Danh sách chương

Chương 1: Thiếu niên Ma Vương

21/04/2025

Chương 2: Phạt quỳ

21/04/2025

Chương 3: Chăm sóc

21/04/2025

Chương 4: Ghét sao?

21/04/2025

Chương 5: Quá khứ

21/04/2025

Chương 6: Gắp lửa bỏ tay người

21/04/2025

Chương 7: Kết Xuân Tàm

21/04/2025

Chương 8: Bí mật

21/04/2025

Chương 9: Thứ tỷ

21/04/2025

Chương 10: Rực rỡ

21/04/2025

Chương 11: Thoát hiểm

21/04/2025

Chương 12: Nghĩ thoáng một chút

21/04/2025

Chương 13: Lòng báo thù

21/04/2025

Chương 14: Tà Cốt

21/04/2025

Chương 15: Mộng Yểm

21/04/2025

Chương 16: Bạc tình

21/04/2025

Chương 17: Tan vỡ

21/04/2025

Chương 18: Phẫn nộ của hắn

21/04/2025

Chương 19: Kẹo đậu

21/04/2025

Chương 20: Chu Sa

21/04/2025

Chương 21: Người trong lòng

21/04/2025

Chương 22: Thổ lộ

22/04/2025

Chương 23: Tàn nhẫn

22/04/2025

Chương 24: Vô phương cứu chữa

22/04/2025

Chương 25: Sát ý

22/04/2025

Chương 26: Trùng Phùng

22/04/2025

Chương 27: Khó xử

22/04/2025

Chương 28: Bảo vệ

22/04/2025

Chương 29: Thần khí Khuynh Thế Hoa

22/04/2025

Chương 30: Tranh đoạt

22/04/2025

Chương 31: Trong lồng

23/04/2025

Chương 32: Thành Toàn

23/04/2025

Chương 33: Trốn thoát

23/04/2025

Chương 34: Tơ tình

23/04/2025

Chương 35: Giết Vua

23/04/2025

Chương 36: Trở về

24/04/2025

Chương 37: Hiến tế

24/04/2025

Chương 38: Đối Đầu

24/04/2025

Chương 39: Bát Nhã Phù Sinh

24/04/2025

Chương 40: Công chúa Trai tộc

24/04/2025

Chương 41: Hận ý

24/04/2025

Chương 42: Thần tâm

25/04/2025

Chương 43: Là tiên

25/04/2025

Trường Nguyệt Tẫn Minh

Chương 1: Thiếu niên Ma Vương

Chương trước

Chương sau

“Tam tiểu thư, chạy về phía trước, đừng quay đầu lại!”

Khi Lê Tô Tô lấy lại ý thức, cô bất ngờ bị ai đó đẩy mạnh.

Trượt chân một cái, cô lăn thẳng xuống sườn núi.

Trời tháng mười hai, mặt đất phủ đầy tuyết dày, lạnh đến thấu xương, cơ thể cô cũng đau nhức vô cùng.

Ngay lúc sắp va vào gốc cây dưới chân núi, trên cổ tay Lê Tô Tô bỗng dưng xuất hiện một chiếc vòng tay bằng bạch ngọc.

Chiếc vòng phát ra ánh sáng ngũ sắc, một luồng sức mạnh kỳ lạ giúp cô giữ vững cơ thể, không tiếp tục lăn xuống nữa.

Lê Tô Tô choáng váng, mãi lâu sau mới dần tỉnh táo lại.

Trước mắt cô là một thế giới trắng xóa, tuyết phủ dày đặc khắp nơi.

Cô ngồi dậy khỏi mặt đất, phát hiện bản thân vô cùng nhếch nhác.

Áo khoác màu hồng phấn lấm lem bùn đất, tóc tai rối tung, một chiếc giày thêu trên chân cũng rớt mất tiêu luôn rồi.

Lê Tô Tô: “Thiệt là cạn lời mà!”

Cô chống vào thân cây, cố gắng đứng dậy.

Ngay lúc đó, từ chiếc vòng ngọc trên tay cô vang lên một giọng nói non nớt, nghiêm túc cất lời: “Chủ nhân, đây chính là nhân gian của năm trăm năm trước.”

Tuyết vẫn rơi dày đặc từ bầu trời.

Lê Tô Tô đưa tay ra, những bông tuyết rơi xuống lòng bàn tay rồi lập tức tan chảy vì hơi ấm cơ thể cô. Trong không khí tràn ngập linh khí nồng đậm.

Gương mặt tái nhợt của cô thoáng hiện lên sự kinh ngạc.

Năm trăm năm sau, thế giới sẽ bị bao phủ bởi hắc vụ, yêu ma quỷ quái hoành hành khắp nơi, linh khí loãng dần, ít đến đáng thương…

“Diệp Tịch Vụ nguyện ý nhường lại thân thể này.”

Chiếc vòng tay khựng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Nàng ấy hy vọng, sau này người có thể bảo vệ cha và tổ mẫu nàng ấy khỏi tay thứ tà vật đó.”

Lê Tô Tô đáp: “Ngươi nói với Diệp Tịch Vụ, ta đồng ý.”

“Xuyên qua năm trăm năm, ta đã mất hết linh lực. Chủ nhân, ta cần phải ngủ say. Khi nào gặp nguy hiểm đến tính mạng, xin người hãy gọi ta.”

“Được.”

Cô khẽ nâng ngón tay thon dài, vuốt nhẹ lên chiếc vòng ngọc.

Ánh sáng trên vòng dần mờ đi, rơi vào trạng thái im lặng.

Lê Tô Tô nhắm mắt lại, ký ức của nguyên chủ Diệp Tịch Vụ từ từ hiện lên trong đầu cô.

Dù sao cũng không phải thân thể của chính mình, ký ức này đứt đoạn rời rạc, không quá rõ ràng.

Diệp Tịch Vụ là tam tiểu thư của phủ đại tướng quân họ Diệp, cũng là nữ nhi duy nhất trong dòng chính của Diệp gia.

Không lâu trước đó, nàng ta từng rơi xuống nước, bệnh nặng triền miên mãi không khỏi.

Tổ mẫu nàng lo lắng, bèn đưa nàng đến Thiên Hoa Tự dâng hương cầu phúc.

Không ngờ, tại ngôi chùa này, Diệp Tịch Vụ cùng nha hoàn thân cận Ngân Kiều lại bị sơn tặc bắt cóc.

Hai người nhân lúc sơn tặc lơ là đã tìm cách trốn thoát khỏi sơn trại. Nhưng không chạy được bao xa, bọn chúng đã phát hiện ra.

Lê Tô Tô xuyên vào thân xác Diệp Tịch Vụ đúng vào thời điểm này – khi nha hoàn đẩy nguyên chủ ra ngoài, bảo nàng chạy thoát thân.

Bàn chân đau nhói, Lê Tô Tô cúi đầu nhìn, phát hiện mắt cá chân mình đã sưng vù.

Cô cố gắng bỏ qua cơn đau, bắt đầu tìm đường thoát thân.

Tuyết dày khiến bước chân lảo đảo, nhưng cô vẫn cố vừa đi vừa xóa hết dấu vết trên tuyết. Hơi thở gấp gáp nhưng cô chẳng dám dừng lại.

Không biết bọn sơn tặc có quay lại hay không, nhưng nếu bị bắt lần nữa, chắc chắn kết cục sẽ rất thê thảm.

Một nữ nhân yếu ớt mà rơi vào tay sơn tặc, số phận sẽ thế nào, chỉ nghĩ thôi cũng đủ kinh hãi.

Không bao lâu sau, trong tuyết vang lên những tiếng bước chân lạo xạo.

Lê Tô Tô lập tức nấp sau một tảng đá.

Quả nhiên, chỉ một lát sau, mấy gã đàn ông cao to lực lưỡng xuất hiện gần đó.

“Đồ vô dụng! Chỉ một đứa con gái mà cũng để nó chạy mất.”

Tên cầm đầu thở phì phò, giận dữ vung tay đánh mạnh lên đầu một tên thuộc hạ.

“Đại ca!”

Tên thuộc hạ bị đánh, không dám phản kháng, khúm núm nói:

“Tin tức của chúng ta sai rồi, cô gái đó không phải con gái của thương nhân giàu có, mà là tiểu thư của nhà Diệp đại tướng quân.”

Gương mặt béo núc ních của tên cầm đầu giật giật, sắc mặt hắn lập tức sa sầm.

Bất kỳ sơn tặc nào cũng đều sợ triều đình điều binh trấn áp.

Hắn cắn răng, ánh mắt lóe lên vẻ hung ác:

“Đã vậy, càng phải tìm ra được cô ta, diệt cỏ tận gốc.”

“Nhìn cái gì? Còn không mau chia nhau ra tìm.”

Lê Tô Tô nín thở, nép mình sát vào tảng đá, nghe tiếng bước chân ngày càng gần.

Cô nhíu mày, đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất.

May mắn là, sau khi dừng lại một chút, đám sơn tặc lại đổi hướng rời đi.

Lê Tô Tô kiên nhẫn đợi thêm một lúc, không dám cử động.

Chỉ đến khi hoàn toàn không còn nghe thấy tiếng động nào, cô mới nhẹ nhàng ló đầu ra quan sát.

Dấu chân hỗn loạn trên tuyết, bọn sơn tặc đã không còn ở đây nữa.

Lê Tô Tô đứng dậy, định rời đi.

Đột nhiên, một tên sơn tặc quay lại, hét toáng lên:

“Đại ca! Người ở đây! Cô gái kia ở đây này!”

Không chút do dự, Lê Tô Tô liền quay đầu bỏ chạy.

Nhưng bọn chúng đuổi theo rất nhanh.

Thân thể này vốn đã yếu ớt, thể lực suy kiệt, trước mắt Lê Tô Tô mờ mịt, chỉ thấy tuyết trắng phủ kín cả tầm nhìn.

Bỗng nhiên, cô đâm sầm vào một người.

Ngay sau đó, mấy mũi tên lao vun vút qua đầu cô rồi cắm phập vào đám sơn tặc phía sau.

Bọn chúng kêu lên đau đớn rồi lần lượt ngã xuống.

Lê Tô Tô ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt anh tuấn lạnh lùng.

Thiếu niên vận bạch bào, gần như hòa lẫn vào tuyết trắng. Gương mặt hắn gầy gò, đôi mắt đen láy mang theo vài phần lạnh lùng.

Làn da hắn trắng muốt, môi đỏ, tóc đen, đẹp đến kinh người. Nhưng vì đôi mắt luôn bình tĩnh, thờ ơ nên không hề có vẻ nữ tính.

Khi Tô Tô va vào hắn, hắn không hề nhúc nhích. Nhưng khi chạm phải ánh mắt cô, hắn lại hơi hoảng hốt mà dời mắt đi.

Thiếu niên đỡ lấy cô, khẽ nói: “Xin lỗi, Tam tiểu thư, ta đến muộn.”

Tô Tô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể khẽ lắc đầu.

Chỉ vài câu ngắn ngủi, đám sơn tặc đã chết hết hoặc bị thương, kẻ còn sống thì đã bỏ chạy tứ tán.

Những binh lính phía sau thiếu niên ôm quyền thi lễ với Tô Tô: “Tam tiểu thư! Thuộc hạ đến chậm.”

Tô Tô chợt nhớ đến nha hoàn đã đẩy cô chạy trước, ngẩng đầu nói: “Ngân Kiều vẫn còn trong tay bọn chúng, xin hãy giúp ta tìm nàng ấy.”

Thiếu niên ấy nhìn cô bằng đôi mắt đen như mực đáp: “Được, ta sẽ cho người đi tìm.”

Những binh sĩ nhanh chóng tản ra tìm kiếm Ngân Kiều.

Thiếu niên cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi bị thương rồi?”

Chưa kịp để Tô Tô trả lời, hắn đã bế bổng cô lên.

Bị một nam nhân xa lạ bất ngờ ôm vào lòng, Tô Tô có phần kháng cự. Nhưng vì chưa rõ tình hình, cô cũng không dám giãy giụa ngay mà chỉ ngẩng đầu quan sát hắn.

Có một vấn đề rất lớn.

Dù có một phần ký ức của Diệp Tịch Vụ nhưng cô cũng không thể nhớ nỗi người này là ai.

Vậy nên… rốt cuộc hắn là ai chứ?

Lòng ngực hắn không chút ấm áp, trái lại còn lạnh lẽo như băng tuyết xung quanh.

Tô Tô rùng mình, cân nhắc rồi nói: “Ta vừa ngã xuống sườn núi, đập đầu bị thương, trí nhớ có chút rối loạn. Xin lỗi, ta không nhận ra ngươi…”

Vừa dứt lời, trong mắt thiếu niên thoáng hiện lên một tia cảm xúc kỳ lạ.

Nhưng chỉ trong chốc lát, hắn đã nhanh chóng khôi phục vẻ bình thản, nhẹ giọng đáp: “Ta là Đàm Đài Tẫn. Ba tháng trước, chúng ta đã thành thân.”

Lời vừa thốt ra, Tô Tô chấn động, kinh ngạc ngước nhìn hắn mà lòng thầm gào thét: “Gì nữa vậy trời?”

Tuyết rơi trên mái tóc hắn, khiến hàng mi và chân mày như càng thêm sắc nét, lạnh lùng như băng tuyết.

Thiếu niên ôm cô chặt hơn một chút, giọng nói dịu dàng: “Tam tiểu thư, nàng lạnh sao?”

Đôi mắt hắn đen láy, tóc đen như mực, dáng vẻ trông yếu ớt vô hại.

Thấy Tô Tô chăm chú quan sát mình, hắn nhẹ nhàng cúi đầu, tỏ vẻ cung kính và khiêm nhường.

Tô Tô cứng đờ cả người.

Nàng mím môi, che giấu cảm xúc trong mắt.

Tô Tô tuyệt đối không ngờ rằng, thiếu niên yếu đuối và xinh đẹp trước mặt lại chính là mục tiêu nhiệm vụ của cô.

Là kẻ mà sau này sẽ trở thành một ma vương giết người không chớp mắt, nghiền nát linh hồn người khác.

Tựa vào lồng ngực hắn, Tô Tô cảm nhận được thân hình gầy guộc, xương cốt nhô ra khiến cô cảm thấy không thoải mái.

Trong đầu cô chợt lóe lên hàng trăm thuật pháp có thể dùng để giết một người.

Suy nghĩ này mạnh mẽ đến mức, bàn tay cô gần như vô thức kết ấn một thuật ám sát.

Nhưng… không có phản ứng gì cả.

Tô Tô lúc này mới chợt nhớ ra, giờ cô chỉ là một phàm nhân.

Cơ thể vừa lạnh vừa đau, nếu là Diệp Tịch Vụ trước đây, có lẽ đã sớm không chịu nổi mà ngất đi. Tô Tô cố gắng chống đỡ đến giờ đã là cực hạn rồi.

Cô muốn thoát khỏi vòng tay của tên yêu nghiệt này, nhưng sức lực đã cạn kiệt. Ngay sau đó, Tô Tô mắt tối sầm, mất đi ý thức.

Bước chân thiếu niên thoáng dừng lại.

Nhìn cô gái trong lòng mình đã bất tỉnh, hắn mới cúi đầu, chăm chú quan sát cô.

Khuôn mặt cô tái nhợt, đường nét xưa nay vốn kiêu căng, chói mắt giờ lại có vẻ dịu dàng, thanh khiết hơn trong khung cảnh tuyết trắng này.

Hắn nhíu mày, nhưng chỉ trong chớp mắt lại khôi phục vẻ thờ ơ, sau đó dời mắt đi rồi tiếp tục rời khỏi sào huyệt của đám sơn tặc.

Chẳng bao lâu sau, binh sĩ của tướng quân họ Diệp đã tìm thấy nha hoàn Ngân Kiều.

Cô gái ngã xuống tuyết, không còn hơi thở.

Đạm Đài Tẫn lặng lẽ nhìn thi thể trên mặt đất.

Trên người Ngân Kiều có vô số vết thương do đao kiếm, y phục rách nát, bụng bị đâm xuyên một lỗ lớn, gương mặt máu thịt be bét.

Mùi máu tanh nồng nặc lan khắp không khí.

Binh sĩ hỏi: “Điện hạ, xử lý thế nào ạ?”

Hắn chỉ liếc nhìn một cái, thản nhiên đáp: “Chết rồi sao? Vậy thì thiêu đi.”

Giọng nói nhẹ nhàng, giống như chỉ đang bình thản nhận xét: mùa đông năm nay, tuyết rơi thật lớn.

Bên trong cỗ xe ngựa lắc lư, Lê Tô Tô có một giấc mơ.

Cô mơ thấy mình khi còn nhỏ.

Lê Tô Tô sinh ra ở năm trăm năm sau, là con gái của chưởng môn tiên môn đứng đầu.

Vốn dĩ đó là một thân phận cao quý, nhưng cô lại khá xui xẻo.

Chuyện này nói ra thì dài, thời đại của cô bị tà ma hoành hành.

Nói đơn giản, yêu ma trở thành chủ nhân của thế giới, còn những người tu tiên và phàm nhân lại trở thành những kẻ phải lẩn trốn, không thể lộ diện.

Không ai biết thứ tà vật kia rốt cuộc sinh ra từ khi nào. Nhưng kể từ khi hắn xuất thế, thủ đoạn tàn ác, đánh đến tiên môn tan tác thảm hại.

Ban đầu, vẫn có những môn phái không cam chịu, cố gắng bao vây tiêu diệt hắn. Thế nhưng, kết quả là những kẻ tu tiên này bị chôn vùi thê thảm trong “Vạn Tiên Trủng”, thần hồn câu diệt.

Vô số tiên tôn ngã xuống, những môn phái còn lại bắt đầu sợ hãi, chỉ có thể ẩn nấp, cố gắng cầm cự.

Từ đó, mỗi khi nhắc đến hắn, ai nấy đều run sợ.

Bầu trời u ám, ma khí bao phủ linh khí, không thể tu luyện. Nhân gian dịch bệnh hoành hành, xác chết chất chồng.

Lê Tô Tô lớn lên trong một thế giới như vậy.

Bây giờ, thân thể phàm nhân này quá mức mệt mỏi, Lê Tô Tô lại mơ thấy thời thơ ấu của mình.

Thực ra, đã rất lâu rồi cô không mơ đến cơn ác mộng này.

Lúc đó, cô vừa mới hóa hình, còn là một bé gái nhỏ, giữa trán có một nốt chu sa đỏ rực.

Phụ thân nói: “Tô Tô con nhớ nhất định không được rời khỏi tông môn, nếu không bị yêu ma bắt được, chúng sẽ ném con cho Ma Vương.”

Thanh Sam tiên tôn chỉ vào linh vị đầu tiên.

“Thấy không? Đây là đại sư thúc của con, đã bị Ma Vương giết chết.”

Lại chỉ vào linh vị thứ hai.

“Đây là ngũ sư thúc, cũng bị Ma Vương giết, ngay cả hồn phách cũng không còn.”

Khi ngón tay di chuyển đến linh vị thứ ba, Tô Tô nghiêm túc gật đầu, tiếp lời:

“Con biết, đây là nhị sư bá, cũng bị Ma Vương giết, lúc chết ngay cả pháp khí bản mệnh cũng bị bóp nát. Tô Tô sau này lớn lên, nhất định sẽ báo thù cho các sư thúc, sư bá.”

Chưởng môn nhìn đứa bé như búp bê ngọc, chính khí lẫm liệt mà hài lòng gật đầu.

Thế nhưng, dù sao Tô Tô vẫn còn nhỏ, không lâu sau, cô bị một sư huynh phản bội, lừa ra khỏi tông môn. Ngay giây tiếp theo, cô bị yêu ma bắt giữ.

Bọn yêu ma vây quanh cô, tán thưởng tên phản đồ kia: “Ngươi làm tốt lắm, tiểu nha đầu này có linh hồn thuần khiết vô cùng, linh hồn thạch đã sáng lên rồi, Ma Vương nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh.”

Tên phản đồ cúi đầu nịnh nọt, vui mừng khôn xiết.

Bọn chúng dâng Tô Tô lên Ma Vương.

Bên trong ma cung, máu chảy lênh láng, u ám đến đáng sợ. Đây là lần đầu tiên Tô Tô trải qua chuyện này.

Yêu ma xung quanh cười cợt trêu đùa cô, cô không thể đánh lại, cũng không thể trốn thoát.

Cuối cùng, cô gái nhỏ hoảng loạn đến mức hóa về nguyên hình, dùng đôi cánh nhỏ che mặt, nức nở khóc không ngừng.

Đó là lần đầu tiên cô gặp Ma Vương—người đã giết hết các sư thúc, sư bá của cô.

Hắn rất cao, ngồi trên vương tọa, toàn thân bao phủ trong hắc khí.

Tấm áo choàng đen u ám quấn lấy thân thể hắn, chỉ để lộ đôi mắt lạnh lẽo không chút cảm xúc.

Làn da Ma Vương tái nhợt, hắn chống cằm, cúi xuống nhìn cô.

Ngọn đèn trong ma cung bập bùng cháy, phát ra tiếng nổ lách tách.

Cô bé bị lừa đến ma cung, vừa hối hận vừa đau khổ, khóc đến mức nấc nghẹn.

Tên phản đồ chỉ vào Tô Tô, cười nịnh nọt: “Ta đặc biệt đến quy phục Ma Vương, đây là lễ vật ta dâng lên ngài.”

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc tiếp theo, mắt hắn trợn to, cổ họng phát ra những tiếng “khụ khụ”, máu từ khóe miệng hắn chậm rãi chảy xuống.

Tên phản đồ cứ thế mà chết một cách dễ dàng.

Tô Tô len lén mở đôi cánh, trợn tròn mắt.

Ma Vương vươn ngón tay trắng bệch, nhấc bổng cô bé lên.

Đôi mắt to của Tô Tô ngập nước, nhưng kiên quyết không để rơi xuống:

“Ta không sợ ngươi đâu.”

Cô cứ nghĩ rằng, giây tiếp theo, người chết sẽ là mình. Thế nên cô lấy hết can đảm, chuẩn bị sẵn sàng đón nhận cái chết.

Nhưng Ma Vương chỉ nhìn cô thật lâu, sau đó phất tay, ném cô về Hành Dương Tông.

Không ai biết tại sao Ma Vương không giết Tô Tô, chính cô cũng không hiểu nổi.

Nhiều năm sau, các trưởng lão bói toán, quyết định chọn ra một người trở về năm trăm năm trước, điều tra nguồn gốc của Ma Vương, ngăn cản hắn thức tỉnh, cứu vớt chúng sinh.

Quẻ tượng xoay chuyển một hồi, cuối cùng chỉ về phía Lê Tô Tô.

Tô Tô: “Thiệt là cạn lời mà!”

Cô bỗng dưng có cảm giác như mình sắp sửa bước lên con đường cứu thế vĩ đại.

Trong giấc mơ, một hàng linh vị bao quanh Tô Tô, đồng loạt cổ vũ cô.

Tô Tô chắp tay với bọn họ, sau đó tỉnh dậy.

Cô không còn ở trên vùng tuyết nữa mà dưới thân là chiếc giường ấm áp, trong phòng thoang thoảng hương thơm nhàn nhạt.

Lò than cháy đỏ rực, khiến gương mặt cô hơi ửng hồng.

Trước mắt cô là một nha hoàn chừng mười lăm, mười sáu tuổi, cẩn thận hành lễ: “Tiểu thư, người tỉnh rồi.”

Cô ấy đỡ Tô Tô dậy rồi đưa cho cô một ngụm nước.

Cổ họng Tô Tô đau rát, sặc lên mấy tiếng ho khan.

Sắc mặt nha hoàn kia lập tức trắng bệch, quỳ bịch xuống đất: “Tiểu thư tha mạng, Xuân Đào không cố ý.”

Nói xong nha hoàn kia liền dập đầu liên tục, từng tiếng “bịch bịch” vang lên, hoàn toàn không có nửa điểm do dự.

Rõ ràng là sợ Tô Tô đến mức hồn bay phách lạc.

Nguyên chủ của cơ thể này – Diệp Tịch Vụ, tính tình ngang ngược, gần như tàn nhẫn. Nhìn xem, chỉ một cái ho của Tô Tô thôi mà cô bé kia đã sợ hãi đến mức này rồi.

Tô Tô lắc đầu, cố gắng không dọa cô ấy, nói: “Ngươi đứng lên đi, ta không trách ngươi.”

Xuân Đào bất an quan sát sắc mặt của Tô Tô. Nếu là trước đây, mỗi khi tiểu thư không thoải mái, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng ta.

Cô ấy cẩn thận quan sát một hồi, thấy Tam tiểu thư thật sự không có ý định trừng phạt mình, mới nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đặt chén trà xuống.

“Đây là đâu?” Tô Tô hỏi.

Xuân Đào đáp: “Tiểu thư không còn ở trong chùa nữa, đã về phủ rồi. Tiểu thư, người đã sốt hai ngày rồi.”

Tô Tô lại hỏi: “Xuân Đào, Đạm Đài Tẫn đâu?”

Cô đã quen gọi hắn là “Ma Vương” hay “tà vật” như những người trong giới tu tiên. Bây giờ đột nhiên gọi tên thật của hắn, cảm thấy thật xa lạ.

Xuân Đào quan sát sắc mặt cô, nhỏ giọng nói: “Chất tử điện hạ sau khi trở về phủ, vẫn đang quỳ ở hồ băng. Xuân Đào đã thay tiểu thư trông chừng hắn, tuyệt đối không để hắn đứng dậy.”

Tô Tô kinh ngạc nhìn Xuân Đào.

Cái gì? Quỳ ở hồ băng à?

Trong đầu cô chợt lóe lên vài mảnh ký ức vụn vặt, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện gì đang xảy ra.

Đây là mệnh lệnh mà nguyên chủ đã đưa ra trước khi bị sơn tặc bắt đi.

Tô Tô đã hôn mê hai ngày, nói cách khác, Đạm Đài Tẫn đã quỳ ở hồ băng suốt hai ngày rồi.

Cô suy nghĩ một lúc, rồi hỏi Xuân Đào: “Ngươi có thể đưa ta một tấm gương không?”

Xuân Đào lập tức dâng lên một chiếc gương đồng, lén lút liếc nhìn Tam tiểu thư.

Lần đầu tiên Tam tiểu thư nói chuyện với mình bằng giọng điệu dịu dàng đấy.

Tô Tô quan sát cơ thể hiện tại của mình.

Trong gương phản chiếu gương mặt non nớt, khoảng mười sáu, mười bảy tuổi. Đôi mắt hạnh hơi xếch, môi anh đào nhỏ nhắn, không thể coi là tuyệt sắc, nhưng mang nét đẹp của một cô gái nhà bên.

Tô Tô thử mỉm cười, lập tức hiện lên vài phần sáng sủa và vui tươi.

Thật ra, Tô Tô không quá quan tâm đến việc nguyên chủ trông như thế nào.

Cô nhìn chằm chằm vào gương rất lâu.

Lâu đến mức Xuân Đào lo lắng đến run rẩy, không nhịn được hỏi: “Tiểu thư, người đang nhìn gì vậy?”

Chẳng lẽ lại đang oán trách bản thân không quyến rũ bằng Đại tiểu thư sao?

Tô Tô thầm nghĩ, sư bá từng dạy cô xem tướng rằng:

“Miệng hướng Bắc ứng với Nhâm Quý, môi như chu sa sẽ trường thọ. Răng trắng, đều và khít, ắt có số vương giả.”

Cô hiện tại chẳng có đặc điểm nào trong số đó cả.

Nhìn theo tướng mạo này, cô sống không qua nổi hai mươi tuổi, là tướng chết yểu.

Tô Tô cảm thấy rất khó hiểu.

Dù biết rằng tuổi thọ của phàm nhân chỉ trăm năm ngắn ngủi, nhưng cơ thể này còn rất trẻ, vậy mà đã định trước sẽ chết sớm?

Dù linh hồn của cô đã thay thế nguyên chủ, số mệnh vẫn không hề thay đổi.

Vậy rốt cuộc, cô sẽ chết như thế nào đây?

Không biết vì sao, ngay khoảnh khắc này, Tô Tô chợt nghĩ đến thiếu niên Ma Vương đang quỳ ở hồ băng kia.

Thiếu nữ chính đạo Lê Tô Tô bỗng nhiên ngẩng phắt đầu lên:

“Mẹ kiếp!”

Hết Chương 1: Thiếu niên Ma Vương.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page