Chương 1: Thiếu niên Ma Vương
21/04/2025
Chương 2: Phạt quỳ
21/04/2025
Chương 3: Chăm sóc
21/04/2025
Chương 4: Ghét sao?
21/04/2025
Chương 5: Quá khứ
21/04/2025
Chương 6: Gắp lửa bỏ tay người
21/04/2025
Chương 7: Kết Xuân Tàm
21/04/2025
Chương 8: Bí mật
21/04/2025
Chương 9: Thứ tỷ
21/04/2025
Chương 10: Rực rỡ
21/04/2025
Chương 11: Thoát hiểm
21/04/2025
Chương 12: Nghĩ thoáng một chút
21/04/2025
Chương 13: Lòng báo thù
21/04/2025
Chương 14: Tà Cốt
21/04/2025
Chương 15: Mộng Yểm
21/04/2025
Chương 16: Bạc tình
21/04/2025
Chương 17: Tan vỡ
21/04/2025
Chương 18: Phẫn nộ của hắn
21/04/2025
Chương 19: Kẹo đậu
21/04/2025
Chương 20: Chu Sa
21/04/2025
Chương 21: Người trong lòng
21/04/2025
Chương 22: Thổ lộ
22/04/2025
Chương 23: Tàn nhẫn
22/04/2025
Chương 24: Vô phương cứu chữa
22/04/2025
Chương 25: Sát ý
22/04/2025
Chương 26: Trùng Phùng
22/04/2025
Chương 27: Khó xử
22/04/2025
Chương 28: Bảo vệ
22/04/2025
Chương 29: Thần khí Khuynh Thế Hoa
22/04/2025
Chương 30: Tranh đoạt
22/04/2025
Chương 31: Trong lồng
23/04/2025
Chương 32: Thành Toàn
23/04/2025
Chương 33: Trốn thoát
23/04/2025
Chương 34: Tơ tình
23/04/2025
Chương 35: Giết Vua
23/04/2025
Chương 36: Trở về
24/04/2025
Chương 37: Hiến tế
24/04/2025
Chương 38: Đối Đầu
24/04/2025
Chương 39: Bát Nhã Phù Sinh
24/04/2025
Chương 40: Công chúa Trai tộc
24/04/2025
Chương 41: Hận ý
24/04/2025
Chương 42: Thần tâm
25/04/2025
Chương 43: Là tiên
25/04/2025
Trước đó, Tô Tô hoàn toàn không có manh mối gì về việc rút tà cốt, nhưng chuyện cỉa Xích Viêm Phong lại cho cô một gợi ý.
Trận đại chiến tiên ma lần trước đã xảy ra không biết bao nhiêu năm về trước. Vô số tiên tôn đã ngã xuống, nhưng yêu ma đều bị trấn áp ở Hoang Uyên, phong ấn trong kết giới. Từ đó, nhân gian được bình yên.
Những người tu tiên sau khi thành công liền lui về ở ẩn, nguyên khí đại thương. Mỗi trăm năm, tiên sơn mới thu nhận những đệ tử có tư chất xuất chúng.
Trước khi đến đây, Tô Tô đã từng hỏi phụ thân: “Con có thể đến tìm phụ thân của năm trăm năm trước để nhờ giúp đỡ không ạ?”
Thanh Sam tiên tôn thở dài: “Không thể, năm trăm năm trước ta đang bế quan, e rằng phải mấy chục năm nữa mới xuất quan.”
“Vậy con có thể đi tìm mẫu thân không?” Về chuyện này, Tô Tô đầy mong đợi, bởi cô chưa từng gặp mẫu thân của mình.
Thanh Sam tiên tôn hiếm khi trầm mặc, rồi nói: “Con không thể tìm được nàng ấy đâu.”
Tô Tô muốn hỏi thêm, nhưng phụ thân lại không muốn nói thêm gì nữa, vẻ mặt thoáng chút bi thương.
Phụ mẫu đều không tìm được, Tô Tô cũng không thể đặt hy vọng vào các đồng môn được.
Thứ nhất, lúc này tiên môn đã đóng cửa, những người tu hành sẽ không xuống nhân gian tìm đệ tử, nên cô căn bản không thể đến tiên môn.
Thứ hai, cho dù cô có nói thật, có người tin cô đi chăng nữa thì bọn họ cũng không có cách nào rút được tà cốt.
Nếu có cách, thì năm trăm năm sau đã chẳng đến mức diệt vong rồi.
Hy vọng duy nhất của Tô Tô nằm ở con thần quy đang trấn áp Hoang Uyên.
Thần quy đã sống hàng vạn năm, có lẽ chỉ có nó mới biết cách rút tà cốt.
Thần quy ngủ say trong Hoang Uyên, nhưng nay yêu ma đã trốn ra ngoài, chắc chắn nó đã thức tỉnh.
Chỉ cần đến Hoang Uyên, cô nhất định sẽ tìm được cách.
Tô Tô cố kìm nén sự kích động trong lòng, bởi vì tà ma tràn ra không phải chuyện tốt, điều này có nghĩa là phong ấn đã lỏng lẻo, đến cả yêu ma cũng cảm nhận được rằng, ma thần của bọn chúng sắp thức tỉnh rồi. Dù rằng bọn chúng chưa tìm được Đạm Đài Tẫn.
Tam giới đại loạn sau năm trăm năm, có lẽ chính là bắt đầu từ thời điểm này.
Phong ấn lỏng lẻo, thần quy tỉnh giấc, đồng nghĩa với việc cô có cơ hội rút tà cốt, nhưng cũng có nghĩa nguy hiểm đã bắt đầu. Vì thế, càng không thể để Đạm Đài Tẫn chết vào lúc này được. Hắn mà chết thì tà cốt sẽ thức tỉnh, đến lúc đó yêu ma phá Hoang Uyên mà ra, thì cô cũng chẳng làm được gì khác nữa.
Tô Tô suy nghĩ một lúc, rồi gọi quản gia đến: “Ngươi có thể giúp ta mua chút giấy phù và chu sa không?”
Quản gia ngạc nhiên: “Tam tiểu thư, người cần những thứ đó để làm gì ạ?”
“Yêu vật xuất thế, trong phủ có đồ trừ tà vẫn hơn.” Tô Tô đáp: “Nhớ kỹ, giấy phù phải được làm từ đào mộc trăm năm, còn chu sa phải lấy từ máu của mãnh thú.”
Tô Tô không có linh lực, nhưng may mắn là cô từng học vẽ phù.
Quản gia có chút khó xử, nhưng thấy cô kiên trì như vậy, đành phải gật đầu: “Lão nô sẽ đi tìm giúp tiểu thư.”
Vừa khi ông ta đi khỏi, một tiểu ăn mày chạy đến bẩm báo: “Tiểu thư, Tam công tử lại đến sòng bạc rồi.”
Tô Tô đưa cho cậu bé một thỏi bạc nói: “Cảm ơn ngươi!”
Sau đó, cô đeo khăn che mặt, dẫn theo Xuân Đào đến sòng bạc mà tiểu ăn mày nhắc đến.
Tô Tô ngồi trong trà lâu đối diện chờ đợi, quả nhiên thấy Tam công tử Diệp Triết Vân khoác vai công tử nhà Thượng Thư bước ra.
Hai người đều cười rạng rỡ.
Một người có vẻ là chủ sòng bạc tiễn bọn họ đi, một lúc sau, Tô Tô dặn Xuân Đào ở nguyên tại chỗ, còn mình thì bước ra ngoài.
Cô tìm đến một tiểu nhị đang đứng trước sòng bạc chào khách, lễ phép nói: “Làm phiền tiểu ca báo một tiếng, ta đến đây để trả nốt nợ cờ bạc của Tam công tử Diệp gia, ngươi xem chỗ này có đủ không?”
Cô lấy ra mấy thỏi vàng.
Tiểu nhị ngạc nhiên nói: “Cô nương, nợ cờ bạc của Tam công tử không phải đã được trả hết rồi sao?”
Tô Tô lập tức hiểu ra vấn đề, nghĩ đến số tài vật bị mất trộm mà Liên di nương đã ước tính, cô lại hỏi: “Ta cứ tưởng trước đó Tam công tử thiếu sòng bạc sáu nghìn lượng bạc, chẳng lẽ số đó vẫn không đủ à?”
Tiểu nhị gãi đầu, có vẻ khó hiểu: “Tam công tử chỉ nợ năm nghìn lượng, trước đó mấy ngày đã trả xong rồi.”
“Vậy sao? Là ta nhớ nhầm rồi, vậy ta không làm phiền nữa.”
Lúc đầu, Tô Tô còn chưa chắc liệu kẻ lấy trộm là Nhị công tử hay Tam công tử.
Bây giờ thì rõ rồi, là Diệp Triết Vân.
Sáu bảy nghìn lượng bạc, không biết hắn đã đổi ra bao nhiêu tiền mặt nữa.
Nhìn bộ dạng hắn chẳng có chút áy náy nào, có lẽ hắn chưa ý thức được hậu quả nghiêm trọng của việc này. Hoặc có lẽ, hắn đã ý thức được, nhưng cảm thấy dù sao cũng có Đạm Đài Tẫn gánh tội thay hắn.
Xuân Đào cũng đã hiểu ra vấn đề, tức giận nói: “Tam công tử thật quá đáng, ngay cả ngọc Quan Âm của lão phu nhân cũng lấy đi. Còn vu oan cho Chất tử điện hạ nữa. May mà tiểu thư đã điều tra rõ ràng, nếu không Chất tử điện hạ sẽ phải chịu oan ức không ít rồi.”
“Đánh gãy tay không?” Tô Tô nhớ lại lời nói lần trước.
Xuân Đào lắc đầu: “Không chắc, nhưng nếu là Chất tử điện hạ, Liên di nương chắc chắn sẽ không tha cho ngài ấy.”
Liên di nương nhìn có vẻ hiền lành, nhưng đám hạ nhân đều biết bà ta khẩu Phật tâm xà.
Xuân Đào hỏi: “Tiểu thư, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
“Trở về phủ trước đã.”
Vừa đến tướng quân phủ, Hỷ Hỷ đã vội vã chạy ra đón: “Tam tiểu thư, cuối cùng người cũng về rồi. Lão phu nhân phát hiện ngọc Quan Âm không thấy đâu, tức giận đến mức đau cả tim. Liên di nương bị mắng một trận, để an ủi lão phu nhân, bà ấy định lấy Chất tử ra để trút giận.”
Tô Tô cũng biết chuyện này không thể giấu lâu hơn nữa, lập tức cùng Hỷ Hỷ đi đến chính sảnh.
Lần này vẫn là cảnh tượng giống như lần trước, chỉ khác là lão phu nhân, Nhị công tử và Tam công tử đều có mặt. Diệp Trữ Phong ngồi yên lặng, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình, trong khi Diệp Triết Vân lại vừa ăn nho vừa nhìn Đạm Đài Tẫn với vẻ mặt vô cùng hả hê.
Lão phu nhân đặt tay lên ngực, tức giận nói với Đạm Đài Tẫn: “Nếu ngươi không tìm lại được ngọc Quan Âm của ta, tướng quân phủ sẽ không dung chứa kẻ như ngươi nữa.”
Tô Tô vội vàng đỡ lão phu nhân: “Tổ mẫu, người bớt giận.”
Cô cũng biết ngọc Quan Âm rất quan trọng với lão phu nhân, không hẳn vì nó quý giá mà bởi vì đó là vật mà Thông Tuệ phương trượng trước khi viên tịch đã đích thân tặng cho bà.
Ý nghĩa vô cùng to lớn.
Liên di nương lên tiếng: “Tam tiểu thư, người cũng thấy rồi đấy. Chất tử đã làm ra chuyện dơ bẩn như vậy, nhất định phải có người chịu trách nhiệm.”
Tô Tô vừa giúp lão phu nhân xoa dịu cơn giận, vừa mỉm cười nói: “Vậy theo di nương, kẻ trộm ngọc Quan Âm và của hồi môn của Nhị tỷ nên bị trừng phạt thế nào đây?”
Liên di nương thở dài: “Chỉ cần Chất tử nói ra tung tích của ngọc Quan Âm, vậy thì có thể khoan hồng giảm nhẹ, chỉ đánh ba mươi gậy thôi.”
Ba mươi gậy? Đúng là nhân từ thật đấy. Nếu thể trạng yếu, có khi phải mất nửa cái mạng.
Diệp Triết Vân cười cợt nhả: “Tam muội, di nương đã rất nhân từ rồi, muội không lẽ còn tiếc rẻ hắn sao?”
Lời này vừa dứt, Đạm Đài Tẫn liếc nhìn Tô Tô một cái.
Tô Tô chống cằm cười nhẹ: “Tam ca nói gì thế? Ta tất nhiên sẽ không tiếc rẻ hắn rồi.”
Đạm Đài Tẫn mím môi, ánh mắt chợt tối sầm lại.
Liên di nương nói tiếp: “Chất tử, ngươi mau chóng khai ra tung tích của ngọc Quan Âm đi.”
Đạm Đài Tẫn lạnh lùng đáp: “Ta không biết.”
Diệp Triết Vân vẫn nhàn nhã nhấm nháp nho, giọng điệu giễu cợt: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Tổ mẫu, di nương, có phải nên xử lý hắn nặng tay hơn không…”
Đạm Đài Tẫn nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt đen sâu thẳm như vực sâu không đáy. Diệp Triết Vân bất giác rùng mình, câm nín không dám nói thêm lời nào nữa.
Lão phu nhân cau mày, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo. Liên di nương thấy vậy, liền hô lớn:
“Người đâu, lôi Chất tử…”
“Khoan đã!” Tô Tô lên tiếng.
Liên di nương không vui nói: “Tam tiểu thư, lần trước ta đã tin tưởng người, nên mới kéo dài đến tận bây giờ. Lần này chẳng lẽ người lại muốn bao che cho Chất tử điện hạ nữa sao?”
Bà ta trong lòng rất bất mãn, Diệp Tịch Vụ là tâm can bảo bối của lão phu nhân, bà ta tất nhiên không dám trách móc. Nhưng lão phu nhân lại mắng mình, khiến bà ta vô cùng tức giận.
“Ta tất nhiên không bao che ai cả.” Tô Tô cười tươi: “Di nương nói đúng, kẻ phạm sai lầm, nhất định phải bị trừng phạt thật nặng.”
Tô Tô tỏ vẻ trăn trở: “Ba mươi gậy, không biết có chịu nổi không nhỉ?”
Liên di nương âm thầm khinh bỉ.
Loại xui xẻo này, chết đi có khi còn tốt hơn. Chỉ tiếc, Diệp Tịch Vụ không biết giữ mình, lại đi rước một kẻ như vậy về nhà.
“Tam tiểu thư đừng nói đùa nữa, gia pháp chính là gia pháp.”
Tô Tô thản nhiên gật đầu: “Nếu di nương đã nói như vậy, vậy thì lôi Tam ca ra ngoài đi.”
Cả sảnh đường lập tức chết lặng.
Liên di nương kinh ngạc: “Ngươi nói cái gì?”
Diệp Triết Vân là con trai của bà ta.
Tô Tô nói: “Kẻ lấy trộm ngọc Quan Âm chính là Tam ca, huynh ấy đã đem tất cả đi trả nợ cờ bạc rồi. Di nương, chẳng lẽ vì kẻ phạm lỗi là Tam ca, người lại định bao che sao?”
Sắc mặt Diệp Triết Vân tái nhợt, vội đứng dậy: “Diệp Tịch Vụ, muội đừng có nói bậy. Rõ ràng là tên hoang chủng kia lấy, liên quan gì đến ta?”
“Chuyện này rất đơn giản.” Tô Tô cười nhạt: “Muội cũng không muốn buộc tội oan cho Tam ca, không bằng tổ mẫu phái người đến hỏi thử ở sòng bạc Như Ý đi. Tiền tiêu hàng tháng của Tam ca chỉ có vài chục lượng, chân tướng sẽ nhanh chóng sáng tỏ thôi.”
Lão phu nhân sắc mặt sa sầm, xoa xoa thái dương rồi phất tay: “Triệu Phúc, sai người đi hỏi một chút.”
Liên di nương thấy sắc mặt Diệp Triết Vân trắng bệch, lập tức hiểu ra vấn đề.
Sự bình tĩnh của bà ta hoàn toàn biến mất, lập tức quỳ sụp xuống, bò đến bên cạnh lão phu nhân: “Lão phu nhân, Tam công tử còn trẻ nông nổi, chỉ là một lúc hồ đồ. Xin người rộng lượng tha cho nó lần này.”
Diệp Triết Vân cũng quỳ xuống: “Tổ mẫu, đều là con bị công tử nhà họ Lý xúi giục, sau này con không dám nữa.”
Lão phu nhân tức giận giậm mạnh cây trượng xuống đất: “Liên di nương, ngươi dạy dỗ con trai giỏi lắm.”
Liên di nương khóc nấc lên: “Tam công tử sẽ tìm lại ngọc Quan Âm, thiếp thân cũng sẽ đền bù lại của hồi môn của Nhị tiểu thư mà.”
Tô Tô chớp chớp mắt, nhắc nhở: “Gia pháp chính là gia pháp. Nhưng nếu kẻ phạm lỗi là Tam ca, vậy thì cũng nên xử lý nhẹ nhàng hơn, chỉ đánh ba mươi gậy thôi.”
Sắc mặt Liên di nương xanh mét, lập tức dập đầu: “Không được đâu. Tam công tử từ nhỏ đã ốm yếu, ba mươi gậy sẽ mất mạng mất.”
Bà ta lúc này mới hối hận tột cùng vì đã đề xuất hình phạt này.
Diệp Triết Vân cũng bắt đầu run rẩy đôi chân: “Tổ mẫu, tổ mẫu, con biết sai rồi.”
Tô Tô nhặt lên một quả nho: “Liên di nương, chẳng phải người nói ba mươi gậy không sao sao? Sao Đạm Đài Tẫn chịu được, mà tam ca lại không chịu được, đây là đạo lý gì vậy?”
Liên di nương rơi nước mắt, nghiêm giọng nói: “Tam tiểu thư, thiếp thân và người không thù không oán, vì sao người lại đối xử với Tam công tử như vậy?”
“Nhưng Đạm Đài Tẫn đã chọc giận ai chưa?” Tô Tô không hề nhượng bộ.
Lão phu nhân nhìn chằm chằm Liên di nương, nói: “Đủ rồi!”
“Liên di nương về viện của mình đóng cửa hối lỗi hai tháng. Triệu Phúc! Ngươi đi chuộc lại Ngọc Quan Âm về đây cho ta. Còn về cái tên súc sinh bất hiếu này, phạt quỳ trong từ đường hai ngày, không cho phép bất cứ ai mang đồ ăn đến cho nó.”
Hình phạt như vậy khiến Liên di nương thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng trong thời tiết lạnh lẽo này, quỳ hai ngày cũng rất khó chịu, nhưng ít nhất con trai bà ta cũng không phải chịu khổ hình khác.
Lão phu nhân dù gì cũng là tổ mẫu ruột của Diệp Triết Vân, nên chỉ phạt hắn tự kiểm điểm.
Tô Tô kinh ngạc nhìn lão phu nhân, bà cụ sắc mặt mệt mỏi, ra hiệu cho người đỡ bà rời đi.
Vậy mà… cứ thế thôi sao?
Nếu đổi lại là Đạm Đài Tẫn, hôm nay hắn chắc chắn sẽ mất nửa cái mạng.
Nhưng vì đó là Diệp Triết Vân, nên chỉ bị phạt quỳ hai ngày.
Niềm tin của cô bấy lâu dường như lung lay. Phụ thân đã từng nói, trên đời này dù có chuyện bất công, nhưng chỉ cần chúng ta sẵn sàng bảo vệ lẽ phải, cuối cùng cũng sẽ có kết quả tốt.
Thế nhưng khi xuống trần, cô mới nhận ra rằng, hóa ra giữa con người với nhau, ngay từ khi sinh ra đã không hề bình đẳng.
Cô siết chặt nắm tay, nhìn về phía Đạm Đài Tẫn. Không ngờ thiếu niên ấy lại vô cùng bình thản, khóe môi hơi nhếch lên vẻ trào phúng. Như thể kết quả này, hắn đã sớm dự liệu được. Hắn quen rồi. Hắn biết, mình sinh ra đã khác với những người khác.
Nửa đêm, Diệp Triết Vân một mình trong từ đường.
Hắn cuộn mình trong chiếc chăn mà Liên di nương lén sai hạ nhân mang đến, trằn trọc không sao ngủ được.
Lạnh quá! Sao mà ngủ nổi đây.
Trước khi lấy Ngọc Quan Âm, hắn đã nghĩ đến việc đổ tội cho Đạm Đài Tẫn là xong. Đều tại Diệp Tịch Vụ, vô duyên vô cớ chen ngang, nếu không hắn đâu đến nỗi chịu tội thế này?
Hắn hận đến nghiến răng, nhưng ngay sau đó lại tự giễu cợt, chẳng phải hắn vẫn bình an vô sự hay sao?
Bỗng nhiên, gió tuyết lặng xuống, tiếng gió rít cũng đột ngột im bặt.
Diệp Triết Vân lúc đầu không để ý, cho đến khi có một con quạ đen tuyền bay vào từ khung cửa sổ.
Đôi mắt đỏ rực của con quạ gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn.
Diệp Triết Vân bị ánh mắt ấy làm cho sởn gai ốc, vớ lấy một quả táo lên ném về phía nó: “Cút đi!”
Con quạ bay mất.
Kỳ lạ, mùa đông sao lại có quạ mắt đỏ thế này, nhìn mà sởn cả gai ốc.
Ngay sau đó, cửa sổ bất ngờ bị gió mạnh đập bật ra.
Một đàn quạ mắt đỏ tràn vào, điên cuồng mổ xé da thịt của hắn.
Diệp Triết Vân hét thảm một tiếng, bò lết ra ngoài kêu cứu: “Cứu mạng! Cứu mạng! Phụ thân…”
Hắn lảo đảo chạy ra khỏi từ đường, ngã nhào xuống hành lang.
Trong tầm mắt của hắn, xuất hiện một đôi giày của nam nhân. Diệp Triết Vân hoảng loạn kêu lên: “Cứu mạng, mau đuổi lũ quái vật này đi…”
“Hà, thật là đáng thương.” Người nọ thở dài, giọng nói nhẹ nhàng như thương xót.
Khi Tam công tử toàn thân đẫm máu ngất xỉu, thiếu niên đứng ngược sáng, lộ ra đôi môi tái nhợt.
Đôi mắt hắn hơi đỏ, lộ vẻ đồng tình.
Sau đó, khóe mắt cong lên, hắn khẽ cười, tiếng cười trầm thấp, tựa như vừa nhìn thấy cảnh tượng thú vị nhất trên đời.
Lũ quạ mắt đỏ vẫn không ngừng tranh nhau mổ xé Diệp Triết Vân.
Đạm Đài Tẫn cảm giác có gì đó không đúng, quay đầu lại, liền nhìn thấy một thiếu nữ vận áo choàng hồng phấn.
Thiếu nữ xách theo một chiếc đèn lồng, đứng trong gió tuyết, mím môi nhìn hắn.
Hắn thu lại nụ cười, đôi mắt đen trở nên lạnh lẽo.
Đám quạ lập tức bay tứ tán.
You cannot copy content of this page
Bình luận