Chương 1: Thiếu niên Ma Vương
21/04/2025
Chương 2: Phạt quỳ
21/04/2025
Chương 3: Chăm sóc
21/04/2025
Chương 4: Ghét sao?
21/04/2025
Chương 5: Quá khứ
21/04/2025
Chương 6: Gắp lửa bỏ tay người
21/04/2025
Chương 7: Kết Xuân Tàm
21/04/2025
Chương 8: Bí mật
21/04/2025
Chương 9: Thứ tỷ
21/04/2025
Chương 10: Rực rỡ
21/04/2025
Chương 11: Thoát hiểm
21/04/2025
Chương 12: Nghĩ thoáng một chút
21/04/2025
Chương 13: Lòng báo thù
21/04/2025
Chương 14: Tà Cốt
21/04/2025
Chương 15: Mộng Yểm
21/04/2025
Chương 16: Bạc tình
21/04/2025
Chương 17: Tan vỡ
21/04/2025
Chương 18: Phẫn nộ của hắn
21/04/2025
Chương 19: Kẹo đậu
21/04/2025
Chương 20: Chu Sa
21/04/2025
Chương 21: Người trong lòng
21/04/2025
Chương 22: Thổ lộ
22/04/2025
Chương 23: Tàn nhẫn
22/04/2025
Chương 24: Vô phương cứu chữa
22/04/2025
Chương 25: Sát ý
22/04/2025
Chương 26: Trùng Phùng
22/04/2025
Chương 27: Khó xử
22/04/2025
Chương 28: Bảo vệ
22/04/2025
Chương 29: Thần khí Khuynh Thế Hoa
22/04/2025
Chương 30: Tranh đoạt
22/04/2025
Chương 31: Trong lồng
23/04/2025
Chương 32: Thành Toàn
23/04/2025
Chương 33: Trốn thoát
23/04/2025
Chương 34: Tơ tình
23/04/2025
Chương 35: Giết Vua
23/04/2025
Chương 36: Trở về
24/04/2025
Chương 37: Hiến tế
24/04/2025
Chương 38: Đối Đầu
24/04/2025
Chương 39: Bát Nhã Phù Sinh
24/04/2025
Chương 40: Công chúa Trai tộc
24/04/2025
Chương 41: Hận ý
24/04/2025
Chương 42: Thần tâm
25/04/2025
Chương 43: Là tiên
25/04/2025
Tô Tô nói: “Mộng cảnh do Yểm Ma tạo ra không ngoài hai loại. Một là ác mộng, cần phải vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng, xóa bỏ chấp niệm và sự nhát gan. Nếu bị cuốn sâu vào, sẽ bị dẫn dắt đến chỗ tự sát.”
“Một loại khác chính là mộng đẹp. Khiến con người chìm đắm vào đó, không muốn tỉnh lại, ngày càng sa lầy sâu hơn. Hiện tại, Diệp Băng Thường đang rơi vào tình trạng này.”
Tiêu Lẫm khẽ gật đầu.
Tô Tô tiếp tục nói: “Muốn đánh thức một giấc mộng đẹp, cần khiến nàng ấy cảm thấy đây không còn là giấc mộng đẹp nữa, mà là một cơn ác mộng đáng sợ cần phải thoát khỏi. Nhưng cách này khá tàn nhẫn, nên ngài hãy cân nhắc kỹ.”
Tiêu Lẫm vung tay, trên không trung xuất hiện một con bướm.
Phần lớn cơ thể con bướm đã bị nhuộm đỏ, chỉ còn đôi cánh giữ được màu trắng nguyên bản.
“Thời gian không còn nhiều nữa.” Tiêu Lẫm nhìn con bướm nói: “Khi nó hoàn toàn chuyển thành màu đỏ, trời sẽ sáng. Làm theo cách cô nói, kết thúc mộng cảnh này đi.”
Tô Tô nhìn con bướm hư ảo kia, rõ ràng là vật dẫn đường do trừ yêu sư tạo ra, không ngờ Tiêu Lẫm lại quen biết trừ yêu sư.
Tiêu Lẫm vốn thông minh nhạy bén, hiểu ngay ý Tô Tô muốn nói gì, không cần cô phải đưa thêm chủ ý. Hắn nói: “Tối nay ta sẽ giả làm thích khách, mang theo tín vật đến ám sát Băng Thường. Ta ở đây đã một khoảng thời gian, hiện thân phận là một cung nữ của hoàng đế.”
Nhắc đến hai chữ “cung nữ”, Tiêu Lẫm có vẻ hơi bất đắc dĩ, nhưng hắn có tính cách ôn hòa, rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc.
“Ta sẽ giả vờ thất bại, để lộ thân phận, khiến nàng ấy tin rằng hoàng đế muốn giết mình.”
Tô Tô gật đầu, đây cũng chính là ý của cô. Diệp Băng Thường không muốn rời đi, chắc chắn là vì tin rằng “Hoàng đế Tiêu Lẫm” trong mộng vẫn còn yêu nàng ấy và sẽ quay về bên àng ấy.
Muốn khiến Diệp Băng Thường rời khỏi mộng cảnh này, cần làm cho nàng ta đau lòng, hoàn toàn tuyệt vọng.
Tô Tô không nhịn được tò mò hỏi: “Điện hạ, bây giờ ngài thật sự là nữ nhân sao?”
Đừng trách cô nghi ngờ.
Tiêu Lẫm trông quá cao, hơn nữa từng cử chỉ của hắn đều không phù hợp với gương mặt xinh đẹp kia. Tô Tô nghi ngờ hắn đang giả trang nữ nhân.
Tiêu Lẫm thấy cô mở to đôi mắt đen láy, tò mò nhìn mình.
Ánh mắt ấy, hoàn toàn không còn sự ngưỡng mộ như trước, mà lại lộ ra chút tinh nghịch.
Tâm trạng Tiêu Lẫm bỗng có chút phức tạp, hắn thành thật nói: “Thân thể ta nhập vào đúng là của một nữ nhân.”
Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, dù sao ở trong giấc mộng của người khác, hắn không thể lựa chọn thân phận của mình. Nếu có thể, Tiêu Lẫm thà nhập vào “hoàng đế” có dung mạo giống mình như đúc, trực tiếp nói cho Diệp Băng Thường biết đây chỉ là mộng cảnh để nàng ấy tỉnh mộng.
Tô Tô gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Cô còn từng nhập vào mèo con, y nữ nữa kia mà, loạn hết cả lên rồi.
Trời vừa tối, Tiêu Lẫm thay một bộ dạ hành.
Thân thể hắn đang mượn cao ráo, gầy mảnh, che mặt lại liền trông như một nữ hiệp lạnh lùng.
Tô Tô cũng nhanh chóng thay y phục: “Ta đi cùng ngài, nếu có chuyện gì xảy ra, ta còn có thể ứng phó.”
“Nhưng cô đang bị thương.”
Tô Tô thử cử động lưng một chút, nghiêm túc nói: “Không đau nữa! Dù sao đây cũng là thân thể người khác, ta không cảm thấy đau lắm.”
Nghe cô nói vậy, Tiêu Lẫm gật đầu. Mộng cảnh biến hóa khó lường, lúc này có đồng đội vẫn hơn không.
Hắn vừa quay người đi, Tô Tô đã đau đến méo mặt.
Cô ôm lưng, vội vàng theo sát phía sau.
Lúc đến trước cung điện của hoàng hậu, Tiêu Lẫm đột nhiên dừng lại. Tô Tô nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
Tiêu Lẫm nói: “Tam tiểu thư, cô đau đến thế này, đừng miễn cưỡng nữa.”
Tô Tô lắc đầu: “Không đau, thật sự không đau, nếu không tin, ta có thể…”
Tiêu Lẫm khẽ thở dài: “Nếu vậy, cô hãy ở ngoài cung điện canh gác đi, nếu có gì bất thường, lập tức báo cho ta. Được không?”
Giọng hắn tuy ôn hòa, nhưng không cho phép phản đối. Tô Tô chợt nhớ lại sư huynh năm đó, từng nói rằng, chỉ cần có hắn một ngày, sẽ không để sư muội ra chiến trường.
Cuối cùng, hắn thực sự đã hy sinh để bảo vệ mọi người.
Tô Tô dụi dụi mắt, nói: “Được.”
Tiêu Lẫm lặng lẽ tiến vào cung điện của Diệp Băng Thường.
Tô Tô băn khoăn, rốt cuộc cô đã để lộ sơ hở ở đâu chứ?
Cúi đầu nhìn xuống, cô thấy dưới ánh trăng, bóng của mình in rõ trên mặt đất, lập tức hiểu ra vấn đề. Tiêu Lẫm nhạy bén như vậy, cô thật không ngờ hắn còn để ý đến cả chi tiết này.
May mắn là Tiêu Lẫm là người quân tử, không vạch trần cô để cô khỏi bẽ mặt.
Tô Tô cam chịu ngồi xổm trong bụi cỏ, tập trung tinh thần quan sát.
Cô vốn nghĩ rằng, mộng cảnh đầy lỗ hổng này, kế hoạch hẳn sẽ dễ dàng thành công. Nhưng khi thấy một bóng người tiến lại gần, Tô Tô lập tức cảnh giác cao độ.
Người đến có dáng người cao gầy, gương mặt gầy gò, hơi lõm xuống.
Hắn ta bôi một lớp phấn dày trên mặt, khiến đôi môi đỏ thẫm nổi bật, toàn thân toát lên khí chất âm hiểm.
Tô Tô có ấn tượng với người này.
Trong thực tại, hắn chính là tổng quản Tây Xưởng – Gia Xuân! Cha nuôi của cô thường hay mắng nhiếc, gọi hắn là thái giám gian thần.
Nhưng một tổng quản Tây Xưởng, tại sao lại xuất hiện ở đây vào lúc nửa đêm chứ?
Nghĩ đến Tiêu Lẫm vẫn còn ở bên trong, tim Tô Tô đập mạnh.
Cô vừa định báo tin cho Tiêu Lẫm, đôi mắt dài hẹp của Gia Xuân đã quét về phía cô.
Tô Tô thầm kêu không ổn, phản ứng nhanh nhạy, nhẹ nhàng lách mình, vừa vặn tránh khỏi phong chưởng của hắn.
Cây phía sau cô run lên bần bật, thậm chí có dấu hiệu sắp đổ.
Gia Xuân võ công cao cường, Tô Tô giờ lại đang bị thương, biết rõ mình không phải đối thủ. Cô lập tức ném vài viên đá nhỏ vào cửa sổ, báo tin cho Tiêu Lẫm.
Gia Xuân lợi dụng sơ hở này, biến chưởng thành trảo, chụp lấy bả vai Tô Tô.
Cô nhanh chóng xoay người đá ngược lại, linh hoạt như chuồn chuồn, khéo léo lướt khỏi bàn tay hắn.
Tưởng rằng chiêu này khó thoát, không ngờ Gia Xuân lại không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, theo bản năng né đi, để cô thoát ra.
Mắt Gia Xuân hơi nheo lại, sát khí bùng lên.
Lần này, hắn không còn bắt người nữa mà dứt khoát bắn một mũi ám tiễn về phía Tô Tô.
Tô Tô né tránh không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi ám tiễn lao thẳng đến bả vai mình.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một bàn tay chụp lấy mũi tiễn.
Tô Tô nhìn sang, chỉ thấy Tiêu Lẫm trong bộ y phục đen, không biết từ khi nào đã rời khỏi cung điện, bắt được mũi tiễn, bảo vệ cô.
Tô Tô thở phào nhẹ nhõm.
“Đi mau!”
“Muốn đi sao?” Một giọng nói âm trầm mang theo sự âm nhu vang lên. Khoảnh khắc sau, Gia Xuân nhếch môi cười đầy ác ý, vỗ tay hai cái.
Rất nhiều bóng người lặng lẽ xuất hiện dưới ánh trăng.
Gia Xuân liếc nhìn Tô Tô, lạnh lùng nói: “Bắt lại cho ta.”
Tô Tô bị trói chặt, ném xuống đất.
May mà Tiêu Lẫm cuối cùng đã thoát khỏi vòng vây. Ban đầu hắn định cứu cô, nhưng Tô Tô quả quyết đẩy hắn ra. Nếu hắn ở lại, cả hai người đều không thể thoát thân.
Bên ngoài còn có Tiêu Lẫm nghĩ cách phá giải mộng cảnh, vẫn tốt hơn là cùng nhau bị nhốt trong ngục.
Trước chiếc bàn, Gia Xuân đang thưởng trà.
Giọng hắn mang theo âm sắc đặc trưng của thái giám, nhưng khi nói nhỏ lại không quá rõ ràng: “Nói đi, các ngươi định làm gì hoàng hậu?”
Tô Tô trừng mắt giận dữ nhìn hắn.
Hắn nhấc cô lên, nắm lấy cổ cô, vẻ mặt vô cảm nói: “Các ngươi muốn giết nàng à?”
Tám chín phần mười là không phải giết thật, mà chỉ là dọa dẫm.
Tô Tô không thở nổi, dứt khoát há miệng cắn vào hổ khẩu* của hắn.
(*) Hổ khẩu: phần giữa ngón cái và ngón trỏ.
Gia Xuân không buông tay, cứ để mặc cô cắn.
Cho đến khi Tô Tô cảm giác mình sắp nghẹt thở, Gia Xuân đột nhiên buông lỏng tay, cô rơi xuống bên chân hắn, ho sặc sụa kịch liệt.
Trước mắt cô là một đôi giày thêu mây.
Tô Tô dần thở lại bình thường, không nhịn được nữa mà nói thẳng: “Đạm Đài Tẫn! Nếu ngươi còn không đánh thức nàng ta, chúng ta đều không thoát ra ngoài được đâu.”
“Gia Xuân” trước mặt, dường như vừa nghe được một trò cười.
“Không, là các ngươi không ra được.”
Chỉ cần hắn muốn, ở những nơi tà khí âm u thế này, hắn có thể dễ dàng rời đi.
Nghe hắn nói vậy, Tô Tô càng chắc chắn rằng trước mặt chính là Đạm Đài Tẫn, hơn nữa không biết từ lúc nào, hắn đã nhận ra cô và Tiêu Lẫm.
Còn từ giọng điệu của hắn, có vẻ như hắn định nhốt cô và Tiêu Lẫm trong mộng cảnh này, rồi mang theo Diệp Băng Thường rời đi.
Rốt cuộc đây là tình huống quái quỷ gì vậy?
Tô Tô và Tiêu Lẫm thành đồng minh, còn Đạm Đài Tẫn lại muốn giam cầm bọn họ.
Vết thương sau lưng cô chưa lành, dây thừng trói chặt khiến cơn đau càng dữ dội. Cô không nhịn được co người lại, cố gắng giảm bớt đau đớn.
Đạm Đài Tẫn không nhìn cô, chỉ dùng đốt ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, mấy bóng đen lập tức xuất hiện.
“Đi, tìm ra tên thích khách còn lại, giết hắn.”
Ra lệnh xong, mấy người kia nhanh chóng biến mất.
Ngay sau đó, đôi giày thêu mây kia từ từ bước đến trước mặt cô, dừng lại hồi lâu. Tô Tô thầm nghĩ, không biết bước tiếp theo của hắn có phải là tự tay giết cô không?
Cằm cô bị ai đó nâng lên.
Trước mắt xuất hiện một khuôn mặt trắng bệch, phóng đại.
“Hắn đã bỏ rơi ngươi, ngươi không tức giận sao?” Đạm Đài Tẫn giọng điệu âm dương quái khí nói.
Tô Tô bị hắn bóp chặt hai má, lạnh lùng cười: “Còn tốt hơn tên biến thái như ngươi.”
Nói xong câu đó, cô rõ ràng cảm nhận được bầu không khí xung quanh Đạm Đài Tẫn trở nên lạnh lẽo.
“Hắn tốt hơn ta sao?” Hắn hạ giọng đến mức gần như không nghe thấy, sau một lúc lại nhếch môi cười lạnh: “Không thể nào.”
Hắn thản nhiên nói: “Ngươi cứ chờ xem.”
Hắn bế bổng cô lên, dây trói siết chặt khiến cô đau đến mức rên khẽ một tiếng.
Bước chân hắn thoáng khựng lại, một lát sau, hắn cầm dao, cắt đứt dây trói, chỉ để lại một đoạn buộc quanh cổ tay cô.
Sau đó là y phục của cô. Hắn dùng dao rạch một đường, khiến phần lưng đầy vết thương của cô lộ ra.
“Đạm Đài Tẫn! Ngươi làm gì đấy?”
Hắn quan sát những vết thương chồng chéo trên lưng cô, máu đã dính chặt vào áo. Cô dường như cảm thấy cực kỳ nhục nhã khi để lộ da thịt trước mặt hắn, mặt đỏ bừng lên.
Đạm Đài Tẫn siết chặt con dao, nhìn chằm chằm vào tấm lưng đẫm máu của cô.
Nhân lúc hắn phân tâm, Tô Tô lẩm nhẩm thần chú.
Một tấm bùa vàng xuất hiện trong không trung, cô quát: “Định!”
Lá bùa dán lên mặt Đạm Đài Tẫn trong nháy mắt, Tô Tô bật người ngồi dậy.
Cô cưỡi lên người hắn, bóp chặt cổ hắn: “Muốn giết ta sao? Ngươi tưởng nhập vào Gia Xuân thì giỏi lắm sao? Đồ vô dụng, chẳng biết đánh đấm gì cả.”
Hắn lạnh lùng nhìn cô, đôi mắt đen loé lên một tia giận dữ mơ hồ. Trong tay hắn còn có một lọ thuốc, nhưng giờ đây, hành động vừa rồi của mình khiến hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã.
May mà trong tư thế này, cô không nhìn thấy thứ hắn đang cầm trong tay kia.
Hắn muốn bóp nát nó, nhưng đáng tiếc, cơ thể không thể cử động.
Đôi mắt thiếu nữ rực rỡ, dường như đang cười nhạo khoảnh khắc thất thần của hắn vừa nãy.
Đôi mắt màu hổ phách của cô sáng rực, như thể đang cháy lên. Vì đắc ý sau khi đánh lén thành công, khóe mắt cô cong lên, tạo thành hai vầng trăng nhỏ đáng yêu.
Tô Tô nghiến răng nghiến lợi bóp cổ Đạm Đài Tẫn, định trả đũa một trận cho hả giận.
Mặt hắn đỏ lên, hơi thở gấp gáp, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô, không chớp mắt lấy một giây.
Hắn không kêu đau, cũng không cầu xin.
Khi cận kề cái chết, lồng ngực hắn phập phồng dữ dội, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô dù chỉ một khoảnh khắc.
Tô Tô chạm phải ánh mắt đó, đột nhiên nổi cả da gà.
Nghĩ đến việc tên điên này chắc chắn không sợ đau, cô cũng không bóp cổ hắn nữa, mà dứt khoát giật lấy con dao của hắn, dí vào cổ hắn.
Cũng may lá bùa vàng vốn có tác dụng chế ngự tà vật, không ngờ lại theo cô vào mộng cảnh, nếu không lần này e rằng cô lành ít dữ nhiều.
Tô Tô vỗ nhẹ vào mặt hắn, nói: “Này, lên tiếng đi, ta chỉ định thân thể ngươi thôi, chứ đâu có cấm ngươi nói chuyện.”
“Ta sẽ giết ngươi.” Hắn lạnh lùng nói.
Cô cười: “Được thôi, làm đi.”
Hắn im lặng, đôi mày nhíu chặt.
Tô Tô nhạy bén nhận ra hắn đang rất tức giận, nhưng chẳng phải tên điên này luôn có tâm lý vững vàng sao?
Đạm Đài Minh Lãng còn giẫm lên mặt hắn, hắn cũng không tức giận, vậy mà bây giờ hắn lại đang bực bội cái gì chứ? Đồ thần kinh!
You cannot copy content of this page
Bình luận