Danh sách chương

Chương 1: Thiếu niên Ma Vương

21/04/2025

Chương 2: Phạt quỳ

21/04/2025

Chương 3: Chăm sóc

21/04/2025

Chương 4: Ghét sao?

21/04/2025

Chương 5: Quá khứ

21/04/2025

Chương 6: Gắp lửa bỏ tay người

21/04/2025

Chương 7: Kết Xuân Tàm

21/04/2025

Chương 8: Bí mật

21/04/2025

Chương 9: Thứ tỷ

21/04/2025

Chương 10: Rực rỡ

21/04/2025

Chương 11: Thoát hiểm

21/04/2025

Chương 12: Nghĩ thoáng một chút

21/04/2025

Chương 13: Lòng báo thù

21/04/2025

Chương 14: Tà Cốt

21/04/2025

Chương 15: Mộng Yểm

21/04/2025

Chương 16: Bạc tình

21/04/2025

Chương 17: Tan vỡ

21/04/2025

Chương 18: Phẫn nộ của hắn

21/04/2025

Chương 19: Kẹo đậu

21/04/2025

Chương 20: Chu Sa

21/04/2025

Chương 21: Người trong lòng

21/04/2025

Chương 22: Thổ lộ

22/04/2025

Chương 23: Tàn nhẫn

22/04/2025

Chương 24: Vô phương cứu chữa

22/04/2025

Chương 25: Sát ý

22/04/2025

Chương 26: Trùng Phùng

22/04/2025

Chương 27: Khó xử

22/04/2025

Chương 28: Bảo vệ

22/04/2025

Chương 29: Thần khí Khuynh Thế Hoa

22/04/2025

Chương 30: Tranh đoạt

22/04/2025

Chương 31: Trong lồng

23/04/2025

Chương 32: Thành Toàn

23/04/2025

Chương 33: Trốn thoát

23/04/2025

Chương 34: Tơ tình

23/04/2025

Chương 35: Giết Vua

23/04/2025

Chương 36: Trở về

24/04/2025

Chương 37: Hiến tế

24/04/2025

Chương 38: Đối Đầu

24/04/2025

Chương 39: Bát Nhã Phù Sinh

24/04/2025

Chương 40: Công chúa Trai tộc

24/04/2025

Chương 41: Hận ý

24/04/2025

Chương 42: Thần tâm

25/04/2025

Chương 43: Là tiên

25/04/2025

Trường Nguyệt Tẫn Minh

Chương 2: Phạt quỳ

Chương trước

Chương sau

Về lý do tại sao thiếu niên Ma Vương bị phạt quỳ, ký ức mà Tô Tô nhận được là như thế này.

Nửa tháng trước, nguyên chủ Diệp Tịch Vụ và thứ tỷ cùng cha khác mẹ Diệp Băng Thường cùng rơi xuống hồ.

Kết quả, Lục hoàng tử nhảy xuống cứu thứ tỷ, Trạng nguyên lang cũng nhảy xuống cứu thứ tỷ. Không chỉ vậy, ngay cả phu quân mới thành thân không lâu của nguyên chủ, Đạm Đài Tẫn, cũng nhảy xuống hồ nhưng lại bơi về phía thứ tỷ.

Cuối cùng, vẫn là một ám vệ của nguyên chủ nhận thấy tình hình không ổn, vớt nguyên chủ lên.

Nguyên chủ suýt thì chết đuối, sau khi trở về đã vô cùng tức giận. Nàng ta không thể nổi giận với Lục hoàng tử và Trạng nguyên lang, nên chỉ có thể trút giận lên Đạm Đài Tẫn.

Nàng ta bắt Đạm Đài Tẫn phải quỳ ở hồ băng, chừng nào nàng ấy tha thứ thì chừng đó hắn mới được đứng lên.

Hình phạt còn chưa thực hiện thì nguyên chủ đã bị cảm lạnh, sinh bệnh. Tổ mẫu bèn dẫn nàng ta và Đạm Đài Tẫn đến chùa dâng hương cầu phúc.

Ai ngờ trên đường đi lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nguyên chủ bị sơn tặc bắt cóc.

Bây giờ trở về, tất nhiên hắn vẫn phải tiếp tục hình phạt.

Tô Tô xoa xoa ngực, cô muốn ra ngoài xem thiếu niên Ma Vương bị phạt quỳ.

Đây nhất định là phúc lợi khi cô xuyên qua năm trăm năm.

Nếu có một viên tụ ảnh châu, cô nhất định sẽ ghi lại cảnh tượng này mang về cho các sư bá, sư thúc xem. Cả giới tu tiên cũng có ngày rửa nhục rồi.

Đạm Đài Tẫn quỳ trên mặt hồ đóng băng.

Hai ngày trước khi trở về, quản gia phủ tướng quân cười mỉm nói: “Hy vọng Chất tử điện hạ không quên lời của Tam tiểu thư.”

Hắn không nói gì chỉ cúi mắt lặng lẽ đi tới quỳ trên mặt hồ băng giá.

Chẳng bao lâu sau, hàn khí khiến gương mặt hắn trở nên vô cùng tái nhợt.

Năm nay mùa đông lạnh hơn hẳn những năm trước, mấy nha hoàn đi ngang qua bờ hồ, khe khẽ bàn tán: “Tam tiểu thư lại đang trừng phạt Chất tử sao?”

“Sao mới từ Thiên Hoa Tự trở về, Tam tiểu thư lại bắt Chất tử quỳ nửa rồi, Chất tử điện hạ thật đáng thương mà.”

“Suỵt, nhỏ tiếng thôi, ngươi không sợ Tam tiểu thư sao?”

“Từ sau khi Tam tiểu thư và Chất tử điện hạ thành thân, Tam tiểu thư vẫn luôn trừng phạt hắn.”

“Ai cũng biết, Tam tiểu thư đem lòng yêu mến Lục hoàng tử, ghét cay ghét đắng Chất tử điện hạ mà.”

“Tam tiểu thư là nữ nhi được Diệp đại tướng quân yêu thương nhất, còn Chất tử Đạm Đài Tẫn lại là đứa con mà Hoàng đế nước Chu ghét bỏ nhất.”

“Chất tử ở nước Đại Hạ bao nhiêu năm nay, ngay cả nô tài cũng có thể chèn ép hắn, huống hồ là Tam tiểu thư được sủng ái nhất Diệp gia.”

“Không ưa một người, chẳng phải có thể tùy tiện hành hạ người đó theo ý muốn sao?”

Ánh mắt đám nha hoàn nhìn Đạm Đài Tẫn, phần lớn đều là thương hại.

Thiếu niên xinh đẹp ngày thường rất nhã nhặn hiểu lễ, không hề có chút kiêu căng. Thân thế hắn vốn đã đáng thương, nay lại còn thường xuyên bị dày vò như vậy.

Dù Diệp đại tướng quân có biết chuyện này, nhiều nhất cũng chỉ răn dạy con gái vài câu rồi cho qua.

Tuyết lớn bao phủ những rặng tùng xanh phía xa, Đạm Đài Tẫn ho khẽ một tiếng, hàn khí thấm vào phổi hắn, làm cơn đau lan khắp lồng ngực.

Mặt băng dưới đầu gối lạnh đến mức khiến xương cốt hắn cũng tê buốt.

Mái tóc đen của thiếu niên gời đã phủ một lớp sương lạnh.

Quỳ quá lâu, đầu gối hắn gần như mất hết cảm giác, hắn hừ nhẹ một tiếng, chống tay xuống mặt băng, khó khăn giữ vững thân thể.

Bóng hình hắn phản chiếu trên mặt băng. Đó là một gương mặt thiếu niên gầy yếu vô hại.

Hắn nhớ lại hai ngày trước, khi hắn ôm Tam tiểu thư từ sào huyệt bọn sơn tặc trở về, sắc mặt lão phu nhân Diệp gia đã xanh mét.

“Chuyện này không ai được truyền ra ngoài. Nếu ta biết được ai dám hé răng nửa lời, Diệp gia nhất định không tha.”

Lão phu nhân thần sắc sắc bén, trong mắt lộ rõ sự uy hiếp.

Sau đó, lão phu nhân nhìn hắn bằng ánh mắt ôn hòa hơn, nhẹ giọng trấn an: “Bà vú trong phủ đã kiểm tra, y phục trên người Tịch Vụ vẫn nguyên vẹn, nhất định không xảy ra chuyện gì có lỗi với con.”

“Tổ mẫu lo lắng quá rồi, con tất nhiên tin tưởng Tịch Vụ.”

Lão phu nhân nhìn hắn một cái, hài lòng gật đầu.

Chuyện Tam tiểu thư Diệp gia bị sơn tặc bắt cóc, cứ thế mà lặng lẽ che giấu. Nhưng lão phu nhân vẫn không ngừng điều tra.

Dù sao đội vệ binh của Diệp gia luôn bảo vệ suốt hành trình, bao nhiêu năm qua chưa từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào như vậy.

Tại sao bọn sơn tặc lại nhắm vào Tam tiểu thư nhà họ? Nghĩ thế nào cũng thấy có điều không đúng.

Với đám ô hợp đó, làm sao có thể dễ dàng bắt Diệp Tịch Vụ đi được?

Thế nhưng, mặc cho lão phu nhân tra xét thế nào, vẫn không tìm được manh mối, đành coi đây như một tai nạn.

Tô Tô đến bên hồ, lập tức nhìn thấy tội đồ của năm trăm năm sau.

Thiếu niên quỳ trên mặt hồ đóng băng, đã sắp không chịu nổi nữa rồi.

Sắc mặt hắn tái nhợt, môi không còn sắc đỏ mà bắt đầu tím tái.

Cảm giác được có người đang nhìn mình, thiếu niên ngước mắt lên, chạm ngay vào ánh mắt của Tô Tô.

Thiếu nữ khoác áo choàng lông trắng muốt, nghiêng đầu quan sát hắn.

Hai người cách nhau một mặt hồ, nhìn nhau từ xa, Đạm Đài Tẫn nhìn thấy cô đột nhiên cong mắt cười.

Hắn chưa bao giờ thấy Diệp Tịch Vụ lộ ra nụ cười trong trẻo như vậy.

Không biết là cô hài lòng với phong cảnh mùa đông trong phủ, hay là hài lòng với bộ dạng chật vật của hắn trên hồ băng.

Bên cạnh Tô Tô, Xuân Đào không đành lòng, lấy hết can đảm cầu xin: “Tiểu thư, Chất tử điện hạ đã quỳ hai ngày rồi, nếu quỳ tiếp, e rằng thân thể sẽ tổn thương. Có cần gọi Chất tử đứng dậy không ạ?”

Tô Tô lắc đầu, đang xem kịch hay đến cao trào, chỉ tiếc là không có tụ ảnh châu ở đây. Cô nghiêm túc nói: “Rõ ràng hắn vẫn còn kiên trì được, xem ra vẫn có thể quỳ thêm mấy ngày mấy đêm nữa đó.”

Xuân Đào: “……”

Tam tiểu thư nghiêm túc thật sao?

Dĩ nhiên Tô Tô là nghiêm túc, cô còn xoa đầu Xuân Đào.

Cô không hiểu đâu, nếu cô sinh ra ở tương lai, chỉ cần nghe thấy tên hắn thôi cũng đủ sợ ngất xỉu, chứ đừng nói đến chuyện thương hại hắn.

Quỳ đến liệt nửa người mới tốt, để xem sau này thứ tà vật này làm sao trở thành Ma Vương.

Cô liếc nhìn Đạm Đài Tẫn một cái, không nói gì, xoay người phất tay áo rời đi.

Thấy bóng dáng thiếu nữ biến mất dưới mái hiên hành lang, Đạm Đài Tẫn mím chặt môi, thu lại ánh mắt.

Tô Tô đi đến viện của lão phu nhân.

Lão phu nhân vừa mới ngủ trưa dậy, vì tin Phật nên trong phòng lúc nào cũng có mùi trầm hương lượn lờ.

Khi Tô Tô bước vào, trong phòng còn có một cô gái mặc áo xanh, độ tuổi chớm đôi mươi.

Cô gái áo xanh ban đầu đang xoa bóp vai cho lão phu nhân, thấy Tô Tô bước vào liền dừng tay.

Tô Tô không nhận ra người đó, cũng không lên tiếng, ngược lại cô gái kia chủ động gật đầu với cô, nhẹ giọng gọi: “Tam muội!”

Thì ra là nhị tiểu thư của nhà họ Diệp – Diệp Lam Âm, nàng ta là con gái thứ xuất.

Tô Tô thấy vậy liền gật đầu chào hỏi lại: “Nhị tỷ!”

Diệp Lam Âm không ngờ Tô Tô lại đáp lại mình, trong lòng kinh ngạc, liếc nhìn Tô Tô đầy lúng túng, sau đó nàng ta cúi người hành lễ với lão phu nhân: “Tổ mẫu, ngày mai con lại đến bầu bạn với người lễ Phật.”

Lão phu nhân vỗ nhẹ lên tay nàng ta, gật đầu.

Tô Tô xem như đã hiểu, nguyên chủ trước kia chính là một tiểu bá vương trong phủ Diệp gia.

Cô vừa đến, Diệp Lam Âm liền phải nhường chỗ.

Chỉ một câu “Nhị tỷ” cũng đủ khiến người ta sợ hãi, thấp thỏm lo âu.

Vậy thì trước kia nguyên chủ đáng sợ đến mức nào vậy?

Diệp Lam Âm vừa rời đi, sắc mặt nghiêm nghị của lão phu nhân cũng dịu lại không ít: “Tam nha đầu, qua đây để tổ mẫu xem, thân thể con đã khỏe hơn chưa?”

Tô Tô bước đến, nói: “Đa tạ tổ mẫu quan tâm, thân thể của con không sao rồi. Mấy ngày qua, để người phải lo lắng rồi.”

Lão phu nhân trìu mến chọc nhẹ vào trán cô nói: “Tổ mẫu già rồi, chẳng còn bao nhiêu năm nữa, con bé này, bớt để ta phải lo lắng đi.”

Tô Tô vừa xoa bóp vai cho lão phu nhân vừa nói: “Tổ mẫu thân thể khỏe mạnh như vậy, người ngoài không biết còn tưởng là mẫu thân của con đó chứ, cả đời che chở cho con.”

“Cái miệng lẻo mép này, nói linh tinh gì vậy.” Lão phu nhân giả vờ trách mắng, nhưng ý cười trong mắt lại không che giấu nổi.

Chính thê của Diệp đại tướng quân mất ngay sau khi sinh nguyên chủ, nhưng ông ấy sau đó lại không cưới vợ kế. Vậy nên lão phu nhân liền đích thân nuôi dưỡng nguyên chủ từ nhỏ.

Đứa trẻ mình nuôi lớn, đúng là thương như ngọc quý, thiên vị đến mức không ai bì kịp.

Nguyên chủ trở nên ngang ngược như vậy, sự cưng chiều của lão phu nhân chiếm phần không nhỏ. Nguyên chủ cũng rất khôn khéo, tuy ngày thường độc ác nhưng lại rất biết cách lấy lòng trưởng bối.

Ở Đại Hạ quốc, hiếu đạo rất được coi trọng. Diệp đại tướng quân là một hiếu tử có tiếng, lão phu nhân xem Diệp Tịch Vụ như bảo bối, vì thế Diệp đại tướng quân cũng hết mực yêu thương vị tiểu thư đích nữ duy nhất này.

“Chuyện ở chùa, tổ mẫu đã dặn dò hạ nhân không được tiết lộ ra ngoài, con cũng đừng đi nói khắp nơi. Danh tiết của nữ nhi quan trọng nhất.”

Tô Tô gật đầu: “Con biết rồi, tổ mẫu.”

Ở Diệp gia, lão phu nhân thực sự yêu thương nguyên chủ.

Nhớ đến ước nguyện của nguyên chủ, sau này Tô Tô cũng sẽ cố gắng đối tốt với lão phu nhân.

Lão phu nhân lại nói: “Con cũng nên hiểu chuyện một chút, đi an ủi Chất tử* đi. Thê tử gặp chuyện như vậy, trong lòng nó khó tránh khỏi có khúc mắc.”

(*Chất tử: Con tin của một nước khác, thường là hoàng tử bị đưa đến nước địch làm con tin.)

Tô Tô chợt nhớ đến thiếu niên đang quỳ phạt trên hồ băng.

Cô vốn đâu có định thật sự làm phu thê với thiếu niên Ma Vương kia, nên chẳng rảnh rỗi đến mức đi an ủi hắn.

Nhưng trước mặt lão phu nhân, cô không thể nói vậy, chỉ có thể gật đầu: “Tịch Vụ biết rồi ạ.”

Lão phu nhân lúc này mới hài lòng gật đầu.

“Tổ mẫu, đã tìm được Ngân Kiều chưa ạ?”

Ánh mắt lão phu nhân lóe lên một chút, rồi bà cười nói: “Con bé đó à, đã tìm về rồi, không bị thương. Tổ mẫu đã đưa nó ra trang viên rồi. Ngân Kiều đã đến tuổi gả chồng, lần này nó dũng cảm bảo vệ chủ, chúng ta cũng không thể để nó tiếp tục lãng phí tuổi xuân trong phủ được nữa.”

Lão phu nhân thầm thở dài trong lòng. Những chuyện dơ bẩn này, tốt nhất cả đời Tịch Vụ cũng đừng bao giờ biết đến.

Tô Tô đứng sau lưng lão phu nhân nên không nhìn thấy vẻ mặt bà. Nghe vậy, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi.”

“Dạo trước, chuyện ở cung yến, tổ mẫu vẫn chưa trách con. Đại tỷ của con đã xuất giá rồi, con còn làm khó nó làm gì? Lại còn cùng nó rơi xuống nước, khiến bản thân phải đổ bệnh.”

“Tổ mẫu biết, trước đây con từng si mê Lục hoàng tử. Nhưng giờ đại tỷ con đã là trắc phi của Lục hoàng tử rồi, còn con cũng đã gả cho Đạm Đài Tẫn. Nghe lời tổ mẫu, sau này tránh xa Lục hoàng tử ra.”

Tô Tô suýt bị sặc nước bọt.

Đúng vậy, ngoài tính cách có vấn đề, điểm nghiêm trọng nhất của nguyên chủ là nàng ta lại thích nam nhân của tỷ tỷ mình – Lục hoàng tử.

Dù hai bên đã thành thân, nàng ta vẫn không từ bỏ, liên tục làm khó và hãm hại tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của mình.

Mà Đạm Đài Tẫn thì lại thích vị tỷ tỷ kia.

Mối quan hệ này đúng là vô cùng rối rắm. Hai vợ chồng bọn họ, mỗi người đều theo đuổi người đã thành phu thê với người còn lại.

Lão phu nhân thấy cô im lặng, tưởng Tô Tô chưa nghĩ thông, tức giận đến mức vỗ mạnh lên mu bàn tay cô: “Trả lời tổ mẫu đi.”

“Dạ! Tịch Vụ biết rồi. Sau này con nhất định sẽ tránh xa Lục hoàng tử ra.”

Lão phu nhân có nói hay không, Tô Tô cũng sẽ không đi tranh giành Lục hoàng tử với tỷ tỷ của nguyên chủ.

Cô đáp ứng quá nhanh, khiến lão phu nhân nghi ngờ.

Tịch Vụ thích Lục hoàng tử đến mức suýt đau khổ đứt từng khúc ruột, sao có thể dễ dàng cam tâm từ bỏ chứ?

“Con bé này, không phải đang lừa tổ mẫu đấy chứ?”

Tô Tô mỉm cười, lúm đồng tiền bên má thoáng hiện lên: “Đương nhiên là không rồi ạ.”

Lão phu nhân nói: “Vậy thì chứng minh cho tổ mẫu xem đi. Đừng trừng phạt Chất tử nữa. Tổ mẫu nghe nói, con bắt nó quỳ trên hồ băng. Trời lạnh như vậy, một cô nương như con sao có thể làm ra chuyện đó? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, danh tiếng của con sẽ bị ảnh hưởng mất.” Lão phu nhân tiếp tục nói:

“Hắn có thân phận không tốt, nhưng dù sao cũng đã thành phu quân của con rồi. Sao con có thể giày vò hắn đến mức đó chứ? Sau này con nhớ phải thu liễm lại, sống tốt những ngày tháng yên ổn, đó mới là chính đạo.”

Lão phu nhân kiên trì nhìn cô, rõ ràng không chấp nhận việc cô không gật đầu.

Tô Tô thở dài.

“Dạ!”

Diệp Lam Âm bước ra khỏi phòng lão phu nhân.

Tỳ nữ của nàng ta – Xảo Nhi – lập tức chạy tới đón: “Nhị tiểu thư, sao hôm nay người ra sớm vậy?”

“Tam muội đến.”

Xảo Nhi lập tức hiểu ra, giọng điệu chua chát nói: “Lão phu nhân đúng là quá thiên vị mà.”

Thấy Diệp Lam Âm không ngăn cản, Xảo Nhi tiếp tục nói: “Tam tiểu thư đã đẩy Đại tiểu thư xuống nước ngay trước mặt Lục hoàng tử, vậy mà lão phu nhân vẫn ém nhẹm chuyện này.”

“Trước đây ai cũng nghĩ Tam tiểu thư sẽ trở thành chính phi của Lục hoàng tử, chẳng ngờ Lục hoàng tử lại cưới Đại tiểu thư làm trắc phi.”

Ánh mắt Diệp Lam Âm khẽ động.

Đúng vậy, ai mà ngờ được, khi Lục hoàng tử cầu thân, người hắn muốn lấy lại là trưởng nữ thứ xuất của Diệp gia – Diệp Băng Thường chứ.

Dẫu sao Diệp Băng Thường cũng chỉ là thứ nữ, không thể làm chính phi của Lục hoàng tử, nên đành làm trắc phi.

Nhưng khi đó, Diệp Lam Âm đứng từ xa nhìn thấy ánh mắt của Lục hoàng tử tràn đầy yêu thương đối với đại tỷ này.

Nghĩ đến điều này, Diệp Lam Âm siết chặt chiếc khăn tay.

Đều là thứ nữ, nhưng Diệp Băng Thường lại có thể được Lục hoàng tử yêu thương như vậy, còn nàng ta thì phải cẩn thận lấy lòng lão phu nhân, trông mong bà ta sẽ gả mình cho một gia đình tốt.

Lòng Diệp Lam Âm chua xót không chịu nổi, cho đến khi nhìn thấy Đạm Đài Tẫn trên mặt băng, sắc mặt nàng ta mới dần dịu đi.

Ngay cả Xảo Nhi cũng nở nụ cười đầy vẻ hả hê.

Tam tiểu thư dù là đích nữ duy nhất của phủ tướng quân thì đã sao, cuối cùng cũng phải gả cho một Chất tử thấp hèn như vậy.

Cả đời này, còn mong gì đến vinh hoa phú quý nữa chứ?

Ai cũng biết, Đạm Đài Tẫn bị đưa đến Đại Hạ làm Chất tử từ năm sáu tuổi, từ đó đến nay hắn luôn bị giam cầm trong cung.

Nghe nói hắn từng rửa chân cho thái giám, thậm chí còn ăn cả thức ăn của chó.
Một kẻ hèn mọn như vậy, có lẽ ngay cả chữ cũng không biết đọc, sao có thể sánh được với tài văn võ song toàn của Lục hoàng tử?

Tháng đầu tiên sau khi gả cho hắn, Tam tiểu thư cứ khóc suốt, hết nổi giận rồi lại mắng nhiếc. Hai tháng gần đây mới đỡ hơn chút, nhưng nàng ta cũng không xem Đạm Đài Tẫn là con người.

Diệp Lam Âm lấy khăn tay che môi, giấu đi ý cười.

Đại Hạ quốc coi trọng võ đạo, nghe nói khi còn nhỏ, căn cốt của Đạm Đài Tẫn đã bị hủy, giờ đây hắn tay trói gà còn không chặt.

Một thiếu niên yếu ớt đến mức này, nếu là trước đây, Tam muội kiêu ngạo của nàng ta e rằng còn chẳng buồn liếc mắt nhìn.

Tổ mẫu rồi cũng sẽ có ngày mất đi, một Chất tử chẳng có nổi một cung điện, sau này có thể cho Diệp Tịch Vụ thứ gì đây? Cả đời này rồi Diệp Tịch Vụ cũng chỉ là một kẻ bị người ta tùy ý chà đạp mà thôi.

Xảo Nhi nói: “Nghe nói Chất tử đã quỳ trên băng hai ngày rồi, nô tỳ thấy sắc mặt hắn e rằng sắp không trụ nổi nữa. Nhị tiểu thư, có cần đưa cho hắn một tấm áo choàng không?”

Bình thường, Diệp Lam Âm rất thích bố thích cho hạ nhân, danh tiếng của nàng ta trong phủ rất tốt. Danh hiệu dịu dàng, lương thiện của nàng ta so với Tam tiểu thư Diệp Tịch Vụ còn được lòng người hơn nhiều.

Diệp Lam Âm hơi động lòng, nàng ta nhìn về phía Đạm Đài Tẫn. Thân phận Chất tử không ra gì, nhưng khuôn mặt này quả thực tuấn mỹ, thậm chí còn tinh xảo hơn cả nữ tử.

Diệp Lam Âm khẽ gật đầu, ngầm đồng ý để Xảo Nhi đi làm. Còn bản thân nàng ta thì đứng trên đình hóng mát, dịu dàng gật đầu với Chất tử.

Đạm Đài Tẫn cũng nhìn thấy nhị tiểu thư trong phủ. Xảo Nhi nhanh chóng mang một tấm áo choàng tuyết trắng, cẩn thận bước lên mặt băng, đi về phía hắn.

Tô Tô vừa tạm biệt tổ mẫu xong quay về, liền nhìn thấy cảnh tượng này. Vị nhị tỷ của cô, đang ra vẻ hiền lành trước mặt thiếu niên Ma Vương.

Cô từng bước tiến lại gần: “Nhị tỷ, tỷ đang làm gì vậy?”

Diệp Lam Âm giật mình, không ngờ Diệp Tịch Vụ trở về nhanh như vậy. Bị bắt tại trận, nàng ta vội nói: “Tam muội, muội đừng hiểu lầm, tỷ chỉ thấy thời tiết lạnh giá, tuyết cũng bắt đầu rơi, Chất tử lại quỳ trên băng tuyết, nếu xảy ra án mạng thì không hay. Vì vậy mới bảo Xảo Nhi mang cho hắn một tấm áo choàng.”

Tô Tô hỏi thiếu niên đang quỳ trên mặt băng: “Ngươi còn chịu đựng được không? Nhị tỷ muốn đưa áo choàng cho ngươi, ngươi có muốn không?”

Là ánh sáng chính đạo, Tô Tô thực sự rất ghét kẻ ác đã gây đại loạn cho tam giới trong tương lai này.

Đạm Đài Tẫn nhìn cô một cái, rồi quay sang Diệp Lam Âm nói: “Đa tạ nhị tiểu thư có lòng, tại hạ không lạnh.” Rõ ràng là từ chối nàng ta.

Diệp Lam Âm có chút xấu hổ: “Nếu vậy, ta không quấy rầy Tam muội và Chất tử nữa.” Nàng ta không ở lại lâu mà vội vàng rời đi cùng Xảo Nhi.

Tô Tô kéo chặt áo choàng mềm mại. Cô cúi mắt nhìn Ma Vương đang quỳ bên chân mình, giết hắn có lẽ là tâm nguyện chung của toàn bộ tu chân giới, từ những lão quái vật ngàn năm tuổi đến trẻ nhỏ sơ sinh. Đây cũng là đại nguyện mà cô đã lập từ khi còn bé.

Hắn bây giờ trông có vẻ yếu đuối vô cùng, Ma Vương thời niên thiếu, mong manh tựa như hài nhi. Toàn thân hắn đều như đang nói: Ta rất dễ giết.

Thiếu nữ chính đạo thật ngứa ngáy trong lòng. Tô Tô khó khăn lắm mới kiềm chế được suy nghĩ này.

Người tu chân có linh căn, cũng giống như thiên sinh ma vật có tà cốt. Trưởng lão từng nói, nếu không trừ được tà cốt của Ma Vương, thì dù có giết hắn, hắn vẫn sẽ hấp thụ oán khí thiên hạ mà tái sinh. Nói cách khác, giết hắn ngược lại sẽ khiến hắn càng mạnh hơn. Cô nhất định phải tìm cách để trừ bỏ tà cốt trước.

Đạm Đài Tẫn mơ hồ cảm nhận được sát khí, hắn ngẩng lên, nhưng thiếu nữ đã dời mắt đi.
Từ góc độ của hắn, chỉ có thể nhìn thấy một bên gò má của cô, cùng vành tai trắng nõn lộ ra ngoài.

Môi cô hơi chu lên, tựa hồ mang theo vài phần bất mãn. Mềm mại, nhỏ nhắn và đáng yêu. Bộ dáng này, lại chẳng hề liên quan gì đến sự độc ác của cô.

Đạm Đài Tẫn lạnh đến mức mất đi tri giác, thân thể hắn nặng nề ngã xuống mặt băng.

Thiếu nữ cao quý dừng bước một chút, không hề liếc nhìn hắn, cứ thế lướt qua người hắn mà đi.

Hắn co mình trên mặt đất, trong tầm mắt, đôi giày thêu của thiếu nữ có từng đóa từng đóa hoa đào hồng nhạt. Chúng thật sống động và tràn đầy sinh khí.

Tối đến, Đại tướng quân không về phủ, lão phu nhân tuổi cao, tinh thần không tốt nên để mọi người tự dùng cơm trong viện của mình.

Tô Tô sau khi tắm xong, được Xuân Đào hầu hạ đi ngủ.

Xuân Đào giúp cô thả tóc xuống, thấy cô dưới ánh đèn trông vô cùng ngoan ngoãn, không kìm được khen: “Tam tiểu thư có mái tóc vừa suôn vừa mềm.”

Khen xong nàng ta lại giật mình, sợ Tam tiểu thư sẽ nổi giận trách nàng ta vô lễ. Nhưng không ngờ Tam tiểu thư không những không trách phạt nàng ta mà chỉ mỉm cười, đôi mắt cong lên: “Tóc của Xuân Đào cũng rất đẹp.”

Lúc này, một tiểu nha hoàn tên Hỉ Hỉ chạy vào, cúi người hành lễ với Tô Tô, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Lão phu nhân đã sai người đưa Chất tử điện hạ về rồi ạ.”

Tô Tô ngẩng đầu, quả nhiên thấy Đạm Đài Tẫn bước vào phòng.

Mái tóc thiếu niên phủ đầy sương lạnh, vừa chạm vào hơi ấm trong phòng liền hóa thành từng giọt nước nhỏ.

Hắn mang theo hơi thở băng tuyết từ bên ngoài vào, mím môi, bối rối nhìn cô.

Giờ vẫn chưa đến giờ Dậu, nhưng trời đã rét buốt, bên ngoài đã đen kịt.

Hắn vừa bước vào, không khí dường như trở nên im ắng.

Xuân Đào và Hỉ Hỉ vội nói: “Tam tiểu thư, nô tỳ xin cáo lui.” Xuân Đào và Hỉ Hỉ khép cửa lại.

Giọng Đạm Đài Tẫn khàn khàn, hỏi: “Tam tiểu thư đã hết giận chưa?”

Tô Tô không chút do dự lắc đầu: “Chưa.”

Hắn rũ mắt, hàng mi đen nhánh như lông quạ che đi đôi mắt hắn. Hơi ấm trong phòng không giúp hắn dễ chịu hơn, trái lại khiến những chỗ tay chân bị đông cứng của hắn càng đau đớn, ngứa ngáy, đỏ bừng.

Tô Tô liếc nhìn một cái. Trong lòng hừ nhẹ, Ma Vương thì đáng thương chỗ nào hả?

Cô đã từng cứu giúp chim ưng gãy cánh, trẻ em ốm yếu, người già tóc bạc. Nhưng quy tắc đầu tiên của tu chân giới, chính là nữ tử tu chân tuyệt đối không được thương hại tà vật. Dù hắn có yếu đuối đến mức nào đi nữa.

Hết Chương 2: Phạt quỳ.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page