Danh sách chương

Chương 1: Thiếu niên Ma Vương

21/04/2025

Chương 2: Phạt quỳ

21/04/2025

Chương 3: Chăm sóc

21/04/2025

Chương 4: Ghét sao?

21/04/2025

Chương 5: Quá khứ

21/04/2025

Chương 6: Gắp lửa bỏ tay người

21/04/2025

Chương 7: Kết Xuân Tàm

21/04/2025

Chương 8: Bí mật

21/04/2025

Chương 9: Thứ tỷ

21/04/2025

Chương 10: Rực rỡ

21/04/2025

Chương 11: Thoát hiểm

21/04/2025

Chương 12: Nghĩ thoáng một chút

21/04/2025

Chương 13: Lòng báo thù

21/04/2025

Chương 14: Tà Cốt

21/04/2025

Chương 15: Mộng Yểm

21/04/2025

Chương 16: Bạc tình

21/04/2025

Chương 17: Tan vỡ

21/04/2025

Chương 18: Phẫn nộ của hắn

21/04/2025

Chương 19: Kẹo đậu

21/04/2025

Chương 20: Chu Sa

21/04/2025

Chương 21: Người trong lòng

21/04/2025

Chương 22: Thổ lộ

22/04/2025

Chương 23: Tàn nhẫn

22/04/2025

Chương 24: Vô phương cứu chữa

22/04/2025

Chương 25: Sát ý

22/04/2025

Chương 26: Trùng Phùng

22/04/2025

Chương 27: Khó xử

22/04/2025

Chương 28: Bảo vệ

22/04/2025

Chương 29: Thần khí Khuynh Thế Hoa

22/04/2025

Chương 30: Tranh đoạt

22/04/2025

Chương 31: Trong lồng

23/04/2025

Chương 32: Thành Toàn

23/04/2025

Chương 33: Trốn thoát

23/04/2025

Chương 34: Tơ tình

23/04/2025

Chương 35: Giết Vua

23/04/2025

Chương 36: Trở về

24/04/2025

Chương 37: Hiến tế

24/04/2025

Chương 38: Đối Đầu

24/04/2025

Chương 39: Bát Nhã Phù Sinh

24/04/2025

Chương 40: Công chúa Trai tộc

24/04/2025

Chương 41: Hận ý

24/04/2025

Chương 42: Thần tâm

25/04/2025

Chương 43: Là tiên

25/04/2025

Trường Nguyệt Tẫn Minh

Chương 4: Ghét sao?

Chương trước

Chương sau

Đạm Đài Tẫn nói: “Tam tiểu thư!”

Tô Tô cảnh giác nhìn hắn.

Nói cũng buồn cười, Đạm Đài Tẫn là phu quân chính danh của Diệp Tịch Vụ, vậy mà chỉ có thể gọi nàng ta là Tam tiểu thư.

Hai người thành thân hoàn toàn là một sự cố.

Nguyên chủ biết Lục hoàng tử thầm mến tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của mình – Diệp Băng Thường, trong lòng ghen tị bốc hỏa, bèn nghĩ ra một kế sách tồi tệ.

Trong cung yến, nàng ta hạ dược tỷ tỷ mình, muốn hủy hoại sự trong sạch của nàng ấy.

Không ngờ, thuốc không có tác dụng với công tử của Thượng thư đại nhân và tỷ tỷ, mà lại có tác dụng với chính nàng ta và Đạm Đài Tẫn.

Điều khiến nguyên chủ càng thấy nhục nhã hơn chính là, Đạm Đài Tẫn rõ ràng cũng trúng dược cùng nàng ta, nhưng thiếu niên xinh đẹp yếu ớt kia ngoài sắc mặt hơi đỏ lên thì không có phản ứng gì khác.

Cuối cùng, chính Diệp Tịch Vụ không chịu nổi, ra lệnh cho hắn phải giúp nàng ta.

Thiếu niên lạnh lùng nhìn nàng ta, vẫn luôn không hề động đậy.

Hắn ngồi trong góc, dùng ánh mắt bình tĩnh đến lạnh lẽo quan sát vị thiên kim tiểu thư đang quằn quại, rên rỉ tự kéo xiêm y của mình.

Vì thanh danh, nguyên chủ đành miễn cưỡng gả cho Đạm Đài Tẫn.

Mỗi khi nhớ lại ánh mắt của thiếu niên lúc đó, nguyên chủ đều cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Hắn sao có thể như vậy chứ? Dùng ánh mắt bình tĩnh, hoàn toàn không gợn sóng đó nhìn nàng.

Vì thế, cuộc hôn nhân này, nói thẳng ra là do chính Tam tiểu thư Diệp gia tự tạo nghiệt.

Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc nguyên chủ căm ghét Đạm Đài Tẫn.

Tô Tô cũng không khác nguyên chủ là bao.

Nguyên chủ ghét bỏ thân phận hèn kém của Đạm Đài Tẫn, còn Tô Tô thì kiêng dè tà cốt có thể diệt thế trong người hắn.

Tô Tô hỏi: “Ngươi đến làm gì?”

Đạm Đài Tẫn nhìn biểu cảm chán ghét của cô đối với mình, giọng khàn khàn: “Tướng quân nói, Thái hậu triệu ta vào cung, để ta đi cùng Tam tiểu thư.”

“Phụ thân ta nói Thái hậu bảo ngươi vào cung à?”

“Nếu Tam tiểu thư không tin, có thể hỏi tướng quân.”

Tô Tô thấy sắc mặt hắn không giống đang giả vờ, lập tức hiểu ra dụng ý của Diệp đại tướng quân.

Muốn Thái hậu không trách phạt Tô Tô, lại có thể giữ thể diện cho bà ta, thì cần phải tìm một người ra chịu trận.

Mà Đạm Đài Tẫn là lựa chọn thích hợp nhất, thân phận của hắn vừa khó xử vừa mờ nhạt, một con tin không có chỗ dựa, lại còn là phu quân trên danh nghĩa của Diệp Tịch Vụ. Nếu hắn vào cung, Thái hậu muốn giữ thể diện cho Lục hoàng tử, e rằng Đạm Đài Tẫn không chết cũng phải lột một lớp da.

Diệp đại tướng quân là muốn để Tô Tô mang theo một bao cát chịu đòn bên người đây mà.

Tô Tô nhìn Đạm Đài Tẫn, hắn sắc mặt điềm tĩnh, dường như đã quen rồi. Xem ra chính hắn cũng biết rõ vai trò của mình.

Tô Tô nghĩ đến số phận đoản mệnh của mình, bèn chống cằm, hỏi Đạm Đài Tẫn:

“Ngươi có đặc biệt hận Diệp gia chúng ta không?”

Đừng nói Diệp gia, cả Đại Hạ quốc này cũng không ai xem Đạm Đài Tẫn là con người cả.

Nhưng hiện tại sự việc đã như vậy, nếu Tô Tô đến thế giới này sớm hơn, cô có thể ngăn cản mọi chuyện xảy ra. Giờ đây, cô chỉ có thể phòng bị tà cốt trong người thiếu niên này thức tỉnh.

Với những gì hắn đã trải qua, một khi thức tỉnh, không chỉ Diệp gia, mà tam giới đều gặp tai họa.

Cô muốn thăm dò trước, nội tâm Đạm Đài Tẫn đã có bao nhiêu hắc ám.

Đạm Đài Tẫn liếc nhìn cô đáp: “Không có.”

Ta tin mới là bị ngu á!

Sinh ra đã là tà vật, một khi thức tỉnh, nhất định phải hiến tế bằng máu tươi của vô số người.

“Tam tiểu thư có phải rất ghét ta không?”

Tô Tô không ngờ Đạm Đài Tẫn lại dám hỏi ngược lại mình.

Cô chẳng cần nói dối: “Phải thì sao?”

“Tại sao?” Đạm Đài Tẫn hỏi.

Hắn mơ hồ cảm nhận được sự khác biệt. Trước đây, Diệp Tịch Vụ ghét bỏ thân phận của hắn. Còn bây giờ, nàng ta cười với Xuân Đào và Hỷ Hỷ.

“Ghét thì là ghét, nào có nhiều tại sao như vậy?” Chẳng lẽ cô lại nói cho hắn biết tương lai hắn sẽ trở thành cái gì sao?

Đạm Đài Tẫn nhìn cô một cái, không nói gì thêm.

Nếu là trước đây, Diệp Tịch Vụ tuyệt đối không thèm trả lời câu hỏi của hắn, thậm chí còn cảm thấy nói chuyện với hắn là sỉ nhục.

Tô Tô lại từ trong ánh mắt hắn nhìn thấy một tia mờ mịt nhạt nhòa.

Thiếu niên trước mắt, vẫn chưa phải là Ma Vương khiến người người kinh hãi trong tương lai.

Hắn xinh đẹp, gầy yếu, không có chút lực sát thương nào.

Ngay cả tiểu sư đệ Phù Nhai của cô ở tiên môn cũng mạnh hơn hắn.

Đạm Đài Tẫn mang theo khí sắc bệnh tật, những ngày bị hành hạ vừa qua khiến hắn dường như mất nửa cái mạng rồi.

Tô Tô nghĩ, nếu Đạm Đài Tẫn còn đi theo cô vào cung, e rằng nửa cái mạng còn lại của hắn cũng không giữ nổi.

Nghĩ đến chuyện đêm qua vội vã giúp hắn hạ sốt, cô thấy mệt mỏi, đến giờ vẫn chưa hồi phục.

“Ngươi quay về đi, đừng theo ta.”

Bản thân Đạm Đài Tẫn cũng không muốn vào cung chịu tội thay Diệp Tịch Vụ. Nhưng chuyện này không nên là Diệp Tịch Vụ đưa ra.

Người phụ nữ này kiêu ngạo tùy hứng, lại yêu quý mặt mũi và mạng sống của mình như vậy, theo lý mà nói, nàng ta không phải nên vui mừng vì có hắn đi thay nàng ta đối mặt với Thái hậu sao?

Tô Tô thấy hắn không đi, nghĩ rằng hắn không dám cãi lời Diệp Khiếu, đành dùng ké khích tướng:

“Ngươi chỉ là một con tin từng bị hoạn quan cung nữ khinh thường giẫm đạp, vào cung chỉ khiến ta mất mặt thôi. Cút về phủ đi, đừng cản trở ta gặp Lục điện hạ.”

Vừa dứt lời, Tô Tô hiếm thấy được từ trong mắt hắn một tia giận dữ băng lạnh.

Đạm Đài Tẫn gằn từng chữ: “Là ta thân phận thấp hèn, làm ô uế Tam tiểu thư rồi.”

Lần này, hắn không do dự nữa, không thèm nhìn cô mà xoay người quay về phủ. Hoàn toàn không còn sự mờ mịt lúc trước.

Tô Tô còn chưa đến cung điện của Thái hậu đã bị người chặn lại.

Một thiếu nữ mặc trang phục bó sát, tay cầm roi, dang tay chặn trước mặt cô.

“Diệp Tịch Vụ, mấy ngày trước ngươi đẩy hoàng tẩu ta xuống nước, hôm nay còn dám vào cung à?”

Thiếu nữ nhướng đôi mày liễu, ánh mắt sắc bén nhìn Tô Tô.

Tô Tô trong lòng thắc mắc.

Vị này lại là ai nữa đây? Trông chẳng giống vị tỷ tỷ dịu dàng trong lời đồn nhỉ?

Xuân Đào biết tiểu thư mình bị đụng đầu, khó nhớ được người, bèn nhỏ giọng nhắc:

“Đây là Cửu công chúa, muội muội của Lục hoàng tử.”

Nghe xong, Tô Tô lập tức hiểu ra.

Những người ghét nguyên chủ thì nhiều không kể xiết, mà vị Cửu công chúa này chắc chắn có thể xếp vào hàng đầu.

Cửu công chúa được sủng ái nên tính tình cũng không tốt lắm, bẩm sinh đã không ưa nổi nguyên chủ.

Trước đây, nguyên chủ muốn gả cho huynh trưởng của nàng ta nên đã hạ mình lấy lòng.
Nhưng Cửu công chúa chẳng thèm để mắt tới, mỗi lần đều cười nhạo, như thể nhìn thấu được tâm tư của nguyên chủ.

Nguyên chủ nhiều lần chịu thiệt, mất hết mặt mũi, từ đó không dám bén mảng đến gần Cửu công chúa nữa.

Nhưng Cửu công chúa lại đặc biệt yêu thích Diệp Băng Thường.

Lúc trước, khi Diệp Băng Thường gả cho Lục hoàng tử, Cửu công chúa còn cố ý đến chế giễu nguyên chủ một trận, khiến nguyên chủ tức đến phát khóc.

Lần này, Cửu công chúa cũng là đến để đòi lại công bằng cho Diệp Băng Thường.

“Hoàng tẩu của ta thân thể yếu ớt, ngươi, cái đồ nữ nhân tâm địa rắn rết này, lại dám đẩy hoàng tẩu ta xuống nước. Nếu không nhờ hoàng huynh kịp thời cứu giúp, hoàng tẩu ta đã sớm hương tiêu ngọc vẫn rồi. Hoàng tẩu ta hiền lành lương thiện, không so đo với ngươi, nhưng ta thì không bỏ qua cho ngươi đâu.”

Cửu công chúa vung roi quất mạnh xuống đất, tạo ra một âm thanh sắc bén.

“Diệp Tịch Vụ, có dám tỉ thí với ta một trận không?”

Tô Tô tuy rằng tội vạ không ít, nhưng vẫn nhịn không được mà nói: “Nếu như là hoàng tẩu ngươi rơi xuống nước, nàng ấy còn chưa nói gì, ngươi tức cái gì chứ?”

Chuyện này chẳng khác nào chó xen vào việc của mèo, lo chuyện bao đồng quá mà.

Tô Tô thực sự cảm thấy khó hiểu, nhưng trong mắt Cửu công chúa, lời này lại là một sự khiêu khích, khiến sắc mặt nàng ta càng thêm khó coi.

“Bớt nói nhảm đi, có phải ngươi sợ rồi không?”

Tính tình nàng ta nóng nảy, nói xong câu đó, roi đã quất tới.

Tiểu thái giám phía trước Tô Tô vội vã đứng ra ngăn cản: “Ôi chao! Cửu công chúa, chuyện này không thể, không thể…”

“Cút ngay!”

Roi quất luôn lênngười tiểu thái giám, Tô Tô mím môi.

Cô điều chỉnh hơi thở, nhìn Cửu công chúa, lắc đầu: “Ta không đánh với ngươi, nơi này là hoàng cung, lỡ hoàng thượng và thái hậu trách tội ta thì sao?”

Câu nói này vừa thốt ra, Cửu công chúa bĩu môi cười khẩy.

Ai cũng biết, Đại Hạ Quốc tôn sùng võ đạo.

Khai quốc hoàng đế là người dùng võ nhập đạo, từ đó về sau, bất kể là quan lớn quý tộc hay dân thường, đều lấy võ thuật cao cường làm vinh dự.

Cường giả vi tôn chính là chân lý tại Đại Hạ Quốc.

Diệp đại tướng quân chưa từng bại trận, vì thế địa vị của ông tại Đại Hạ Quốc rất cao.

Trưởng tử của Diệp đại tướng quân cũng được đồn thổi là có võ nghệ không tầm thường.
Thế nhưng vị Tam tiểu thư này lại tư chất bình thường, hoàn toàn không kế thừa phong phạm của phụ thân.

Cửu công chúa từ nhỏ đã tập võ, mỗi lần đều có thể đánh cho mọi kiêu ngạo của Diệp tam tiểu thư tan thành mây khói.

Mà Cửu công chúa cũng không dễ chọc, Diệp Tịch Vụ muốn trả thù cũng không có cách nào.

Chính vì vậy, Diệp tam tiểu thư vừa giận vừa sợ Cửu công chúa.

Cửu công chúa nghe Tô Tô nói vậy, lập tức cho rằng đối phương đang sợ hãi.

Nàng ta nói: “Là ta thách đấu ngươi, phụ hoàng và hoàng tổ mẫu tự nhiên sẽ không nói gì. Có chuyện gì, ta sẽ gánh vác. Nhưng ngươi thua rồi thì đừng có chạy về méc Diệp đại tướng quân đó nha.”

Nói xong, nàng ta lại vung roi quất tới.

Tô Tô liền đẩy tiểu thái giám sang một bên.

Cô đã hiểu ra, Cửu công chúa biết Diệp Tịch Vụ phải vào cung nên cố ý chờ ở đây, nhất định là muốn đánh nàng ta một trận để báo thù cho Diệp Băng Thường.

Cửu công chúa đã quen đánh nguyên chủ, mà nguyên chủ tuy độc ác nhưng lại rất bướng bỉnh, chưa bao giờ đi mách lẻo.

Cửu công chúa thấy Tô Tô né tránh, liền nhếch môi: “Người đâu, đưa cho Diệp Tịch Vụ một cây roi.”

Tô Tô vốn không muốn gây chuyện, giới tu chân vốn đã đầy rẫy tổn thương, luôn lấy hòa khí làm trọng.

Nhưng nhân gian lại không như vậy, bọn họ luôn thích bắt nạt kẻ yếu.

Nếu đã tránh không được, Tô Tô dứt khoát nhặt lên một cành cây từ dưới đất.

“Không cần, ta dùng cái này.” Cô cầm cành cây ngang trước người, tư thế phòng thủ.

Cửu công chúa tức đến bật cười: “Ngươi đây là đang sỉ nhục ta ư?”

Tô Tô thầm mắng: Cô ta bị ngu à? Nhưng miệng thì đáp: “Ngươi nói vậy thì là vậy đi.”

“Ngươi một lát đừng có khóc đấy.” Cửu công chúa vung roi quất tới.

Tô Tô dùng cành cây đỡ lại, roi đánh trúng cành cây, khiến một đoạn bị gãy bay ra ngoài.

Cửu công chúa cười nhạo đầy khinh miệt.

Tô Tô không nói gì, mà lao thẳng tới.

Tu chân chi lộ, vốn nên vô úy vô cụ. Nguyên chủ sợ Cửu công chúa, nhưng Tô Tô thì không.

Cô lấy cành cây làm kiếm, nhẹ nhàng đối đầu với cây roi.

Kiếm pháp của cô do tông chủ Vô Cực Tông đích thân truyền thụ, kiếm của Vô Cực Tông, hàn quang băng lãnh, một kiếm có thể chém núi trảm biển.

Cơ thể Diệp Tịch Vụ không có linh khí, không thể vận hành Khinh Hồng Kiếm Quyết, thậm chí không thể phát huy nổi một phần trăm kiếm ý.

Nhưng đối với Tô Tô, như vậy là đủ rồi.

Cành cây linh hoạt tránh né roi, đột nhiên áp sát Cửu công chúa.

Roi vốn là vũ khí chiến đấu tầm xa, đột nhiên bị áp sát, Cửu công chúa hoảng loạn, cánh tay bị quất một nhát.

Đau đến mức nàng ta đánh rơi roi, giây tiếp theo, cành cây đã đặt lên cổ nàng ta.

Trong thoáng chốc, Cửu công chúa thậm chí còn có ảo giác rằng thứ kề vào cổ nàng ta là một thanh kiếm sắc bén.

Nàng ta vô thức lùi lại, bước chân loạng choạng rồi ngã ngồi xuống đất.

Cung nữ vội vàng đỡ nàng ta dậy: “Công chúa!”

Cửu công chúa không dám tin, nàng ta mà lại bị đánh bại chỉ trong ba chiêu.

Tô Tô thu lại cành cây: “Nếu công chúa không có việc gì khác, ta đi gặp thái hậu đây.”

Sắc mặt Cửu công chúa đỏ bừng, không thể nào! Sao nàng ta có thể bị Diệp Tịch Vụ dùng cành cây đánh bại chứ?

Trước đây lần nào mà Diệp Tịch Vụ chẳng bị nàng ta đánh đến không có sức hoàn thủ? Chắc chắn đây chỉ là một tai nạn.

Cửu công chúa không phục, nhặt lại roi trên đất quát: “Đứng lại!”

Roi lại quất tới, rõ ràng là nhắm thẳng vào mặt của Tô Tô.

Xuân Đào hoảng sợ, vội vàng chắn trước mặt Tô Tô.

Nếu roi này quất trúng mặt Xuân Đào, nàng ấy chắc chắn sẽ bị hủy dung ngay lập tức.

Tận mắt chứng kiến sự độc ác của Cửu công chúa, Tô Tô cũng nổi giận. Cô kéo Xuân Đào ra sau, dứt khoát ném cành cây trong tay đi.

Cành cây bị roi quất gãy làm hai đoạn, đoạn dưới rơi xuống đất, đoạn trên thì bay thẳng về phía mặt của Cửu công chúa.

Cửu công chúa trừng lớn mắt.

Ngay khi cành cây sắp đánh trúng mặt nàng ta, một bàn tay thon dài như ngọc đã nhanh chóng chặn lại.

“Hoàng huynh!”

Tô Tô ngây người, ngẩng lên nhìn, chỉ thấy một nam tử đội ngọc quan, đôi mắt như sao lạnh lẽo, đang cầm lấy cành cây.

Hắn mặc trường bào màu thiên thanh, vai rộng eo thon, trên ống tay áo thêu hoa văn mây, lúc này đang nhíu mày nhìn cô.

Tô Tô sững sờ, lẩm bẩm đầy khó tin: “Đại sư huynh…”

Người trước mắt này, lại giống hệt sư huynh của nàng – Công Dã Tịch Vô. Chỉ là sư huynh có thêm vài phần hiền hòa của người tu hành, còn nam tử này lại càng anh tuấn và sắc bén hơn.

“Không biết Tiểu Cửu đã đắc tội gì với Tam tiểu thư Diệp phủ, mà khiến Tam tiểu thư phải ra tay độc ác như vậy?” Tiêu Lẫm lạnh lùng hỏi.

Nghe giọng nói của hắn, trong lòng Tô Tô vừa ngọt ngào vừa cay đắng, thậm chí còn dâng lên chút cảm giác ấm ức mơ hồ, nước mắt suýt nữa không kìm được.

Nhưng đây không phải cảm xúc của cô, mà là tình cảm còn sót lại của nguyên chủ.

Cô lập tức hoàn hồn – người trước mặt chính là Lục hoàng tử Tiêu Lẫm, người mà Diệp Tịch Vụ yêu đến chết đi sống lại.

Còn sư huynh của cô, từ rất lâu về trước, đã vì thiên hạ chúng sinh mà bỏ mạng trong trận chiến giữa tiên ma. Nghe nói, hắn chết dưới tay Ma Vương.

Sau đó, người yêu của hắn – Diêu Quang Tiên Tử – cũng chọn cách tuẫn tình theo hắn.

Tô Tô nhìn Tiêu Lẫm, tim đập dồn dập.

Đối diện với người quen sau bao năm tháng, nhưng vị đại sư huynh từng che chở cô khi xưa, nay lại trở thành hoàng tử của nhân gian.

Hắn đang bảo vệ một cô gái khác, lạnh lùng đối đầu với cô.

Hết Chương 4: Ghét sao?.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page