Chương 1: Thiếu niên Ma Vương
21/04/2025
Chương 2: Phạt quỳ
21/04/2025
Chương 3: Chăm sóc
21/04/2025
Chương 4: Ghét sao?
21/04/2025
Chương 5: Quá khứ
21/04/2025
Chương 6: Gắp lửa bỏ tay người
21/04/2025
Chương 7: Kết Xuân Tàm
21/04/2025
Chương 8: Bí mật
21/04/2025
Chương 9: Thứ tỷ
21/04/2025
Chương 10: Rực rỡ
21/04/2025
Chương 11: Thoát hiểm
21/04/2025
Chương 12: Nghĩ thoáng một chút
21/04/2025
Chương 13: Lòng báo thù
21/04/2025
Chương 14: Tà Cốt
21/04/2025
Chương 15: Mộng Yểm
21/04/2025
Chương 16: Bạc tình
21/04/2025
Chương 17: Tan vỡ
21/04/2025
Chương 18: Phẫn nộ của hắn
21/04/2025
Chương 19: Kẹo đậu
21/04/2025
Chương 20: Chu Sa
21/04/2025
Chương 21: Người trong lòng
21/04/2025
Chương 22: Thổ lộ
22/04/2025
Chương 23: Tàn nhẫn
22/04/2025
Chương 24: Vô phương cứu chữa
22/04/2025
Chương 25: Sát ý
22/04/2025
Chương 26: Trùng Phùng
22/04/2025
Chương 27: Khó xử
22/04/2025
Chương 28: Bảo vệ
22/04/2025
Chương 29: Thần khí Khuynh Thế Hoa
22/04/2025
Chương 30: Tranh đoạt
22/04/2025
Chương 31: Trong lồng
23/04/2025
Chương 32: Thành Toàn
23/04/2025
Chương 33: Trốn thoát
23/04/2025
Chương 34: Tơ tình
23/04/2025
Chương 35: Giết Vua
23/04/2025
Chương 36: Trở về
24/04/2025
Chương 37: Hiến tế
24/04/2025
Chương 38: Đối Đầu
24/04/2025
Chương 39: Bát Nhã Phù Sinh
24/04/2025
Chương 40: Công chúa Trai tộc
24/04/2025
Chương 41: Hận ý
24/04/2025
Chương 42: Thần tâm
25/04/2025
Chương 43: Là tiên
25/04/2025
“Ngươi đang làm gì đó?” Tô Tô nghe thấy giọng mình run rẩy.
Thiếu niên dưới hành lang lạnh lùng nhếch môi: “Ngươi chẳng phải đã nhìn thấy hết rồi sao?”
Hắn rõ ràng đang cười, nhưng trong giọng nói lại chẳng có chút ý cười nào, trái lại, ánh mắt nhìn Tô Tô đầy lạnh lẽo và cảnh giác.
Dường như đang cân nhắc xem Tô Tô đã thấy được bao nhiêu.
Tô Tô đã thấy tất cả, khiến tâm trạng cô lúc này vừa kinh hoàng vừa phức tạp.
Bàn tay cầm đèn lồng của cô hơi run rẩy. Ban ngày, khi thấy Lão phu nhân chỉ nhẹ nhàng xử phạt Diệp Triết Vân, Tô Tô tuy kinh ngạc nhưng không nói gì.
Dù sao, Lão phu nhân bảo vệ Diệp Triết Vân, đồng thời cũng từng che chở nguyên chủ. Đối với Lão phu nhân mà nói, bọn họ là cháu ruột, còn Đạm Đài Tẫn chỉ là người ngoài, nên thiên vị cũng là lẽ đương nhiên.
Con người không phải thánh nhân, Tô Tô tự hỏi, ngay cả trong lòng cô, phụ thân và đồng môn cũng quan trọng hơn người ngoài.
Cô không trách Lão phu nhân, nhưng cũng không dễ dàng tha cho tên hỗn trướng Diệp Triết Vân như vậy.
Nghĩ đến việc hắn lúc này có lẽ đang đắc ý vì thoát nạn, trong khi Đạm Đài Tẫn bị nhốt trong Đông Uyển suốt thời gian dài, Tô Tô quyết định phải dạy cho hắn một bài học.
Nửa đêm tỉnh giấc, cô định đến từ đường để hù dọa Diệp Triết Vân, khiến hắn hiểu rằng làm chuyện xấu thì nửa đêm phải sợ quỷ gõ cửa.
Không ngờ, lại chứng kiến cảnh tượng trước mắt. Nếu đến trễ một chút, Diệp Triết Vân e rằng đã bị bầy quạ mổ sạch đến mức chỉ còn trơ lại bộ xương rồi.
Nhìn bầy quạ mắt đỏ bay tứ tán, Tô Tô đầy nghi hoặc: “Ma Vương vậy mà lại thức tỉnh vào lúc này sao?”
Chẳng lẽ cảnh tượng trong Quá Khứ Kính hiển thị sai rồi sao? Rõ ràng nói hắn chỉ là một phàm nhân mà!
Tim cô đập thình thịch, cô hít sâu một hơi.
Mất một lúc để ổn định suy nghĩ, Tô Tô mới nhìn rõ tình hình trước mắt.
Diệp Triết Vân đang nằm sõng soài trên mặt đất, không rõ sống chết.
Còn Đạm Đài Tẫn, thân mặc y phục mỏng manh, đứng trong gió đêm lạnh giá, dường như hắn không có ý định lao tới giết cô.
Hả?
Tô Tô nhìn kỹ lại, phát hiện sắc mặt hắn âm trầm, trông có vẻ tâm trạng cực kỳ tệ.
Đôi môi hắn tái nhợt, nếu không phải vừa rồi suýt nữa tận mắt thấy hắn giết người, thì lúc này trông hắn chẳng khác gì một thiếu niên vô tội vô tình lạc vào từ đường.
Không có huyết đồng, cũng không có ma văn, nhìn thế nào cũng chỉ là một phàm nhân.
Nghĩ đến bầy quạ mắt đỏ vừa rồi, chỉ là đám yêu vật thấp kém chưa thể hóa hình, Tô Tô cuối cùng đã hiểu ra.
Thì ra hắn vẫn chưa thức tỉnh, vẫn chỉ là một phàm nhân mà thôi.
Cô thở phào nhẹ nhõm, cơ thể căng thẳng cũng dần thả lỏng.
Tô Tô bước tới.
Đạm Đài Tẫn dùng đôi mắt đen nhánh, âm trầm nhìn cô.
Hắn không hối hận vì tối nay đã đến giết Diệp Triết Vân, điều duy nhất hắn hối hận chính là quá sơ suất, để Tô Tô phát hiện mình có thể điều khiển yêu vật.
Cô đã nhìn thấy hết rồi sao…?
Trong tay áo hắn lặng lẽ trượt ra một con dao găm.
Tô Tô phản ứng nhanh, chỉ dùng mũi chân khẽ hất, lưỡi dao liền rơi khỏi tay Đạm Đài Tẫn, cắm vào nền tuyết.
Thiếu niên âm trầm nhìn cô.
Tô Tô: “…” Hóa ra không chỉ chưa thức tỉnh, mà hắn còn yếu đến mức không đánh nổi.
Hahaha!
Hoàn toàn yên tâm, Tô Tô tiến lên, ba lần năm lượt trói gô Đạm Đài Tẫn lại.
Hai tay hắn bị dây áo choàng của cô trói chặt ra sau lưng, giọng nói trầm thấp, mang theo ác ý không cam lòng:
“Hoặc là giết ta, hoặc là sau này ta sẽ giết ngươi!”
Tô Tô hừ một tiếng, vỗ nhẹ lên mặt hắn: “Ngoan ngoãn chút đi nào.”
Hắn quay đầu đi, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Tuyết trắng rơi đầy trời, thiếu niên với đôi mắt đen tuyền, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Nhưng nghĩ đến cảnh hắn bị hạ gục chỉ trong một chiêu, Tô Tô lại nhịn không được mà muốn cười.
Cô không nhịn nổi, phì một tiếng bật cười: “Cười chết ta rồi!”
Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nhìn cô.
Cô vẫn đang cười: “Xin lỗi nha…”
Cô đã từng thấy hắn hô phong hoán vũ, giết người mà chẳng cần nhấc ngón tay, mà giờ đây lại bị cô trói bằng dây áo choàng, muốn xé xác cô ra nhưng lại chẳng có nổi một móng vuốt.
Cảnh tượng này, thật sự… khiến người ta vui vẻ đến lạ.
Tô Tô không để ý đến hắn nữa, quay lại xem xét vết thương của Diệp Triết Vân.
Cô nâng hắn dậy, kiểm tra hơi thở, may mà hắn chỉ bất tỉnh.
Trên người hắn đầy vết thương, trông có vẻ đáng sợ, nhưng thực chất chỉ là vết thương ngoài da. Máu đã ngừng chảy, hắn ngất đi phần lớn là vì bị dọa sợ.
Đạm Đài Tẫn vốn dĩ định từ từ hành hạ hắn đến chết, nhưng chưa kịp làm.
Diệp Triết Vân tuy đáng ghét, nhưng tội chưa đáng chết.
Tô Tô ôm một tấm chăn từ trong từ đường ra, ném lên người Diệp Triết Vân, tránh để hắn chưa bị Đạm Đài Tẫn giết chết đã bị đông chết.
Sau đó, cô không quan tâm hắn nữa.
Cứ để hắn ghi nhớ bài học này đi.
Bớt ức hiếp người khác, lỡ đâu có ngày gặp phải kẻ còn tàn ác hơn mình thì sao.
Sau khi bận rộn một hồi, Tô Tô khẽ thở hắt ra.
Quay đầu lại, Tô Tô nhìn thấy Đạm Đài Tẫn không biết từ lúc nào đã khoanh chân ngồi dưới hành lang, dùng ánh mắt chế giễu nhìn cô.
Rõ ràng vẫn là gương mặt như trước, nhưng Tô Tô lại cảm nhận được vài phần tàn nhẫn lạnh lẽo từ thiếu niên trước mặt.
Cô chợt nhận ra, người này không những không yếu đuối, mà còn có sở thích dùng thủ đoạn tàn nhẫn để giết người. Hắn có lòng báo thù rất mạnh, tính cách cũng cực đoan. Diệp Triết Vân hãm hại hắn, hắn liền muốn mạng của Diệp Triết Vân.
Thấy vẻ yếu đuối của hắn không còn, thích ứng khá tốt, Tô Tô hỏi: “Ngươi tự đi hay để ta kéo về?”
Hắn lạnh lùng, khàn giọng nói: “Ngươi không gọi người đến sao?”
“Ta gọi ai? Ồ, ngươi sợ ta mách cha ta à?” Tô Tô ngồi xổm xuống trước mặt hắn, lập tức hiểu được nỗi lo của Đạm Đài Tẫn.
Mấy ngày trước chuyện của phủ Tuyên Vương đã khiến cả nước Đại Hạ hoang mang.
Hoàng thượng bắt đầu triệu tập các trừ yêu sư và đạo sĩ khắp nơi, ráo riết săn lùng đàn ong Xích Viêm bỏ trốn và yêu vật ẩn náu trong nước Đại Hạ. Nếu bây giờ bị phát hiện Đạm Đài Tẫn có thể sai khiến yêu vật, chắc chắn hắn không thể thoát khỏi cái chết.
Đạm Đài Tẫn im lặng, lạnh lùng nhìn Tô Tô. Ánh mắt hắn như một con rắn độc đang thè lưỡi, đầy ác ý.
Tô Tô hoàn toàn không nghi ngờ gì, hắn nhất định đang nghĩ xem làm sao để giết mình trong im lặng trước khi bị người khác phát hiện ra.
Đáng tiếc, mọi âm mưu trên đời này, khi đối diện với thực lực tuyệt đối, đều vô dụng. Giống như năm trăm năm sau, dù tu chân giới có làm thế nào cũng không thể giết chết Ma Vương.
Năm trăm năm trước, khi Đạm Đài Tẫn còn chưa thức tỉnh, hắn cũng chẳng làm gì được Tô Tô.
Tô Tô tất nhiên sẽ không tiết lộ chuyện của Đạm Đài Tẫn, không những thế, cô còn phải tạm thời bảo vệ hắn. Nhưng lý do này không thể nói cho hắn biết.
Cô theo bản năng lắc đầu: “Ta tất nhiên sẽ không nói ra, ta còn trúng Kết Xuân Tàm, nên không thể để ngươi chết được.”
Hắn mấp máy đôi môi mỏng, lạnh lùng buông một câu: “Không biết xấu hổ.”
Tô Tô cũng lập tức nhận ra ý nghĩa của loại dược đó. Mặt cô hơi đỏ lên.
Dù sao, với tư cách là một cô nương mới trưởng thành trong tu chân giới, mà lại nói chuyện giao hợp một cách hiển nhiên như thế, có hơi ngượng ngùng. Nhưng dù thế nào, cô tuyệt đối sẽ không cùng yêu vật có quan hệ!
Cô hơi bực bội trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi có đi không? Không đi thì cứ ở đây đi!”
Cùng Diệp Triết Vân ở lại từ đường, đến sáng, không cần cô ra tay, hắn cũng tự tìm đường chết rồi.
Đạm Đài Tẫn quét mắt nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô, dời tầm mắt đi, đứng dậy.
Nhìn bóng lưng thiếu niên phía trước, Tô Tô thở phào nhẹ nhõm. Thật may, bất kể đã trải qua chuyện gì, thiếu niên Ma Vương vẫn muốn sống tiếp.
Tô Tô bĩu môi: Sống tiếp, để gieo họa cho nhân gian.
*
Sáng sớm hôm sau, Diệp Triết Vân bị phát hiện mình toàn thân đầy máu nằm ngoài từ đường.
Xuân Đào nói: “Tiểu thư, khắp nơi đều đang đồn đại rằng Tam Công Tử nói hắn nhìn thấy yêu nghiệt. Liên di nương sắp khóc ngất rồi, bà ấy bảo phải đợi tướng quân về phủ, mời đạo sĩ đến xem.”
Quả nhiên, đến chiều, Diệp Khiếu trở về cũng nghe nói chuyện kỳ quái này.
So với trưởng tử thông minh lanh lợi, Diệp Khiếu rất xem thường kẻ ăn chơi như Diệp Triết Vân. Nhưng trong phủ xuất hiện yêu nghiệt, hiển nhiên đã chạm vào dây thần kinh nhạy cảm của Diệp Khiếu.
Diệp Khiếu hỏi Diệp Triết Vân: “Ngươi thực sự nhìn thấy sao?”
Diệp Triết Vân đang phát sốt, thoi thóp gật đầu: “Cha, con thề, con không nói dối! Đám quạ đó, mắt của chúng đều đỏ như máu, còn phát sáng nữa. Cha nhìn xem con đi, cả người con toàn là vết thương…”
Diệp Khiếu nhíu mày: “Im miệng. Người đâu, đi mời đạo sĩ hoặc trừ yêu sư, giữ kín chuyện này cho ta.”
Bên ngoài đang gió mưa bão bùng, gây náo động quá lớn cũng không có lợi cho Diệp Khiếu.
Diệp Triết Vân toàn thân đau nhức, sợ hãi nói: “Con… con còn nhìn thấy một người có thể sai khiến yêu vật.”
Diệp Khiếu càng thêm nghiêm túc, bởi vì người có thể sai khiến yêu vật rõ ràng còn đáng sợ hơn yêu vật.
Tô Tô nghe vậy, cũng hơi căng thẳng, chẳng lẽ thực sự bị Diệp Triết Vân nhìn thấy rồi sao?
Cô lén liếc nhìn Đạm Đài Tẫn, thiếu niên sắc mặt bình tĩnh, trấn định như thường.
“Hắn… rất đáng sợ… giống như một cái bóng đen khổng lồ, cao hơn cả xà nhà, giọng nói u ám, miệng rộng như chậu máu!” Diệp Triết Vân run rẩy kể.
Đạm Đài Tẫn chế nhạo cong khóe môi.
Tô Tô: “Là thấy dữ chưa vậy trời?”
Câu chuyện này đúng là khoác lác không tầm thường, quả nhiên rất hợp với phong cách của Diệp Triết Vân.
Tô Tô thậm chí còn muốn bịt miệng hắn lại. Đã thành ra bộ dạng này rồi mà vẫn còn bịa chuyện, không thấy xấu hổ sao?
Không bao lâu sau, trong phủ xuất hiện một đạo sĩ tóc bạc râu trắng.
Đạo sĩ trông tiên phong đạo cốt, trước tiên hành lễ với tướng quân và lão phu nhân, rồi hỏi: “Công tử nhìn thấy yêu vật ở đâu?”
“Là ở từ đường!” Lão phu nhân đáp.
Đạo sĩ gật đầu: “Bần đạo sẽ đi xem thử.”
Lão phu nhân vội nói: “Từ Hồng chân nhân, mời đi lối này.”
Tô Tô là phàm nhân, không thể nhìn ra đạo hạnh của đạo sĩ, nhưng cô lại rất tò mò, muốn xem đạo sĩ phàm tục này trừ yêu như thế nào.
Từ Hồng đến từ đường, thân thích trong phủ họ Diệp đều căng thẳng đi theo. Ai cũng sợ trong phủ thật sự có yêu vật, sẽ gây hại đến mạng sống của mình. Diệp Triết Vân đã nói quá khoa trương, khiến lòng người bất an.
Từ Hồng lấy ra một chiếc la bàn, đi vòng quanh từ đường hai vòng, giọng nặng nề nói:
“Quý phủ thực sự có yêu vật.”
Tô Tô thầm nghi ngờ, lão đạo sĩ này thật sự biết trừ yêu sao?
Từ Hồng nói: “Hãy chuẩn bị cho bần đạo máu chó đen, chu sa, và một bộ y phục nhiễm máu của Tam công tử.”
Người trong phủ lập tức làm theo, chẳng bao lâu sau, đạo sĩ bắt đầu làm phép. Đạm Đài Tẫn dựa vào nhánh cây phủ tuyết, lạnh lùng nhìn Từ Hồng.
Giữa trời đông giá rét, bộ y phục của Diệp Triết Vân đột nhiên bốc cháy. Tro tàn bay lên không trung.
“Có vẻ như con yêu nghiệt này đạo hạnh không thấp, vẫn còn ẩn náu trong phủ.”
Từ Hồng nói: “Bây giờ bần đạo phải tìm ra kẻ đó. Mời chư vị tiến lên.”
Đầu tiên là lão phu nhân, lòng bàn tay bà được vẽ một đạo phù phức tạp. Đạo sĩ lắc đầu.
Tiếp đến là Diệp Khiếu và các công tử khác, rồi đến phiên Diệp Lam Âm và Tô Tô.
Nhị tiểu thư Diệp Lan Âm căng thẳng đến mức không ngừng nuốt nước bọt.
Tô Tô đưa tay ra, lão đạo sĩ vẽ một đạo phù lên tay cô, rồi lại lắc đầu.
Nói thật, Tô Tô chưa từng thấy nghi thức nào trang trọng như thế này. Tu đạo vốn dĩ có thể phức tạp hoặc đơn giản, nhưng cô chưa từng gặp cách làm này.
Đến lượt Đạm Đài Tẫn, Tô Tô liếc nhìn hắn. Hắn đưa tay ra, giọng nói trong trẻo: “Làm phiền đạo trưởng xem kỹ một chút.”
Từ Hồng vẫn theo phép mà vẽ phù.
Đạm Đài Tẫn nghiêng đầu, nở nụ cười vô tội: “Đạo trưởng có nhìn ra điều gì không?”
Từ Hồng vẫn giữ dáng vẻ nghiêm trang, lắc đầu.
Đạm Đài Tẫn thu tay về, trong mắt đầy vẻ chế giễu.
Từ Hồng càng kiểm tra, mồ hôi trên trán ông ta càng nhiều.
Đến tối, Hỉ Hỉ đột nhiên đến báo: “Đạo trưởng tìm ra yêu nghiệt rồi ạ!”
“Ở đâu?” Xuân Đào vội vàng hỏi.
“Phía sau núi. Nghe nói là một con báo hoa mai trước đây tướng quân săn được, giờ gây họa.”
Xuân Đào thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười: “Tìm được thì tốt rồi.”
Tô Tô nằm bò ra bàn, không nói nên lời.
Cô nghiến răng, ban đầu còn tưởng lão đạo này là người đồng đạo, định nhờ ông ta gửi tin cho thần quy, không ngờ lại là một tên lừa đảo.
Yêu vật thực sự lúc này đang tựa bên cửa sổ, nhìn những đóa mai nở rộ bên ngoài. Dưới ánh đèn, hắn có đôi mày tuấn tú, đôi môi đỏ lạnh lùng.
Tô Tô nghĩ thầm, tối nay phải trói hắn lại mới được.
Mấy ngày nay đều trôi qua như vậy. Thỉnh thoảng, nửa đêm cô tỉnh giấc, cảm thấy sau đầu lạnh toát. Mở mắt ra, liền thấy một đôi mắt phủ đầy sương máu, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
Thế nào là thiên sinh tà cốt?
Phải mất hàng vạn năm mới sinh ra một kẻ như vậy.
Điều đó có nghĩa là, bất kể thế nào, hắn nhất định sẽ bước trên con đường đẫm máu. Giết chóc và tra tấn, là thứ đã khắc sâu vào cốt tủy hắn. Không thể cảm hóa hắn mà chỉ có thể tiêu diệt hắn, không ai có thể xoay chuyển kết cục này.
Chưa đến hai ngày sau, phủ Tuyên Vương cũng xảy ra chuyện.
Triều đình Đại Hạ chấn động, lòng người hoang mang.
Nghe nói, vị trắc phi khuynh quốc khuynh thành của Lục điện hạ, hai ngày trước đã rơi vào hôn mê, thế nào cũng không tỉnh lại.
Tô Tô nhớ đến vị thứ tỷ ôn nhu, yếu đuối kia, cũng có chút lo lắng cho nàng ta.
Nửa đêm, Tô Tô ngủ không yên, đột nhiên bừng tỉnh.
Cô giật mình nhìn xuống gầm giường, quả nhiên, thiếu niên đã biến mất, trên đất chỉ còn lại một đống dây thừng lộn xộn.
You cannot copy content of this page
Bình luận