Danh sách chương

Chương 1: Thiếu niên Ma Vương

21/04/2025

Chương 2: Phạt quỳ

21/04/2025

Chương 3: Chăm sóc

21/04/2025

Chương 4: Ghét sao?

21/04/2025

Chương 5: Quá khứ

21/04/2025

Chương 6: Gắp lửa bỏ tay người

21/04/2025

Chương 7: Kết Xuân Tàm

21/04/2025

Chương 8: Bí mật

21/04/2025

Chương 9: Thứ tỷ

21/04/2025

Chương 10: Rực rỡ

21/04/2025

Chương 11: Thoát hiểm

21/04/2025

Chương 12: Nghĩ thoáng một chút

21/04/2025

Chương 13: Lòng báo thù

21/04/2025

Chương 14: Tà Cốt

21/04/2025

Chương 15: Mộng Yểm

21/04/2025

Chương 16: Bạc tình

21/04/2025

Chương 17: Tan vỡ

21/04/2025

Chương 18: Phẫn nộ của hắn

21/04/2025

Chương 19: Kẹo đậu

21/04/2025

Chương 20: Chu Sa

21/04/2025

Chương 21: Người trong lòng

21/04/2025

Chương 22: Thổ lộ

22/04/2025

Chương 23: Tàn nhẫn

22/04/2025

Chương 24: Vô phương cứu chữa

22/04/2025

Chương 25: Sát ý

22/04/2025

Chương 26: Trùng Phùng

22/04/2025

Chương 27: Khó xử

22/04/2025

Chương 28: Bảo vệ

22/04/2025

Chương 29: Thần khí Khuynh Thế Hoa

22/04/2025

Chương 30: Tranh đoạt

22/04/2025

Chương 31: Trong lồng

23/04/2025

Chương 32: Thành Toàn

23/04/2025

Chương 33: Trốn thoát

23/04/2025

Chương 34: Tơ tình

23/04/2025

Chương 35: Giết Vua

23/04/2025

Chương 36: Trở về

24/04/2025

Chương 37: Hiến tế

24/04/2025

Chương 38: Đối Đầu

24/04/2025

Chương 39: Bát Nhã Phù Sinh

24/04/2025

Chương 40: Công chúa Trai tộc

24/04/2025

Chương 41: Hận ý

24/04/2025

Chương 42: Thần tâm

25/04/2025

Chương 43: Là tiên

25/04/2025

Trường Nguyệt Tẫn Minh

Chương 19: Kẹo đậu

Chương trước

Chương sau

Tô Tô cũng lười tìm hiểu vì sao hắn lại tức giận, chỉ cần có con tin trong tay thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn.

Nhưng không thể giữ cố định Đạm Đài Tẫn mãi được, hiệu quả của bùa định thân này chỉ kéo dài nửa canh giờ, đến khi hết thời gian, người gặp nguy hiểm chính là cô và Tiêu Lẫm.

Tô Tô rời khỏi người hắn, bắt đầu lục lọi đồ đạc của “Gia Xuân”.

Đạm Đài Tẫn không thể cử động, chỉ có thể dùng ánh mắt lạnh lẽo dõi theo cô.

Quả nhiên, với thân phận như “Gia Xuân”, trong người toàn những loại thuốc độc hiểm ác. Tô Tô lấy một lọ Tuyệt Mệnh Tán và một lọ thuốc tạm thời làm mất công lực, bóp miệng Đạm Đài Tẫn ra và đổ vào.

“Còn giải dược ta giữ, ngươi cũng thấy mình đã uống gì rồi đó. Một lát nữa ta sẽ tháo bùa chú, ngươi phải dẫn chúng ta ra khỏi mộng cảnh này.” Cô hừ lạnh: “Đừng có mà giở trò, không muốn chết thì bớt làm mấy chuyện hại người hại mình đi.”

Đạm Đài Tẫn không lên tiếng.

Tô Tô gỡ bùa chú xuống, cô đã từng trải qua mộng cảnh của Đạm Đài Tẫn, biết rằng hắn rất trân quý mạng sống. Khi còn nhỏ, ngay cả xác chuột chết hắn cũng dùng để sinh tồn, chắc chắn hắn sẽ không cam lòng bỏ mạng mình trong mộng cảnh.

“Đi thôi, cùng ta tìm Tiêu Lẫm.” Cô chọc chọc hắn.

Quả nhiên, Đạm Đài Tẫn động đậy.

Hắn đúng là không muốn chết, dù phút chốc lơ là khiến bản thân rơi vào tình thế bất lợi, nhưng giờ đây, hắn vẫn bình tĩnh tính toán kế hoạch khác trong lòng.

Khi Tiêu Lẫm nhìn thấy Tô Tô và Đạm Đài Tẫn, hắn khá bất ngờ: “Tam Tiểu Thư? Cô không sao chứ?”

Tô Tô lắc đầu: “Không sao.”

“Hắn…” Tiêu Lẫm cau mày nhìn “Gia Xuân”.

Tô Tô nói: “Hắn là Đạm Đài Tẫn, trước đây có chút hiểu lầm nên chúng ta không nhận ra. Giờ hiểu lầm đã được giải quyết, Đạm Đài Tẫn quyết định hợp tác với chúng ta để cùng rời khỏi đây, đúng không?”

Cô nói dối trắng trợn, lại còn uy hiếp chọc chọc Đạm Đài Tẫn.

Đạm Đài Tẫn cười lạnh: “Đúng.”

Tiêu Lẫm nói: “Thì ra là Chất tử điện hạ.”

Tiêu Lẫm vốn không có địch ý với Đạm Đài Tẫn. Dù gì hắn cũng không phải Tiêu Thận, hắn hiểu rõ từ nhỏ Đạm Đài Tẫn sống trong cung không hề dễ dàng. Thậm chí có đôi lần Tiêu Lẫm còn giúp hắn một tay khi tình cờ trông thấy.

“Vương gia, tình hình hiện tại thế nào rồi?” Tô Tô hỏi.

“Thật ra tối qua ta đã thành công rồi. Khi ám sát, ta cố ý thất bại để Băng Thường nhìn thấy tín vật của ‘Hoàng đế’, nàng đã biết ta là người do hoàng đế phái đến rồi.”

Nghe vậy, Tô Tô vô cùng ngạc nhiên.

Nếu đã thành công, tại sao Diệp Băng Thường vẫn không chịu rời đi? Chẳng lẽ bọn họ đã đoán sai, thứ nàng ta chấp niệm nhất không phải là tình yêu của Tiêu Lẫm sao?

Tiêu Lẫm nói: “Xem ra cách này không được.”

Tô Tô chợt nhớ ra điều gì đó, cười tít mắt nhìn Đạm Đài Tẫn: “Còn cách của ngươi thì sao?”

Đạm Đài Tẫn liếc cô một cái, cũng nhếch môi cười: “Dĩ nhiên là hiệu quả hơn của các ngươi rồi.”

Có lẽ vì đang dùng thân xác của “Gia Xuân”, nên dù nhìn thế nào, Tô Tô cũng cảm thấy nụ cười của hắn chẳng có ý tốt.

Nhưng con bướm trắng chỉ còn một phần nhỏ chưa bị nhuộm đỏ, chứng tỏ thực tại sắp tới hừng đông rồi, không còn đủ thời gian để tìm cách khác nữa. Họ chỉ còn cách tin tưởng Đạm Đài Tẫn.

Đạm Đài Tẫn chậm rãi đi về phía ngự hoa viên.

Cung nữ đang đuổi theo một cậu bé, hô lớn: “Thái tử điện hạ, người chậm một chút, đừng để bị ngã.”

Cậu bé mặc áo gấm, trông chừng ba bốn tuổi, khuôn mặt tròn trĩnh đáng yêu, đang đuổi theo con bướm trong vườn.

Tiêu Lẫm nhìn thấy cậu bé, ánh mắt thoáng thất thần. Dù gì đây cũng là trong mộng cảnh, là con của Diệp Băng Thường và “hắn”.

Cậu bé đuổi theo bướm, cuối cùng va phải chân Đạm Đài Tẫn.

Cậu bé ngã xuống đất, đôi mắt ngấn nước, sắp khóc đến nơi.

Đạm Đài Tẫn cúi mắt, lạnh lùng quan sát.

Ngay sau đó, dưới ánh mắt kinh hoàng của tất cả mọi người, hắn túm lấy cậu bé.

Cung nữ thấy vậy liền quỳ phịch xuống: “Gia Xuân đại nhân, thái tử không phải cố ý, xin hãy để nô tỳ đưa thái tử về.”

Cậu bé bị treo lơ lửng giữa không trung, cũng nhận ra người này không có ý tốt, sợ hãi khóc ré lên.

Tô Tô cuối cùng cũng hiểu Đạm Đài Tẫn muốn làm gì: “Ngươi định giết đứa bé này à?”

Đạm Đài Tẫn lạnh giọng: “Không phải các ngươi muốn ra ngoài sao? Dù sao nó cũng là giả, giết rồi có gì khác biệt?”

Nói xong, hắn ném cậu bé vào lòng Tiêu Lẫm. Tiêu Lẫm theo phản xạ ôm lấy, còn tiểu thái tử thì run rẩy nép vào người hắn.

“Vì là con ngươi, ngươi tự tay giết đi.”

Tiêu Lẫm cúi nhìn đứa trẻ trong lòng, tiểu thái tử sợ hãi ôm chặt hắn.

Tiêu Lẫm vô thức nói: “Ta không thể.”

Tiểu thái tử không ngừng nức nở, trông vô cùng đáng thương.

Tô Tô cũng cảm thấy đau đầu, hỏi Đạm Đài Tẫn: “Không còn cách nào khác sao?”

Đạm Đài Tẫn tựa vào giả sơn, từ trên cao nhìn xuống cô: “Chỉ có cách này thôi, sao? Không nỡ xuống tay à?”

Thấy Tô Tô và Tiêu Lẫm không hành động, Đạm Đài Tẫn lạnh giọng: “Lòng dạ đàn bà!”

Trong mắt hắn, điều này thật nực cười, trên đời làm gì có ai vì người khác mà sẵn sàng từ bỏ mạng sống của mình chứ?

Hắn bước đến, bóp cổ tiểu thái tử.

Cậu bé bị nhấc bổng lên, Đạm Đài Tẫn không chút cảm xúc, tay ngày càng siết chặt.

Tiêu Lẫm cau mày, nhưng cũng hiểu rằng Đạm Đài Tẫn nói đúng, đứa trẻ này là giả, thậm chí còn là do ma khí của Mộng Yểm biến hóa. Nếu còn do dự, tất cả bọn họ sẽ bị chôn vùi tại đây.

Bàn tay Đạm Đài Tẫn siết mạnh hơn, đứa bé vốn tím tái bỗng hóa thành làn khói đen, tan biến trong không khí.

Tô Tô nhìn Đạm Đài Tẫn, hắn vẫn mang khuôn mặt của Gia Xuân, vẻ mặt lạnh lùng vô cảm.

Giết chết tiểu thái tử trong mộng cảnh, cả nhóm đi về phía cung điện của Diệp Băng Thường.

Tiêu Lẫm lặng lẽ bước đi trước, rõ ràng sự biến mất của đứa bé trong mộng khiến hắn trầm tư.

Tô Tô tiến lại gần Đạm Đài Tẫn, định nói gì đó, nhưng hắn đã lạnh lùng lên tiếng trước: “Sao? Muốn trách ta tàn nhẫn vô tình à?”

Tô Tô ngạc nhiên, lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không, ta chỉ muốn cảm ơn ngươi thôi.”

Nếu không có hắn, cô và Tiêu Lẫm chưa chắc đã có quyết tâm phá vỡ mộng cảnh này.

Đạm Đài Tẫn liếc cô, nói: “Nếu vậy, đưa giải dược cho ta, ta sẽ giữ lời hứa, chắc chắn đưa các ngươi ra ngoài.”

Tô Tô suy nghĩ một chút, lấy một lọ trong túi ra, đưa cho hắn.

Đạm Đài Tẫn không ngờ cô lại đưa cho hắn một cách dễ dàng như vậy. Hắn nghĩ, đúng là ngu ngốc, đợi hắn uống xong giải dược, nhất định sẽ…

Nhưng ngay khi giải dược vào miệng, hắn liền nhận ra có điều gì đó không đúng.

Viên kẹo đậu đỏ tan chảy trong miệng.

Tô Tô cười tủm tỉm, ngẩng đầu hỏi hắn: “Ngọt không?”

“Ngươi dám lừa ta?”

Môi hắn bị viên đường nhuộm đỏ, khuôn mặt tái nhợt vặn vẹo trong chốc lát, Tô Tô nhịn không được mà bật cười, lắc đầu: “Ta đâu có nói cho ngươi giải dược, hơn nữa, ra khỏi mộng cảnh rồi, độc trong người ngươi tự nhiên sẽ được giải. Dù sao cũng không đau không ngứa, ngươi nhịn một chút đi.”

Thấy đáy mắt Đạm Đài Tẫn lạnh lẽo, hàm răng cắn chặt viên đường, bộ dạng như muốn giết người, Tô Tô nhịn cười nói: “Đừng có nhổ ra nha, nhổ ra sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của ngươi đó.”

Hắn tức giận giơ tay, ném viên đường đi, Tô Tô nhẹ nhàng bắt lại cái lọ. Cô vui vẻ chạy về phía trước, hớn hở nói: “Vương gia, ngài có muốn ăn kẹo không?”

Đồ tốt thì nên chia sẻ với mọi người.

Tiêu Lẫm bật cười, thính lực của hắn tốt, đương nhiên nghe được cuộc đối thoại giữa Tô Tô và Đạm Đài Tẫn. Mặc dù không biết trước đó bọn họ đã trải qua những chuyện gì, nhưng vị Tam Tiểu Thư này không hề đáng ghét, ngược lại còn rất đáng yêu. Ngay cả cảm giác đè nén vì bị ép giết tiểu thái tử trong mộng cảnh cũng tan biến.

“Không cần, đa tạ Tam Tiểu Thư.”

Đến trước cung điện của Diệp Băng Thường, Đạm Đài Tẫn suy nghĩ một chút, lấy ra một tờ chiếu thư trống, ném cho Tiêu Lẫm. “Viết chiếu thư phế hậu.”

Tiêu Lẫm ngẩng lên, nhìn thấy trên đó thực sự có ấn của “Hoàng đế”.

Xem ra Đạm Đài Tẫn sớm đã có ý định rời đi, cho dù không cùng bọn họ hành động, hắn cũng có thể tự tìm được Diệp Băng Thường và thoát khỏi mộng cảnh này.

Trong lòng Tiêu Lẫm dâng lên một tia cảnh giác, con người Đạm Đài Tẫn trí tuệ và tài năng không tầm thường, lại còn quyết đoán, giết chóc không do dự. Nếu một ngày nào đó hắn thuận lợi trở về Chu Quốc, chắc chắn sẽ trở thành đối thủ mạnh nhất của Hạ Quốc.

Tiêu Lẫm hạ mắt, dùng nét chữ của chính mình viết xuống chiếu thư phế hậu.

Diệp Băng Thường đang khâu quần áo cho tiểu thái tử. Nàng ta nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẩn người trước cảnh sắc của hoa hải đường.

Cung nữ bên cạnh tức giận nói: “Nương nương, đêm qua Hoàng thượng lại ngủ ở cung của tiện nhân kia. Người mới là chính cung hoàng hậu, vậy mà Hoàng thượng càng lúc càng lạnh nhạt với người. Bọn nô tỳ nhìn thấy mà trong lòng không phục.”

Ngón tay cầm kim đột nhiên run lên, mũi kim đâm vào da, Diệp Băng Thường đưa ngón tay vào miệng ngậm lại, đôi mắt rũ xuống.

“Nương nương!” Cung nữ hoảng hốt gọi.

“Không sao.” Diệp Băng Thường mặt mày tái nhợt, cố gắng mỉm cười: “Nhớ kỹ, sau này không được nói như vậy nữa. Hoàng thượng là thiên tử, ân sủng ai cũng là ý chỉ của ngài ấy.”

Máu từ đầu ngón tay thấm vào vải lụa, cung nữ vội vàng giúp nàng ta xử lý vết thương, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nương nương thật là quá hiền lành rồi, không có một chút khí phách nào cả.”

Diệp Băng Thường nhìn chằm chằm vào vết máu loang trên vải, không nói gì.

Chuyện bị thích khách tập kích đêm qua, nàng ta không kể với bất kỳ ai. Miếng lệnh bài của “Tiêu Lẫm” vẫn nằm yên trong hộp trang điểm của nàng.

Nàng ta khẽ cười, tiếp tục khâu áo cho con trai.

Cung nữ mỉm cười nói: “Đợi thái tử điện hạ trưởng thành, nhất định sẽ hiểu nỗi khổ tâm của nương nương, sẽ hiếu thuận với nương nương gấp bội.”

Lời còn chưa dứt, một cung nữ khác hoảng hốt chạy vào.

“Hoàng, hoàng hậu nương nương… Thái tử điện hạ… bị người ta giết rồi!”

Lời vừa dứt, sắc mặt Diệp Băng Thường lập tức tái nhợt, nàng ta ném y phục trong tay xuống, ngơ ngác nói: “Ngươi nói cái gì?”

“Nô tỳ tận mắt nhìn thấy, ngay trong ngự hoa viên…”

Diệp Băng Thường kéo váy chạy vội ra ngoài, liền trông thấy nhóm người của Đạm Đài Tẫn.

Cung nữ run rẩy chỉ vào bọn họ: “Chính, chính là bọn họ…”

Đạm Đài Tẫn liếc nhìn Diệp Băng Thường, lạnh nhạt nói: “Đọc đi.”

Một tiểu thái giám mở thánh chỉ, tuyên đọc chiếu thư phế hậu.

Diệp Băng Thường chân mềm nhũn, sắc mặt trắng bệch. Tiêu Lẫm khẽ cử động chân, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, không tiến lên an ủi nàng ta.

Bị phế hậu, phu quân thay lòng, con trai bị giết… Đối với bất kỳ nữ nhân nào, đây đều là cơn ác mộng kinh hoàng nhất.

Diệp Băng Thường nhắm chặt mắt, hàng mi run rẩy không ngừng. Tô Tô nhìn nàng ta chằm chằm, lo lắng nàng ta sẽ nghĩ quẩn mà tìm đến cái chết. Nhưng ngoài dự đoán của Tô Tô, Diệp Băng Thường mạnh mẽ hơn cô tưởng rất nhiều.

Nàng ta nhận chiếu thư, nước mắt lăn dài nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng: “Thiếp… tuân chỉ.”

Trong lòng Tô Tô dâng lên cảm giác kỳ lạ.

Cô từng tận mắt chứng kiến Phù Nhai hồn phi phách tán, tông môn lâm vào nguy cơ, suýt nữa vì đau khổ mà tự nguyện hóa thành trận pháp bảo vệ tông môn.

Nhưng Diệp Băng Thường lại chịu đựng hết những đả kích khủng khiếp đó, mà vẫn có thể bình tĩnh tiếp nhận.

Như thể nàng ta là một người phụ nữ luôn ngoan ngoãn nghe lời, bất kể “Hoàng đế” đối xử với nàng ta ra sao, nàng ta đều có thể chấp nhận.

Tô Tô chưa từng gặp một nữ nhân nào nhu thuận đến mức này. Cô nghĩ, nếu con của mình bị hại, đừng nói gì khác, dù có chết cô cũng phải đập nát đầu kẻ đó.

Những cánh bướm đỏ bay đến trước mặt họ.

Giờ đây, chỉ còn một chút trên cánh bướm chưa bị nhuộm đỏ, trời sắp sáng rồi.

Tiêu Lẫm đỡ Diệp Băng Thường dậy, dịu dàng nói: “Băng Thường, tỉnh lại đi, tất cả chỉ là mộng cảnh, đều là giả mà thôi.”

Diệp Băng Thường đẩy hắn ra, lắc đầu nói: “Không… không phải mộng cảnh, đây là sự thật.”

Tiêu Lẫm nhíu mày.

Tô Tô cảm thấy có gì đó không ổn, quay đầu lại: “Đạm Đài Tẫn đâu rồi?”

Tiêu Lẫm cũng nhận ra, người vốn dĩ đứng ở đó quan sát Đạm Đài Tẫn, chẳng biết từ lúc nào đã biến mất.

Tô Tô cũng chẳng kịp để ý đến hắn, vội vàng đến trước mặt Diệp Băng Thường: “Ngươi tỉnh lại đi, nếu còn không chịu rời đi, tất cả chúng ta sẽ chết ở đây. Tình cảnh như thế này rồi, tại sao ngươi vẫn muốn ở lại mộng cảnh hư ảo này? Chỉ cần rời đi, tất cả rồi sẽ tốt lên, Lục điện hạ vẫn đang đợi ngươi ngoài kia.”

Diệp Băng Thường cắn môi không nói gì.

Sáu năm qua, nàng ta là hoàng hậu được yêu quý nhất của Đại Hạ quốc, điều này sao có thể chỉ là một giấc mơ được?

Phu quân yêu nàng ta, nàng ta còn có một hoàng nhi đáng yêu. Dù rằng tiểu thái tử đã gặp chuyện, nhưng… nếu bệ hạ hồi tâm chuyển ý, bọn họ vẫn có thể có con.

Diệp Băng Thường do dự không quyết, Tô Tô lo lắng đến phát hoảng.

Nhìn con bướm cuối cùng trên người dần bị nhuộm đỏ, đừng nói đến Tô Tô, ngay cả Tiêu Lẫm cũng trầm mặt.

Chẳng lẽ tất cả mọi người sẽ bị nhốt mãi trong mộng cảnh này sao?

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một làn khói đen cười điên cuồng xuất hiện phía sau Diệp Băng Thường.

Thời gian đã hết, Mộng Yểm đến thu hoạch trái ngọt cuối cùng.

Sương đen của nó vừa chạm vào Diệp Băng Thường, một nam tử da trắng bệch bất ngờ xuất hiện ngay phía sau Mộng Yểm.

Đạm Đài Tẫn đưa tay xuyên thẳng qua vị trí trái tim của Mộng Yểm, nắm lấy một viên ma đan đen kịt.

Tô Tô trợn tròn mắt nhìn viên ma đan rời khỏi cơ thể Mộng Yểm, còn khói đen trên người nó lại điên cuồng lao về phía Đạm Đài Tẫn.

Hắn không né tránh, mà lại toàn bộ tiếp nhận.

Đạm Đài Tẫn nhìn viên ma đan vừa lấy được, khóe môi cong lên.

Tô Tô: Mẹ kiếp!

Thì ra hắn nhất định phải vào mộng cảnh, không chỉ vì người trong lòng, mà còn vì viên ma đan này.

Không trách được hắn lại phối hợp như vậy, hóa ra là muốn dẫn dụ bản thể của Mộng Yểm.

Mộng Yểm không phải yêu vật bình thường, ma đan của nó không hề yếu. Điều mà Đạm Đài Tẫn muốn chính là sức mạnh tối thượng. Từ nhỏ hắn đã không thể luyện võ, bị người khác ức hiếp, hắn hưởng thụ khoái cảm giết chóc và chà đạp kẻ yếu, nhưng bản thân lại không đủ mạnh.

Không ngờ rằng, ngay từ khi còn là một phàm nhân, hắn đã là một kẻ điên vì tu luyện.

Nếu có người nói với hắn rằng, chỉ cần chết một lần là phong ấn sẽ được giải trừ, hắn chắc chắn sẽ không do dự mà tự sát ngay lập tức.

Tô Tô cảm thấy cả người không ổn chút nào.

Cô phản ứng cực nhanh, nhào tới: “Đưa ta!”

Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nhìn cô, lần này đã có đề phòng từ trước, lùi lại mấy bước, mộng cảnh vỡ vụn.

Hình ảnh cuối cùng mà Tô Tô nhìn thấy chính là hắn không hề do dự mà nuốt trọn viên ma đan.

Cô tức đến mức muốn đập đầu vào tường, vẫn là để cho hắn ăn mất rồi. Ăn rồi. Thật sự ăn mất rồi.

Nhả ra cho ta mau.

Khi Mộng Yểm chết, hắc vụ cuồng loạn bùng phát, Tô Tô không thể chạm vào hắn, bị đẩy ra khỏi mộng cảnh.

Trong rừng, ánh sáng ban mai chiếu rọi.

Những cành cây bị Bôn Lôi Phù của Tô Tô đánh gãy tối qua, không khí còn vương lại mùi cháy khét.

Tô Tô bò dậy từ mặt đất, nhìn thấy Đạm Đài Tẫn đang bất tỉnh ở một góc khác.

Cô sờ lên lưng, rời khỏi cơ thể “Hồng Đậu”, vết thương biến mất, một chút đau đớn cũng không còn.

Cô túm lấy vạt áo Đạm Đài Tẫn, nghiến răng nói: “Tên khốn khiếp! Mau tỉnh lại cho ta!”

Thiếu niên dưới thân sắc mặt tái nhợt, bị cô lắc lư vài cái, chậm rãi mở mắt.

Hàng mi hắn vừa dài vừa đen, vương chút hơi nước của buổi sớm, lộ ra nét mong manh vô tội, hoàn toàn không còn dáng vẻ điên cuồng như trong mộng cảnh.

Tô Tô lắc mạnh hắn: “Ma đan đâu? Ngươi thật sự nuốt rồi sao? Nhả ra mau, đồ chết tiệt này!”

Đạm Đài Tẫn sờ lên chỗ da thịt bị vô chạm vào, cảm giác rất kỳ lạ.

Thiếu nữ quá gần, hương lạnh trên người cô quấn quanh hắn, khiến hắn cực kỳ khó chịu, cảm giác ngột ngạt đó lại xuất hiện.

Hắn nâng tay, đúng rồi… giết cô đi, hắn nên giết chết cô.

Hắn có dự cảm, nếu không giết cô, tương lai cô nhất định sẽ phá hỏng kế hoạch của hắn.

Nghĩ đến việc hiện tại đã có được sức mạnh của Mộng Yểm, đôi mắt hắn trở nên lạnh lẽo, giơ tay lên, ngón tay xuất hiện một làn sương đen.

Thế nhưng, sương đen vừa tụ lại được một chút, còn chưa thành hình đã ngay lập tức tan biến.

Tô Tô đương nhiên cũng nhìn thấy cảnh này: “Ể?”

Sắc mặt Đạm Đài Tẫn cứng đờ.

Sao lại thế này? Rõ ràng hắn đã nuốt sức mạnh của Mộng Yểm, tại sao vẫn chỉ là một kẻ vô dụng chứ?

Tô Tô cũng sững sờ.

Dù là tu tiên hay tu ma, đúng là có thể cướp đoạt sức mạnh của kẻ khác để biến thành của mình.

Phương pháp này dù giúp tăng tiến cực nhanh, nhưng lại là tà đạo, rất ít người lựa chọn, bởi vì khi độ kiếp sẽ gặp phải trời phạt.

Nhân quả luân hồi, sinh sôi không ngừng. Chỉ có những ma tu điên cuồng, không tiếc bất cứ giá nào, không sợ nhân quả, mới dám bước lên con đường này.

Tô Tô vốn cũng sợ hắn sau khi nuốt ma đan của Mộng Yểm, sẽ trở nên ngang tàng vô độ như trong mộng cảnh.

Thế nhưng… hắc vụ trên tay hắn, còn chưa kịp ngưng tụ đã tan biến.

Tô Tô nhìn vào đôi mắt u ám của thiếu niên dưới thân, đột nhiên lại có chút buồn cười.

Cái này…

Thân hoài tà cốt, dù sinh ra đã có sức mạnh vô song, nhưng nguồn sức mạnh đó vẫn đang bị phong ấn.

Một ma thần chưa thức tỉnh thì không thể tu luyện, không thể luyện võ, không có linh căn, nhìn qua vô cùng phế vật.

Đạm Đài Tẫn đã đi vào con đường tà đạo, nhưng hắn không hề biết rằng, trong cơ thể mình vốn đã có thứ mạnh mẽ nhất thế gian.

Hắn chính là tồn tại cường đại nhất trong hàng vạn năm qua.

Sức mạnh của Mộng Yểm hòa vào cơ thể hắn, chẳng khác gì một giọt nước rơi vào đại dương, không thể dậy nổi dù chỉ một gợn sóng.

Chỉ cần tà cốt chưa thức tỉnh, hắn sẽ không thể trở thành ma thần đáng sợ, dù có đoạt thêm bao nhiêu ma đan nữa cũng vô ích.

Tô Tô bỗng nhiên nở nụ cười rạng rỡ, cô bóp chặt khuôn mặt hắn:

“Chất tử điện hạ! Không phải muốn giết ta sao? Vậy ra tay đi nào.”

Hắn siết chặt cổ tay cô, cơn giận dữ len lỏi qua làn sương mỏng của buổi sớm, khiến cô cảm nhận được rõ ràng.

Nhưng cô vẫn không buông tay, dùng đôi bàn tay dính đầy bùn đất của mình, điên cuồng xoa lên mặt hắn.

Vừa xoa vừa làu bàu: “Cho ngươi cứng đầu đòi vào mộng cảnh nè. Cho ngươi nhớ nhung thê tử của người khác nè. Cho ngươi thèm thuồng ma đan của tà vật nè.”

Ánh mắt Đạm Đài Tẫn gần như muốn giết chết cô.

Thiếu niên khàn giọng quát: “Diệp Tịch Vụ! Mau cút xuống khỏi người ta ngay.”

Tô Tô thẳng tay vỗ một cái lên trán hắn:

“Ngươi nói thì ta phải nghe sao? Hôm qua ta đã bảo không được vào mộng cảnh, sao ngươi không nghe? Ngươi có biết không, chúng ta suýt nữa thì bị diệt trong mộng cảnh của Mộng Yểm rồi.”

Hắn lạnh lùng đáp: “Là ngươi tự đòi theo ta, dù ta có chết cũng chẳng liên quan gì đến ngươi.”

Động tác xoa mặt của Tô Tô khựng lại.

Cô buông tay, nụ cười trên mặt cũng nhạt dần, chống tay vào thân cây đứng lên, không nói gì nữa, xoay người đi về phía ngoài rừng.

Đạm Đài Tẫn nhìn bóng lưng cô, mím chặt môi.

Nhưng Tô Tô không hề tức giận, chỉ là đột nhiên cảm thấy tranh cãi đúng sai với Đạm Đài Tẫn thật vô nghĩa.

Một người sinh ra đã không thể phân biệt thiện ác, thì có thể mong đợi điều gì chứ?

Sáng sớm lạnh quá, cô vòng tay ôm lấy mình, tiếng bước chân sau lưng cho cô biết Đạm Đài Tẫn đang đi theo.

Mất tích cả đêm, cô phải nhanh chóng về phủ.

Diệp Băng Thường và Tiêu Lẫm, hẳn là cũng đã tỉnh lại rồi.

Chuyến đi này không phải hoàn toàn vô ích, ít nhất cô đã nhìn thấy một phần quá khứ của Đạm Đài Tẫn, cũng biết được rằng hắn không thể cướp đoạt sức mạnh.

Đạm Đài Tẫn lặng lẽ bước theo sau, tâm trạng tệ đến cực điểm.

Cái cơ thể vô dụng này khiến hắn có một loại xúc động muốn hủy diệt tất cả.

Mặt trời vừa nhô lên, thiếu nữ phía trước khoác trên mình một bộ váy ngắn màu vàng kim, ánh nắng chiếu lên những đường chỉ thêu trên tà váy, lấp lánh như ánh sao.

Cô vòng tay ôm lấy thân mình, dường như hơi lạnh.

Vòng eo mảnh khảnh, mái tóc đen nhánh còn vương lại mấy chiếc lá khô, trông có chút chật vật.

Hắn nhìn chằm chằm cô, vậy mà cô chưa một lần ngoái đầu lại.

Không hiểu sao hắn lại giơ tay lên, chạm vào khuôn mặt lấm bẩn của mình, đôi mắt đen nhánh ánh lên vẻ u ám.

Đợi hắn tìm thêm vài viên ma đan, hoặc tiên đan, nhất định hắn sẽ khiến cô biến mất.

Trước khi về phủ, Tô Tô nhìn thấy một bóng người quen thuộc trên phố.

Một nam tử áo trắng cúi đầu, bước chân vội vã.

Diệp Trữ Phong?

Sao hắn lại ở ngoài này?

Tô Tô bỗng nhiên nhớ đến lời của tiểu ăn mày mấy ngày trước.

“Nhị công tử mỗi sáng sớm đều rời phủ, đến một căn nhà, mãi đến hoàng hôn mới rời đi…”

Còn có mùi hương quen thuộc trên người hắn… rốt cuộc là gì đây?

Tô Tô suy nghĩ một lát, rồi lập tức bám theo.

Hết Chương 19: Kẹo đậu.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page