Chương 1: Thiếu niên Ma Vương
21/04/2025
Chương 2: Phạt quỳ
21/04/2025
Chương 3: Chăm sóc
21/04/2025
Chương 4: Ghét sao?
21/04/2025
Chương 5: Quá khứ
21/04/2025
Chương 6: Gắp lửa bỏ tay người
21/04/2025
Chương 7: Kết Xuân Tàm
21/04/2025
Chương 8: Bí mật
21/04/2025
Chương 9: Thứ tỷ
21/04/2025
Chương 10: Rực rỡ
21/04/2025
Chương 11: Thoát hiểm
21/04/2025
Chương 12: Nghĩ thoáng một chút
21/04/2025
Chương 13: Lòng báo thù
21/04/2025
Chương 14: Tà Cốt
21/04/2025
Chương 15: Mộng Yểm
21/04/2025
Chương 16: Bạc tình
21/04/2025
Chương 17: Tan vỡ
21/04/2025
Chương 18: Phẫn nộ của hắn
21/04/2025
Chương 19: Kẹo đậu
21/04/2025
Chương 20: Chu Sa
21/04/2025
Chương 21: Người trong lòng
21/04/2025
Chương 22: Thổ lộ
22/04/2025
Chương 23: Tàn nhẫn
22/04/2025
Chương 24: Vô phương cứu chữa
22/04/2025
Chương 25: Sát ý
22/04/2025
Chương 26: Trùng Phùng
22/04/2025
Chương 27: Khó xử
22/04/2025
Chương 28: Bảo vệ
22/04/2025
Chương 29: Thần khí Khuynh Thế Hoa
22/04/2025
Chương 30: Tranh đoạt
22/04/2025
Chương 31: Trong lồng
23/04/2025
Chương 32: Thành Toàn
23/04/2025
Chương 33: Trốn thoát
23/04/2025
Chương 34: Tơ tình
23/04/2025
Chương 35: Giết Vua
23/04/2025
Chương 36: Trở về
24/04/2025
Chương 37: Hiến tế
24/04/2025
Chương 38: Đối Đầu
24/04/2025
Chương 39: Bát Nhã Phù Sinh
24/04/2025
Chương 40: Công chúa Trai tộc
24/04/2025
Chương 41: Hận ý
24/04/2025
Chương 42: Thần tâm
25/04/2025
Chương 43: Là tiên
25/04/2025
Con ong lửa dưới chân hắn không dám giãy giụa. Nó cảm nhận được mùi máu thịt trên người thiếu niên ẩn chứa một nguồn sức mạnh khiến nó thèm khát. Nhưng đồng thời, một áp lực vô hình khiến nó chỉ có thể phục tùng, sợ hãi hắn đến tận xương tủy.
Đợi khi hắn buông chân, con ong lửa lập tức lao về phía Tô Tô.
Thân pháp của Tô Tô linh hoạt, nhưng sức lực lại có hạn. Kiếm của cô chém trúng ong lửa, lớp vỏ ngoài quá cứng của nó khiến lưỡi kiếm va chạm phát ra tiếng “keng” chói tai. Cô còn phải cố gắng chém thêm vài nhát nữa mới có tác dụng.
Tô Tô không hiểu tại sao những con ong lửa vốn đang tấn công người khác bỗng nhiên đồng loạt quay sang lao về phía cô.
Những con ong này giờ đây đã không còn là dạng nhỏ bé lúc mới vừa được thả ra. Chúng đã hút lấy sinh mạng của vô số người, thân hình ngày càng lớn và đáng sợ, những cái miệng sắc nhọn khiến người ta kinh hãi.
Một con cô còn có thể ứng phó, nhưng khi năm, sáu con đồng thời vây công, cô bắt đầu trở nên chật vật tránh né.
Nếu cô vẫn là tiên thể thì chỉ cần bấm một đạo pháp quyết là có thể giải quyết bọn quái vật này. Nhưng giờ đây cô chỉ là một phàm nhân, tình thế trong chớp mắt liền trở nên nguy hiểm.
Những người mà cô đã cứu trước đó, lúc này khi thấy cô rơi vào hiểm cảnh, đều sợ hãi bỏ chạy tán loạn.
Đôi mắt của Đạm Đài Tẫn nheo lại, hắn khẽ hừ lạnh.
Đây chính là lòng người bạc bẽo, thế gian ấm lạnh vô tình. Hắn muốn tìm trong mắt Tô Tô sự phẫn nộ, nhưng chẳng thấy gì cả.
Chiếc áo choàng hồng phấn của cô đã rơi xuống đất, áo váy cũng lấm lem bùn đất.
Thế nhưng, đôi mắt cô vẫn trong sáng như cũ. Cô thậm chí không nhìn đến những kẻ đã chạy trốn, mà chỉ tập trung toàn bộ tâm trí đối phó với đám quái vật trước mặt.
Ánh mắt Đạm Đài Tẫn trở nên âm u.
Tại sao nàng ta không tức giận? Những kẻ phản bội đó, chẳng lẽ không đáng chết hay sao?
Một cơn căm hận khó kìm nén trào dâng trong lòng hắn.
Từ sau khi hắn ôm Diệp Tịch Vụ ra khỏi sào huyệt sơn tặc, cô đã thay đổi rất nhiều. Trước đây, cô kiêu ngạo tàn nhẫn, khiến người ta phải chán ghét.
Nhưng bây giờ, cô hoàn toàn khác biệt.
Cô giờ giống như dòng nước trong vắt chảy xuống từ khe núi, nhẹ nhàng, trong trẻo, nhưng lại không thể dễ dàng chặt đứt hay nghiền nát.
Chỉ cần nhìn cô thôi, bóng tối trong xương tủy hắn liền bị gặm nhấm từng chút một, khiến hắn run rẩy.
Bây giờ, cô đã không còn giá trị lợi dụng nữa.
Người phụ nữ ngốc nghếch này còn muốn hạ Xuân Tàm chú lên người Diệp Băng Thường.
Lúc đó, hắn vốn định để Diệp Tịch Vụ và gã đàn ông béo tốt kia lăn lộn với nhau. Nhưng nghĩ đến thân phận của cô, hắn quyết định tự mình nuốt viên thuốc còn lại.
Kết quả, hắn thuận lợi thoát khỏi hoàng cung.
Nếu cô chưa chết trong tay bọn sơn tặc hôm đó, vậy thì hôm nay cứ để cô chết trong vương phủ này đi.
Con gái của Diệp Khiếu chết trong vương phủ của Tuyên Vương, chẳng phải là một cái kết hoàn hảo sao?
Đạm Đài Tẫn liếc nhìn mu bàn tay mình, những đường gân xanh hiện rõ dữ tợn, dòng máu chảy trong người khiến tim hắn đập mạnh hơn, hưng phấn dâng trào.
Tô Tô đã bị bầy ong lửa đánh rơi kiếm, cô chật vật tránh né, cuối cùng buộc phải chạy sâu vào rừng rậm.
Cô cố gắng lợi dụng những khe hở giữa cây cối để cản bước những con ong khổng lồ.
Nhưng đáng tiếc, chúng điên cuồng lao tới, liều chết húc đổ từng thân cây, truy đuổi cô không ngừng.
Từ góc rẽ, Đạm Đài Tẫn chậm rãi bước ra, lạnh lùng nhìn theo hướng cô biến mất, sau đó xoay người đi về phía ngoài vương phủ.
Tô Tô cúi đầu chạy thục mạng.
Cô không cần nhìn cũng biết bản thân lúc này chật vật đến mức nào. Vài con ong lửa khổng lồ đang bám sát phía sau lưng cô. Cô không dám dẫn chúng vào khu vực có người, đành chỉ có thể lao vào rừng sâu.
Những con ong lửa nhỏ bằng móng tay thì trông rất đáng yêu.
Nhưng bất kỳ thứ gì, một khi trở nên khổng lồ, đều trở thành thứ quái dị đáng sợ.
Đôi mắt chúng giống như đèn lồng, ánh sáng đỏ sẫm lưu chuyển bên trong, miệng còn mọc răng cưa sắc bén.
Thân thể Diệp Tịch Vụ vốn yếu ớt, Tô Tô suýt vấp ngã vài lần.
Cô cắn chặt răng, không dám dừng lại dù chỉ một giây.
Thế nhưng, bầy ong vẫn nhanh chóng đuổi kịp cô.
Tô Tô đã không còn kiếm. Cô bèn mượn lực thân cây lăn một vòng trên đất, tránh được một đòn tấn công.
Nhưng ngay giây tiếp theo, một con ong khác đã lao tới, định xé xác cô ra.
Trái tim Tô Tô thắt chặt.
Ngay lúc đó, chiếc vòng ngọc trên cổ tay cô bỗng phát ra ánh sáng chói lòa.
Một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Tiểu chủ nhân!”
Bầy ong lửa đột nhiên ngưng động.
Tô Tô kích động đến mức suýt bật khóc: “Câu Ngọc!”
Cuối cùng nó cũng tỉnh dậy vào thời khắc then chốt. Nếu còn chậm thêm chút nữa, cô mất mạng là cái chắc.
Câu Ngọc cũng đầy kinh ngạc: “Sao nhân gian lại có loại yêu vật này chứ?”
Hơn nữa, chúng còn đang truy sát tiểu chủ nhân của nó.
Chuyện này rất bất thường.
Câu Ngọc lập tức nói nhanh: “Ta chỉ có thể tạm thời giữ chân chúng, tiểu chủ nhân mau chạy đi.”
Tô Tô cũng không nói nhiều, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Câu Ngọc chỉ huy: “Phía trước có một cái hố, tiểu chủ nhân hãy nhảy vào, dùng tuyết và lá khô che người để giấu mùi. Loài ong lửa mắt rất kém, chúng thường dựa vào mùi để tìm con mồi thôi.”
Quả nhiên, không xa phía trước có một cái hố, Tô Tô không chút do dự nhảy xuống.
Cô không quan tâm bẩn hay lạnh, vội vàng dùng tuyết đọng và cành cây khô phủ lên người.
Câu Ngọc áy náy nói: “Xin lỗi tiểu chủ nhân, ta không thể dùng linh lực để giết chúng.”
Linh lực của nó không thể lãng phí dù chỉ một chút, nếu không sau này sẽ không thể đưa Tô Tô xuyên trở lại năm trăm năm sau được.
Tô Tô vừa nhanh chóng vùi mình vào trong tuyết, vừa lạc quan an ủi: “Cảm ơn Câu Ngọc, ta không sao.”
Đám ong lửa đuổi đến chậm hơn một chút, nhưng lại không tìm thấy dấu vết hay mùi của cô. Chúng lượn lờ vòng quanh một lúc lâu, rồi bay đi xa.
Tô Tô rút kinh nghiệm từ lần trước, nằm im không dám cử động trong một khoảng thời gian dài, cho đến khi Câu Ngọc nói: “Tiểu chủ nhân, bọn chúng đã rời đi rồi.”
Lúc này cô mới từ từ gạt đống tuyết và lá khô mà bò ra khỏi hố.
Tay chân cô lạnh cóng, cứng đờ, cô thở dốc từng hơi.
Câu Ngọc chỉ vừa thức tỉnh được một lúc ngắn ngủi, rồi dần thu lại ánh sáng, rơi vào trạng thái ngủ say lần nữa.
Tuyết tan chảy thấm vào cổ cô, lạnh đến mức khiến cả người cô run lên. Tô Tô bẻ một cành cây làm trụ, chống đỡ cơ thể, khó nhọc bước ra ngoài.
Cô vẫn chưa tìm thấy Đạm Đài Tẫn.
Người của phủ tướng quân chắc chắn sẽ không liều chết tìm hắn trong tình cảnh này.
Hắn chết, hay cô chết thì nhiệm vụ cũng thất bại như nhau.
Chỉ mong thiếu niên Ma Vương mệnh lớn, đừng bị đám yêu quái tầm thường giết chết trước khi cô tìm được hắn.
Chỉ trong thời gian ngắn, phủ Tuyên Vương đã biến thành chốn địa ngục trần gian.
Đạm Đài Tẫn bước ra khỏi phủ Tuyên Vương, còn chưa tìm được Diệp Khiếu thì đã bị mấy tên thị vệ áo tím áp chế.
Ánh mắt hắn tối lại, nhưng không thể vùng ra.
Đám thị vệ áo tím bắt lấy hắn, nhanh chóng lao về một hướng khác.
Trong chiếc kiệu xa hoa, chạm khắc hình Cửu Đầu Điểu, Triệu Vương sắc mặt khó coi, tóc tai bù xù đang ngồi bên trong.
Hắn tức giận mắng một nam tử áo trắng: “Ngu Khanh, thằng nhãi con này chính là tù binh của Đại Chu, ngươi muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”
Nam tử áo trắng phe phẩy quạt, mỉm cười chắp tay: “Đa tạ điện hạ.”
Triệu Vương khoát tay, cảm giác kinh hoàng vẫn chưa tan.
Nếu không nhờ môn khách Ngu Khanh phản ứng nhanh, dẫn người bảo vệ hắn rút lui, thì đầu hắn đã bị đám quái vật kia xuyên thủng rồi.
Hắn đâu có bản lĩnh cao cường như Tiêu Lẫm, võ công xuất thần nhập hóa. Trong tình huống đó, chỉ cần chậm một chút là hắn không thể chạy thoát được.
Dù vậy, hắn cũng đã mất cả một nhóm tử sĩ, mới có thể trốn ra ngoài.
Tổn thất này khiến Triệu Vương đau lòng vô cùng.
Ngu Khanh nhìn Đạm Đài Tẫn, giọng điệu hòa nhã: “Điện hạ nước Chu, tại hạ là Ngu Khanh, mạo muội mời điện hạ đến đây, muốn hỏi vài vấn đề.”
Đạm Đài Tẫn thu lại vẻ lạnh lùng, nhìn hắn nói: “Ngươi cứ hỏi.”
Ngu Khanh mỉm cười: “Nếu tại hạ không đoán sai, loài ong lửa này là từ hoàng cung nước Chu lan ra, đúng không?”
Đạm Đài Tẫn vẻ mặt khó hiểu: “Những gì tiên sinh nói, ta hoàn toàn không biết.”
Thiếu niên cụp mắt, giọng nhẹ như gió thoảng: “Ta bị đưa đến Đại Hạ làm con tin từ năm sáu tuổi, hôm nay cũng là lần đầu tiên nhìn thấy những quái vật này.”
Ngu Khanh quan sát kỹ dáng vẻ gầy yếu của thiếu niên.
“Hẳn là ta có thể biết, điện hạ đã trốn thoát khỏi phủ Tuyên Vương bằng cách nào không?”
“Ta vẫn luôn lẩn trốn, sau đó đi theo gia quyến của Tống đại nhân để thoát ra ngoài.”
Ngu Khanh nhíu mày.
Thiếu niên trước mặt mang theo vài phần e dè, lời nói không có chút sơ hở. Chẳng lẽ con tin nước Chu này thật sự chỉ là một phế vật vô dụng, hoàn toàn không biết gì về những chuyện bẩn thỉu trong hoàng tộc nước Chu sao?
Triệu Vương đột nhiên đứng bật dậy, đá mạnh vào vai Đạm Đài Tẫn.
Một cơn đau âm ỉ lan khắp bả vai hắn.
“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt à? Biết gì thì lập tức khai ra cho bản vương. Đừng tưởng bản vương không biết, nước Chu của các ngươi đã chuẩn bị khai chiến với Đại Hạ rồi.”
“Một tên phế vật như ngươi, bản vương bóp chết còn dễ hơn giẫm nát một con kiến.”
Triệu Vương giơ chân, tàn bạo giẫm lên ngón tay của Đạm Đài Tẫn đang nằm trên đất.
Triệu Vương không giỏi võ công, nhưng lại rất thành thạo trong việc hành hạ và tra tấn người khác.
Hắn dùng lực mạnh dưới chân, khớp xương của thiếu niên kêu răng rắc, từng đốt ngón tay bị nghiền nát.
Ngu Khanh khẽ nhướn mày, nhưng cũng không nói gì.
Lúc này, dù Đạm Đài Tẫn có vô tội đi chăng nữa thì với việc Triệu Vương chịu tổn thất lớn như vậy, lại còn chật vật bỏ chạy, chắc chắn hắn sẽ tìm ai đó để trút giận.
Mặt Đạm Đài Tẫn dán chặt xuống nền tuyết lạnh giá.
Khoảnh khắc ngón tay bị giẫm nát, hắn chỉ khẽ rên một tiếng, nhưng ánh mắt tối sầm, tràn ngập hắc khí lạnh lẽo.
Hắn căm hận bản thân vì cơ thể này quá yếu ớt.
Hắn sinh ra đã có huyết nhục đặc biệt, tà vật đều sợ hắn, chỉ một giọt máu của hắn cũng có thể giết chết quái vật.
Thế nhưng, từ nhỏ hắn không thể luyện võ, căn cốt yếu kém, ngay cả một kẻ cặn bã như Triệu Vương hắn cũng không đánh lại.
Nếu vẫn còn ở phủ Tuyên Vương, hắn chỉ cần động ngón tay là có thể điều khiển đàn ong lửa giết sạch đám người của Triệu Vương, khiến hắn chết không toàn thây rồi.
Nhưng lúc này, hắn yếu ớt đến mức… đúng như lời Triệu Vương nói, chẳng khác gì một con kiến hèn mọn.
Triệu Vương cần phát tiết. Nghĩ đến việc những thứ tà ác đáng sợ kia đến từ nước Chu, hắn nhìn chằm chằm thiếu niên dưới chân, cười lạnh một tiếng.
Thằng tạp chủng này, dù sao cũng là hoàng tử nước Chu đấy.
Thế nhưng, chỉ đáng để quỳ rạp dưới chân hắn mà thôi.
“Bản vương thấy mấy năm nay, Chất tử sống cũng không tệ nhỉ. Hôm nay tại yến tiệc, phong thái đường hoàng, suýt nữa bản vương không nhận ra ngươi đấy. Nhưng Chất tử quên cội quên nguồn thì được, nhưng đừng quên luôn bản vương chứ.”
Triệu Vương dang hai chân, vén vạt áo lên.
“Chất tử muốn đi cũng dễ thôi. Bản vương sẽ giúp ngươi nhớ lại xem, hồi nhỏ Chất tử ngươi trông như thế nào.”
“Quỳ xuống mà bò qua đây, bản vương lập tức thả ngươi về phủ Tướng quân.”
“Nếu không…” Hắn cười nham hiểm: “Nếu có người chết trong phủ Lục đệ, thì cũng chẳng liên quan gì đến bản vương đâu.”
Ngu Khanh thở dài, ánh mắt nhìn thiếu niên dưới đất đầy vẻ thương hại.
Đạm Đài Tẫn không chút biểu cảm.
Hồi lâu sau, hắn chậm rãi bò dậy.
Triệu Vương cười nói: “Phải như vậy chứ, Chất tử từ bé đến lớn đều là người thức thời. Nhớ cho kỹ, trước đây ngươi không nghe lời, bà vú của ngươi đã bị thuộc hạ của bản vương hành hạ đến gần chết như thế nào.”
Đạm Đài Tẫn cúi đầu, đầu ngón tay hắn tái nhợt, trong mắt như đóng hai tảng băng lạnh lẽo.
Những ký ức ghê tởm lại trỗi dậy không thể kiểm soát trong đầu hắn.
Giãy giụa, khóc lóc, cầu xin… xen lẫn những tràng cười man rợ.
Hắn giống như một vũng bùn lầy trên mặt đất, đôi mắt đỏ hoe nhìn bọn chúng làm ác.
Hắn có phản kháng cũng vô ích…
Đạm Đài Tẫn khẽ nhắm mắt, chuẩn bị hành động.
Bất ngờ, một cục tuyết bị ném mạnh vào mặt Triệu Vương.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Triệu Vương bị ném đến mức lùi lại một bước, trên mặt phủ đầy vụn tuyết.
Hắn sa sầm mặt, tức giận quay đầu nhìn về phía bên cạnh.
Đạm Đài Tẫn cũng ngẩng lên.
Cuối tầm mắt, giữa ánh tuyết mịt mù, một cô gái vô cùng nhếch nhác, tức giận đến mức như sắp bốc cháy.
Cô chống một cành cây, nhưng lại như đang cầm thanh kiếm sắc bén nhất thế gian, không chút e dè đối diện ánh mắt Triệu Vương, mặt đỏ bừng vì phẫn nộ.
“Triệu Vương!” Tô Tô nghiến răng nói.
Ông cố nội nhà ngươi!
You cannot copy content of this page
Bình luận