắm trọng quyền trong tay, cũng không từ chối, dẫn đầu bước vào phủ. Bàng Nghi Chi theo sau.
Tô Tô liếc nhìn Đạm Đài Tẫn hỏi: “Ngươi quen biết Bàng Nghi Chi à?”
Đạm Đài Tẫn lắc đầu, nói: “Không quen.”
Tô Tô thầm nghĩ, lừa ai chứ. Không nói gì khác, chí ít kẻ tình địch với nhau cũng phải biết đến sự tồn tại của đối phương chứ. Cho dù trước đó không biết, thì ngày hôm đó mọi người cùng nhau nhảy xuống nước, chẳng lẽ trong nước không nhìn thấy nhau sao? Đúng là muốn lừa con nít mà.
Hắn không muốn nói, Tô Tô cũng không định truy hỏi trong trường hợp này.
Hôm nay, phủ Tuyên Vương vô cùng náo nhiệt.
Lục hoàng tử Tiêu Lẫm, luôn là nhân vật truyền kỳ của Đại Hạ quốc.
Về gia thế, sinh mẫu của hắn là Hoàng hậu, mà Hoàng hậu nương nương lại là cháu họ xa của Thái hậu nương nương.
Sau khi hoàng đế và Hoàng hậu thành thân, Hoàng hậu vẫn chưa có con.
Hoàng đế chờ đợi vài năm, thấy hậu cung ít con nối dõi, đành phải bãi bỏ canh tránh thai trong hậu cung. Các phi tần lần lượt mang thai.
Hoàng hậu cuống lên, nhưng bụng mãi chẳng có động tĩnh. Mãi đến năm hai mươi tám tuổi, bà ta mới sinh hạ đích hoàng tử Tiêu Lẫm.
Đích hoàng tử, thân phận tôn quý khỏi phải bàn, hơn nữa còn là một đứa con muộn mằn đầy quý giá. Khi đó, quốc sư tiền nhiệm đã đích thân xem mệnh, cảm thán: “Lục hoàng tử tiền đồ vô lượng. Quốc vận Đại Hạ sẽ gắn liền với Lục hoàng tử.”
Lời này vừa thốt ra, đừng nói là Hoàng hậu xem con như tính mạng, ngay cả Hoàng đế và Thái hậu cũng không khỏi coi trọng đứa trẻ này.
Dù không bàn đến thân phận, chỉ xét đến tính cách và năng lực, Tiêu Lẫm cũng là văn võ song toàn, phong thái quân tử đoan chính, dung mạo càng giống như thần tiên hạ phàm.
Năm mười bảy tuổi, hoàng đế muốn khảo nghiệm, bèn để hắn tỷ thí với võ trạng nguyên năm đó. Kết quả, võ trạng nguyên không phải là đối thủ của hắn.
Có người suy đoán, nay Lục hoàng tử đã trưởng thành, có lẽ võ công đã không kém gì Diệp đại tướng quân.
Tất nhiên, Diệp Khiếu chắc chắn sẽ không giao đấu với Tiêu Lẫm, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc Lục hoàng tử có một hình tượng xuất thần nhập hóa.
Nếu hỏi nữ tử chưa thành thân trong kinh thành, ai là người họ muốn gả nhất, thì chín mươi chín phần trăm sẽ e thẹn gọi tên Lục hoàng tử.
Vậy nên, khi Diệp Băng Thường thành thân với Tiêu Lẫm, gần như tất cả giấc mộng của các thiếu nữ trong kinh thành đều vỡ vụn ngay trong đêm đó.
Trong đó, người tan nát cõi lòng nhất chính là nguyên chủ Diệp Tịch Vụ, suýt chút nữa thì tức điên.
Hoàng đế vẫn chưa lập thái tử, lần này ngược lại lại phong Tiêu Lẫm làm Tuyên Vương. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, điều này không có nghĩa là Hoàng đế không coi trọng Lục hoàng tử. Ngược lại, từ xưa đến nay, những thái tử được sắc phong quá sớm, chẳng có mấy người có thể lên ngôi Hoàng đế.
Dùng danh tiếng để ép chết đối phương, chẳng qua cũng chỉ là một cách khác của việc hủy diệt.
Giữa bầy sói dữ tranh đoạt, chỉ có kẻ mạnh nhất mới có thể ngồi lên ngôi cửu ngũ chí tôn. Hoàng đế không muốn Tiêu Lẫm trở thành bia ngắm từ quá sớm.
Các đại thần đều là người thông minh, trong lòng tự có tính toán, vậy nên trong tiệc sinh thần của Tuyên Vương Tiêu Lẫm, ai nấy đều nể mặt đến dự.
Tô Tô bước vào, bàn tiệc đã có không ít người an tọa.
Là thân quyến của Diệp đại tướng quân, cô và Đạm Đài Tẫn được ngồi phía sau ông.
Trong trường hợp này, thứ nữ Diệp Lam Âm của Diệp gia không thể đến dự.
Tô Tô không nhịn được mà nhìn về phía nam tử đang ngồi ở vị trí chủ tọa, Tiêu Lẫm đang nói chuyện với một vị đại thần.
Tô Tô chống cằm.
Tuyên Vương, một người trần mắt thịt, dù có vài phần giống với đại sư huynh của cô là Công Dã Tịch Vô, nhưng Công Dã Tịch Vô vẫn thoát tục hơn, đẹp đến mức khiến người ta kinh diễm.
Đạm Đài Tẫn dõi theo ánh mắt của Tô Tô, nhìn thấy Tuyên Vương.
Hắn nhàn nhạt thu lại tầm mắt, nhìn chằm chằm vào chén rượu trước mặt, không biết đang nghĩ gì.
Một lúc sau, trước khi tiếng nhạc vang lên, một thị nữ của phủ Tuyên Vương dìu một thiếu nữ bước ra.
Vẻ lạnh nhạt trong mắt Tiêu Lẫm lập tức tan đi, trở nên vô cùng dịu dàng: “Băng Thường, lại đây.”
Nữ tử đặt bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của mình vào lòng bàn tay của Tiêu Lẫm.
Hai người nhìn nhau mỉm cười.
Không cần ai nói, Tô Tô cũng nhận ra thiếu nữ không xa kia là ai.
Người trong bức tranh mấy ngày trước, dường như đã bước ra từ bức họa, hóa thành con người bằng xương bằng thịt.
Nàng ta khoác trên mình chiếc áo choàng lông cáo trắng như tuyết, làn da trắng mịn, đôi mắt cụp xuống mang vẻ dịu dàng e thẹn.
Trên tóc nàng ta chỉ cột một dải lụa xanh đơn giản, nhan sắc đẹp đến mức vừa yếu đuối lại thanh nhã.
Nhan sắc của Diệp Băng Thường, nếu đậm hơn một chút thì quá diễm lệ, nhạt đi một chút lại quá thanh đạm, vừa vặn xứng đáng với bốn chữ “bế nguyệt tu hoa” (sắc đẹp che khuất cả trăng, làm hoa thẹn thùng).
Từ khi nàng ta xuất hiện, kẻ độc miệng như Bàng Nghi Chi đừng nói là lời lẽ cay nghiệt, ngay cả con ngươi cũng không buồn động đậy, chỉ còn lại mấy phần ngơ ngẩn cùng khao khát.
Các tiểu thư nhà quan ngồi đó, nhìn chằm chằm vào Diệp Băng Thường, vô thức cắn môi xoắn chặt khăn tay.
Vị tỷ tỷ cùng cha khác mẹ này quả thực có sức sát thương quá lớn, Tô Tô thầm nghĩ.
Xuân Đào căng thẳng vô cùng, lo sợ tiểu thư nhà mình lại nổi giận. So với vị Đại tiểu thư đầy phong tình kia, thì Tam tiểu thư vẫn còn vài phần bầu bĩnh đáng yêu, có thừa nét tinh nghịch nhưng lại thiếu đi nét quyến rũ.
Thế nhưng, khi nhìn sang tiểu thư của mình, nàng ta lại thấy Tam tiểu thư chỉ đang cắn một quả dâu tây, đôi mắt đen trắng rõ ràng chăm chú nhìn Đại tiểu thư, thuần túy chỉ là tò mò.
Xuân Đào: “Hả? Tam tiểu thư lại có thể bình tĩnh như vậy sao?”
Xuân Đào nào biết…
Năm trăm năm sau, trong tam giới có một nữ tu sĩ đẹp đến mức khiến thần ma đều thất thần, ngay cả hồ tộc cũng phải xiêu lòng.
Một tiểu nữ tu bẩm sinh là linh thai, đó là sắc đẹp mà nhân gian ngàn năm cũng chưa từng gặp qua.
Dù thế giới kia đã trở nên hỗn loạn, nhưng khắp bát hoang, dù là ma tộc vừa mới sinh ra cũng đều biết rằng, nếu so về nhan sắc, ngay cả thần nữ thời thượng cổ cũng không thể sánh bằng vị nữ đệ tử hiếm khi ra khỏi tông môn của Hành Dương Tông.
Nàng ấy tên là Lê Tô Tô.
Người ta còn từng suy đoán một cách đầy bỉ ổi…
Lẽ nào Ma Vương không giết Tô Tô, chẳng qua là nhìn ra tiểu cô nương này có tiềm năng, đợi nàng ta lớn lên rồi cướp về làm lô đỉnh hay sao?
Tô Tô đã nhìn thấy gương mặt tuyệt thế mang theo khí chất thánh khiết của chính mình trong suốt một trăm năm, sao có thể bị nhan sắc của Diệp Băng Thường làm kinh ngạc được chứ?
Giữa lúc ấy, cô nhìn thấy vẻ mất hồn pha lẫn ưu tư trên gương mặt Bàng Nghi Chi, bất giác quay sang nhìn Đàm Đài Tẫn bên cạnh.
Thiếu niên cụp mắt xuống, cảm nhận được ánh nhìn, hắn khẽ ngước lên đối diện với Tô Tô.
Tô Tô lập tức mất hứng, dời mắt đi.
Thôi được rồi, cô còn tưởng rằng thiếu niên tà vật bên cạnh cũng sẽ tròn mắt nhìn Diệp Băng Thường chứ.
Kết quả là hắn lại có thể kiềm chế đến vậy.
Lẽ nào… sợ cô đánh hắn sao?
Diệp Băng Thường hiện là người phụ nữ duy nhất trong hậu viện của Tiêu Lẫm, vừa ngồi xuống sau lưng hắn, liền dịu dàng cúi đầu chào Diệp tướng quân: “Phụ thân!”
Diệp Khiếu khẽ gật đầu, đôi mắt hổ trừng về phía con gái nhỏ phía sau đang ăn dâu tây: “Tịch Vụ!”
Tô Tô vội vàng nuốt xuống nửa quả dâu còn trong miệng.
Biết rồi biết rồi! Gánh tội nhận lỗi chứ gì, cô đã quá quen rồi.
Cô đứng lên, cúi người hành lễ với Diệp Băng Thường, hơi ngại ngùng nói: “Xin lỗi Đại tỷ, mấy ngày trước tại cung yến, Tịch Vụ không nên đẩy tỷ. Tịch Vụ ở đây nhận lỗi với tỷ, mong tỷ thứ lỗi.”
Diệp Băng Thường ngẩn ra một lát, sau đó khẽ mỉm cười: “Không sao, tỷ muội trong nhà đùa giỡn với nhau, ta biết tam muội không cố ý.”
Nàng ta dịu dàng nhìn Tô Tô, giọng nói tràn đầy vui mừng: “Tam muội trưởng thành rồi!”
Nàng ấy khoan dung như vậy, thực sự nằm ngoài dự đoán của Tô Tô.
Có vẻ như vị đại tỷ mà nguyên chủ vô cùng chán ghét này… cũng không tệ lắm?
Nghĩ vậy, nghi hoặc trong lòng Tô Tô mới vơi đi một chút, nhưng cảm giác áy náy lại càng chân thực hơn.
Diệp Băng Thường quả thực có vẻ bệnh tật, dù đã trang điểm nhưng vẫn có thể thấy rõ sắc mặt nhợt nhạt.
Quả nhiên, trong buổi tiệc sau đó, nàng ấy thỉnh thoảng lại ho nhẹ, dùng khăn tay che miệng.
Tiểu Huệ, nha hoàn bên cạnh nàng ta, nhẹ nhàng đỡ lấy chủ nhân: “Nương nương, người cứ thế mà dễ dàng tha thứ cho Tam tiểu thư sao? Rõ ràng hôm đó nàng ấy cố ý…”
Diệp Băng Thường khẽ cau mày, thấp giọng nói: “Tiểu Huệ, không được nhiều lời.”
Tiểu Huệ vội vàng im miệng.
Hồi còn chưa xuất giá, Tam tiểu thư đã thường xuyên bắt nạt Đại tiểu thư, giờ đây Đại tiểu thư đã có chỗ dựa, vậy mà vẫn nhường nhịn nàng ta từng bước.
Diệp Băng Thường khe khẽ thở dài, nhìn thiếu nữ mặc áo bào màu hồng phấn phía sau Diệp tướng quân, trong lòng thầm nghĩ: Cũng mong tam muội thực sự đã trưởng thành rồi.
You cannot copy content of this page
Bình luận