Chương 1: Thiếu niên Ma Vương
21/04/2025
Chương 2: Phạt quỳ
21/04/2025
Chương 3: Chăm sóc
21/04/2025
Chương 4: Ghét sao?
21/04/2025
Chương 5: Quá khứ
21/04/2025
Chương 6: Gắp lửa bỏ tay người
21/04/2025
Chương 7: Kết Xuân Tàm
21/04/2025
Chương 8: Bí mật
21/04/2025
Chương 9: Thứ tỷ
21/04/2025
Chương 10: Rực rỡ
21/04/2025
Chương 11: Thoát hiểm
21/04/2025
Chương 12: Nghĩ thoáng một chút
21/04/2025
Chương 13: Lòng báo thù
21/04/2025
Chương 14: Tà Cốt
21/04/2025
Chương 15: Mộng Yểm
21/04/2025
Chương 16: Bạc tình
21/04/2025
Chương 17: Tan vỡ
21/04/2025
Chương 18: Phẫn nộ của hắn
21/04/2025
Chương 19: Kẹo đậu
21/04/2025
Chương 20: Chu Sa
21/04/2025
Chương 21: Người trong lòng
21/04/2025
Chương 22: Thổ lộ
22/04/2025
Chương 23: Tàn nhẫn
22/04/2025
Chương 24: Vô phương cứu chữa
22/04/2025
Chương 25: Sát ý
22/04/2025
Chương 26: Trùng Phùng
22/04/2025
Chương 27: Khó xử
22/04/2025
Chương 28: Bảo vệ
22/04/2025
Chương 29: Thần khí Khuynh Thế Hoa
22/04/2025
Chương 30: Tranh đoạt
22/04/2025
Chương 31: Trong lồng
23/04/2025
Chương 32: Thành Toàn
23/04/2025
Chương 33: Trốn thoát
23/04/2025
Chương 34: Tơ tình
23/04/2025
Chương 35: Giết Vua
23/04/2025
Chương 36: Trở về
24/04/2025
Chương 37: Hiến tế
24/04/2025
Chương 38: Đối Đầu
24/04/2025
Chương 39: Bát Nhã Phù Sinh
24/04/2025
Chương 40: Công chúa Trai tộc
24/04/2025
Chương 41: Hận ý
24/04/2025
Chương 42: Thần tâm
25/04/2025
Chương 43: Là tiên
25/04/2025
Kết quả cuối cùng của chuyện này là Đạm Đài Tẫn tạm thời bị giam lại.
Hắn bị nhốt trong Đông Uyển cũ nát, theo ý của các di nương và Nhị tiểu thư là để phòng ngừa hắn tẩu tán tang vật.
Tam tiểu thư có thể tiếp tục điều tra, nếu thật sự đã oan cho hắn, đến lúc đó thả hắn ra cũng không muộn.
Tô Tô tỏ thái độ thờ ơ.
Vật bị mất, không nói đến thứ khác, trong đó có Ngọc Quan Âm mà Lão phu nhân yêu quý nhất.
Lão nhân gia tín Phật, xem pho tượng ngọc này như báu vật vô giá, nếu nói nghiêm trọng một chút, thì nó đã trở thành tín ngưỡng của bà.
Chính vì vậy mà Liên di nương cùng những người khác mới sốt sắng như thế, nhất định phải tìm ra kẻ đã lấy đồ.
Dù gì Tô Tô cũng chỉ là một tiểu thư đích nữ, không phải chủ mẫu, có thể giành được quyền điều tra lại cũng đã là không dễ dàng rồi.
Việc giam giữ này cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần Đạm Đài Tẫn không chết là được.
Hôm sau chính là ngày rằm.
Bích Liễu ra ngoài một chuyến, khi trở về vui vẻ nói với Tô Tô:
“Tam tiểu thư, nô tỳ nghe ngóng được rồi. Lục hoàng tử đã được phong làm Tuyên vương, hôm nay thánh chỉ phong vương đã ban xuống, phủ đệ mà Hoàng thượng ban cho cũng ở gần phủ Tướng quân chúng ta.”
“Tướng quân đã nhận được thiệp mời, có lẽ vài ngày nữa sẽ đưa tiểu thư đến phủ Tuyên vương để chúc mừng.”
Tô Tô phản ứng rất bình thản: “Ò!”
Bích Liễu nói: “Tiểu thư, người yên tâm, lần này nô tỳ nhất định sẽ trang điểm cho người thật lộng lẫy, khiến cái con tiện nhân Diệp Băng Thường kia mất hết thể diện.”
Dù Tô Tô chưa từng gặp vị tỷ tỷ cùng cha khác mẹ kia, cũng không biết nàng ta là người thế nào.
Nhưng mà vui sướng vì được giành phu quân của người khác, chẳng phải là đầu óc có bệnh hay sao?
Tô Tô thực sự không muốn nhìn thấy Bích Liễu nữa, liền nói: “Ngươi đi hỏi thử xem lần này trong phủ tổng cộng mất những thứ gì, là của ai bị mất.”
Bích Liễu không cam lòng rời đi, lúc đi ngang qua Xuân Đào ở bên ngoài, nàng ta đẩy một cái: “Tránh ra, đừng cản đường.”
Xuân Đào vội vàng nhường chỗ.
Bích Liễu rất bực bội, so với việc làm những chuyện vặt vãnh này, nàng ta quan tâm đến việc Tam tiểu thư có thể gả cho Tuyên vương hay không hơn.
Trước đây chỉ cần nhắc đến Lục hoàng tử, ánh mắt của tiểu thư liền sáng lên, vô cùng mong đợi. Nhưng lần này nàng ta phát hiện, sau khi trở về, Tam tiểu thư dường như không còn để tâm đến chuyện của Tuyên vương nữa.
Bích Liễu vừa đi, Tô Tô liền lấy ra một danh sách khác.
Đây là danh sách mà tối qua cô bảo Hỉ Hỉ sắp xếp lại.
Tô Tô không tin tưởng Bích Liễu.
Nhìn vào danh sách, cô phát hiện những người bị mất đồ gồm có Lão phu nhân, Đỗ di nương, Nhị tiểu thư, Đại công tử, Tứ công tử, Vân di nương cũng mất mấy cây trâm vàng.
Kẻ trộm này quả là biết cách lấy đồ, không dám đụng vào đồ của Diệp tướng quân và cô, nhưng lại dám lấy Ngọc Quan Âm của Lão phu nhân và đồ cưới của Nhị tiểu thư, vì đó là những thứ đáng giá nhất, đáng để mạo hiểm.
Còn Đại công tử và Vân di nương là những người có tính cách tương đối hiền hòa, khả năng cao sẽ không so đo quá nhiều.
Còn Tứ công tử thì lại chẳng hiểu chuyện gì.
Suy nghĩ một chút, cô liền gọi Xuân Đào đến.
“Xuân Đào, ngươi có biết gần đây Nhị công tử và Tam công tử đang làm gì không?”
Xuân Đào lắc đầu: “Tiểu thư, nô tỳ chỉ biết Đại công tử gần đây theo lão gia đến doanh trại huấn luyện. Còn Nhị công tử và Tam công tử, nô tỳ không rõ. Nếu tiểu thư muốn biết, nô tỳ và Hỉ Hỉ có thể đi dò hỏi một chút.”
Tô Tô mỉm cười gật đầu: “Làm phiền Xuân Đào rồi.”
Đạm Đài Tẫn bị giam trong Đông Uyển.
Nơi này nằm ở hướng gió lùa, là viện lạnh nhất trong phủ Tướng quân. Viện này đã bị bỏ hoang nhiều năm, bình thường chỉ dùng để chứa củi. Cửa sổ đã bị vỡ, gió lạnh ùa vào, khiến người ta rét run.
Đạm Đài Tẫn dựa vào góc tường, liếm đôi môi khô khốc.
Đến tận buổi tối, vẫn không có ai mang cơm đến, nhưng thần sắc hắn vẫn bình tĩnh. Đây vốn là chuyện trong dự liệu, những ngày như thế này hắn đã quen rồi. Thỉnh thoảng một hai ngày không ăn cơm, con người cũng không chết đói được.
Đêm đông không có trăng, bên ngoài yên tĩnh, tuyết lại bắt đầu rơi.
Hắn nắm một ít tuyết, bỏ vào miệng nuốt xuống.
Dạ dày vẫn cồn cào khó chịu, Đạm Đài Tẫn ngồi lại vào góc, lấy ra lá bùa bình an trong tay áo. Lá bùa vốn đã cũ, qua trận giằng co hôm qua, sợi chỉ may đã bị đứt.
Ánh mắt hắn tối tăm như một hồ nước sâu, lướt qua chỗ bị rách. Trong lòng dâng lên một cảm xúc tăm tối, từ vết rách này mà khuếch tán vô hạn.
Thiếu niên khẽ hít sâu một hơi, cố gắng đè nén những xúc cảm cuộn trào trong lòng, rồi lại cẩn thận cất lá bùa vào ngực. Chỉ đáng tiếc, chiếc khuyên tai của nàng đã bị mất rồi.
Hắn nhắm mắt lại, tựa vào góc tường nghỉ ngơi.
Hắn phải giữ lại một hơi thở, không thể chết nhục nhã trong căn nhà chứa củi này được.
Hắn không tin Diệp Tịch Vụ sẽ giúp mình, nếu có bất trắc, hắn cũng phải tự mình thoát ra khỏi đây.
Nửa đêm gió tuyết gào thét, Đạm Đài Tẫn nghe thấy tiếng bước chân lảo đảo ngoài cửa.
Hắn mở mắt ra.
Nghe tiếng bước chân, là hai nữ tử.
Trong bóng tối, mọi giác quan đều nhạy bén hơn, hắn nghe được một hơi thở gấp gáp khe khẽ.
Khoảnh khắc tiếp theo, một thiếu nữ khoác áo choàng trắng ngã vào trong Đông Uyển.
Khi nàng ta ngã xuống đất, vẻ mặt còn có chút mơ màng.
Dưới ánh đèn leo lắt, Đạm Đài Tẫn nhìn thấy bóng dáng có phần chật vật của nàng.
Bích Liễu đặt chăn và đèn lưu ly xuống, vội vàng đỡ Tô Tô dậy.
Nàng ta khinh miệt liếc nhìn Đạm Đài Tẫn, bĩu môi:
“Chất tử điện hạ điện hạ, ngươi biết mình nên làm gì rồi chứ?”
Nói xong, Bích Liễu đóng cửa Đông Uyển, rời đi. Chỉ còn lại Tô Tô và Đạm Đài Tẫn, trong một không gian nhỏ hẹp này.
Tô Tô run rẩy, dựa vào góc tường bên kia. Ngón tay cô siết chặt lấy áo choàng, gò má ửng hồng, hơi thở dồn dập.
Đạm Đài Tẫn từ trong góc đứng dậy, bước về phía cô:
“Tam tiểu thư?”
“Ngươi đừng lại đây.” Tô Tô thở dốc, nói xong câu này. Bên ngoài đang tuyết rơi, nhưng người cô lại nóng đến mức khó chịu.
Tối nay vừa ngủ thiếp đi, cơ thể đột nhiên xuất hiện một luồng nóng rực, cô mở mắt ra, lập tức nhận ra có gì đó không ổn với bản thân.
Lúc này, Bích Liễu bước vào, nhỏ giọng nói: “Hôm nay là rằm, tiểu thư có phải dược tính phát tác rồi không? Nô tỳ đưa người đi tìm Chất tử điện hạ.”
Tô Tô ôm chặt chăn, thở dốc: “Có ý gì?”
Trong lòng cô dâng lên một dự cảm bất an.
Bích Liễu nói: “Tiểu thư quên rồi sao? Độc Kết Xuân Tàm, cứ ba tháng phát tác một lần. Giải dược của người… đã bị Chất tử điện hạ ăn mất rồi.”
Lúc này Tô Tô mới ý thức được, chuyện bỏ thuốc vẫn chưa chấm dứt.
Loại thuốc Kết Xuân Tàm này, bản chất gần như là một loại độc. Ý nghĩa của nó là ‘Xuân tàm đến chết tơ mới dứt’, người uống phải độc cứ ba tháng sẽ phát tác một lần, chỉ có cách giao hoan với người đã ăn giải dược mới có thể hóa giải.
Mà người uống giải dược, chỉ trong ngày đầu tiên sẽ có hiệu quả như xuân dược, những ngày sau thì bình thường.
Tương truyền, đây là bí dược thất truyền của tộc Di Nguyệt, ngày trước những quyền quý dùng nó để khống chế nữ nhân bị bắt về, khiến họ cả đời không thể rời xa mình.
Nguyên chủ căm hận Diệp Băng Thường đã cướp mất tình yêu trong lòng, nên không dùng xuân dược thông thường, mà lại tìm đến loại Kết Xuân Tàm này, độc đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Ngay cả một liệt nữ trinh tiết, nếu uống vào, cũng không thể chịu đựng được.
Nguyên chủ muốn nhìn thấy Diệp Băng Thường không thể rời xa tên công tử béo ục ịch kia.
Không ngờ, cuối cùng chính nàng ta lại uống phải loại độc này.
Tô Tô chợt hiểu ra, tại sao với thân phận như nguyên chủ, Diệp gia lại vì danh tiếng mà gả nàng ta cho một Chất tử điện hạ.
Hóa ra là không thể không gả nha.
Không gả thì chỉ có con đường chết.
Tất nhiên, Kết Xuân Tàm vẫn có thể chịu đựng được, nhưng mỗi lần phát tác sẽ khó chịu hơn lần trước.
Lần trước nguyên chủ đã gắng gượng được nửa canh giờ, lần này Tô Tô phải chịu đựng hai canh giờ.
Cô ngồi thiền được một tuần trà, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi, đau đớn đến tột cùng.
Bích Liễu nói: “Tam tiểu thư, nô tỳ vẫn nên đỡ người đi tìm Chất tử điện hạ đi. Ở bên cạnh hắn, người sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Tô Tô nghiến răng: “Không, không!”
Cô lại cố chịu thêm một tuần trà nữa, cuối cùng cả người sắp bốc hơi lên trời, Bích Liễu không thèm nói thêm, trực tiếp dìu cô đến Đông Uyển.
Tô Tô đã hoàn toàn mất hết sức lực, gần như bị Bích Liễu đỡ đi, ngay cả ý thức cũng trở nên mơ hồ.
Trước mắt cô là những bóng dáng lờ mờ, cô gắng gượng phân biệt hình bóng trước mặt.
Nhận ra đó chính là con quỷ dữ kia.
Môi cô bị cắn đến bật máu, cô ôm lấy cánh tay, cố gắng kiềm chế ham muốn lột sạch quần áo của mình.
Đôi mắt Đạm Đài Tẫn lóe lên hiểu rõ, biểu cảm nhu thuận vô hại ngày thường trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
Thì ra, đây chính là lý do nàng ta ngăn cản đám người đó đánh gãy chân hắn hôm qua.
Là vì tối nay còn có việc cần đến hắn sao.
Thiếu niên ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng vén những lọn tóc ướt mồ hôi trên trán cô: “Tam tiểu thư, người trông có vẻ rất khó chịu.”
Tô Tô cắn chặt răng, cô thật sự sợ rằng chỉ cần hé môi, sẽ phát ra những âm thanh không nên phát ra.
Cô cảm giác mình sắp bị thiêu cháy, mà ngay trước mặt, lại có một khối băng lạnh lẽo.
Tô Tô nói: “Tránh xa ta ra!”
Giờ thì cô đã hiểu, tại sao trước đây Diệp Tịch Vụ trong lòng yêu thích Tiêu Lẫm như vậy, nhưng cuối cùng lại chẳng màng đến lòng tự tôn mà cầu xin Đạm Đài Tẫn giúp đỡ.
Loại thuốc này… quá là dày vò người ta rồi. Mẹ kiếp!
Thiếu niên trước mặt hơi nghiêng đầu.
Dưới ánh đèn lưu ly, hắn trông vẫn yếu đuối, vẻ mặt vô tội.
Nhưng giọng điệu thì không hề như vậy, giọng hắn lạnh như băng, như thể đang thong thả nghiền nát từng khối băng cứng: “Tam tiểu thư có thể nói cho ta biết không? Người bị làm sao vậy?”
Trong mắt hắn, ẩn chứa một sự ác ý mơ hồ.
Tâm trạng của Diệp Tịch Vụ ngày ấy, chính là tâm trạng của Đạm Đài Tẫn hôm nay.
Hắn muốn nhìn thấy tia sáng kiêu hãnh rực rỡ hôm qua, hôm nay sẽ lăn lộn dưới chân hắn, không còn chút tôn nghiêm nào, yêu kiều cầu xin hắn.
Sự kiêu ngạo trong đôi mắt nàng ta sẽ bị nghiền nát, nàng ta sẽ trở thành một con giun dế dơ bẩn như hắn, cầu xin một kẻ mà nàng ta vốn khinh thường chạm vào mình.
Nhưng hắn sẽ không chạm vào nàng ta, thật bẩn thiểu.
Đạm Đài Tẫn tựa lưng vào bức tường băng giá, thậm chí hắn còn lười làm ra vẻ vô hại, chỉ lạnh lùng quan sát cô.
Nhìn đi, đáng thương chưa, làn da trắng nõn đã chuyển sang hồng phấn, khóe môi còn chảy máu luôn rồi.
Đôi mắt đen trắng phân minh, dần trở nên mơ hồ, đồng tử cô dần mất đi tiêu cự.
Hắn khẽ nhếch môi, lạnh lùng.
Thiếu nữ trước mặt run rẩy, máu theo khóe môi chảy xuống.
Đạm Đài Tẫn đưa tay, lạnh lùng lau vết máu bên khóe môi cô.
“Trông ngươi thật đáng thương.” Hắn nhẹ giọng, nhưng lạnh lẽo nói.
Cầu xin ta đi, mất sạch thể diện đi nào.
Lần này, cô đã kiên trì lâu hơn lần trước.
Trong lòng Đạm Đài Tẫn âm thầm đếm ngược, cuối cùng, khi trong mắt cô hoàn toàn mất đi tiêu cự, thiếu nữ trước mặt hắn không còn cố chấp nữa, cô động đậy.
Cô nâng cánh tay mảnh mai lên, nhưng không như Đạm Đài Tẫn nghĩ, cô không ôm lấy hắn mà lại che mặt mình.
Hàng mi dài của cô khép lại, yên tĩnh hơn cả những bông tuyết bên ngoài.
Cô gái dựa vào khung cửa sổ, bên ngoài tuyết rơi lả tả, cô im lặng đến mức tựa như đã ngủ vùi trong đêm đông, hóa thành một cánh bướm khẽ run rẩy khép cánh.
Ngọn đèn lưu ly chiếu sáng quanh cô.
Những bông tuyết bay vào, rơi xuống mái tóc cô.
Hắn lạnh lùng quan sát cảnh tượng vừa quỷ dị vừa thánh khiết này.
Cảm giác ấy lại xuất hiện.
Cô ở giữa ranh giới của tuyết và ánh sáng, còn hắn vẫn đứng trong bóng tối của chính mình. Hắn đột nhiên càng thêm căm ghét người trước mắt này.
Đạm Đài Tẫn dùng ngón tay lạnh lẽo che môi, lần này không giống sự chán ghét trêu đùa trước đây, mà là một cảm giác ghét bỏ thấm tận xương tủy, đến mức khiến hắn run lên.
Sự bức bối này bắt đầu từ ngày hắn bị nhốt trong sào huyệt của bọn sơn tặc sao?
Thiếu niên ngồi lại vào góc tối, dùng ánh mắt u ám, dính chặt như tơ nhện, nhìn chằm chằm Tô Tô suốt một đêm.
Cô co mình trong góc, chẳng hề hay biết gì.
Ánh sáng buổi sớm chiếu vào Đông Uyển, Tô Tô cảm thấy mình như sống lại.
Cô rất mệt, đúng như tên của loại dược kia, giống như vừa lột xác từ kén chui ra.
Dưới lòng bàn tay là lớp cơ mỏng manh gầy guộc, cô mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên đùi Đạm Đài Tẫn.
Cô giật bắn người, bật dậy, vội vàng tránh xa hắn.
Tô Tô vò đầu.
Không phải chứ, không phải chứ!
Đêm qua cô đã cố nhịn khổ sở như vậy, chỉ để không rơi vào cạm bẫy của tên yêu ma này.
Chẳng lẽ đạo tâm của cô vẫn chưa đủ vững chắc, không chịu nổi dược tính, cuối cùng vẫn nhào vào lòng ma vật này sao?
Tô Tô căm ghét đến cực điểm, nơi bàn tay vừa chạm vào hắn như bị lửa thiêu đốt. Cô phẫn nộ nhìn thiếu niên tà ma trước mặt.
Lông mi thiếu niên khẽ run. Lông mi của Đạm Đài Tẫn còn dài hơn cả hàng mi cơ thể này của Tô Tô. Tựa như hai cánh chim quạ.
Môi hắn đỏ, tóc đen, toát lên vẻ đẹp yếu ớt, cả người vô cùng trông nhợt nhạt đáng thương.
Tô Tô không muốn hắn mở mắt. Bởi vì nếu hắn tỉnh lại, cô không biết nên giải thích thế nào. Chẳng lẽ lại nói: ta có thói quen cứ ba tháng là phải ăn xuân dược một lần sao?
Cô căng thẳng trong giây lát, phát hiện hắn vẫn chưa tỉnh.
Tô Tô thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhận ra sắc mặt hắn tái nhợt, môi khô nứt, nhìn thế nào cũng không bình thường.
“Đạm Đài Tẫn, tỉnh dậy đi.” Ma vật đều tâm tư thâm sâu, chẳng lẽ hắn đang giả vờ ngủ để tranh thủ sự đồng cảm từ cô sao?
“Nếu ngươi không tỉnh, ta sẽ giao ngươi cho Liên di nương.”
Cô đẩy hắn, nhưng thiếu niên vẫn không hề phản ứng.
Tô Tô ngồi xổm xuống, đặt tay lên trán hắn. Lần này, không phải nóng, mà là lạnh như chạm vào một khối băng.
Tô Tô sững người: “Lại gì nữa vậy trời?”
Dù có nuôi một đứa trẻ ở nhân gian cũng không yếu ớt đến mức này, cứ một chút là lại như sắp chết.
Trong phòng nhỏ chẳng tìm thấy nước, cô đành phải kéo chăn đắp cho hắn.
Tô Tô bước ra ngoài, Bích Liễu vội đón: “Tiểu thư, người không sao chứ?”
Tô Tô liếc nàng ta một cái, dù tối qua không có sức lực, cũng không hoàn toàn tỉnh táo, nhưng cô biết nếu ở trong phòng mình, cô vẫn có thể chịu đựng được.
Bích Liễu không quan tâm đến ý muốn của cô mà cứ nhất quyết đưa cô đến chỗ Đạm Đài Tẫn.
Cô bị sự “trung thành” của Bích Liễu làm cho buồn cười. Sợ quá đi a!
“Ta nhớ, Kết Xuân Tàm là do ngươi đưa cho ta đúng không? Bích Liễu, tại sao ngươi lại có thứ này?” Cô không tin nha hoàn này không có vấn đề.
Bích Liễu đáp: “Tiểu thư, nô tỳ từng nói rồi, ta có một biểu ca xa, từng kết hôn với nữ tử tộc Di Nguyệt. Tộc Di Nguyệt giỏi dùng độc, Kết Xuân Tàm là bí phương của họ.”
“Trừ giải dược mà Đạm Đài Tẫn đã uống, còn có thể bào chế giải dược khác không?”
Bích Liễu lắc đầu, vẻ mặt có phần không vui: “Chỉ có duy nhất một dược dẫn. Tiểu thư, người không trách nô tỳ chứ? Nô tỳ chỉ làm theo lệnh của người thôi.”
Tô Tô nói: “Ta không trách ngươi, nhưng từ hôm nay trở đi, ta cũng không giữ ngươi lại nữa. Ngươi đến tìm Liên di nương, để bà ta sắp xếp chỗ khác cho ngươi đi.”
Sắc mặt Bích Liễu kinh hoảng, một lúc lâu sau mới phản ứng lại rằng cô đang đuổi mình đi, lúc này mới hoảng hốt quỳ xuống dập đầu.
“Tam tiểu thư, xin tiểu thư đừng đuổi nô tỳ đi.”
Lúc này mới biết cầu xin sao? Muộn rồi diễm ơi!
Tô Tô chẳng thèm để ý, giẫm lên tuyết rời khỏi Đông Uyển.
Ban đầu còn định giữ Bích Liễu lại quan sát thêm một thời gian, vì cô luôn cảm thấy nha hoàn này không đơn giản.
Nhưng Bích Liễu ngoài mặt thì cung kính, nhưng lại tự ý ra vào phòng chủ tử, hơn nữa còn hay bắt nạt Xuân Đào và Hỷ Hỷ.
Thà đuổi đi cho xong, cho người theo dõi nàng ta, biết đâu lại phát hiện ra được điều gì.
Loại nha hoàn được nuông chiều hư hỏng như Bích Liễu, dù đi đâu cũng chẳng dễ sống.
Tô Tô chẳng bao lâu lại quay về, còn dẫn theo một vị đại phu. Cô biết cách xử lý sốt cao, nhưng phát lạnh thì cô bó tay.
Thiếu niên trong góc phòng vẫn giữ nguyên tư thế lúc cô rời đi.
“Tiên sinh, phiền ông xem giúp hắn.”
Lão đại phu tiến lên bắt mạch cho Đạm Đài Tẫn.
Ông sớm đã nghe danh Tam tiểu thư phủ tướng quân tàn bạo, vốn không muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng, chắp tay nói: “Vị công tử này tuổi còn trẻ, nhưng thân thể đã suy kiệt, nhiều bệnh mãn tính, nội thương chồng chất. Nếu Tam tiểu thư không muốn lấy mạng hắn, thì xin hãy dành cho hắn một chút lòng trắc ẩn.”
Tô Tô mím môi, kiên quyết lắc đầu: “Tiên sinh không biết, hắn không phải người tốt. Ngài chỉ cần kê đơn để hắn không chết là được.”
Điều dưỡng thân thể gì đó, hoàn toàn không cần thiết, loại tà vật này, càng nhiều bệnh tật càng tốt.
Lão đại phu thở dài: “Tam tiểu thư, nếu chỉ muốn hắn không chết, thì lão phu không cần kê thuốc. Hắn đã lâu chưa ăn cơm, cũng chưa uống nước, nên mới thành ra thế này. Chỉ cần cho hắn chút thức ăn là được.”
Tô Tô hoàn toàn không ngờ rằng Đạm Đài Tẫn bị giam trong này, mà không có cơm ăn, cũng không có nước uống.
Cô sững người, tại sao lại như vậy?
Liên di nương chẳng phải đã nói, chỉ nhốt hắn lại thôi sao?
Họ làm vậy là cố ý, hay chỉ đơn giản là trong phủ đã quá quen với việc lãng quên hắn?
Họ quên mất hắn cũng là con người, cũng cần ăn uống, cần phải thở.
Một mặt vô tình vô nghĩa thao túng hắn, một mặt lại chế giễu hắn không đủ kiên cường.
You cannot copy content of this page
Bình luận