Chương 1: Thiếu niên Ma Vương
21/04/2025
Chương 2: Phạt quỳ
21/04/2025
Chương 3: Chăm sóc
21/04/2025
Chương 4: Ghét sao?
21/04/2025
Chương 5: Quá khứ
21/04/2025
Chương 6: Gắp lửa bỏ tay người
21/04/2025
Chương 7: Kết Xuân Tàm
21/04/2025
Chương 8: Bí mật
21/04/2025
Chương 9: Thứ tỷ
21/04/2025
Chương 10: Rực rỡ
21/04/2025
Chương 11: Thoát hiểm
21/04/2025
Chương 12: Nghĩ thoáng một chút
21/04/2025
Chương 13: Lòng báo thù
21/04/2025
Chương 14: Tà Cốt
21/04/2025
Chương 15: Mộng Yểm
21/04/2025
Chương 16: Bạc tình
21/04/2025
Chương 17: Tan vỡ
21/04/2025
Chương 18: Phẫn nộ của hắn
21/04/2025
Chương 19: Kẹo đậu
21/04/2025
Chương 20: Chu Sa
21/04/2025
Chương 21: Người trong lòng
21/04/2025
Chương 22: Thổ lộ
22/04/2025
Chương 23: Tàn nhẫn
22/04/2025
Chương 24: Vô phương cứu chữa
22/04/2025
Chương 25: Sát ý
22/04/2025
Chương 26: Trùng Phùng
22/04/2025
Chương 27: Khó xử
22/04/2025
Chương 28: Bảo vệ
22/04/2025
Chương 29: Thần khí Khuynh Thế Hoa
22/04/2025
Chương 30: Tranh đoạt
22/04/2025
Chương 31: Trong lồng
23/04/2025
Chương 32: Thành Toàn
23/04/2025
Chương 33: Trốn thoát
23/04/2025
Chương 34: Tơ tình
23/04/2025
Chương 35: Giết Vua
23/04/2025
Chương 36: Trở về
24/04/2025
Chương 37: Hiến tế
24/04/2025
Chương 38: Đối Đầu
24/04/2025
Chương 39: Bát Nhã Phù Sinh
24/04/2025
Chương 40: Công chúa Trai tộc
24/04/2025
Chương 41: Hận ý
24/04/2025
Chương 42: Thần tâm
25/04/2025
Chương 43: Là tiên
25/04/2025
Vừa mới trở về phủ, Xuân Đào đã thấy trước cổng tướng phủ có một nha hoàn khoảng đôi mươi tuổi đứng đó.
Nha hoàn kia có khuôn mặt trái xoan, đôi lông mày được tỉa mảnh mai.
Vừa nhìn thấy cô ta, Xuân Đào lập tức cúi đầu xuống đầy sợ hãi.
Nha hoàn mày mảnh cười khẩy một tiếng, đẩy Xuân Đào sang một bên rồi tiến lên trước: “Tiểu thư, Bích Liễu đã trở về, để Bích Liễu đỡ người xuống xe.”
Tô Tô vén rèm kiệu lên, nhìn thấy một gương mặt xa lạ.
Nghe cô ta tự xưng là Bích Liễu, Tô Tô lập tức hiểu ra cô ta là ai.
Chủ nhân trước của thân xác này có bốn nha hoàn thân cận. Ngân Kiều đã bị tổ mẫu đưa ra trang viên để gả đi, còn hai nha hoàn đi theo bên cạnh trong khoảng thời gian này là Xuân Đào và Hỉ Hỉ.
Nhưng hai người này đều rất nhút nhát, trong mắt chủ nhân trước thì bọn họ quá mức cứng nhắc, ngu ngốc đến cực điểm. Chủ nhân trước chưa bao giờ thích bọn họ.
Nha hoàn mà Diệp Tịch Vụ yêu thích nhất chính là cô gái trước mặt – Bích Liễu.
Trong ký ức của chủ nhân trước, Bích Liễu thông minh lanh lợi, làm việc gọn gàng, miệng lưỡi lại ngọt ngào, vô cùng được nàng ta yêu thích.
Tô Tô không dám chắc Bích Liễu là người như thế nào.
Khi cô còn đang suy nghĩ, Bích Liễu đã cẩn thận đỡ cô xuống kiệu.
Xuân Đào đứng bên cạnh, trông như một chú chim cút nhỏ vừa gặp phải hổ.
Xuân Đào sợ Bích Liễu sao?
Nhìn sang Hỉ Hỉ cũng cúi đầu im lặng, Tô Tô đã hiểu ra vài điều.
Có vẻ như địa vị của Bích Liễu bên cạnh chủ nhân trước không hề tầm thường. Khi Tô Tô vừa xuyên đến đây, Xuân Đào lúc nào cũng sợ hãi đến mức quỳ dập đầu, nhưng Bích Liễu thì lại không hề tỏ vẻ e dè trước mặt cô.
Chủ tớ mấy người cùng đi vào trong phủ, Bích Liễu nói: “Tam tiểu thư, Bích Liễu có chuyện muốn nói với người.” Nàng ta có vẻ hưng phấn một cách khó giấu.
Bích Liễu quay đầu bảo Xuân Đào và Hỉ Hỉ: “Ta có chuyện muốn nói riêng với tiểu thư, các ngươi cứ đi làm việc của mình đi.”
Tô Tô không để lộ cảm xúc, cô muốn xem thử rốt cuộc Bích Liễu định làm gì.
Bích Liễu dẫn Tô Tô rẽ vào một hòn giả sơn, sau đó lấy ra một tờ giấy từ tay áo.
“Tam tiểu thư, người xem, Bích Liễu đã tìm được gì này?”
Tô Tô mở tờ giấy ra, trên đó là một bức tranh vẽ một mỹ nhân sinh động như thật.
Mỹ nhân ngồi bên ao sen, cúi đầu mỉm cười e thẹn, dáng vẻ vô cùng yêu kiều.
Bích Liễu phấn khích, trên mặt viết rõ hai chữ “cầu khen ngợi”.
Tô Tô có chút mơ hồ nhìn bức tranh này, rốt cuộc đây là gì?
“Tiểu thư, người nhìn chữ ký kìa.”
Chữ ký: Bàng Nghi Chi.
Hóa ra là do trạng nguyên gia, hiện là Thị Lang Lễ Bộ – Bàng Nghi Chi vẽ, cũng chính là người đã vội vàng nhảy xuống cứu Diệp Băng Thường hôm trước.
Như vậy, nhân vật trong tranh là ai, không cần nói cũng biết.
Thành thật mà nói, đúng là không hổ danh trạng nguyên mới nhậm chức, tay nghề vẽ tranh không tồi, chỉ vài nét bút mà đã phác họa được phong thái mê người của Diệp Băng Thường.
Bích Liễu nói: “Tiểu thư, người bảo nô tỳ đi điều tra về trang viên mà Đại tiểu thư từng dưỡng bệnh hai năm trước, quả nhiên là có chuyện mờ ám. Con tiện nhân đó trước khi thành thân với Lục hoàng tử đã tư thông với Bàng đại nhân rồi.”
“Bàng đại nhân còn vẽ bức tranh này để an ủi nỗi tương tư.”
“Trước khi Bàng đại nhân lên kinh, ông ta đã bảo gia nhân đốt bức tranh này đi, nhưng gã gia nhân tiếc của nên đã giấu lại. Bích Liễu may mắn không làm nhục mệnh, mua lại được bức tranh này.”
Bích Liễu hân hoan nói: “Tiểu thư, Lục hoàng tử mà nhìn thấy bức tranh này, chắc chắn sẽ giận đến mức bỏ con tiện nhân đó. Đến lúc đó, không còn con tiện nhân đó nữa, người duy nhất trong mắt Lục hoàng tử sẽ là tiểu thư!”
Tô Tô: “…”
Ngươi nghiêm túc đấy à?
Tô Tô đã hiểu rõ nguyên nhân sự việc. Trước đó, khi cô và Diệp Băng Thường rơi xuống nước, Lục hoàng tử là phu quân của Diệp Băng Thường, nên việc hắn nhảy xuống cứu là lẽ đương nhiên. Nhưng việc Bàng đại nhân nhảy xuống thì lại rất đáng ngờ.
Chủ nhân trước đã nghi ngờ điểm này, nên sai nha hoàn “đắc lực” nhất của mình là Bích Liễu đi điều tra.
Mục đích là tìm ra chứng cứ gian tình giữa Bàng đại nhân và vị tỷ tỷ cùng cha khác mẹ, để khiến Lục hoàng tử từ bỏ Diệp Băng Thường.
“Tiểu thư, có cần nô tỳ tìm người mang bức tranh này đến tay Lục hoàng tử không?”
Tô Tô thu lại bức tranh: “Tạm thời không cần.”
Chủ nhân trước đã thành thân rồi, Tô Tô hoàn toàn không có hứng thú chen vào chuyện tình cảm của Tiêu Lẫm.
Hơn nữa, chỉ một bức tranh này thì cùng lắm chỉ chứng minh được Bàng Nghi Chi ngưỡng mộ Diệp Băng Thường, còn việc nàng ta bị người ta vẽ lại cũng không phải lỗi của nàng ta.
Bích Liễu tỏ ra tiếc nuối, nhưng cũng không dám làm trái ý Tô Tô, chỉ nghĩ rằng tiểu thư còn có chiêu gì cao tay hơn.
Tô Tô cất bức tranh, định tìm cơ hội đốt nó đi.
Cô vừa bước ra ngoài, Xuân Đào đã vội vàng chạy đến báo tin với vẻ mặt lo lắng: “Tam tiểu thư, không hay rồi, có chuyện rồi!”
Bích Liễu quát mắng: “Nói năng cẩn thận, hoảng hốt như vậy còn ra thể thống gì!”
Tô Tô nhíu mày, liếc nhìn Bích Liễu, rồi hòa nhã nói với Xuân Đào: “Ngươi cứ từ từ nói.”
Xuân Đào nuốt nước bọt, nói: “Sáng nay, Liên di nương phát hiện trong khố phòng mất rất nhiều đồ, pho tượng Quan Âm bằng ngọc của lão phu nhân cũng biến mất. Khi tra xét kỹ hơn, người ta phát hiện trong phòng của Đỗ di nương cũng bị mất trộm, một nửa sính lễ bà ấy chuẩn bị cho Nhị tiểu thư đã không cánh mà bay.”
“Ngọc bội của Đại công tử, tiền trợ cấp của Tứ công tử cũng mất sạch. Bây giờ, Liên di nương, Đỗ di nương cùng Nhị tiểu thư đang thẩm vấn trong đại sảnh…”
Tô Tô có linh cảm chẳng lành: “Họ nghi ngờ ai?”
“Chất tử điện hạ.”
Tô Tô cau mày hỏi: “Tại sao lại nghi ngờ hắn?”
Xuân Đào cẩn thận liếc nhìn Tô Tô, khẽ nói: “Có người tìm thấy một chiếc khuyên tai giấu trong bùa bình an của Chất tử điện hạ…”
Bích Liễu vừa nghe xong, lập tức tức giận nói: “Tiểu thư, Chất tử điện hạ làm ra chuyện mất mặt như vậy, đúng là bôi nhọ danh dự của người mà.”
Xuân Đào muốn nói gì đó nhưng nghĩ đến việc có Bích Liễu ở đây, cuối cùng vẫn cúi đầu.
Tô Tô liếc nhìn Bích Liễu một cái, lạnh nhạt nói: “Kết quả còn chưa có, ngươi đừng nói bừa.”
Im miệng ngay, nếu không ta sẽ không nhịn được mà đập cho ngươi một trận đấy.
Từ nhỏ, cha cô đã dạy cô phải lịch sự, phân biệt rõ trắng đen, đúng sai. Vậy mà cái nha hoàn này mở miệng ra là “tiện nhân”, “gian tình”, nói chuyện đàng hoàng khó đến thế sao?
Nghe mà khó chịu cả người, càng khiến người ta bực bội hơn chính là Bích Liễu còn ngang nhiên bắt nạt Hỉ Hỉ và Xuân Đào.
Tô Tô nghi ngờ nha hoàn này đã xúi giục nguyên chủ làm không ít chuyện xấu.
Cố tình phá hoại tình cảm của người khác, đây là việc mà một cô nương tốt có thể làm sao?
Nhưng bây giờ Tô Tô không có thời gian xử lý Bích Liễu, cô quay sang Xuân Đào: “Chúng ta đi đến chính đường xem sao.”
Xuân Đào lập tức hành lễ rồi dẫn đường.
Bích Liễu bị Tô Tô cảnh cáo không được nói linh tinh, đành đứng chôn chân tại chỗ. Nàng ta không ngờ Tam tiểu thư lại trách mắng mình.
Lẽ ra, sau khi nghe thấy chuyện Chất tử điện hạ làm mất mặt mình, tiểu thư phải tức giận đến mức muốn giết chết hắn mới đúng.
Nhưng Tam tiểu thư lại chỉ bảo mình im miệng.
Sắc mặt Bích Liễu méo mó trong chốc lát, nhìn bóng lưng của Xuân Đào, thầm nghĩ: Nhất định là con nha đầu này và Hỉ Hỉ nhân lúc mình không có mặt đã nói xấu mình trước mặt tiểu thư!
Ngày mai chính là ngày rằm, nghĩ đến điều gì đó, Bích Liễu bừng tỉnh. Không trách được tiểu thư không muốn trách phạt Chất tử điện hạ, bây giờ quả thật không thể để hắn xảy ra chuyện gì được.
Bích Liễu vội vàng đuổi theo.
Tô Tô chưa bước vào chính đường đã nghe có người bẩm báo với Liên di nương: “Tam tiểu thư đã trở về.”
Nghe vậy, tất cả những người đang ngồi trên ghế đều đồng loạt quay sang nhìn Đạm Đài Tẫn.
Thiếu niên bị trói hai tay, môi mím chặt, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm xuống mặt đất, trong mắt hắn vừa lạnh lùng vừa u ám.
Tô Tô đi vào, thấy ngay cảnh tượng này.
Ba vị di nương ngồi thành hàng, Liên di nương ở ghế chủ vị, hai di nương còn lại ngồi hai bên. Nhị tiểu thư Diệp Lam Âm sắc mặt khó coi, ngồi sát bên người Đỗ di nương.
Ngoài bọn họ, trong phòng còn có Tứ công tử nhỏ tuổi nhất của phủ.
Tứ công tử mới sáu tuổi, vì tuổi còn nhỏ lại được tướng quân sủng ái, nên tròn trịa như một quả bóng nhỏ, đang rúc vào lòng Vân di nương ăn bánh ngọt.
Ngoại trừ đám hạ nhân, tất cả mọi người đều ngồi, chỉ có Đạm Đài Tẫn là đứng.
Liên di nương là người lên tiếng trước: “Tam tiểu thư đã trở về, đến thật đúng lúc. Phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc hẳn con cũng đã nghe nói rồi. Chất tử điện hạ là người của con, ta cũng khó xử, không bằng để con thẩm vấn chuyện này đi?”
Vừa nói, bà ta vừa nhường ghế chủ vị cho Tô Tô.
Liên di nương dù thỉnh thoảng thay lão phu nhân quản lý việc trong phủ, nhưng bà ta chỉ là một thiếp thất. Tô Tô là đích nữ duy nhất, cô vừa bước vào, Liên di nương tất nhiên không dám tiếp tục ngồi trên ghế chủ vị.
Hai vị di nương khác cũng vội hành lễ với Tô Tô.
Diệp Lam Âm bị Đỗ di nương chọc một cái, sắc mặt khó coi, miễn cưỡng nói: “Tam muội!”
Tô Tô thản nhiên ngồi xuống, hạ nhân lập tức dâng trà.
Cô nhấp một ngụm nước trà, ánh mắt rơi trên người Đạm Đài Tẫn.
Y phục hắn xộc xệch, dưới đất là một lá bùa bình an cũ kỹ. Lá bùa đã bị giẫm lên, để lại dấu chân rõ ràng.
Ánh mắt Đạm Đài Tẫn dừng lại trên lá bùa bình an. Ngay cả khi Tô Tô đi vào, hắn cũng không hề có phản ứng, thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô một cái.
Tô Tô nói: “Liên di nương, nếu trước đó mọi người đã thẩm vấn, vậy cứ tiếp tục đi, ta nghe là được.”
Cô không muốn can thiệp.
Bởi vì bản thân cô không có ấn tượng tốt với Đạm Đài Tẫn. Nếu cô nhúng tay vào chuyện này, khó tránh khỏi phán xét thiếu công bằng.
Nghe vậy, Đạm Đài Tẫn cuối cùng cũng có phản ứng, hắn ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Tô Tô.
Liên di nương nghe lời Tô Tô, tiếp tục thẩm vấn: “Chất tử điện hạ, thứ nhất, bao nhiêu năm qua, phủ ta chưa từng xảy ra trộm cắp.”
Lời này có hàm ý rất rõ ràng, Đạm Đài Tẫn vừa đến phủ ba tháng, liền có nhiều đồ vật bị mất cắp như vậy.
“Thứ hai, chỉ có người trong chủ viện mới có thể tiếp cận khố phòng. Trong phủ, mỗi người đều có tiền hàng tháng, nhưng Chất tử điện hạ thì…”
Liên di nương cố ý dừng lại một chút, không nói thẳng ra.
Nhưng ai cũng hiểu được Đạm Đài Tẫn tuy ở trong phủ, nhưng phủ tướng quân không hề phát tiền cho hắn.
Một tù binh bại quốc, được cho ăn đã là may mắn lắm rồi, còn muốn phát bạc tiêu vặt ư? Mơ cũng đẹp quá rồi đó.
Đạm Đài Tẫn ngẩng đầu, bình tĩnh nói: “Không phải ta, ta không làm.”
Ngón tay Tô Tô siết chặt lại.
Thực ra, cô cảm thấy lập luận của Liên di nương quá miễn cưỡng.
Đạm Đài Tẫn có địa vị thấp kém trong phủ, vì nguyên chủ không thích hắn, nên hắn gần như không khác gì một hạ nhân. Hắn muốn vào khố phòng, e rằng không dễ dàng gì.
Chỉ dựa vào phỏng đoán mà tùy tiện định tội người khác sao?
Hơn nữa…
Tô Tô nhìn thiếu niên một chút.
Mái tóc rũ xuống che khuất đôi mắt âm trầm của hắn, khiến hắn trông giống như một sinh vật sống trong bóng tối, trầm lặng và không được yêu thích.
Cô tin rằng tương lai Đạm Đài Tẫn sẽ là một bạo quân giết người không chớp mắt.
Nhưng chuyện trộm cắp này, cô lại không tin là do hắn làm.
Đỗ di nương giọng điệu sắc bén: “Không phải ngươi? Chẳng lẽ là các công tử khác trong phủ sao? Chất tử điện hạ à, phủ tướng quân thu nhận ngươi là có lòng tốt, ngươi lại báo đáp như thế sao? Không có ai dạy ngươi quy củ từ nhỏ, nên giờ mới không giữ được tay chân sạch sẽ sao?”
Lời này thật khó nghe.
Tứ công tử đang trong lòng Vân di nương nhảy xuống, chạy đến trước mặt Đạm Đài Tẫn, giơ chân đá hắn một cái: “Dám trộm đồ của phủ tướng quân, ta phải bảo cha đánh chết ngươi mới được!”
Vân di nương vội vàng bế Tước nhi trở lại: “Trác nhi, không được nói bừa!”
Đôi mắt của Đạm Đài Tẫn thoáng qua một tia đỏ thẫm. Hắn lạnh lùng lặp lại: “Ta đã nói rồi, không phải ta làm.”
Bầu không khí hòa hoãn của buổi thẩm vấn bị những lời lẽ thẳng thừng của Đỗ di nương và Trác nhi phá nát hoàn toàn.
Tô Tô bỗng thấy lòng mình nghẹn lại, cô hơi há miệng định nói gì đó, nhưng trong đầu lại bất chợt hiện lên gương mặt đau buồn của phụ thân.
Thanh Sam tiên tôn từng nói: “Những năm qua, tu chân giới chúng ta đã mất vô số tôn giả, cả đại sư huynh của con cũng vì tông môn mà chết trong tay tà vật. Tô Tô, con là hy vọng cuối cùng của tu chân giới. Lần này quay về năm trăm năm trước, con tuyệt đối không được mềm lòng.”
Tô Tô điều chỉnh lại nhịp thở, lặp đi lặp lại trong lòng rằng Đạm Đài Tẫn không phải người tốt, cô mới có thể đè nén sự bức xúc xuống.
Liên di nương xòe tay, để lộ một chiếc hoa tai ngọc bạch tinh xảo: “Vậy Chất tử điện hạ định giải thích thế nào về chiếc hoa tai này?”
Đạm Đài Tẫn nhìn chằm chằm vào hoa tai trong tay Liên di nương, mím môi thật chặt.
Tô Tô cũng nhìn về phía đó.
Liên di nương nói: “Bích Liễu, ngươi xem thử xem, chiếc hoa tai này có phải của Tam tiểu thư không? Nếu là của Tam tiểu thư, vậy thì chúng ta đã hiểu lầm Chất tử điện hạ rồi.”
Tô Tô biết chắc điều đó là không thể. Nguyên chủ ghét bỏ Đạm Đài Tẫn còn không kịp, làm sao có thể tặng đồ nữ nhân cho hắn được?
Cô nhìn lướt qua Đạm Đài Tẫn, trong lòng đã có đáp án. Cô biết chiếc hoa tai này là của ai.
Vậy mà Đạm Đài Tẫn lại cất giữ nó bên người, thứ tình cảm nhỏ bé, u ám này quả thật không thể lộ ra ánh sáng.
Bích Liễu bước lên xem xét rồi đáp: “Liên di nương, chiếc hoa tai này không phải của tiểu thư nhà nô tỳ.”
“Vậy Chất tử điện hạ định giải thích thế nào đây?”
Đạm Đài Tẫn ánh mắt lạnh lẽo, không nói một lời.
Nếu như lúc trước hắn vẫn còn phẫn nộ, thì giờ đây, trong mắt hắn chỉ còn lại một vùng tĩnh lặng chết chóc.
Liên di nương hành lễ với Tô Tô: “Tam tiểu thư cũng đã thấy, Chất tử điện hạ không chịu giải thích.”
Diệp Lam Âm ai oán nói: “Chất tử điện hạ, bình thường ta chưa từng đắc tội với người. Người có thể trả lại đồ mà di nương đã chuẩn bị cho ta không?” Đó là đồ cưới của nàng ta.
Bọn họ cứ thế nhẹ nhàng gán cho Đạm Đài Tẫn một tội danh sỉ nhục như vậy. Tô Tô cảm thấy chuyện này thật quá hoang đường.
Đạm Đài Tẫn cũng hiểu ra điều gì đó, bỗng bật cười lạnh: “Không có gì để nói, tùy các người xử trí.”
Đây là lần đầu tiên Tô Tô thấy hắn cười lạnh.
Bóng dáng hắn thẳng tắp, sau khi cười xong, môi mím lại thành một đường nét băng lãnh.
Liên di nương khó xử nói: “Nếu hạ nhân trong phủ trộm mất vật quý giá, phải đánh gãy hai tay rồi đuổi ra khỏi phủ.”
Vân di nương nhíu mày, nhẹ giọng cầu xin: “Liên di nương, dù gì Chất tử điện hạ thân phận cũng không tầm thường, sao có thể so sánh với hạ nhân được?”
Liên di nương nói: “Vân di nương hiểu lầm rồi, ta không có ý đó. Chất tử điện hạ dĩ nhiên không giống hạ nhân, nhưng nếu đã phạm sai lầm, bất luận là ai cũng nên bị trừng phạt. Tam tiểu thư, người xem, có nên bắt Chất tử điện hạ trả lại tài vật, rồi phạt nhẹ một chút không?”
Nên sao? Không hề nha!
Những người này điên rồi sao? Sao có thể xử lý một cách qua loa như vậy?
Tô Tô thực sự không nhịn được nữa. Đứng ở lập trường của tu chân giới, cô không nên lên tiếng cho Ma Vương tương lai.
Chỉ cần hắn còn sống, bất kể hiện tại chật vật đến đâu, cô chỉ cần cười mà nhìn hắn chịu khổ là được.
Nhưng mặc kệ bao nhiêu năm trôi qua, dù đã trưởng thành, cô vẫn là Lê Tô Tô – tiểu linh điểu hiếu kỳ từ tiên trì thuần khiết nhất thiên hạ mở mắt nhìn xuống nhân gian, giữa mày có một nốt chu sa đỏ.
Cô có thể đường hoàng cầm kiếm giết hắn, thậm chí tương lai nhất định sẽ nghiền nát thần hồn hắn một cách vô tình.
Nhưng cô không thể giống những người này, lấy chuyện bôi nhọ hắn làm niềm vui. Cô không thể mở to mắt mà lại giả vờ như không thấy gì cả được.
Tô Tô đứng bật dậy, giọng thanh thoát: “Ta không đồng ý. Hắn là người của ta, chuyện này để ta điều tra. Ta nhất định sẽ cho các vị di nương và Nhị tỷ một lời giải thích.”
Liên di nương kinh ngạc tột độ, chẳng phải đã thẩm vấn xong rồi sao?
Tô Tô nghiêm mặt nhìn những người khác: “Sao vậy? Có ý kiến à? Hay là không tin ta?”
Liên di nương lập tức cười nói: “Không dám, đương nhiên chúng ta tin Tam tiểu thư rồi.”
Tô Tô nhặt lấy chiếc bùa bình an dưới đất, đi đến trước mặt Đạm Đài Tẫn, nhét vào tay hắn: “Cầm lấy cho tốt, lại để người ta cướp ra giẫm đạp nữa thì ta thấy mất mặt lắm đấy. Ngươi nói không phải ngươi làm, vậy thì tốt nhất là không phải ngươi! Nếu ta điều tra ra được…”
Hắn ngẩng đôi mắt đen láy lên nhìn cô.
“Ta sẽ tự tay đánh gãy chân ngươi!” Cô thở hổn hển, trợn mắt lườm hắn, cố gắng khiến mình trông thật hung dữ.
Đôi mắt cô sáng ngời, còn rực rỡ hơn cả tuyết tháng mười hai bên ngoài.
Đạm Đài Tẫn nhìn thiếu nữ trước mặt, vừa hung dữ vừa tức giận, vô thức siết chặt lá bùa bình an bẩn thỉu trong tay.
You cannot copy content of this page
Bình luận