Danh sách chương

Chương 1: Thiếu niên Ma Vương

21/04/2025

Chương 2: Phạt quỳ

21/04/2025

Chương 3: Chăm sóc

21/04/2025

Chương 4: Ghét sao?

21/04/2025

Chương 5: Quá khứ

21/04/2025

Chương 6: Gắp lửa bỏ tay người

21/04/2025

Chương 7: Kết Xuân Tàm

21/04/2025

Chương 8: Bí mật

21/04/2025

Chương 9: Thứ tỷ

21/04/2025

Chương 10: Rực rỡ

21/04/2025

Chương 11: Thoát hiểm

21/04/2025

Chương 12: Nghĩ thoáng một chút

21/04/2025

Chương 13: Lòng báo thù

21/04/2025

Chương 14: Tà Cốt

21/04/2025

Chương 15: Mộng Yểm

21/04/2025

Chương 16: Bạc tình

21/04/2025

Chương 17: Tan vỡ

21/04/2025

Chương 18: Phẫn nộ của hắn

21/04/2025

Chương 19: Kẹo đậu

21/04/2025

Chương 20: Chu Sa

21/04/2025

Chương 21: Người trong lòng

21/04/2025

Chương 22: Thổ lộ

22/04/2025

Chương 23: Tàn nhẫn

22/04/2025

Chương 24: Vô phương cứu chữa

22/04/2025

Chương 25: Sát ý

22/04/2025

Chương 26: Trùng Phùng

22/04/2025

Chương 27: Khó xử

22/04/2025

Chương 28: Bảo vệ

22/04/2025

Chương 29: Thần khí Khuynh Thế Hoa

22/04/2025

Chương 30: Tranh đoạt

22/04/2025

Chương 31: Trong lồng

23/04/2025

Chương 32: Thành Toàn

23/04/2025

Chương 33: Trốn thoát

23/04/2025

Chương 34: Tơ tình

23/04/2025

Chương 35: Giết Vua

23/04/2025

Chương 36: Trở về

24/04/2025

Chương 37: Hiến tế

24/04/2025

Chương 38: Đối Đầu

24/04/2025

Chương 39: Bát Nhã Phù Sinh

24/04/2025

Chương 40: Công chúa Trai tộc

24/04/2025

Chương 41: Hận ý

24/04/2025

Chương 42: Thần tâm

25/04/2025

Chương 43: Là tiên

25/04/2025

Trường Nguyệt Tẫn Minh

Chương 15: Mộng Yểm

Chương trước

Chương sau

Trong phủ Tuyên Vương, Tiêu Lẫm ôm lấy nữ tử váy tím, hỏi người bên cạnh giường:

“Thương nhi thế nào rồi?”

Nam tử áo trắng khép cây quạt xếp, cười híp mắt nói: “Tình hình dĩ nhiên là không ổn rồi. Ta nói này, sư huynh, ngươi làm Tuyên Vương cũng thật xui xẻo. Mới vừa dời phủ, trước thì bị Xích Viêm Phong bao vây, sau thì trắc phi của ngươi lại bị Mộng Yểm quấn lấy. Vận hạn thật sự không tốt mà.”

Tiêu Lẫm không hề tức giận, ôn tồn nói: “Ngu Khanh, ta đang nói chuyện nghiêm túc. Làm sao đưa Thương nhi thoát khỏi ác mộng đây?”

Ngu Khanh chậc một tiếng: “Sư huynh, ngươi đánh giá ta cao quá rồi đấy. Phải biết rằng, năm đó ở Bất Chiếu Sơn, ngươi học kiếm đạo, ta học trừ yêu. Kiếm đạo của ngươi kế thừa được tinh túy của lão đầu kia, còn trừ yêu thì… ta lại học chẳng được bao nhiêu. Lần này ta từ phủ Triệu Vương chạy qua đây, chẳng khác nào mạo hiểm cả mạng sống để giúp ngươi đấy.”

Triệu Vương e rằng có nằm mơ cũng không ngờ, môn khách mà hắn coi trọng lại chính là sư đệ của Tuyên Vương Tiêu Lẫm.

Tiêu Lẫm thở dài một hơi: “Ngọc trữ vật của sư phụ, ta sẽ cho ngươi.”

Ngu Khanh vội hỏi: “Thật sao?”

Tiêu Lẫm không nói nhiều, gỡ miếng ngọc trông có vẻ bình thường bên hông xuống, ném cho Ngu Khanh. Ngu Khanh luống cuống tay chân đón lấy, mặt mày hớn hở:

“Ai nha, trắc phi của sư huynh gặp chuyện, Ngu Khanh giúp đỡ tất nhiên là chuyện nghĩa bất dung từ.”

Dứt lời, hắn cất kỹ miếng ngọc, thu lại vẻ cợt nhả rồi nghiêm túc nói:

“Mộng Yểm khác với tiểu yêu bình thường. Hiện tại ta thậm chí còn chưa tìm được nó ẩn nấp ở đâu. Với đạo hạnh của ta, không thể thu phục được loại tà vật này. Nhưng… muốn đánh thức trắc phi cũng không phải là không có cách.”

“Trắc phi không thể tỉnh lại là vì bị lạc trong mộng cảnh. Chỉ cần trong thời gian quy định, đánh thức được nàng ta, thì không sao cả rồi.”

“Nhưng muốn tiến vào mộng cảnh của Mộng Yểm, trước tiên phải phá giải được giấc mơ của bản thân, mới có thể cứu người khác. Nếu không thể đánh thức nàng ta, người tiến vào mộng cảnh cũng sẽ chết trong mộng cảnh đó. Thế sư huynh có muốn thử không?”

Tiêu Lẫm không chút do dự gật đầu: “Được!”

Ngu Khanh đánh giá Tiêu Lẫm từ trên xuống dưới:

“Ngươi thật sự thích vị trắc phi này à? Đến mức đưa cả bảo vật của lão đầu kia cho ta, lại còn sẵn sàng mạo hiểm tính mạng cứu nàng ta à? Hay chỉ đơn giản là vì chính nghĩa và trách nhiệm bẩm sinh của ngươi trỗi dậy, hôm nay dù đổi lại là ai, ngươi cũng đều muốn cứu sao?”

Tiêu Lẫm nghiêm túc suy nghĩ lời Ngu Khanh nói, rồi bảo: “Không phải thời gian có giới hạn sao? Ngươi bớt nói nhảm đi.”

Ngu Khanh bật cười ha ha:

“Thì ra ngươi cũng biết tức giận à? Xem ra vị trắc phi này quả thực không tệ, chẳng trách sư huynh ôn hòa như ngọc của ta lại động lòng trắc ẩn. Nói mới nhớ, ngươi thực sự ghét Tam tiểu thư nhà họ Diệp như vậy à? Ta thấy cô nương ấy cũng thú vị lắm, ngươi không nhìn thấy đâu, lần trước nàng ta dám đánh cả Triệu Vương đấy.”

Nói đùa thì nói đùa, nhưng sau khi nhận được bảo vật, Ngu Khanh bắt đầu nhanh chóng bày trận.

“Sợi tơ đỏ trên cổ trắc phi, nếu nó di chuyển đến sau tai, thì không ai có thể cứu được nàng ta nữa. Vì vậy, trước khi tơ đỏ lan rộng, ngươi phải đánh thức nàng ta.”

Ngu Khanh nghiêm túc căn dặn: “Nhớ kỹ, trong mộng cảnh của Mộng Yểm, một hoa một thế giới, tất cả đều được cấu thành từ nỗi sợ hãi và khao khát sâu nhất trong lòng con người.”

“Bất kể xảy ra chuyện gì, sư huynh nhất định phải giữ vững tâm mình. Phải thoát khỏi giấc mộng của chính mình trước, thì mới có thể tiến vào giấc mộng của trắc phi và đưa nàng ta trở về được.”

Tiêu Lẫm nắm chặt kiếm, nghiêm túc gật đầu: “Ta hiểu rồi.”

Ngu Khanh kết ấn thật nhanh, nhắm mắt niệm chú, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Quạt xếp lơ lửng giữa không trung: “Vào đi!”

Cùng lúc đó, cách phủ Tuyên Vương mười dặm, một thiếu niên áo đen đang bước đi trong rừng cây.

Sương đen bao phủ khu rừng, tuyết dưới chân thiếu niên phát ra tiếng lạo xạo.

Hắn vươn tay, đầu ngón tay tái nhợt vì bị hắc vụ bao quanh. Hắn nắm lấy làn sương đen ấy, nó vùng vẫy trong lòng bàn tay hắn.

Đạm Đài Tẫn liếm môi, một cơn đói cồn cào trào lên từ dạ dày.

Dường như nhận ra điều gì đó, hắc vụ hoảng loạn tản ra khỏi ngón tay hắn. Trong rừng sâu, một đôi mắt to hơn cả lồng đèn hiện ra, không khí vang vọng tiếng nói của nó.

“Thật quá đáng!”

Một phàm nhân nhỏ bé lại dám nuốt ma khí của nó.

Đạm Đài Tẫn tiếc nuối nhìn ma khí biến mất, hắn đối diện với đôi mắt đáng sợ kia, nhàn nhạt nói: “Thả nàng ấy ra.”

Mộng Yểm lạnh lẽo đáp: “Ngươi đang thương lượng với ta đấy à? Thế ngươi lấy gì để trao đổi?”

Giọng nói của nó trầm thấp, chấn động đến điếc tai. Đôi mắt đỏ sẫm lướt nhìn thiếu niên gầy yếu trước mặt.

Trên người nam nhân này có một thứ khí tức khiến nó thèm khát. Mộng Yểm từ khe nứt Hoang Uyên trốn ra ngoài, vốn đã đói khát từ lâu. Nếu không phải nó chỉ có thể giết người trong mộng, thì đã sớm nhào tới nuốt chửng Đạm Đài Tẫn rồi.

Đạm Đài Tẫn nghiêng đầu: “Trao đổi sao? Ngươi tưởng ta đang thương lượng với ngươi à?”

Hắn che nửa mặt, như nghe được chuyện nực cười, cười khẽ.

Mộng Yểm chảy nước miếng: “Đưa linh hồn của ngươi cho ta, ta sẽ thả nữ nhân kia ra.”

Đạm Đài Tẫn khẽ cong môi, nhẹ giọng nói: “Được thôi, đến lấy đi.”

Ma vụ lập tức bao trùm lấy hắn.

Tô Tô vừa lúc chạy tới, trông thấy cảnh tượng này, da đầu cô như muốn nổ tung, lập tức lao đến kéo hắn lại.

“Đạm Đài Tẫn!”

Đạm Đài Tẫn đứng giữa hắc vụ quay đầu lại.

Hắn mất kiên nhẫn nói: “Buông ra!”

Tô Tô túm chặt lấy hắn: “Ngươi điên rồi à? Vào mộng cảnh của con quái vật này, ngươi ra được không đấy?”

Trong thư tịch của Tàng Thư Các có ghi chép rằng, Mộng Yểm sinh ra từ dục vọng và chấp niệm, lòng người càng có nhiều ham muốn và khao khát, thì càng khó thoát khỏi mộng cảnh của nó.

Chỉ những người có nội tâm thuần khiết, tâm trí kiên định, mới không bị Mộng Yểm mê hoặc.

Nhưng Đạm Đài Tẫn là Ma Vương, một Ma Vương thì làm sao có thể vô dục vô cầu?

Hành động này của hắn, nói dễ nghe là vì mỹ nhân mà cúi đầu, nói khó nghe thì chính là tự tìm đường chết.

Vấn đề là, nếu hắn chết thì cứ chết đi, có bản lĩnh thì đừng sống lại. Mộng Yểm vốn không thể nuốt chửng Tà Cốt, nếu như thân xác của Đạm Đài Tẫn thực sự bị chôn vùi trong mộng cảnh của Mộng Yểm, thì tam giới cũng phải chịu chung số phận diệt vong.

Đạm Đài Tẫn nhìn chằm chằm vào đôi tay trắng nõn đang nắm lấy mình.

Tô Tô vừa né tránh làn sương đen, vừa cố gắng kéo hắn ra ngoài.

Gương mặt cô đỏ bừng, thấy trong mắt hắn vẫn là sự lạnh nhạt, không nhịn được liền tức giận mắng: “Ngươi bị sắc đẹp làm cho lú lẫn rồi à? Diệp Băng Thường dù có tốt, có đẹp đến đâu thì cũng là thê tử của người khác rồi! Đồ thần kinh!”

Đạm Đài Tẫn lạnh giọng đáp: “Nàng ấy là của ta.”

“Ngươi đi mà nằm mơ đi.” Tô Tô hận không thể một kiếm đâm chết hắn cho rồi.

Đạm Đài Tẫn cúi đầu nhìn cô, bàn tay mềm mại nhưng kiên cường của cô vẫn bám chặt lấy hắn. Sương đen quét qua làn da trắng mịn của cô khiến sắc mặt cô ngày càng tái nhợt.

Hắn nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy mình, ánh mắt chợt trở nên khó chịu vô cùng.

Thấy Mộng Yểm đã quyết tâm nuốt chửng chủ nhân tương lai của nó, Tô Tô nổi giận thật sự.

Một đám ngu ngốc!

“Trọng Linh Khai Quang, Tử Ý Huyền Lôi, đánh cho ta!” Cô vung tay, một lá bùa vàng được vẽ vội bay ra.

Từ lá bùa bắn ra một tia sét màu tím thô to bằng cánh tay, giáng thẳng về phía Mộng Yểm.

Mộng Yểm không nuốt chửng được Đạm Đài Tẫn, đã sẵn nổi giận, giờ lại thêm một con nhóc nhân loại đến quấy phá, khiến nó càng giận dữ hơn.

Tia sét tím xé toạc làn sương đen, nhưng Mộng Yểm nhanh chóng ngưng tụ lại, cười gằn: “Đã đến rồi, thì đừng ai mong rời đi.”

Đạm Đài Tẫn nhìn chằm chằm vào Tô Tô, bàn tay nhỏ nhắn trắng như ngọc của cô vẫn nắm chặt lấy ngón tay hắn. Đôi mắt cô đen láy, môi cắn chặt đến mức gần bật máu, trừng mắt nhìn hắn, dáng vẻ tức giận đến phát điên.

Ngay cả lúc mắng người cũng đầy sức sống như vậy.

Tự nhiên Đạm Đài Tẫn cảm thấy bực bội vô cùng.

Trước khi làn sương đen kịp ăn mòn cô, hắn lạnh lùng nói: “Cút đi!”

Hắn mạnh tay bẻ từng ngón tay cô ra.

Tô Tô bị đẩy văng ra khỏi màn sương đen, ngã ngồi dưới đất. Ngón tay bị Đạm Đài Tẫn bẻ ra đau đến tê dại, hắn thật sự không bận tâm liệu có bẻ gãy tay cô hay không.

Mộng Yểm ghé sát vào cô, đôi mắt đỏ rực khổng lồ chợt áp sát.

“Tới đúng lúc lắm, không ai được rời khỏi đây cả.” Nó hít sâu gần cổ cô, tham lam thở dài đầy khoái trá.

Một làn sương đen mịt mù, nhanh chóng bao trùm lấy Tô Tô.

Tô Tô mở mắt ra, thấy một nam nhân áo xanh đang nhìn cô với ánh mắt nặng nề.

Cô kinh ngạc thốt lên: “Cha?”

Thanh Sam tiên tôn gật đầu: “Tô Tô, Đạm Đài Tẫn đã chết trong mộng cảnh, nhiệm vụ của con thất bại rồi. Ngọc câu hồn đã đưa con trở về năm trăm năm sau, Ma Thần đã thức tỉnh rồi.”

“Sao có thể…” Tô Tô lẩm bẩm.

Tiên tôn thở dài: “Có lẽ đây chính là thiên mệnh.” Trong mắt ông thoáng hiện vẻ bi thương, rồi tiến tới đỡ cô đứng dậy.

“Tay sai của Ma Thần đã bao vây Hành Dương Tiên Sơn rồi. Tô Tô, con hãy đi cùng Phù Nhai đi.”

“Cha, còn người thì sao?”

Tiên tôn nhẹ nhàng xoa đầu cô, ôn hòa đáp: “Cha cùng Hành Dương Tông đồng sinh cộng tử.”

Lời vừa dứt, một đệ tử toàn thân đầy máu lao vào, khóc thảm thiết: “Chưởng môn! Phù Nhai sư huynh… huynh ấy…”

Tô Tô ngẩng phắt đầu lên.

Ngoài cổng tông môn, một thiếu niên bạch y đứng đó, trường kiếm cắm sâu xuống đất, hắn nhắm mắt, giữ vững tư thế hộ tông mà ngồi xếp bằng. Cơ thể hắn bắt đầu từng chút, từng chút một tan biến.

Tô Tô lảo đảo lao đến, nghẹn giọng hét: “Phù Nhai!”

Cơ thể Phù Nhai tan biến, hòa vào đại trận hộ sơn, củng cố kết giới của Hành Dương Tông.

Nước mắt cô rơi xuống như mưa.

Các đồng môn xung quanh thì thầm:

“Tất cả là lỗi của Lê sư muội, cơ hội duy nhất được trao cho nàng ấy, nhưng nàng ấy lại khiến tông môn rơi vào tình cảnh này.”

“Phù Nhai sư đệ vì giúp nàng ta chuộc tội, mới lấy thân tuẫn đạo…”

“Người nên chết là nàng ta mới đúng.”

“Đúng vậy, người đáng chết là nàng ta, không phải Phù Nhai sư đệ!”

Tô Tô không thể ôm lấy thân thể đang tan biến kia.

Trong cơn mê man, linh hồn của thiếu niên chưa hoàn toàn tiêu tán dường như khẽ mở mắt, khẽ cười nhợt nhạt với cô.

“Sư tỷ… có thể nhìn thấy tỷ lần cuối, thật tốt…”

Không, không nên như vậy.

Các đồng môn nói không sai, chính cô đã không thể nắm bắt cơ hội cuối cùng. Người nên chết không phải là Phù Nhai, mà là cô mới đúng.

Tam giới đã diệt vong, Phù Nhai chết rồi, cha cũng sẽ vì Hành Dương Tông mà tuẫn đạo…

Tô Tô nhặt thanh kiếm của Phù Nhai lên.

Kiếm khí như cầu vồng, phản chiếu gương mặt thiếu nữ kiều diễm. Trên khuôn mặt cô đầy nước mắt, chu sa giữa trán rực rỡ chói mắt.

Bên tai cô, có một giọng nói khẽ thở dài:

“Đúng vậy, hãy giống như Phù Nhai, lấy thân tuẫn đạo đi.”

“Ít nhất, có thể giúp Hành Dương Tông kéo dài thêm một chút thời gian nữa.”

Cô nâng thanh kiếm lạnh băng, để nó lơ lửng trên không, rồi đâm thẳng về phía mình…

Thanh kiếm lại tránh khỏi cơ thể cô, đâm vào màn sương đen phía sau.

Tô Tô quát lớn:

“Ta có bị ngu đâu mà tin ngươi chứ!”

Sương đen thét lên chói tai: “Không thể nào! Không thể nào!”

Bị kiếm khí chém rách, sương đen nhanh chóng tan biến không còn dấu vết.

Tô Tô lau khô nước mắt trên mặt.

Trong thức hải của cô, một con linh điểu nhỏ màu đỏ kiêu ngạo kêu lên một tiếng lanh lảnh.

Ảo cảnh sụp đổ trong chớp mắt.

Tô Tô thở phào nhẹ nhõm.

Đại Đạo chí thuần, vô dục tắc cương, vô úy minh triệt.

Thế nhưng… bây giờ đi đâu tìm Đạm Đài Tẫn và Diệp Băng Thường đây?

Vừa mới nghĩ đến, cơ thể cô đột nhiên bị ai đó đẩy mạnh một cái.

“Diêu y nữ, ngươi còn ngây ra đó làm gì! Nương nương sắp sinh rồi, mụ bà bảo ngươi chuẩn bị kéo và nước nóng đâu?”

Một nha hoàn mặc áo đỏ hồng trừng mắt giận dữ với cô.

Tô Tô cúi đầu nhìn tay mình, đôi tay thiếu nữ trắng nõn đã biến mất, thay vào đó là một đôi bàn tay nhăn nheo, ngả vàng.

Cô vậy mà lại biến thành một phu nhân trung niên, hơn nữa còn là một nữ y.

Thấy sắc mặt nha hoàn càng lúc càng khó coi, Tô Tô vô thức đáp:

“Đợi chút, ta mang đến ngay.”

Nha hoàn nghiến răng nói:

“Ngươi mà còn lơ đãng như vậy nữa, nếu nương nương hoặc tiểu điện hạ có chuyện gì, hoàng thượng nhất định không tha cho ngươi.”

Tô Tô vội vàng đáp:

“Phải, phải!”

Không biết từ lúc nào, bên tay trái cô bỗng xuất hiện một chậu nước nóng cùng một chiếc kéo.

Trong lòng dù hoài nghi, nhưng cô vẫn nhanh nhẹn cầm lấy đồ, đi theo nha hoàn kia.

Nha hoàn chắp tay, lẩm bẩm khấn:

“Lão thiên gia phù hộ, cầu mong nương nương thuận lợi sinh ra một hoàng tử.”

Trên trời vang lên những tiếng sấm đùng đoàng, làm cho bầu trời run rẩy kêu ong ong.

Tô Tô ngẩng đầu, nhìn thấy mây đen dày đặc tụ lại nơi chân trời, tựa như một luồng tà khí âm u không thể xua tan, bao trùm khắp nơi một bầu không khí bất tường.

Dưới mái hiên, từng đàn én hoảng loạn bay tán loạn.

Trên đỉnh cung điện, sắc trời gần như bị áp chế thành một màu mực đen sệt.

Bên ngoài điện, một người đàn ông mặc long bào màu vàng sáng đang đứng đợi, sắc mặt lo âu.

Tô Tô ôm chậu nước nóng trong lòng, tim đập thình thịch.

Rốt cuộc đây là chuyện gì đây?

Hết Chương 15: Mộng Yểm.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page