Danh sách chương

Chương 1: Thiếu niên Ma Vương

21/04/2025

Chương 2: Phạt quỳ

21/04/2025

Chương 3: Chăm sóc

21/04/2025

Chương 4: Ghét sao?

21/04/2025

Chương 5: Quá khứ

21/04/2025

Chương 6: Gắp lửa bỏ tay người

21/04/2025

Chương 7: Kết Xuân Tàm

21/04/2025

Chương 8: Bí mật

21/04/2025

Chương 9: Thứ tỷ

21/04/2025

Chương 10: Rực rỡ

21/04/2025

Chương 11: Thoát hiểm

21/04/2025

Chương 12: Nghĩ thoáng một chút

21/04/2025

Chương 13: Lòng báo thù

21/04/2025

Chương 14: Tà Cốt

21/04/2025

Chương 15: Mộng Yểm

21/04/2025

Chương 16: Bạc tình

21/04/2025

Chương 17: Tan vỡ

21/04/2025

Chương 18: Phẫn nộ của hắn

21/04/2025

Chương 19: Kẹo đậu

21/04/2025

Chương 20: Chu Sa

21/04/2025

Chương 21: Người trong lòng

21/04/2025

Chương 22: Thổ lộ

22/04/2025

Chương 23: Tàn nhẫn

22/04/2025

Chương 24: Vô phương cứu chữa

22/04/2025

Chương 25: Sát ý

22/04/2025

Chương 26: Trùng Phùng

22/04/2025

Chương 27: Khó xử

22/04/2025

Chương 28: Bảo vệ

22/04/2025

Chương 29: Thần khí Khuynh Thế Hoa

22/04/2025

Chương 30: Tranh đoạt

22/04/2025

Chương 31: Trong lồng

23/04/2025

Chương 32: Thành Toàn

23/04/2025

Chương 33: Trốn thoát

23/04/2025

Chương 34: Tơ tình

23/04/2025

Chương 35: Giết Vua

23/04/2025

Chương 36: Trở về

24/04/2025

Chương 37: Hiến tế

24/04/2025

Chương 38: Đối Đầu

24/04/2025

Chương 39: Bát Nhã Phù Sinh

24/04/2025

Chương 40: Công chúa Trai tộc

24/04/2025

Chương 41: Hận ý

24/04/2025

Chương 42: Thần tâm

25/04/2025

Chương 43: Là tiên

25/04/2025

Chương 44: Sự thật

27/04/2025

Trường Nguyệt Tẫn Minh

Chương 33: Trốn thoát

Chương trước

Chương sau

Trước khi ra ngoài, Tô Tô suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy không yên tâm. Cô lấy hoàng phù ra, nhìn chằm chằm vào nó một lúc. Tên biến thái kia tính khí quái gở, lại đa nghi, cô không thể khinh địch.

Phù truyền tống là lá bài tẩy của cô, nhất định cô phải bảo vệ nó thật tốt.

Tô Tô chần chừ trong phòng rất lâu, khi bước ra liền bị người chặn lại.

Thị nữ lạnh lùng nói: “Cô nương dừng bước, xin để chúng tôi kiểm tra trước.”

Nàng ta không hề có ý hỏi ý kiến Tô Tô, trực tiếp đưa tay ra. Tô Tô chặn cổ tay nàng ta lại, hỏi: “Là Đạm Đài Tẫn bảo ngươi kiểm tra sao?”

Thị nữ mặt không cảm xúc đáp: “Điện hạ nói cô nương gian xảo đa tinh ranh, trước khi đưa qua thì phải mài mòn nanh vuốt trước.”

Nàng ta kiểm tra vô cùng kỹ lưỡng, từ eo của Tô Tô lấy ra một gói bột.

Thị nữ ngửi thử, kinh ngạc nhìn Tô Tô, nói: “Là mê hương của tộc ta.”

Tô Tô xấu hổ cười cười.

Bàn tay thị nữ tiếp tục lần xuống dưới, lục soát ra mấy món đồ linh tinh, cuối cùng ngay cả tóc cô nàng ta cũng không bỏ qua, lấy trâm cài tóc xuống, nói: “Đây đều là vật sắc nhọn, cô nương nhảy múa, buộc dải lụa là đủ rồi.”

Nói rồi, nàng ta vẫy tay, một thị nữ khác đến giúp Tô Tô buộc một dải lụa trắng đơn giản lên tóc.

Khi nhìn thấy vòng tay từ Câu Ngọc hóa thành trên tay Tô Tô, thị nữ định tháo xuống.

Nhưng Câu Ngọc đã hóa hình, vừa vặn ôm lấy cổ tay cô.

Tô Tô nói: “Cái này là ta đeo từ nhỏ, không tháo ra được. Chẳng lẽ ngươi muốn chặt tay ta sao? Không có tay thì nhảy múa kiểu gì hả?”

Thị nữ thử tháo một lúc, thấy đúng như lời Tô Tô nói, lại thấy chiếc vòng trơn nhẵn, không có cơ quan gì, đành bỏ qua.

Tô Tô ôm cổ tay bị làm đau, không nhịn được lầm bầm: “Điện hạ nhà các ngươi sợ chết như vậy, thì đừng thả ta ra ngoài chứ!”

Thị nữ không hề dao động, chỉ lạnh lùng nói: “Đi theo ta đến tiền viện.”

Tô Tô xách ống tay áo dài màu trắng của mình, bước theo nàng ta.

Nhân lúc thị nữ không chú ý, Tô Tô lặng lẽ vươn tay, từ eo của thị nữ lướt qua một cái, một tấm phù lặng lẽ rơi vào tay áo cô.

Tô Tô khẽ cong khóe môi, cất giấu phù giấy thật kỹ.

Trước đây, phụ thân cô từng du ngoạn khắp thiên hạ, nhìn thấy nhiều trò ảo thuật của nhân gian.

Những năm tháng nhàm chán trong núi, ông thường dùng mấy trò thú vị đó để dỗ dành Tô Tô.

Tô Tô xem rất say mê. Người phàm dù không có linh lực, nhưng lại có một bộ óc đầy trí tuệ.

Thị nữ thế nào cũng không ngờ được, Tô Tô cố tình chặn tay nàng ta lại là để giấu đồ lên người nàng ta trước.

Sắp đến sân viện, thị nữ hỏi Tô Tô: “Cô nương muốn loại nhạc khúc nào?”

Tô Tô hờ hững nói: “Tùy tiện đi.”

Thị nữ nhíu mày, thầm nghĩ người này thật ngông cuồng, chẳng lẽ khúc nào nàng ta cũng có thể bắt kịp nhịp điệu sao?

Đến trước một sân viện, thị nữ cung kính bẩm báo: “Điện hạ, người đã được đưa đến.”

Dương Kỵ rót rượu cho Đạm Đài Tẫn.

Hắn là kẻ rất khéo đưa đẩy, nhận thấy Đạm Đài Tẫn thích nghe chuyện về cổ độc của tộc Di Nguyệt, liền chọn mấy câu chuyện này để kể.

Dương Kỵ hiểu rõ, Đạm Đài Tẫn không thể ở biên giới lâu, sắp xếp xong sẽ lập tức quay về Chu quốc.

Bên ngoài chiến tranh đã bùng nổ, Đạm Đài Tẫn đầy tham vọng, tất nhiên hắn cũng muốn tranh giành thiên hạ.

Lấy lòng hắn có lợi ích. Nếu Đạm Đài Tẫn thắng, hắn sẽ trở thành tâm phúc của Hoàng đế, nếu thua, tộc Di Nguyệt cũng có thể ẩn mình, tìm kiếm đường lui khác.

Tộc Di Nguyệt vốn giỏi che giấu bản thân. Bao nhiêu năm qua, triều đại thay đổi, sông núi biến chuyển, chỉ có tộc Di Nguyệt vẫn kiên cường tiếp tục tồn tại.

Đợi đến khi Đạm Đài Tẫn mang quân rời đi, Dương Kỵ sẽ lập tức biến thành một thương nhân xảo quyệt bình thường.

Đạm Đài Tẫn nâng ly rượu, nghe thấy thị nữ báo cáo, động tác khựng lại, ánh mắt nhìn về phía cửa.

Dương Kỵ cũng nhìn về phía cửa.

Tộc Di Nguyệt có rất nhiều vũ cơ xinh đẹp, tại sao Điện hạ lại nhất quyết muốn một tù nhân múa cho mình xem chứ?

Rất nhanh, Dương Kỵ nhìn thấy “tù nhân” kia.

Thiếu nữ mặc vũ y trắng của tộc Di Nguyệt, không biết ai đã chuẩn bị y phục cho nàng ta, có vẻ hơi rộng.

Dải lụa bó eo càng tôn lên vòng eo thon nhỏ của nàng ta, cổ áo hơi rộng.

So với những vũ cơ trưởng thành quyến rũ, dáng người yêu kiều mê hoặc, thì nàng ta chỉ là một cô gái hơi non nớt.

Dải lụa trắng buông xuống phía sau nàng ta, đính kèm vài viên trân châu đơn giản.

Dương Kỵ thoạt nhìn liền cảm thấy, cô gái này trông rất thanh thuần, thanh thuần đến mức mang theo vài phần lạnh lùng thuần khiết.

Dương Kỵ không nhìn ra Tô Tô có gì đặc biệt, nếu nói mỹ nhân, thì bản thân Đạm Đài Tẫn đã là số một số hai, có thể nói là tuyệt mỹ.

Dung mạo thiếu nữ trước mắt tuy không tệ, làn da cũng trắng hơn những người khác, nhưng chung quy không thể xem là nhan sắc khuynh thành.

Nhưng Dương Kỵ phát hiện, ngay khi Tô Tô bước vào, thân thể Đạm Đài Tẫn căng thẳng hơn một chút, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm cô, không chớp mắt.

Ngón tay Điện hạ nắm thành quyền, vô thức chống lên môi, nhìn chằm chằm thiếu nữ kia.

Đây là một động tác mang ý nghĩa chán ghét và chế nhạo, nhưng Dương Kỵ lại vô tình nhìn ra vài phần mong đợi.

Dương Kỵ bị hắn ảnh hưởng, không kìm được mà cũng chờ mong theo, thầm nghĩ, chẳng lẽ thiếu nữ này múa rất giỏi sao?

Ngoài bọn họ, mấy gia nhân trong sân cũng lặng lẽ quan sát Tô Tô.

Mọi người đều mong chờ thiếu nữ mang đến một màn vũ điệu “kinh diễm thế tục”.
Tô Tô bước vào, suýt chút nữa bị ống tay áo dài vướng chân mà ngã sấp xuống.

Vì không biết múa, cô đành cố gắng giữ khuôn mặt lạnh lùng cao quý, ánh mắt chạm vào thiếu niên đang chống mu bàn tay lên môi – Đạm Đài Tẫn.

Bốn mắt giao nhau, Đạm Đài Tẫn nhìn Tô Tô chằm chằm, chỉ tay về phía những vũ cơ bên cạnh, lạnh giọng nói: “Nếu không nhảy đẹp bằng bọn họ, lập tức lôi ra ngoài chém.”

“Không còn cách nào khác sao?” Tô Tô hỏi.

Đạm Đài Tẫn khẽ nhếch môi: “Kẻ vô dụng không có tư cách sống.”

Tô Tô cảm thấy hắn chỉ còn thiếu nước bày ra nụ cười tàn nhẫn trên mặt. Cố tình lôi cô ra so sánh với vũ cơ, ý đồ của hắn rất rõ ràng. Rất tốt, vậy thì cô cũng không cần phải khách khí nữa.

Nhạc công bắt đầu tấu nhạc, là một khúc nhạc vui tươi.

Trên tiên sơn, Tô Tô đôi khi nghe người ta gảy đàn, cũng hiểu đôi chút về nhịp điệu. Cô dựa vào ký ức của thân xác này, giũ nhẹ ống tay áo dài.

Đạm Đài Tẫn ngả người trên ghế, ánh mắt đầy vẻ chế giễu nhìn cô múa.

Thân hình cô linh hoạt, tầng tầng lớp lớp lụa trắng bung tỏa, tạo nên một vẻ đẹp thánh khiết đến lóa mắt.

Trong thời gian ngắn, không ai nhận ra Tô Tô thực chất không biết múa.

Dương Kỵ khẽ động chòm râu, cảm thấy điệu múa này khá mới lạ, trước đây chưa từng thấy qua.

Tô Tô suy nghĩ, nhảy múa chắc cũng tương tự như múa kiếm thôi.

Cô khẽ nhón mũi chân, xoay tròn mềm mại theo nhịp phách.

Vừa âm thầm tiến gần về phía Đạm Đài Tẫn.

Không lâu sau, trên mặt Dương Kỵ thoáng hiện lên sự nghi hoặc, sao cảm giác này không giống múa mà giống đang bày trò vậy?

Nhưng điện hạ không nói gì, hắn cũng không dám lên tiếng.

Dương Kỵ liếc nhìn Đạm Đài Tẫn, điện hạ vẫn đang chăm chú nhìn thiếu nữ kia.

Tà váy xoay tròn như đóa hoa nở rộ, Tô Tô thầm tính toán, lát nữa cô sẽ dùng ống tay áo quấn lấy bình rượu trên bàn rồi hất thẳng vào mặt tên biến thái này.

Nhưng trời không chiều lòng người.

Lúc cô định vung ống tay áo quấn lấy bình rượu mới phát hiện ra một vấn đề.

Nhảy múa và tu luyện hoàn toàn không giống nhau.

Tô Tô xoay vòng không biết bao nhiêu lần, hơn nữa đang bị sốt, đến khi dừng lại đầu óc cô đã choáng váng, không phân biệt nổi phương hướng nữa.

Ống tay áo quét qua bình rượu nhưng không quấn lấy được, mà chính cô lại đứng không vững, ngã về phía sau.

Dương Kỵ thấy Tô Tô bổ nhào tới, tưởng rằng cô định hành thích, vội la lên: “Điện hạ cẩn thận!”

Không chỉ Dương Kỵ, ngay cả nụ cười chế giễu bên môi Đạm Đài Tẫn cũng cứng lại.

Hắn nhìn lớp lụa trắng tung bay trước mắt, thiếu nữ đôi má đỏ bừng, lảo đảo ngã xuống yếu ớt.

Trong ánh mắt hoảng hốt của Dương Kỵ, đồng tử Đạm Đài Tẫn co lại, hắn không nghe rõ Dương Kỵ đang nói gì.

Trong đầu hắn chỉ còn một suy nghĩ: nàng bị sao vậy?

Gần như hành động theo bản năng, hắn nắm lấy ống tay áo cô, đỡ lấy thiếu nữ, cuối cùng cả hai ngã nhào xuống đất.

Sợi dây buộc tóc trắng trên đầu Tô Tô vướng vào ngón tay hắn.

Hương thơm trên người cô bất ngờ lan tỏa, xâm chiếm toàn bộ không khí xung quanh.

Tà váy trắng của cô phủ lên áo choàng đen của hắn, trông cô giống như một con bướm mất phương hướng, vô thức rơi vào lòng hắn.

Dương Kỵ sững sờ, câu “Bảo vệ điện hạ” kẹt cứng trong cổ họng hắn.

Đạm Đài Tẫn bị Tô Tô đè lên, đối diện với đôi mắt kinh ngạc của cô.

Thiếu niên dưới thân, mái tóc đen môi đỏ, gương mặt u ám tái nhợt, nhưng trong mắt lại lộ ra vài phần mờ mịt.

Trước khi hắn kịp phản ứng, Tô Tô mỉm cười với hắn.

“Xin lỗi nha.”

“Ngươi đã tự dâng tới cửa, vậy thì ta không khách khí nữa.”

Tô Tô dùng ống tay áo dài siết chặt cổ Đạm Đài Tẫn. Quả nhiên, vẻ mờ mịt trên mặt hắn lập tức biến mất, thay vào đó là cơn thịnh nộ cuồng bạo.

Tô Tô siết tay áo chặt hơn, ra tay nhanh, chuẩn, mạnh, khiến gương mặt tái nhợt của hắn tức thì đỏ lên như hoa đào.

Đôi mắt Đạm Đài Tẫn vương sắc đỏ yêu dị, nhưng trong con ngươi lại như mang theo băng sương lạnh lẽo. Lúc này, không thể chỉ dùng từ “phẫn nộ” để hình dung biểu cảm của hắn nữa.

Tô Tô thầm nghĩ, nếu bây giờ cô mà thả hắn ra, nhất định hắn sẽ rút kiếm bên cạnh ra và chém cô thành trăm mảnh.

Tô Tô nhoẻn miệng cười với hắn, cất giọng lạnh lùng: “Đồ bạch nhãn lang, dám lợi dụng ta hả?”

Đạm Đài Tẫn sắc mặt âm trầm, không nói một lời, siết chặt cổ tay Tô Tô, tuyệt đối không thể để cô bóp chết hắn thật.

Sự việc này ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

Dương Kỵ vội vàng quát: “Yêu nữ, mau thả điện hạ ra!”

Tô Tô kéo Đạm Đài Tẫn đứng dậy cùng mình, biết rõ con tin này là một kẻ điên chẳng màng đến sống chết, nên cô dứt khoát siết chặt tay áo hơn, không để hắn mở miệng.

Cô nhìn Dương Kỵ, nói: “Ngươi mới là yêu nghiệt! Cả nhà ngươi mới là yêu nghiệt. Hồ ly bảy đuôi bị nhốt ở đâu? Không nói ta giết hắn ngay.”

Dương Kỵ liếc sang Đạm Đài Tẫn, thấy hắn bị siết chặt đến mức không thốt nên lời, trong lòng rùng mình. Tô Tô quả thật ra tay rất tàn nhẫn.

Dương Kỵ không dám chậm trễ, lập tức nói: “Mau mang yêu hồ ra đây!”

Chẳng bao lâu sau, một người khiêng đến một chiếc lồng huyền thiết. Bên trong, một con hồ ly lông vàng co ro, yếu ớt.

Tô Tô hỏi nó: “Hoang Uyên ở đâu?”

Tô Tô vốn không đặt nhiều hy vọng, vì hồ yêu này vốn có thù với cô. Nhưng chỉ có đại yêu mới biết đường đến Hoang Uyên. Những lần trước, mỗi khi gặp đại yêu, chưa kịp mở miệng nói đã lao vào chém giết, Cô không muốn lặp lại điều đó nữa.

Hồ yêu mang theo mùi tử khí nặng nề.

Nghe đến hai chữ “Hoang Uyên”, đôi tai nó khẽ động, chậm rãi ngẩng đầu lên. Trong số các yêu vật, hồ yêu luôn là loài thông minh nhất. Nó nhìn Tô Tô, rồi lại nhìn Đạm Đài Tẫn, đột nhiên cất giọng khàn khàn: “Ngươi đưa ta đi theo, ta sẽ dẫn ngươi đến Hoang Uyên.”

Tô Tô chần chừ. Cô rất muốn đến Hoang Uyên, nhưng hồ yêu này đã giết không biết bao nhiêu người, cô không thể đồng lõa với nó mà thả nó ra được.

Hồ yêu như nhìn thấu suy nghĩ của Tô Tô, cười khẽ: “Ta không trốn. Bây giờ, ta chỉ muốn chết. Ngươi có thể đưa ta đi, rồi giết ta.”

Trong tay Đạm Đài Tẫn, ngay cả muốn chết nó cũng không thể.

Tô Tô im lặng một lát, rồi gật đầu: “Được.”

Cô ép Đạm Đài Tẫn ra lệnh thả hồ yêu.

Dương Kỵ thậm chí không dám nhìn sắc mặt của điện hạ, vì nó quá đáng sợ. Nhưng Đạm Đài Tẫn đang bị Tô Tô khống chế. Cô bảo gì bọn họ phải làm nấy.

Hồ yêu toàn thân đẫm máu, lê bước đến bên cạnh Tô Tô.

Tô Tô hỏi nó: “Ngươi có cách nào che giấu yêu khí của mình không?”

Hồ yêu đáp: “Có.”

Tô Tô gật đầu: “Vậy bám vào ta.”

Hồ yêu túm lấy vạt váy cô. Nó bị Đạm Đài Tẫn ép uống thứ gì đó, đến mức ngay cả hóa hình cũng không thể làm được.

Tô Tô thả Đạm Đài Tẫn ra, đẩy hắn về phía Dương Kỵ.

Ngay khoảnh khắc đó, thiếu niên lập tức quay lại, siết chặt lấy tà váy của cô.

Tô Tô ngẩng lên, liền nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu đầy căm hận của hắn. Giọng hắn đã bị cô bóp nghẹn đến mức không thể thốt nên lời.

Tô Tô cong môi, nhẹ nhàng mấp máy: “Tạm biệt nhé!”

Tên biến thái kia, ai mà thèm chơi với ngươi chứ?

Linh phù khởi động, Tô Tô ôm hồ yêu, biến mất trong ánh sáng trắng.

Đạm Đài Tẫn cố chấp siết chặt tay áo cô, nhưng cuối cùng hắn chỉ giật xuống được một mảnh lụa mỏng.

Hắn bị đánh văng ra khỏi trận pháp, trơ mắt nhìn cô cười rạng rỡ, biến mất ngay trước mặt mình.

Sắc mặt hắn u ám đáng sợ, toàn bộ cung nữ xung quanh sợ hãi quỳ rạp xuống đất.

Dương Kỵ mặt cứng đờ, bước lên lấy lòng, cười gượng: “Hehe, điện hạ không sao là tốt rồi!”

“Cút!”

Hắn một cước đá bay Dương Kỵ.

Ngu xuẩn! Sao có thể để nàng ta chạy mất? Sao có thể để nàng ta rời đi như thế?

Hắn rút kiếm, vung lên chém thẳng về phía Dương Kỵ.

Dương Kỵ chưa từng thấy hắn phát điên đến mức này, vội vàng quỳ xuống kêu gào: “Điện hạ tha mạng! Điện hạ tha mạng!”

Một tên Dạ Ảnh Vệ áo đen bước ra, quỳ một gối hành lễ.

Đạm Đài Tẫn hít sâu vài hơi, bình ổn lại tâm trạng, rồi ném thanh kiếm đi.

Hắn nở nụ cười hiền hòa đầy áy náy, đưa tay đỡ Dương Kỵ dậy.

Dương Kỵ toàn thân run lẩy bẩy, nhìn nụ cười vô hại kia, lần đầu tiên trong đời nhận ra rằng…

Hắn đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng tộc Di Nguyệt có thể rút lui toàn vẹn.

Đạm Đài Tẫn nhìn về hướng Tô Tô biến mất, chạm vào vết siết đỏ hằn trên cổ.

Cả đời này, đừng để hắn gặp lại nàng nữa.

Bằng không…!

Xuân về hoa nở khắp Trung Nguyên, nhưng cực bắc vẫn ngập trong băng tuyết.

Một thiếu nữ áo tím quấn chặt áo choàng, ôm chặt con hồ ly trong lòng, nhìn xuống từ không trung.

Tuyết Hộc dang rộng đôi cánh, lượn xuống phía dưới. Nó vỗ nhẹ lông cánh, thả Tô Tô và hồ yêu xuống.

Tô Tô vỗ về đầu nó, khẽ nói: “Cảm ơn ngươi.”

Tuyết Hộc cọ cọ vào tay cô, thu nhỏ thân hình rồi bay vút lên trời.

Tô Tô dõi theo bóng nó xa dần. Cô cũng không ngờ, sau khi trốn thoát hôm đó, lại gặp được Tuyết Hộc.

Tô Tô có chút ấn tượng về nó. Nó là một trong những con ngốc bị thần khí và đào yêu hấp dẫn đến.

Trước đây, cô đã thả nó đi và cho nó uống nước phù chú. Lần này gặp lại, nó liền đưa cô đi suốt chặng đường.

Trong lòng vang lên giọng nói sắc bén của Phiên Nhiên: “Ngươi cũng có duyên với chúng sinh nhỉ?”

Tô Tô không để tâm, chỉ hỏi: “Lối vào Hoang Uyên ở đâu?”

“Không có lối vào, nhưng mười năm trước, phong ấn xuất hiện một khe hở.”

Những yêu ma bị phong ấn, chính là thông qua khe hở ấy mà thoát ra.

Phiên Nhiên nói: “Ta sẽ chỉ cho ngươi cách vào đó, sau đó, ngươi hãy giết ta đi.”

Tô Tô nhìn nàng ta đầy phức tạp: “Ngươi…”

Phiên Nhiên cười tự giễu: “Khương Nhiêu đã chết rồi, ta hút tinh khí con người thì có ích gì chứ? Khi Thanh Khâu còn tồn tại, bà bà đã từng nói, những kẻ bước lên con đường ma tu, hút tinh khí người khác, sớm muộn gì cũng chết dưới lôi kiếp.”

Tô Tô trầm mặc: “Ngươi biết là con đường không có lối về, nhưng vẫn chọn đi. Ngươi có hiểu, dù Khương Nhiêu có hóa thành Hạn Bạt, thì ngươi cũng không thể ở bên hắn được không?”

Phiên Nhiên không nói gì.

Tất nhiên nàng ta biết. Nhưng yêu một người, dù chỉ có thể bên nhau trong khoảnh khắc, dù chỉ là một ngày ngắn ngủi, nàng ta cũng cam tâm tình nguyện.

Tô Tô bỗng nhớ đến Diệp Trữ Phong: “Nhị ca ta vẫn đang đợi ngươi.”

Phiên Nhiên đáp lạnh nhạt: “Hắn giết Khương Nhiêu, ta hận hắn.”

Nàng ta cúi đầu, trên gương mặt hồ ly không thể nhìn ra cảm xúc.

Tô Tô không biết Phiên Nhiên có từng yêu nhị ca của cô không, cũng không biết khi Diệp Trữ Phong biết nàng ta đã chết, tâm trạng hắn sẽ thế nào.

Ánh mắt Phiên Nhiên dõi về dãy tuyết sơn xa xăm: “Tiểu nha đầu, ngươi biết cách dẫn nghiệp hỏa không?”

Tô Tô do dự một lát, rồi gật đầu.

Phiên Nhiên nói: “Sau khi ngươi vào Hoang Uyên, hãy ban cho ta một trận nghiệp hỏa. Nếu ngươi còn gặp lại Diệp Trữ Phong, hãy nói với hắn rằng, ta chưa từng yêu hắn, hắn cũng chưa từng yêu ta. Mọi thứ giữa chúng ta, chẳng qua là do hắn trúng phải mê thuật của ta mà thôi.”

Tô Tô sững người.

Phiên Nhiên đang nói dối.

Dù có là cửu vĩ hồ, cũng chỉ có thể mê hoặc tâm trí con người, chứ không thể tạo ra tình yêu thực sự.

Tình yêu và dục vọng vốn dĩ khác nhau. Pháp thuật không thể làm được tất cả.

Nhị ca yêu Phiên Nhiên, yêu đến mức ngốc nghếch, yêu đến mức bất chấp tất cả, một tình yêu chân thật đến đau lòng.

Tô Tô đã hiểu ra điều gì đó, cô vươn tay vuốt đầu Phiên Nhiên: “Được.”

Phiên Nhiên vừa cười vừa khóc: “Nghiệp hỏa sẽ đốt sạch mọi thứ, ta sẽ có thể thanh thản mà đi tìm Khương Nhiêu rồi. Lại đây, ta nói cho ngươi cách mở phong ấn…”

Làm theo lời Phiên Nhiên, một khe nứt đen dần mở ra dưới chân dãy băng sơn.

Tô Tô có chút cảm khái. Cuối cùng cô cũng tìm được đường đến Hoang Uyên rồi.

Trước khi bước vào, cô quay đầu nhìn lại hồ ly đang đứng trong tuyết.

Phiên Nhiên đang đi về hướng ngược lại với Tô Tô.

Nơi đó, có một đốm nghiệp hỏa nhỏ nhoi đang cháy. Nhưng chỉ cần một đốm là đủ. Đủ để nàng ta tan thành tro bụi, hồn phi phách tán.

Thân thể nàng ta bốc lên nghiệp hỏa, từng bước tiến về phía trước, không hề ngoảnh đầu lại.

Trên băng tuyết lạnh lẽo, từng giọt nước mắt của hồ ly, lặng lẽ rơi xuống.

Hết Chương 33: Trốn thoát.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page