Chương 1: Thiếu niên Ma Vương
21/04/2025
Chương 2: Phạt quỳ
21/04/2025
Chương 3: Chăm sóc
21/04/2025
Chương 4: Ghét sao?
21/04/2025
Chương 5: Quá khứ
21/04/2025
Chương 6: Gắp lửa bỏ tay người
21/04/2025
Chương 7: Kết Xuân Tàm
21/04/2025
Chương 8: Bí mật
21/04/2025
Chương 9: Thứ tỷ
21/04/2025
Chương 10: Rực rỡ
21/04/2025
Chương 11: Thoát hiểm
21/04/2025
Chương 12: Nghĩ thoáng một chút
21/04/2025
Chương 13: Lòng báo thù
21/04/2025
Chương 14: Tà Cốt
21/04/2025
Chương 15: Mộng Yểm
21/04/2025
Chương 16: Bạc tình
21/04/2025
Chương 17: Tan vỡ
21/04/2025
Chương 18: Phẫn nộ của hắn
21/04/2025
Chương 19: Kẹo đậu
21/04/2025
Chương 20: Chu Sa
21/04/2025
Chương 21: Người trong lòng
21/04/2025
Chương 22: Thổ lộ
22/04/2025
Chương 23: Tàn nhẫn
22/04/2025
Chương 24: Vô phương cứu chữa
22/04/2025
Chương 25: Sát ý
22/04/2025
Chương 26: Trùng Phùng
22/04/2025
Chương 27: Khó xử
22/04/2025
Chương 28: Bảo vệ
22/04/2025
Chương 29: Thần khí Khuynh Thế Hoa
22/04/2025
Chương 30: Tranh đoạt
22/04/2025
Chương 31: Trong lồng
23/04/2025
Chương 32: Thành Toàn
23/04/2025
Chương 33: Trốn thoát
23/04/2025
Chương 34: Tơ tình
23/04/2025
Chương 35: Giết Vua
23/04/2025
Chương 36: Trở về
24/04/2025
Chương 37: Hiến tế
24/04/2025
Chương 38: Đối Đầu
24/04/2025
Chương 39: Bát Nhã Phù Sinh
24/04/2025
Chương 40: Công chúa Trai tộc
24/04/2025
Chương 41: Hận ý
24/04/2025
Chương 42: Thần tâm
25/04/2025
Chương 43: Là tiên
25/04/2025
Cửu công chúa đứng sau lưng Tiêu Lẫm, chế giễu nhìn Tô Tô, nàng ta thích nhất là nhìn Diệp Tịch Vụ mất mặt trước Lục hoàng huynh.
Tô Tô cảm thấy rất uất ức, chẳng phải đã nói hậu quả của trận tỷ thí này sẽ do Cửu công chúa chịu trách nhiệm sao?
Người như Cửu công chúa, lật lọng trở mặt nhanh như vậy, nếu ở tu chân giới, chắc chắn đã bị cao thủ giết cướp bảo vật cả vạn lần rồi.
Xuân Đào vô cùng lo lắng.
Bình thường, Tam tiểu thư nhà nàng để ý nhất là cái nhìn của Lục hoàng tử. Mỗi lần Lục hoàng tử lạnh lùng nói lời cay nghiệt, Tam tiểu thư đều sẽ tức giận đến phát điên.
Dạo gần đây, khó khăn lắm Tam tiểu thư mới trở nên dịu dàng hơn, lần này về không chừng lại nổi trận lôi đình.
Xuân Đào len lén liếc nhìn Tam tiểu thư, nhưng lại không thấy vẻ đau khổ hay buồn bã nào trên mặt nàng.
Tô Tô rất nhanh điều chỉnh tâm trạng. Năm trăm năm trước, đại sư huynh còn chưa quen biết cô, huynh ấy che chở cho muội muội ruột của mình cũng là lẽ đương nhiên.
Xuyên qua năm trăm năm thời gian, có thể gặp lại người đã sớm ngã xuống, Tô Tô cảm thấy bản thân nên vui mừng mới đúng.
Đại sư huynh hy sinh vì bảo vệ tông môn, huynh ấy là một anh hùng.
Tô Tô suy nghĩ một chút, rồi nói với Tiêu Lẫm: “Bất kể điện hạ có tin hay không, ta không chủ động khiêu khích Cửu công chúa. Đây là hoàng cung, Thái hậu truyền triệu, ta không thể nào cố tình chặn đường Cửu công chúa để bắt nạt nàng ta được.”
Tiêu Lẫm hơi sững người, không nhịn được nhìn Tô Tô một cái.
Trước đây, trong mắt hắn, Tam tiểu thư nhà họ Diệp luôn dùng ánh mắt si mê, muốn nói lại thôi mà nhìn hắn. Nàng ta làm sai cũng không chịu hối cải, hành sự ác độc tàn nhẫn.
Trong ký ức của hắn, Diệp Tịch Vụ có một gương mặt xấu xí và méo mó.
Tiêu Lẫm đương nhiên biết, nàng ta yêu hắn đến phát cuồng, nhưng mỗi lần gặp nàng, lòng hắn chỉ tràn đầy chán ghét.
Hôm nay lại hoàn toàn khác, ánh mắt nàng ta rất sáng.
Lông mày thanh thản, trên người mặc áo khoác màu hồng phấn, đôi giày để lại vài dấu chân nhỏ trên mặt đất.
Không còn sát khí và oán niệm ngày xưa, lúc này Tiêu Lẫm mới nhìn rõ, Tam tiểu thư nhà họ Diệp thực chất không hề xấu xí.
Đôi mắt nàng ta phản chiếu màu tuyết trắng, gương mặt mềm mại, lại lộ ra vài phần trong trẻo tự nhiên.
Nghe cô biện bạch, Tiêu Lẫm quay sang nhìn Cửu công chúa: “Chiêu Ngọc, có phải muội chủ động tìm Tam tiểu thư nhà họ Diệp để luận bàn không?”
Trong mắt Cửu công chúa lóe lên chút chột dạ, nàng ta kéo tay áo Tiêu Lẫm: “Hoàng huynh…”
Tiêu Lẫm lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Hắn là người chính trực, là một quân tử chân chính, nếu chuyện này do muội muội của mình gây ra trước, hắn đương nhiên sẽ không trách móc Tô Tô nữa.
“Hồi nãy ta không rõ tình hình, mong Tam tiểu thư lượng thứ.” Hắn nói với Tô Tô.
Tô Tô không ngờ Tiêu Lẫm lại xin lỗi, vội vàng xua tay.
Đại sư huynh là người tốt thứ hai trên đời, chỉ sau cha cô, có trách thì trách ai cũng được, chứ không thể trách đại sư huynh.
Trong mắt Tô Tô, nguyên chủ tuy có tính cách không tốt, nhưng ánh mắt lại không kém chút nào.
Đại sư huynh của cô phong thái sáng trong như trăng gió, chính trực thẳng thắn, chỉ tiếc là huynh ấy ra đi quá sớm.
Trước đây Tiêu Lẫm ghét nguyên chủ như vậy, thật ra cũng không phải không có lý do. Một là nguyên chủ thực sự không làm chuyện gì tốt đẹp, hai là nàng ta ngang bướng cứng đầu, dù đã làm sai cũng không chịu nhận lỗi.
Dù Tiêu Lẫm đã xin lỗi Tô Tô, nhưng ấn tượng của hắn đối với cô vẫn không thay đổi.
Dù gì hôm đó, thê tử của hắn – Diệp Băng Thường rơi xuống nước, rõ ràng là do Tam tiểu thư nhà họ Diệp gây ra.
Vì thế, hắn chỉ nhàn nhạt gật đầu với Tô Tô, chẳng thèm liếc nhìn cô thêm lần nào, rồi xoay người rời đi.
Cửu công chúa không ngờ Diệp Tịch Vụ, người trước đây chỉ biết phát điên, hôm nay lại có thể bình tĩnh giải thích với hoàng huynh.
Nhìn thấy hoàng huynh sẽ không giúp mình trách mắng Tô Tô, nàng ta giậm chân, rồi quay người chạy theo.
“Hoàng huynh, đợi muội với!”
Sau khi anh em nhà họ Tiêu rời đi, Tô Tô quay lại, thấy Xuân Đào đang cười ngây ngô.
Tô Tô không nhịn được hỏi: “Ngươi cười gì vậy?”
Xuân Đào vô thức trả lời: “Đây là lần đầu tiên Lục hoàng tử nhượng bộ tiểu thư đó.”
Diệp đại tướng quân nắm giữ binh quyền, ngay cả hoàng đế cũng không dễ dàng động vào Tam tiểu thư.
Nhưng Lục hoàng tử phong nhã như ngọc, từ trước đến nay chưa từng che giấu sự chán ghét của mình đối với Tam tiểu thư.
Mỗi lần gặp mặt, hắn đều lạnh mặt, lạnh lùng trách mắng nàng.
Lần nghiêm trọng nhất, khi đó đại tiểu thư vẫn chưa xuất giá, Tam tiểu thư muốn tát nàng ấy một cái, Lục hoàng tử liền hất tay nàng ta ra ngay lập tức.
Lần đó, Tam tiểu thư tức giận đến mức đập phá tất cả đồ đạc trong phòng.
Nghe Xuân Đào nói vậy, Tô Tô cũng thấy buồn cười.
Con bé này đúng là ngốc nghếch, rõ ràng vừa rồi Cửu công chúa suýt nữa quất roi vào mặt nàng ta, nếu trúng thì đã bị hủy dung nhan rồi. Vậy mà trong lòng nha đầu ngốc này, vẫn chỉ nghĩ đến chuyện yêu hận tình thù giữa tiểu thư nhà mình và Lục hoàng tử.
Hai người bọn họ đều đã thành thân với người khác, sớm đã không còn khả năng rồi.
Tiêu Lẫm chỉ nói một câu “thứ lỗi”, mà Xuân Đào đã vui mừng đến như vậy.
Rốt cuộc nguyên chủ trước đây bị ghét bỏ đến mức nào vậy?
Nghĩ đến lúc nhỏ, đại sư huynh dịu dàng giúp mình búi tóc, rồi lại nghĩ đến chuyện đại sư huynh rất ít khi ghét bỏ ai, vậy mà bây giờ hắn lại cực kỳ chán ghét thân thể này của mình.
Tô Tô cảm thấy tuyệt vọng với hình tượng hiện tại của bản thân trong lòng người khác.
Thái hậu giữ chân Tô Tô một lát rồi mới cho cô rời đi.
Như Diệp đại tướng quân đã nói, Thái hậu trông có vẻ hiền từ và khoan dung.
Nhưng Tô Tô lại không nghĩ vậy. Chuyện Cửu công chúa thách đấu với cô, theo lý mà nói, Thái hậu hẳn đã biết từ trước, thế nhưng bà lại không hề nhắc đến một lời. Tô Tô đoán, có lẽ việc Cửu công chúa đến đây gây sự, chính là điều mà Thái hậu đã ngầm cho phép.
Bởi vì nếu Cửu công chúa suôn sẻ hành sự, giờ này cô đã bị đánh đến mức thảm hại. Đến lúc đó, Thái hậu chỉ cần an ủi vài câu, liền trở thành người rộng lượng và nhân từ.
Tô Tô thầm nghĩ, có vẻ như nhà họ Diệp đang quá mạnh, khiến hoàng thất bắt đầu sinh lòng bất mãn.
Có đôi khi, người ta tỏ ra khoan dung với ngươi, không phải vì yêu quý ngươi, mà vì e ngại.
Trước đây, chiến tranh thường xuyên xảy ra, hoàng tộc họ Tiêu cần đến “chiến thần” là Diệp đại tướng quân. Nhưng những năm gần đây, quốc thái dân an, hoàng đế vững vàng trên ngai vàng, tất nhiên sẽ dần dần không hài lòng với những thần tử có khả năng uy hiếp mình.
Tô Tô dù không từng trải thế gian, đối với quy tắc nhân gian vẫn còn mơ hồ, nhưng đạo lý này cô vẫn hiểu được. Chỉ là, không biết Diệp đại tướng quân nghĩ thế nào về chuyện này.
Trên đường trở về cung, Tô Tô đột nhiên nhớ đến một chuyện.
Cô hỏi tiểu thái giám dẫn đường: “Ngươi có biết trước đây Đạm Đài Tẫn từng sống ở đâu không?”
Tiểu thái giám vốn đã nghe qua tính khí của vị Tam tiểu thư nhà họ Diệp, đi bên cạnh cô mà luôn cúi đầu, lúc này bất chợt nghe thấy câu hỏi, vội vàng đáp: “Trước kia, Chất tử điện hạ sống ở lãnh cung.”
“Lãnh cung à? Ngươi có thể dẫn ta đến xem một chút không?”
Tiểu thái giám lộ vẻ khó xử.
Tô Tô nhớ đến lời dạy của cha, khi xuống nhân gian cần học cách đối nhân xử thế, bèn rút một cây trâm trên đầu đưa cho hắn: “Phiền công công rồi.”
Tiểu thái giám hoảng hốt xua tay: “Nô tài không dám nhận, không dám nhận đâu ạ.”
Vị tiểu thư nhà họ Diệp này không đánh hắn đã là may lắm rồi.
Tô Tô mỉm cười: “Không sao, ngươi cứ nhận đi.”
Tiểu thái giám do dự một lát rồi mới nhận lấy trâm cài, sau đó dẫn đường cho Tô Tô.
Chẳng mấy chốc, Tô Tô đã nhìn thấy một tòa cung điện hoang tàn.
“Đây chính là nơi trước kia Chất tử điện hạ từng sống. Diệp tiểu thư, nô tài còn phải trở về làm việc. Lãnh cung hoang vắng, tiểu thư xin đừng nán lại quá lâu.” Hắn đã nhận lễ vật của Tô Tô, nên cũng có chút thiện ý mà nhắc nhở.
Tô Tô gật đầu: “Cảm ơn ngươi!”
Tiểu thái giám rời đi.
Xuân Đào cũng là lần đầu tiên đến lãnh cung, nàng ta nhìn đám cỏ dại mọc cao đến ba tấc, lại nhớ đến những lời đồn về ma quỷ trong lãnh cung, không nhịn được mà rùng mình: “Tiểu thư, chúng ta đến lãnh cung làm gì vậy?”
Tô Tô bước vào, cũng cảm nhận được một luồng khí lạnh.
Nhưng hiện tại cô cũng chỉ là một phàm nhân, chẳng thể nhìn thấy gì cả.
“Nếu muội sợ thì cứ đợi bên ngoài, ta xem một chút rồi ra ngay.” Tô Tô nói với Xuân Đào.
Xuân Đào lập tức lắc đầu: “Nô tỳ đi theo tiểu thư.”
Thân phận của Tam tiểu thư cao quý thế nào chứ. Nếu nàng ta gặp chuyện hoặc bị thương, Xuân Đào cũng chẳng giữ nổi mạng mình.
Thấy Xuân Đào kiên quyết, Tô Tô không nói thêm gì nữa, xách váy bước vào lãnh cung.
Cô muốn tìm hiểu quá khứ của Đạm Đài Tẫn.
Từ thuở hồng hoang đến nay, thế gian chỉ xuất hiện hai người trời sinh mang trong mình tà cốt, là thiên sinh ma thần.
Ma thần đầu tiên khi giáng thế đã khiến vô số thượng cổ thần tôn ngã xuống, bọn họ thậm chí phải hiến tế vạn năm tu vi, ngay cả thần khí cũng lần lượt tan vỡ, mới miễn cưỡng diệt trừ được hắn.
Nhiều năm sau, ma thần thứ hai – Đạm Đài Tẫn – bỗng xuất hiện.
Nhưng khi ấy, tu sĩ tu chân đã không còn mạnh mẽ như tổ tiên trước kia. Hơn vạn năm qua, số tiên tôn phi thăng thành thần ít ỏi đến đáng thương.
Hơn nữa, thần khí cũng chẳng còn, bọn họ căn bản không có cách nào đối phó với Đạm Đài Tẫn.
Người mang tà cốt, sinh ra đã có nửa linh hồn thuộc về thần. Từ thuở hồng hoang, chúng thần đã cực kỳ kiêng dè những kẻ như vậy.
Vị ma tôn trước Đạm Đài Tẫn, gần như đã hủy diệt hết thảy thần vật thượng cổ.
Không có đủ tư liệu tham khảo, giới tu chân hoàn toàn không biết ma vương được sinh ra thế nào, vì sao lại mạnh đến vậy, và điểm chí mạng của hắn là gì.
Khi giới tu chân bị quân ma đánh đến gần như sụp đổ, cuối cùng có người đề xuất dùng thần khí “Quá Khứ Kính” để tìm ra cách.
Các tiên tôn hao tốn công sức thu thập từng mảnh vỡ của “Quá Khứ Kính”, khổ cực lắm mới ghép lại được.
Nhưng tấm gương đã bị tổn hại, chỉ có thể mơ hồ phản chiếu về thời điểm cuối cùng.
Năm trăm năm trước, bản thể của ma vương có tên là Đạm Đài Tẫn, khi đó hắn chỉ là một phàm nhân yếu ớt.
Điểm yếu của hắn, nguyên nhân khiến hắn sa đọa, tất cả đều không thể hiện ra.
Hơn nữa, tà cốt là thứ mà dù hủy diệt thân xác hay linh hồn cũng vô dụng. Thân thể của Đạm Đài Tẫn dù có bị giết, mười tám năm sau hắn vẫn sẽ tái sinh, và còn mạnh mẽ hơn trước gấp bội.
Nói đơn giản, giết hắn chỉ khiến hắn càng thêm đáng sợ.
Chúng tiên tôn: Thiệt là cạn lời mà!
Các trưởng lão lo lắng vô cùng, thấy giới tu tiên sắp không trụ nổi nữa, họ cắn răng, quyết định hiến tế gần vạn năm tu vi, xoay chuyển càn khôn.
Sau khi bói toán chọn người, họ đưa Tô Tô trở về năm trăm năm trước, hy vọng cô có thể rút tà cốt trong người Đạm Đài Tẫn, từ đó hoàn toàn tiêu diệt hắn.
Không có tà cốt, Ma Vương sẽ trở nên yếu ớt, không còn khả năng hấp thụ oán khí và tà khí của trời đất để phục sinh. Đây là biện pháp cuối cùng.
Nghe thì có vẻ rất hoàn hảo.
Trước khi xuất phát, Tô Tô nghiêm túc hỏi cha mình: “Cha ơi, con nên làm thế nào để rút được tà cốt rồi hủy diệt nó?”
Thanh Sam chưởng môn ho khan một tiếng: “Con gái à, con phải tự nghĩ cách, hãy tìm hiểu quá khứ của hắn, tìm ra điều hắn sợ hãi nhất, đến lúc đó, chiếc vòng ngọc mẹ con để lại có lẽ sẽ giúp được con.”
Nói mà cũng như không nói, vậy rốt cuộc phải làm thế nào đây?
Tiên môn không đáng tin cậy, Tô Tô đành tự mình nghĩ cách tìm tòi. Cô không chắc chắn lắm, nhưng nghĩ rằng nếu muốn hiểu về quá khứ của một người, thì đến nơi hắn từng sống có lẽ sẽ tìm ra được nhiều manh mối.
Chính giữa lãnh cung chỉ có một cái giếng cạn.
Tô Tô bước đến, cúi xuống nhìn, liền thấy dưới đáy giếng có mấy bộ hài cốt trắng xám.
Đây là một cái giếng khô, không biết đã bao nhiêu năm rồi.
Hóa ra trước đây Đạm Đài Tẫn sống ở nơi chất đầy xác chết như thế này.
Tô Tô lập tức quay lại nói với Xuân Đào phía sau: “Ngươi đừng tới đây.”
Xuân Đào không hiểu gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Tô Tô nhặt vài viên đá, bày một trận pháp vãng sinh bên cạnh giếng, hy vọng có thể giúp những linh hồn này tiêu tan oán khí, sớm được siêu sinh. Cô hiện giờ không có linh lực, có thể làm được cũng chỉ có vậy.
Xuân Đào cảm thấy nơi này âm u đáng sợ, không khỏi tưởng tượng cảnh Chất tử điện hạ đã sống trong tình cảnh như thế nào. Càng sợ, nàng ta lại càng không nhịn được mà quan sát xung quanh.
“Tiểu thư, căn phòng kia hình như có tiếng động?” Xuân Đào run rẩy nói.
Tô Tô quay đầu, tiến về phía căn phòng đó.
“Tiểu thư…”
“Không sao đâu.”
Tô Tô đẩy cửa ra, bụi rơi xuống lả tả. Trong phòng đầy mạng nhện, khiến cô bị sặc, ho mấy tiếng.
Một bà lão co ro ở góc tường, ánh mắt trống rỗng, ôm lấy thân mình run rẩy.
Tô Tô sững người, không ngờ trong này vẫn còn có người sống.
Cô tiến lên vài bước, nhưng bà lão không có bất cứ phản ứng gì. Một mùi hôi thối bốc lên, là từ người bà ta phát ra.
“Bà ơi, sao bà lại ở đây?”
Bà lão không nghe thấy gì, hoàn toàn không phản ứng.
Xuân Đào thấy là người sống thì nhẹ nhõm hơn, không chắc chắn nói: “Tiểu thư, nô tỳ từng nghe nói, khi Chất tử điện hạ bị nước Chu đưa đến làm con tin, lúc đó chỉ mới sáu tuổi, đi cùng còn có một vú nuôi chăm sóc ngài ấy.”
Nhưng vú nuôi của một hoàng tử, lúc đó nhiều nhất chỉ khoảng hai mươi tuổi, bây giờ mới mười bốn năm trôi qua, sao lại biến thành bộ dạng già nua tiều tụy như thế này, trông bà ta như bà lão sáu mươi tuổi, lại còn điên dại?
Tô Tô cũng ngây người, đây chẳng lẽ chính là vú nuôi của Đạm Đài Tẫn?
Cô đã từng chứng kiến những người đáng thương như thế này trong thế giới hỗn loạn năm trăm năm sau. Nhưng thế giới này rõ ràng vẫn chưa có Ma Vương, sao lại có người thê thảm đến vậy?
Điều này khiến cô có cảm giác như vẫn đang ở trong thế giới loạn lạc trước kia.
Tô Tô không nói gì, nhẹ nhàng phủi đi mạng nhện trên tóc bà lão.
Xuân Đào lo lắng: “Tiểu thư…”
“Chúng ta ra ngoài thôi.”
Theo lý, người hiểu rõ Đạm Đài Tẫn nhất chính là bà lão này, nhưng thần trí bà ta đã không còn minh mẫn.
Tô Tô ngồi trong kiệu, không vội trở về, cô gọi một cung nữ đến: “Có thể giúp ta tìm một người quản sự trong lãnh cung không?”
Giữa trưa, một mụ áo tím đạp trên nền tuyết dày đi đến, hành lễ với Tô Tô.
Tô Tô hỏi: “Vú nuôi của Đạm Đài Tẫn, tại sao lại phát điên?”
Cô bắt chước cách làm trước đó, đưa cho bà ta một cây trâm vàng.
Nhận được trâm vàng, mụ quản sự vui vẻ ra mặt. Ở lãnh cung chẳng có mấy cơ hội kiếm chác, Tô Tô ra tay hào phóng như vậy, khiến mụ ta muốn kể hết mọi chuyện ra luôn. Dù sao thì chuyện của Đạm Đài Tẫn cũng chẳng phải bí mật gì:
“Đa tạ tiểu thư ban thưởng, chuyện này lão nô đúng là biết chút ít. Chất tử điện hạ và người đàn bà họ Lưu kia, mười bốn năm trước mới vào lãnh cung.”
“Lúc đó Chất tử điện hạ nhỏ nhắn non nớt lắm. Lãnh cung là nơi dơ bẩn, trong cung không ít thái giám và thị vệ có sở thích đó…”
Xuân Đào mặt đỏ bừng rồi tái nhợt.
“Người đàn bà họ Lưu bảo vệ Chất tử điện hạ, còn bản thân thì bị hại. Bọn họ vốn chẳng có địa vị gì trong cung, nghe nói khi đó không có cơm ăn, mùa đông không có áo mặc, bà ta còn phải…”
“Đủ rồi.” Xuân Đào không nhịn được cắt lời, những chuyện này nghe thôi cũng thấy kinh hoàng, sao có thể để tiểu thư nghe thấy?
“Để bà ấy nói, nói về Đạm Đài Tẫn đi.”
“Ai chà, tiểu thư, về Chất tử điện hạ, lão nô biết không nhiều. Khi còn nhỏ, các hoàng tử thích gọi hắn đến chơi đùa, mỗi lần gặp hắn, trên người hắn chẳng còn chỗ nào nguyên vẹn.”
Mụ ta nói khá kín kẽ, nhưng thực tế có lần mụ từng thấy họ đối xử với Chất tử như một con súc vật.
Nói đến đây, mụ quản sự chợt im bặt. Bà ta bỗng nhớ ra người trước mặt mình có quan hệ thế nào với kẻ kia.
Mụ thầm lo lắng, không biết thái độ của tiểu thư này với Chất tử ra sao, liền chọn cách nói giảm nói tránh, chắc không có vấn đề gì đâu.
Tô Tô mím chặt môi, lòng nặng trĩu. Cô không ngờ rằng Lưu thị trở nên điên dại, không phải do Đạm Đài Tẫn hại.
Trong đầu cô bỗng hiện lên gương mặt tuấn tú lạnh lùng của thiếu niên, cùng ánh mắt thâm trầm đầy u ám của hắn.
Bảo sao bị đánh bị phạt quỳ cũng không kêu ca, cứ như một khúc gỗ. Có lẽ, với hắn, những chuyện đó đã là chuyện thường ngày rồi.
“Đạm Đài Tẫn sau khi xuất cung, là ai chăm sóc Lưu thị?”
Mụ quản sự suy nghĩ một lát rồi đáp thật lòng: “Nghe nói trước khi rời cung, Chất tử điện hạ đã đưa cho bà mụ trong phòng giặt giũ ít bạc, nhờ bà ta mang cơm cho Lưu thị.”
Nhưng số bạc đó, mụ kia nhiều nhất chỉ tiện tay ném cho Lưu thị cái bánh bao, như vứt cho chó ăn vậy.
Tô Tô nói: “Xuân Đào.”
Cô nhận lấy túi tiền từ tay Xuân Đào, lấy ra mấy thỏi vàng đưa cho mụ quản sự:
“Bà có thời gian thì trông nom Lưu thị một chút, thay bà ta đổi bộ quần áo, lau rửa sạch sẽ. Cho bà ta ăn uống tử tế, nếu lần sau ta vào cung thấy bà ta khỏe mạnh hơn, nhất định sẽ hậu tạ. Chuyện này đừng để ai biết.”
Mụ quản sự cười tươi như hoa, cẩn thận nhận lấy vàng: “Tiểu thư nói gì vậy, lão nô hiểu mà.”
Chờ mụ ta đi xa, Xuân Đào sáng mắt lên, khẽ nói: “Tiểu thư, người đang thương hại Chất tử điện hạ sao?”
Tô Tô nghiêm mặt: “Nói bậy, ta thương hại Đạm Đài Tẫn sao? Ta chỉ thấy Lưu thị dũng cảm bảo vệ chủ nhân, không đáng phải chịu kết cục như vậy thôi.”
Dù cô có thương hại một con kiến, cũng không thể thương hại Đạm Đài Tẫn.
Xuân Đào che miệng cười.
You cannot copy content of this page
Bình luận