Chương 1: Thiếu niên Ma Vương
21/04/2025
Chương 2: Phạt quỳ
21/04/2025
Chương 3: Chăm sóc
21/04/2025
Chương 4: Ghét sao?
21/04/2025
Chương 5: Quá khứ
21/04/2025
Chương 6: Gắp lửa bỏ tay người
21/04/2025
Chương 7: Kết Xuân Tàm
21/04/2025
Chương 8: Bí mật
21/04/2025
Chương 9: Thứ tỷ
21/04/2025
Chương 10: Rực rỡ
21/04/2025
Chương 11: Thoát hiểm
21/04/2025
Chương 12: Nghĩ thoáng một chút
21/04/2025
Chương 13: Lòng báo thù
21/04/2025
Chương 14: Tà Cốt
21/04/2025
Chương 15: Mộng Yểm
21/04/2025
Chương 16: Bạc tình
21/04/2025
Chương 17: Tan vỡ
21/04/2025
Chương 18: Phẫn nộ của hắn
21/04/2025
Chương 19: Kẹo đậu
21/04/2025
Chương 20: Chu Sa
21/04/2025
Chương 21: Người trong lòng
21/04/2025
Chương 22: Thổ lộ
22/04/2025
Chương 23: Tàn nhẫn
22/04/2025
Chương 24: Vô phương cứu chữa
22/04/2025
Chương 25: Sát ý
22/04/2025
Chương 26: Trùng Phùng
22/04/2025
Chương 27: Khó xử
22/04/2025
Chương 28: Bảo vệ
22/04/2025
Chương 29: Thần khí Khuynh Thế Hoa
22/04/2025
Chương 30: Tranh đoạt
22/04/2025
Chương 31: Trong lồng
23/04/2025
Chương 32: Thành Toàn
23/04/2025
Chương 33: Trốn thoát
23/04/2025
Chương 34: Tơ tình
23/04/2025
Chương 35: Giết Vua
23/04/2025
Chương 36: Trở về
24/04/2025
Chương 37: Hiến tế
24/04/2025
Chương 38: Đối Đầu
24/04/2025
Chương 39: Bát Nhã Phù Sinh
24/04/2025
Chương 40: Công chúa Trai tộc
24/04/2025
Chương 41: Hận ý
24/04/2025
Chương 42: Thần tâm
25/04/2025
Chương 43: Là tiên
25/04/2025
Tiêu Lẫm vốn không phải người thích phô trương, vì vậy yến tiệc sinh thần của hắn cũng chẳng thể nói là náo nhiệt.
Sau khi nhạc công lên sân khấu tấu nhạc, vũ nữ múa xong, bầu không khí chỉ còn lại những cuộc trò chuyện xã giao giữa các đại thần.
Đúng lúc này, một tiếng cười sảng khoái vang lên, một nam nhân bước vào. Người này mặc bạch y, đầu đội ngọc quan, bên hông đeo một miếng ngọc thạch trong suốt.
“Hôm nay là sinh thần của lục đệ, bản vương đến trễ, mong lục đệ chớ có giận.” Hắn tuy cười, nhưng ánh mắt thì lại chẳng có chút ý tứ vui vẻ nào.
Tiêu Lẫm ngồi ở vị trí chủ vị, sắc mặt vốn ôn hòa, nhưng khi thấy hắn lại lạnh đi vài phần. Tiêu Lẫm đứng dậy: “Tứ ca!”
Thì ra là Triệu Vương.
Tô Tô lặng lẽ quan sát vị Triệu Vương này. Hắn bước đi hơi lảo đảo, quầng mắt có chút xanh đen, ánh nhìn sắc bén. Nhìn qua cũng biết không phải kẻ dễ đối phó.
Thân phận của Triệu Vương cũng không hề tầm thường. Mẫu thân của hắn là Quý phi được Hoàng đế sủng ái nhất, gia tộc bên ngoại lại có thế lực mạnh mẽ, trong cuộc tranh đoạt ngai vàng tương lai, hắn chính là đối thủ lớn nhất của Tiêu Lẫm.
Tiêu Thận, tức Triệu Vương, ngồi xuống một vị trí chủ vị khác, khẽ nheo mắt, ánh nhìn rơi vào người Diệp Băng Thường: “Thường trắc phi, lâu rồi không gặp, sao càng ngày lại càng mong manh thế này, gương mặt tái nhợt, nhìn mà khiến người ta đau lòng. Chẳng lẽ lục đệ đối xử với nàng không tốt sao?”
Hắn nói cười đầy ẩn ý, ánh mắt thì không có chút ý tốt nào, cứ lượn lờ trên cổ và viền áo của Diệp Băng Thường.
Diệp Băng Thường hơi né tránh ánh mắt hắn, giữa hàng mi thoáng qua chút không vui, nhưng nàng ta vẫn giữ lễ nghi, đứng dậy hành lễ: “Mong Vương gia đừng lấy thiếp ra làm trò cười.”
Triệu Vương cong môi cười nhạt, ánh mắt sắc bén như chim ưng, vẫn dán chặt lên người nàng ta.
Sắc mặt Tiêu Lẫm đã sa sầm, hắn đặt mạnh chén rượu xuống bàn: “Tứ ca, chuyện nhà của bản vương, không phiền tứ ca bận tâm.”
Triệu Vương chậc lưỡi, thấy một nhân vật thần tiên như Tiêu Lẫm nổi giận, cũng không dám chọc tức thêm.
Vị lục đệ này tuy tính tình hòa nhã, nhưng nếu thật sự chọc vào, cũng không dễ đối phó.
Hắn thu lại ánh mắt, chợt có hứng thú mà nhìn về phía Diệp gia: “Hóa ra Tam tiểu thư của Diệp gia cũng có mặt à!”
Ánh mắt Triệu Vương dừng lại trên người Tô Tô, trong mắt lóe lên tia thích thú. Hắn vốn chỉ nhớ về nàng như một đứa nhóc ngang ngược, tâm địa rắn rết, nhưng hôm nay, Diệp Tam tiểu thư lại vẽ một đóa hoa điền đỏ tươi giữa hàng mi, toát lên một nét phong tình khác biệt.
Nếu nói Đại tiểu thư Diệp gia là đóa sen kiều diễm, thì vị Tam tiểu thư này lại là một bông thược dược vừa chớm nở. Thiếu nữ mới lớn, vừa non nớt vừa quyến rũ.
Hai tỷ muội nhà Diệp gia, đúng là sinh ra không tầm thường.
Tô Tô không ngờ mình chỉ đang hóng chuyện mà cuối cùng lại bị Triệu Vương để ý.
Ánh mắt hắn dính chặt lấy cô, khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tô Tô vẫn điềm tĩnh, cúi người hành lễ: “Thần nữ bái kiến Vương gia.”
Rồi cô lén lút trốn ra sau Đạm Đài Tẫn. Đi nào! Tên ma đầu này, mau ra chắn giúp ta đi.
Đạm Đài Tẫn sững sờ nhìn thiếu nữ trốn sau lưng mình. Cô tròn mắt nhìn hắn đầy nghiêm túc.
Hắn thoáng trầm ngâm, rồi nhìn về phía Triệu Vương, thay cô đối diện ánh mắt của hắn.
Triệu Vương cười quái dị: “Chất tử điện hạ, đã lâu không gặp. Sống trong phủ tướng quân có phải tốt hơn lãnh cung không?”
Tô Tô cảm thấy Triệu Vương này chẳng khác gì một con cua ngang ngược, không chỉ háo sắc mà còn đầy sát khí, gặp ai cũng muốn chèn ép vài câu. Từ lúc hắn xuất hiện, bầu không khí trong yến tiệc đã thay đổi hẳn.
Đạm Đài Tẫn bình thản đáp: “Đa tạ Vương gia quan tâm, phủ tướng quân rất tốt.”
“Vậy thì tốt.” Triệu Vương cười nhạt: “Bản vương cũng rất nhớ người bạn chơi thuở nhỏ này.”
Hắn vén áo bào, duỗi chân ngồi thoải mái, trên mặt mang theo ý cười đầy châm chọc.
Đạm Đài Tẫn vẫn bình tĩnh nâng chén kính Triệu Vương một ly rượu.
Triệu Vương nhướng mày, có vẻ bất ngờ. Tên Chất tử hèn mọn này, năm đó đã từng phải bò qua dưới chân hắn, nắm chặt lấy bùn đất, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay. Vậy mà hôm nay, khi hắn nhắc lại chuyện này để chế giễu, Đạm Đài Tẫn lại không hề dao động. Thú vị thật.
Tô Tô nghe thấy cuộc trò chuyện, trong lòng chợt thắt lại. Cô nhớ lại lần trước mụ mama trong cung có nhắc, các hoàng tử từng lấy chuyện hành hạ Đạm Đài Tẫn làm thú vui. Vậy rốt cuộc Triệu Vương đã làm gì hắn?
Cô không kìm được mà nhìn về phía Đạm Đài Tẫn, muốn tìm ra chút manh mối, nhưng chỉ có thể thấy gương mặt gầy gò của thiếu niên. Hàng mi dài rũ xuống che giấu đôi mắt đen sâu thẳm, bình tĩnh đến mức quá đáng.
Yến tiệc vốn hòa thuận vui vẻ, nay vì sự xuất hiện của Triệu Vương mà trở nên căng thẳng.
Lúc này, một đại thần có dáng người mập mạp cười ha hả, nói: “Hạ quan dạo trước có chuyến đi đến biên giới Đại Hạ, có được một vật vô cùng thú vị. Không biết hai vị Vương gia và các đại nhân có hứng thú thưởng ngoạn hay không?”
Triệu Vương nghiêng người về phía trước, nói: “Ồ? Lý đại nhân chớ lấy mấy thứ tầm thường ra lừa bản vương đó nha, mang ra xem nào.”
Lý đại nhân cười đáp: “Hạ quan nào dám.” Ông ta vỗ tay một cái, lập tức có hạ nhân khiêng vào một vật hình vuông khổng lồ, bên ngoài phủ kín lụa đen, không thể nhìn rõ bên trong là gì.
Lý đại nhân tiến lên, kéo tấm lụa đen xuống.
Trong lồng sắt, một con sư tử uy mãnh đang nằm đó.
Mọi người nhìn nhau, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Bàng Nghi Chi nói: “Lý đại nhân, sư tử tuy hiếm thấy nhưng cũng không phải thứ gì quý hiếm lắm. Ý của đại nhân là gì?”
Lý đại nhân cười tít mắt: “Chư vị đừng vội, phần đặc sắc còn ở phía sau.”
Ông ta lấy ra từ trong tay áo một chiếc hộp ngọc nhỏ cỡ bàn tay, mở nắp hộp rồi ném thẳng vào trong lồng sắt.
Sự bất an dâng lên trong lòng Tô Tô, cô căng mắt nhìn chằm chằm vào chiếc hộp đó.
Từ trong hộp bay ra một con ong nhỏ chỉ bằng móng tay.
“Đây là Xích Viêm Phong, đừng xem thường nó, chỉ một con thôi cũng đủ khiến sư tử không phải là đối thủ.”
Lời vừa dứt, sư tử lập tức trở nên cảnh giác, còn con ong toàn thân đỏ rực kia thì lao thẳng vào tai nó.
Sư tử bắt đầu điên cuồng đập phá lồng sắt.
Lý đại nhân vẫn giữ nguyên nụ cười, giây tiếp theo, đầu sư tử đột ngột nổ tung, dịch não văng tung tóe khắp nơi.
Còn con ong nhỏ xíu trước đó, giờ đây đã lớn cỡ nắm tay của một nam nhân trưởng thành.
Mọi người kinh hãi trợn tròn mắt.
Các tiểu thư, phu nhân sắc mặt trắng bệch, vội lấy khăn che mặt, bụng dạ cuộn lên khó chịu.
Tô Tô lập tức buông đũa.
Đây nào phải thứ gì quý hiếm, rõ ràng là yêu vật.
Yêu vật làm sao có thể xuất hiện ở nhân gian được chứ?
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, vị Lý đại nhân vốn hiền hậu bỗng trở nên vặn vẹo: “Chư vị xem đủ trò vui rồi, bây giờ hãy ngoan ngoãn xuống hoàng tuyền đi.”
Biến cố xảy ra trong nháy mắt, từ dưới lồng sắt của sư tử, đột nhiên lao ra hàng chục con Xích Viêm Phong.
Chúng điên cuồng lao vào đám đông, tiếng thét chói tai vang lên không ngừng.
Đại tướng quân nhà họ Diệp cũng biến sắc, lập tức rút kiếm bên hông, chém giết những con ong đang lao về phía mình.
Mọi người đều tận mắt chứng kiến sự đáng sợ của loài ong này, nếu để nó chui vào cơ thể, chắc chắn không còn đường sống.
Tiêu Lẫm phản ứng nhanh nhất, một kiếm chém thẳng vào một con Xích Viêm Phong, quay đầu ra lệnh: “Bảo vệ trắc phi rời đi!”
Hộ vệ lập tức che chở Diệp Băng Thường rút lui.
Diệp Băng Thường nắm chặt tay Tiêu Lẫm, giọng run rẩy: “Vương gia!”
Tiêu Lẫm trầm giọng: “Đi!”
Hắn cởi áo choàng trên người, bọc lấy Diệp Băng Thường rồi đẩy nàng ta về phía tỳ nữ.
Đám hộ vệ vội vàng đưa nàng ta rời đi.
Tô Tô cũng hiểu rằng chuyện đã lớn rồi. Tưởng rằng nhân gian thái bình, ai ngờ đi dự tiệc sinh nhật lại tận mắt chứng kiến thứ không nên xuất hiện.
Dù võ công của Diệp đại tướng quân không tầm thường, nhưng dù sao cũng là phàm nhân, đâu thể đối phó với những con ong yêu dị đáng sợ này.
Lũ Xích Viêm Phong vô cùng linh hoạt, Diệp Khiếu chống đỡ vô cùng chật vật.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục, những con ong điên cuồng xuyên thủng thân thể người, kích cỡ của chúng ngày càng lớn.
Một con ong lao đến tấn công Diệp đại tướng quân, nhưng ngay lúc nó sắp chui vào đầu ông, một lưỡi kiếm sắc bén bổ xuống, chém nó làm đôi.
Diệp Khiếu quay đầu lại, bắt gặp một đôi mắt lạnh lùng mà xinh đẹp.
“Tịch Vụ?”
Tô Tô chẳng còn hơi sức quan tâm phụ thân đang nghĩ gì, cô vung cổ tay, lưỡi kiếm xoay chuyển tạo thành một đóa kiếm hoa, chắn trước mặt.
“Cha, chúng ta phải rời đi ngay!”
Nếu để lũ ong này tiếp tục lớn lên, e rằng tình thế sẽ càng nguy hiểm hơn.
Diệp Khiếu trong lòng chùng xuống, nhưng cũng hiểu rõ tình thế cấp bách, lập tức lui về phía cửa lớn.
Đây tuyệt đối không phải thứ mà con người có thể đối phó.
Gần mười con Xích Viêm Phong điên cuồng tấn công, Tô Tô khó khăn lắm mới chém chết được một con.
Cô quay đầu, thấy Diệp tướng quân đã lui đến cửa ra vào, trong lòng vừa mới thở phào một hơi, bỗng nhiên phát hiện Đạm Đài Tẫn không thấy đâu nữa.
Tô Tô: “Thiệt là con mẹ nó cạn lời mà!”
Lòng cô lập tức thắt lại, nếu hắn có chuyện gì, e rằng cô cũng không còn đường sống, tam giới cũng khó mà yên ổn.
Chỉ trong nháy mắt cô mất tập trung, một con Xích Viêm Phong lao thẳng về phía cô.
Cổ tay đột nhiên bị ai đó nắm chặt.
Tô Tô kinh ngạc kêu lên: “Sư huynh!”
Tiêu Lẫm cau mày, không hiểu vì sao cô lại gọi hắn như vậy.
“Hãy mau rời đi!” Dù không thích vị Tam tiểu thư họ Diệp này, nhưng hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Tiêu Lẫm vung kiếm, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài ôn hòa của hắn, kiếm quang lạnh lẽo sắc bén, tựa như ánh chớp băng giá.
Lũ Xích Viêm Phong dường như cảm nhận được sự nguy hiểm từ hắn, không dám lao đến gần, mà vội vàng tản ra xung quanh.
Tô Tô bất ngờ được Tiêu Lẫm cứu, trong lòng cô xúc động, đại sư huynh trước nay chưa từng thay đổi.
Ám vệ của vương phủ xuất hiện, tình hình dịu đi phần nào. Nhưng vẫn có những con Xích Viêm Phong hút lấy sức mạnh con người, càng ngày càng to lớn.
Tô Tô nắm chặt kiếm, không còn để ý đến bản thân, lao vào đám đông hỗn loạn. Trong lòng cô nôn nóng. Đạm Đài Tẫn đâu rồi? Hắn đã đi đâu rồi? Không lẽ thật sự đã gặp chuyện rồi sao?
Phía trước, một nam nhân bị một con Xích Viêm Phong to bằng đứa trẻ ép vào góc tường, Tô Tô không nghĩ nhiều, xoay người lao tới.
Chiêu kiếm Thanh Hồng Kiếm Quyết được cô thi triển thuần thục, chém đứt cánh và đầu con Xích Viêm Phong.
Lúc này, Tô Tô mới nhìn rõ người suýt bị hại.
Nam nhân kinh ngạc nhìn cô.
Hóa ra là Bàng Nghi Chi.
Bàng Nghi Chi văn tài xuất chúng nhưng không giỏi võ. Hắn nhìn chằm chằm Tô Tô, miệng lưỡi sắc bén ngày thường giờ lại cứng ngắc: “Ngươi… ngươi…”
Trán thiếu nữ vốn điểm hoa điền xinh đẹp giờ đã bị mồ hôi làm nhòe đi, nhưng đôi mắt đen trắng phân minh của cô lại sáng rực, đẹp đến kinh người. Như ngọn lửa rực cháy.
Tô Tô bĩu môi: “Bàng đại nhân còn không mau chạy đi!”
Nhìn cái gì vậy! Chẳng lẽ trên mặt ta nở hoa sao?
Bàng Nghi Chi ánh mắt phức tạp, quay người định chạy.
Tô Tô bỗng kéo tay áo hắn: “Đợi đã, ngươi có thấy Đạm Đài Tẫn không?”
“Chất tử điện hạ à…” Hắn cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem của cô gái, ánh mắt đầy mong chờ. Nữ tử cầm kiếm, đôi mắt sáng ngời, kiên quyết.
Tim Bàng Nghi Chi đột nhiên hẫng một nhịp, gạt tay cô ra, quay mặt đi: “Không thấy!”
Diệp Băng Thường được ám vệ hộ tống chạy vào trong vương phủ.
Cả đoàn người băng qua giả sơn, nha hoàn đột nhiên hét lên, Diệp Băng Thường quay lại thì thấy Xích Viêm Phong chui ra từ cơ thể nha hoàn, gào thét lao về phía nàng ta.
Thị vệ hốt hoảng: “Thường trắc phi!”
Hắn vội vàng chặn lại, nhưng chưa từng đối phó với loại quái vật này, chiêu thức trở nên vô dụng.
Thị vệ trợn to mắt, Xích Viêm Phong đã xuyên qua cơ thể hắn.
Nhìn thấy con ong lao tới, từng thị vệ lần lượt ngã xuống, ám vệ bảo vệ Diệp Băng Thường không biết đã biến mất từ lúc nào.
Nàng ta bị đá vấp ngã, té xuống đất.
Trong lòng nàng ta kinh hoàng tuyệt vọng, chẳng lẽ hôm nay thật sự chết dưới sự vây hãm của những con quái vật này?
Con quái vật trước mặt, kích cỡ đã bằng nửa thân người trưởng thành! Chỉ nhìn thôi cũng khiến nàng ta muốn ngất đi.
Diệp Băng Thường mặt tái nhợt lùi lại.
Giây tiếp theo, trước mắt nàng ta xuất hiện một tà áo màu xanh sẫm.
Diệp Băng Thường ngạc nhiên ngẩng lên, chưa kịp nhìn rõ người trước mặt, mắt đã tối sầm, ngất lịm đi.
Thiếu niên giơ tay, nắm lấy con Xích Viêm Phong khổng lồ.
Con ong độc ác vừa giết người điên cuồng, bị hắn nắm lấy râu, bỗng nhiên run lên vì sợ hãi.
Đạm Đài Tẫn nghiêng đầu, khẽ cười.
Hắn chậm rãi nói: “Giết ai không giết, ngươi không nên động vào nàng.”
Bàn tay phải nứt nẻ của hắn siết chặt xúc tu con ong.
Máu tươi chạm vào Xích Viêm Phong, nó ré lên quái dị, lập tức tan thành một vũng dịch nhầy nhụa hôi thối.
Nụ cười trên mặt Đạm Đài Tẫn biến mất, hắn lạnh lùng nhìn xuống vệt đỏ trên đất.
Hắn xoay người, nhẹ nhàng bế nữ tử bên giả sơn lên.
Diệp Băng Thường tựa vào lồng ngực gầy gò của thiếu niên.
Đạm Đài Tẫn đặt nàng ta xuống dưới gốc liễu bên hồ, cầm lấy bàn tay mảnh khảnh của nàng ta rồi bôi lên cổ tay nàng ta một ít máu của mình.
Hắn chậm rãi làm xong tất cả những điều này, lúc này mới yên tâm quay trở lại.
Có lẽ hắn nên quay về xem thử, Triệu vương còn sống hay không.
Triệu vương không phải luôn hoài niệm kỉ niệm “ấm áp” thuở nhỏ sao? Hắn không ngại giúp vị điện hạ này ôn lại cảm giác năm xưa.
Còn về Diệp Tịch Vụ, hắn hờ hững nghĩ, trong tình cảnh đó, có lẽ nàng ta đã chết rồi.
Đạm Đài Tẫn bước qua đám đông hoảng loạn chạy trốn.
Trước kia hắn luôn cúi đầu nhẫn nhịn, tỏ ra yếu đuối.
Giờ đây, đến lượt những kẻ cao cao tại thượng này, sợ hãi chạy trốn khắp nơi.
Hắn nhìn thấy một quan viên đẩy thê tử của mình về phía Xích Viêm Phong, không nhịn được mà cười khẩy. Vô dụng thôi.
Quả nhiên, con ong giết chết người phụ nữ kinh hoàng kia xong, chưa đến vài giây đã giết luôn vị viên quan kia.
Đạm Đài Tẫn tựa vào cây xà nhà đỏ thẫm, nhìn cảnh tượng địa ngục trần gian trước mặt.
Không khí nồng nặc mùi máu tươi, khiến hắn khoan khoái nheo mắt lại, mùi tanh đậm đặc tràn vào phổi, hắn ho sặc sụa hai tiếng, nhưng khóe môi lại nhếch cao hơn.
Ánh mắt hắn xuyên qua bóng cây, nhìn thấy nam tử áo xanh như thần tiên, không biết mệt mỏi vung kiếm bảo vệ người dân rời khỏi vương phủ.
Tuyên vương à.
Rất nhiều suy nghĩ lướt qua tâm trí Đạm Đài Tẫn.
Nhưng giây tiếp theo, nụ cười trên môi hắn cứng lại.
Hắn không ngờ rằng, cô gái mà mình tưởng đã chết từ lâu lại xuất hiện ở nơi không xa.
Mái tóc nàng ấy tán loạn, hoa điền trên trán nhòe đi, trên khuôn mặt còn vương vài vệt đỏ.
Rất kỳ lạ, lại không hề chật vật chút nào.
Dù giữa đám đông hoảng loạn, nàng ta vẫn nổi bật đến mức khiến người ta lập tức nhận ra.
Thiếu nữ cầm kiếm, lưỡi kiếm lóe sáng dưới ánh mặt trời, chói mắt và ấm áp đến rực rỡ.
Nàng ta vừa đi, vừa cứu người.
Hắn nghe thấy nàng ta lo lắng hỏi những người được cứu: “Ngươi có thấy Đạm Đài Tẫn ở đâu không?”
Các đại thần liên tục lắc đầu.
Nàng ta liên tiếp hỏi rất nhiều người, nhưng ai cũng xua tay.
Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nhìn nàng ta.
Những nơi nàng ta từng chạm vào hắn, lại dâng lên cảm giác kỳ lạ, vừa ngứa vừa đau.
Thiếu niên gấp gáp hít một hơi, giẫm nát một con Xích Viêm Phong đang giết người.
“Đi, giết nàng ta đi!” Đạm Đài Tẫn nói.
You cannot copy content of this page
Bình luận