Chương 1: Thiếu niên Ma Vương
21/04/2025
Chương 2: Phạt quỳ
21/04/2025
Chương 3: Chăm sóc
21/04/2025
Chương 4: Ghét sao?
21/04/2025
Chương 5: Quá khứ
21/04/2025
Chương 6: Gắp lửa bỏ tay người
21/04/2025
Chương 7: Kết Xuân Tàm
21/04/2025
Chương 8: Bí mật
21/04/2025
Chương 9: Thứ tỷ
21/04/2025
Chương 10: Rực rỡ
21/04/2025
Chương 11: Thoát hiểm
21/04/2025
Chương 12: Nghĩ thoáng một chút
21/04/2025
Chương 13: Lòng báo thù
21/04/2025
Chương 14: Tà Cốt
21/04/2025
Chương 15: Mộng Yểm
21/04/2025
Chương 16: Bạc tình
21/04/2025
Chương 17: Tan vỡ
21/04/2025
Chương 18: Phẫn nộ của hắn
21/04/2025
Chương 19: Kẹo đậu
21/04/2025
Chương 20: Chu Sa
21/04/2025
Chương 21: Người trong lòng
21/04/2025
Chương 22: Thổ lộ
22/04/2025
Chương 23: Tàn nhẫn
22/04/2025
Chương 24: Vô phương cứu chữa
22/04/2025
Chương 25: Sát ý
22/04/2025
Chương 26: Trùng Phùng
22/04/2025
Chương 27: Khó xử
22/04/2025
Chương 28: Bảo vệ
22/04/2025
Chương 29: Thần khí Khuynh Thế Hoa
22/04/2025
Chương 30: Tranh đoạt
22/04/2025
Chương 31: Trong lồng
23/04/2025
Chương 32: Thành Toàn
23/04/2025
Chương 33: Trốn thoát
23/04/2025
Chương 34: Tơ tình
23/04/2025
Chương 35: Giết Vua
23/04/2025
Chương 36: Trở về
24/04/2025
Chương 37: Hiến tế
24/04/2025
Chương 38: Đối Đầu
24/04/2025
Chương 39: Bát Nhã Phù Sinh
24/04/2025
Chương 40: Công chúa Trai tộc
24/04/2025
Chương 41: Hận ý
24/04/2025
Chương 42: Thần tâm
25/04/2025
Chương 43: Là tiên
25/04/2025
Chương 44: Sự thật
27/04/2025
“Nhị ca, huynh có biết mình đang làm gì không?” Tô Tô lo lắng nói.
Hiện tại hai nước Hạ và nước Chu đang giao chiến, vậy mà Diệp Trữ Phong, con trai của một đại tướng quân, lại quỳ xuống cầu xin kẻ địch, không chỉ đánh mất phong cốt của một kẻ sĩ, mà còn chẳng màng đến cả gia tộc nhà họ Diệp.
Diệp Trữ Phong không đứng dậy, nước mắt đã thấm ướt vạt áo hắn.
Hắn hiểu rõ hậu quả của hành động này hơn ai hết, cũng biết yêu hồ phía sau đã hại chết bao nhiêu người. Đã có lúc hắn nghĩ, thôi thì cắt đứt mối nghiệt duyên này đi.
Thế nhưng, khi tận mắt nhìn thấy từng chiếc đuôi của nàng ta bị chặt đứt, chứng kiến cảnh nàng ta sắp bị Đạm Đài Tẫn hành hạ đến chết, hắn không thể chịu đựng thêm nữa, lảo đảo chạy ra.
Diệp Trữ Phong áo quần tả tơi, vượt ngàn dặm tìm một hồ yêu. Hắn không dám nhìn muội muội nhỏ bé trong lồng sắt, bởi vì hắn hiểu rõ hơn ai hết, nhưng cũng tuyệt vọng hơn ai hết.
Sau lưng, tiếng kêu thảm thiết của yêu hồ khiến máu thấm đỏ áo của hắn. Từng yêu thương, từng trân trọng nàng ta, ngay cả khi nàng ta khóc hắn cũng cảm thấy vô cùng đau lòng. Nước mắt Diệp Trữ Phong lã chã rơi, một lần nữa lặng lẽ dập đầu: “Xin điện hạ tha mạng cho nàng.”
Đạm Đài Tẫn nói: “Nhị công tử Diệp gia là người thông minh, muốn cầu xin, thì phải có thứ để trao đổi. Nàng ta có sống được hay không, phụ thuộc vào những gì ngươi có thể đánh đổi.”
Diệp Trữ Phong nói: “Tại hạ không có gì quý giá, cả đời nguyện vì điện hạ vào sinh ra tử, vạn lần không tiếc.”
Hắn tránh đi ánh mắt kinh ngạc của Tô Tô, khẽ nhắm mắt lại: “Chỉ xin điện hạ một điều, xin đừng… bắt ta đối phó với Diệp gia.”
Đạm Đài Tẫn cười nhạt: “Đối phó Diệp gia còn chưa đến lượt ngươi.”
Hắn lấy ra một hộp ngọc, ra lệnh: “Đưa tay ra.”
Diệp Trữ Phong nhận lấy hộp ngọc, một con trùng xanh biếc từ trong hộp chui ra, lao thẳng vào cơ thể hắn.
Môi Diệp Trữ Phong trắng bệch, thân thể run rẩy, nhưng hắn cố nhịn, không kêu một tiếng nào.
Con trùng biến mất, Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ lời thề hôm nay, nếu phản bội, vạn trùng gặm tim.”
Diệp Trữ Phong ôm chặt yêu hồ đang đầy máu me trên mặt đất.
Yêu hồ tên là Phiên Nhiên, lúc này chỉ còn là một con hồ ly nhỏ màu vàng, ba cái đuôi phía sau đã bị chặt đứt, máu vẫn không ngừng chảy.
Đạm Đài Tẫn rút thanh kiếm của Dạ Ảnh Vệ.
Ánh sáng lạnh lẽo của thanh kiếm phản chiếu lên gương mặt hắn, khóe môi hắn nhếch lên: “Diệp Trữ Phong, ngươi đã từng thấy máu chưa?”
Tô Tô siết chặt môi, cô biết rõ Đạm Đài Tẫn hỏi như vậy không chỉ đơn giản là hỏi Diệp Trữ Phong đã từng thấy máu hay chưa, mà là hỏi huynh ấy đã từng giết người chưa.
Diệp Trữ Phong lắc đầu.
“Vậy à.” Đạm Đài Tẫn nói: “Vậy nhiệm vụ đầu tiên, chính là giết tên thi yêu này đi.”
Hắn ném thanh kiếm xuống dưới chân Diệp Trữ Phong. Huynh ấy ngước mắt lên, không thể tin nổi: “Điện hạ!”
Yêu hồ trong lòng hắn giãy giụa dữ dội, sắc mặt Diệp Trữ Phong tái nhợt.
Nếu hôm nay hắn giết chết thi yêu Khương Nghiêu trước mặt Phiên Nhiên, nàng ta sẽ hận hắn đến tận xương tủy.
Đạm Đài Tẫn không nói gì, chỉ mỉm cười lạnh lùng nhìn Diệp Trữ Phong. Ánh mắt hắn lạnh lẽo, chẳng ai có thể nghĩ rằng hắn đang đùa giỡn.
Diệp Trữ Phong cúi đầu, thân thể cứng ngắc, nhặt lấy thanh kiếm.
Phiên Nhiên vốn yên lặng bỗng thét lên chói tai, lao tới cắn mạnh vào cánh tay Diệp Trữ Phong.
Nhưng Diệp Trữ Phong không hề dao động, một kiếm hạ xuống, chém thẳng vào thi yêu Khương Nghiêu.
Mất đi Minh La Châu, Khương Nghiêu cũng chỉ là một thi thể bất động. Đầu của hắn lăn lông lốc trên mặt đất, thậm chí không chảy ra một giọt máu nào.
Đôi mắt yêu hồ tràn đầy hận thù, nàng ta cắn sâu vào cánh tay Diệp Trữ Phong, cắn đứt cả một mảng thịt lớn.
Diệp Trữ Phong ôm chặt nàng ta, đôi mắt trống rỗng như hoang vu.
Nước mắt trào lên trong mắt Tô Tô, cô không biết nên hận hay nên thương cảm cho Diệp Trữ Phong. Huynh ấy từ bỏ tất cả, cam tâm tình nguyện làm thức ăn cho yêu, nhưng đổi lại là sự căm hận của nàng ta.
Trong bốn công tử Diệp phủ, Diệp Trữ Phong vốn là người có cuộc sống khó khăn nhất.
Tô Tô từng mong rằng, nếu huynh ấy rời xa yêu hồ, có thể đỗ đạt bảng vàng, từ đó không còn chịu cảnh bị người trong phủ xem thường nữa. Nhưng khoảnh khắc huynh ấy quỳ xuống trước Đạm Đài Tẫn, số phận của huynh ấy đã định sẵn là vạn kiếp bất phục.
Đạm Đài Tẫn dường như chẳng hề quan tâm đến nỗi đau của bọn họ, hắn cầm Minh La Châu lên, thản nhiên nói: “Ta không giữ kẻ vô dụng bên cạnh. Hãy đến Thương Châu, chứng tỏ bản lĩnh của ngươi đi. Sẽ có người nói cho ngươi biết ta cần gì. Nếu ngươi làm tốt, con súc sinh này sẽ sống tốt. Nếu ngươi vô dụng, trước khi mùa xuân tới, ta vẫn còn thiếu một bộ áo lông hồ nữa.”
Dạ Ảnh Vệ lập tức mang yêu hồ đang hấp hối đi.
Máu trên người Diệp Trữ Phong hòa lẫn với máu của yêu hồ, huynh ấy cười thê lương, nhìn về phía yêu hồ.
Nhưng yêu hồ lại không nhìn huynh ấy, ánh mắt nàng ta chỉ dán chặt vào chiếc đầu của Khương Nghiêu, từng ngụm từng ngụm ói ra máu.
Diệp Trữ Phong thu hồi ánh mắt, nói: “Thuộc hạ tuân lệnh.”
Trước khi rời đi, huynh ấy cúi đầu thật sâu trước Đạm Đài Tẫn: “Tam muội còn nhỏ không hiểu chuyện, trước kia đã nhiều lần đắc tội chủ nhân, mong chủ nhân khoan dung, tha cho nàng một con đường sống.”
Đạm Đài Tẫn cười nhạt, giọng điệu không rõ ý vị: “Tự nhiên.”
Diệp Trữ Phong đi đến trước lồng sắt, nói với Tô Tô: “Tiểu muội, từ nay về sau trên đời này không còn một người tên là Diệp Trữ Phong nữa. Ta bất trung, bất hiếu, bất nghĩa.”
Hắn cởi miếng ngọc đeo bên hông, đặt vào lòng bàn tay của Tô Tô. Đây là ngọc bội tượng trưng cho thân phận nam nhi nhà họ Diệp, mỗi người con trong gia tộc đều có một miếng.
Tô Tô cắn chặt môi, ném mạnh miếng ngọc trả lại hắn, lòng tràn đầy đau đớn và mâu thuẫn: “Cút đi! Nhị ca của ta đã chết từ lâu rồi!”
Ngọc bội vỡ vụn trên mặt đất, đôi mắt của Diệp Trữ Phong đỏ hoe, nhưng hắn không quay đầu lại.
Tô Tô nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, lòng ngổn ngang. Một khi đã đi, sau này hắn e rằng sẽ trở thành kẻ đứng trong bóng tối đối đầu với Đại Hạ và gia tộc nhà họ Diệp. Với tài năng của hắn, tương lai chắc chắn sẽ là một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào gia tộc.
Đợi khi mọi người đi hết, Tô Tô ôm lấy ngực, ho khẽ.
Trong miệng cô toàn là mùi máu tanh. Trận chiến với Thất Vĩ Hồ và Khương Nhiêu đã khiến cô bị thương không nhẹ.
Lúc này, một tên vệ sĩ của Dạ Ảnh Vệ bóp chặt cổ con hồ yêu, cúi đầu thỉnh thị: “Điện hạ, xử lý yêu nghiệt này thế nào?”
Đạm Đài Tẫn liếc nhìn Tô Tô, thờ ơ đáp: “Tìm một nơi nhốt nó lại, đừng giết. Nếu Diệp Trữ Phong vô dụng, thì giết nó đi, lột da nấu canh.” Hồ yêu liền bị lôi đi.
Đạm Đài Tẫn đặt tay lên lồng sắt, ngồi xổm xuống, nhìn Tô Tô trong lồng.
Thiếu nữ cuộn người lại, căm hận trừng mắt nhìn hắn.
Hắn lạnh lùng đối diện với ánh mắt ấy.
Tô Tô nghiến răng nói: “Những ngày qua ngươi biến mất, chính là để liên lạc với thuộc hạ của ngươi à?”
Đạm Đài Tẫn đáp: “Đúng.”
“Ngươi đã sớm phát hiện ra Thất Vĩ Hồ?”
“Đúng.”
“Ngươi cũng biết Diệp Trữ Phong đi theo?”
“Không sai.”
Tô Tô lạnh lùng nói: “Vậy ngươi cố ý lừa ta cứu ngươi à?”
Đạm Đài Tẫn im lặng.
Không. Chỉ có điều này là ngoài dự liệu của hắn. Pháp trận truyền tống gắn vào khóa trường mệnh, điểm đến cuối cùng chỉ có Kinh Lan An biết, ngay cả Dạ Ảnh Vệ cũng phải mất vài ngày mới tìm được hắn.
Hắn không trả lời, chỉ vươn tay, chạm nhẹ lên vết máu nơi khóe môi Tô Tô.
Tô Tô sững sờ, vội vàng lùi lại: “Ngươi muốn làm gì?”
Nhưng phía sau cô cũng là lồng sắt, toàn thân bị giam cầm trong chiếc lồng sắt đen, không còn đường thoát.
Đúng lúc này, một vệ sĩ của Dạ Ảnh Vệ mang đến một chiếc chìa khóa:
“Điện hạ, đây là chìa khóa tìm thấy trên người thi yêu Khương Nhiêu, hẳn là có thể mở lồng này.”
Đạm Đài Tẫn nhận lấy. Chiếc chìa khóa cũng được đúc từ sắt đen, có thể thấy hồ yêu đã bỏ ra không ít tâm huyết để bảo vệ Khương Nhiêu .
Hắn thử đặt chìa vào ổ khóa. Tô Tô không chớp mắt nhìn chằm chằm vào nó.
“Cạch” một tiếng, lồng sắt mở ra.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, hắn bất ngờ xoay tay, vặn mạnh, khóa lại như cũ.
Đạm Đài Tẫn thậm chí còn vặn thêm vài vòng, như thể muốn nhốt cô chặt hơn nữa.
Hắn đứng dậy, ánh mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ khi nhìn vào thiếu nữ đang bất lực trong lồng.
Sau đó, hắn lạnh nhạt ra lệnh cho Dạ Ảnh Vệ: “Đưa đi.”
Tô Tô không biểu lộ cảm xúc, cô vốn đã không còn trông mong gì nữa, nên giờ cũng chẳng cần phải thất vọng nữa. Cô chỉ thầm nguyền rủa hắn trong lòng.
Cô âm thầm thử kích hoạt bùa trốn thoát của mình, nhưng không có tác dụng.
Cái lồng này đã được gia cố để nhốt đạo sĩ, cô hoàn toàn không thể chạy thoát.
Trừ khi là chính tay Đạm Đài Tẫn mở lồng.
***
Tô Tô bị đưa đến một tòa trạch viện.
Hiện tại, thân phận của Đạm Đài Tẫn không hề tốt đẹp gì. Huynh trưởng của hắn đã trở thành hoàng đế nước Chu, còn bản thân hắn lại là kẻ bị truy nã của Đại Hạ. Bất kể là Chu Quốc hay Đại Hạ, đều sẽ không bỏ qua cho hắn.
Tô Tô nghe thấy một đám người đang thảo luận chuyện gì đó ở phòng bên.
“Đạm Đài Minh Lãng… yêu vật… tập kích… thắng rồi, Tuyên vương… quận Cam Nhuy… xuất chinh… hoàng đế Đại Hạ…”
Tô Tô nghe không rõ lắm, nhưng dựa vào những mẩu thông tin vụn vặt, cô có thể suy đoán đại khái.
Có vẻ như yêu vật mà Đạm Đài Minh Lãng nuôi dưỡng đã tập kích biên giới nước Đại Hạ. Vì tấn công bất ngờ nên đã giành chiến thắng trong một trận chiến. Mà Tiêu Lẫm đích thân dẫn quân xuất chinh, đến quận Cam Nhuy nghênh chiến.
Nếu Tiêu Lẫm phải đích thân ra trận, chứng tỏ trận chiến này Diệp Khiếu không thể địch lại, buộc phải cầu viện triều đình.
Tô Tô cảm thấy trong lòng nặng nề.
Tiếng thảo luận dần nhỏ đi.
Cánh cửa bị đẩy ra, Đạm Đài Tẫn bước vào.
Hắn đã thay bộ y phục nông dân trước đó, giờ mặc một bộ trường bào màu đen thêu hoa văn mây, cả người toát lên khí chất cao quý.
Hắn ngồi xuống án thư.
Những nữ tỳ đứng hầu bên cạnh chậm rãi rót rượu ấm cho hắn. Tô Tô nhìn sang, phát hiện trang phục và kiểu tóc của những nữ tỳ này rất đặc biệt, có lẽ họ là nữ tử tộc Di Nguyệt.
Chẳng mấy chốc, hương rượu ấm lan tỏa khắp căn phòng.
Hiện tại vẫn chưa vào xuân, thời tiết vẫn còn lạnh buốt.
Đạm Đài Tẫn chống cằm, nhàn nhã uống rượu, hoàn toàn phớt lờ Tô Tô trong lồng sắt.
Tâm trạng hắn dường như rất thư thái. Tô Tô đoán rằng nơi này chính là địa bàn của tộc Di Nguyệt.
Bên cạnh hắn còn có một nam nhân dáng vẻ gian xảo, để hai chòm râu dê. Hắn ta nịnh nọt nói: “Điện hạ, có cần gọi ca vũ đến không?”
Người này tên là Dương Kỵ, là quan viên biên giới của tộc Di Nguyệt. Hắn dẻo miệng, rất giỏi giao thiệp, xu nịnh, đồng thời cũng là tay buôn bán lão luyện.
Nước Đại Chu chuộng xa hoa, thích âm nhạc và ca vũ. Trước đây, Dương Kỵ chưa từng tiếp xúc với Đạm Đài Tẫn, không hiểu rõ về thân phận của hắn. Nay biết hắn là chủ nhân mới, liền đối đãi với hắn như một vị hoàng tử tôn quý của Đại Chu, sớm đã chuẩn bị sẵn ca vũ để giúp vui.
Đạm Đài Tẫn nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu nhưng cũng không từ chối: “Truyền.”
Tô Tô thầm nghĩ, diễn cũng giống đấy. Không biết còn tưởng hắn thật sự lớn lên trong hoàng cung Chu Quốc.
Một lát sau, những nữ ca vũ yểu điệu lần lượt bước vào.
Rõ ràng đang là mùa đông, vậy mà họ ăn mặc vô cùng mỏng manh. Bộ váy trắng mỏng như cánh ve, tay áo dài thướt tha, vòng eo ẩn hiện, đẹp đến mê hồn.
Các vũ cơ cúi người hành lễ trước án thư của Đạm Đài Tẫn, nhạc công bắt đầu tấu nhạc, các nàng ta nhẹ nhàng nhảy múa.
Tô Tô ngồi co ro trong góc lồng sắt, nhìn một lát rồi thu lại ánh mắt.
Cô vẫn còn đang bị thương, lồng ngực đau nhói. Khung cảnh này hoàn toàn không phù hợp với tình trạng của cô lúc này.
Cô vô lực dựa vào song sắt, mắt dần khép lại, cảm thấy buồn ngủ.
Dương Kỵ hòa nhịp theo điệu nhạc, ánh mắt mê mẩn nhìn các vũ cơ.
Đạm Đài Tẫn chống cằm, ánh mắt rời khỏi đám vũ cơ.
Xuyên qua lớp váy mỏng của họ, hắn đang nhìn thiếu nữ trong lồng sắt.
Sau tấm lụa trắng, Tô Tô ôm đầu gối, khép mắt lại.
Dù đã đến mức này, trên mặt cô vẫn không hề có vẻ khuất nhục, không cầu xin, không sợ hãi, thậm chí vẫn không để hắn vào mắt.
Đạm Đài Tẫn uống cạn chén rượu, cảm thấy có chút bực bội.
Dương Kỵ không nhận ra sự khác lạ của hắn, thỉnh thoảng còn hào hứng kể cho hắn nghe về vài phong tục của tộc Di Nguyệt.
Đạm Đài Tẫn nghe khá chăm chú, bởi vì những điều này có thể hữu dụng trong tương lai.
Ngày hôm sau, Tô Tô phát sốt.
Người đầu tiên phát hiện ra là một tỳ nữ tộc Di Nguyệt. Như thường lệ, nàng ta mang thức ăn đến cho thiếu nữ trong lồng sắt, nhưng vừa nhìn đã nhận ra tình trạng của Tô Tô không ổn.
Tỳ nữ vội vàng báo tin cho Đạm Đài Tẫn.
Lúc đó, Đạm Đài Tẫn và Dương Kỵ đang dùng bữa trong sân.
Dương Kỵ nghe xong thì cười cười nói:
“Điện hạ, tiểu nhân vẫn chưa hỏi, cô nương đó là con gái nhà ai vậy?”
Hắn nghĩ mãi cũng không đoán được thân phận của Tô Tô.
Bị nhốt trong lồng sắt, bẩn thỉu, hốc hác, trông như thể điện hạ vô cùng chán ghét nàng ta.
Hắn cho nàng ta ăn, nhưng lại không cho chữa thương.
Nói là ghét đi, nhưng nào có ai ghét một người mà lại nhốt bên mình chứ? Lẽ nào phải nhìn nàng ta chịu khổ hằng ngày, trong lòng hắn mới cảm thấy thoải mái chăng?
Đạm Đài Tẫn không để ý đến Dương Kỵ, chỉ nhàn nhạt hỏi tỳ nữ: “Phát bệnh rồi à?”
Tỳ nữ đáp: “Vâng.”
Dương Kỵ nói: “Điện hạ, có cần mời vu y đến xem không?”
Đạm Đài Tẫn lạnh nhạt đáp: “Không cần, nàng ta không phải khách quý gì.”
Dương Kỵ nhanh trí đoán ngay: “Chẳng lẽ vị cô nương này từng làm chuyện gì khiến điện hạ phật ý, mạo phạm đến ngài chăng?”
Đạm Đài Tẫn đáp: “Cũng gần như vậy.”
Hôm nay trong viện vẫn như thường lệ, có ca múa giúp vui.
Khí hậu biên giới đã ấm dần, trong sân thậm chí còn có vài bông hoa nở rộ.
Đạm Đài Tẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ uống rượu, ánh mắt dừng trên những vũ cơ, đột nhiên lên tiếng:
“Đi hỏi nàng ta, có bằng lòng đến đây nhảy múa giúp vui không. Nếu múa giỏi, ta sẽ chữa bệnh cho nàng ta.”
Hắn không nói rõ “nàng ta” là ai, nhưng ai cũng hiểu được.
Dương Kỵ thầm đoán, đây lại là ý gì nữa đây?
Đường đường là một kẻ giảo hoạt, vậy mà trong lúc này hắn cũng không thể nắm bắt suy nghĩ của điện hạ.
Chẳng bao lâu sau, tỳ nữ quay lại bẩm báo:
“Vị cô nương đó đồng ý rồi, chỉ là…”
“Chỉ là gì?”
“Nàng ấy muốn thay một bộ y phục khác.”
Đạm Đài Tẫn khẽ cong khóe môi, ném chìa khóa cho tỳ nữ, nói:
“Tìm người canh chừng nàng ta, không được để nàng ta chạy. Nếu nàng ta mà chạy thoát, thì ta sẽ mang các ngươi ra ‘đốt thiên đăng’.”
Ba chữ “đốt thiên đăng”, hắn nói bằng giọng điệu vô cùng dịu dàng, nhưng tỳ nữ lại rùng mình một cái, vội vàng lĩnh mệnh rời đi.
Tô Tô tắm rửa, thay y phục sạch sẽ.
Gương mặt cô đỏ bừng vì sốt, nhìn mình trong gương, trông chẳng khác nào một người bệnh nặng.
Cô xoa xoa mặt, cố làm mình tỉnh táo một chút.
Đầu óc mơ hồ, bởi vì bản thể của cô vốn không bị bệnh, mà thân thể Diệp Tịch Vụ cũng khỏe mạnh. Đây là lần hiếm hoi cô phát bệnh.
Nữ tử quý tộc Đại Hạ phải học thơ từ ca phú, cầm kỳ thi họa, nhạc lý vũ đạo.
Diệp Tịch Vụ có biết nhảy múa, nhưng Tô Tô thì không. Ký ức ít ỏi đó căn bản chẳng giúp ích được gì.
Cô mặc trang phục vũ cơ của tộc Di Nguyệt, trong lòng mơ hồ đoán được suy nghĩ của Đạm Đài Tẫn.
Hắn đang trả lại sự nhục nhã mà nguyên chủ và cô từng gây ra cho hắn.
Vũ cơ có thân phận thấp hèn, hắn muốn cô nhảy múa, muốn nhìn thấy cô cúi đầu, giống như Diệp Trữ Phong, thần phục trước mặt hắn.
Hắn muốn thấy cô lấy lòng hắn.
Trước kia, thân phận của Đạm Đài Tẫn cực kỳ thấp kém, dù là trong lãnh cung hay tại Diệp phủ, không ai cho hắn sắc mặt tốt.
Giờ đây khi đã xoay chuyển tình thế, hắn dùng cách này để giải tỏa sự uất ức trong lòng.
Nếu phải giải thích tâm lý này, Tô Tô cảm thấy, chắc chắn là tâm lý hắn đã vặn vẹo đến mức biến thái rồi.
Dù sao đi nữa, bản chất của Đạm Đài Tẫn cũng là một kẻ độc đoán, bạo ngược, đa nghi và thận trọng.
Lấy nỗi đau của kẻ khác làm niềm vui, nếu người khác không đau khổ, hắn sẽ tạo ra đau khổ cho người khác.
Tô Tô thắt chặt đai lưng, nhét tấm phù truyền tống vào trong ngực, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sẽ không ai kiểm tra chỗ này.
Cô mỉm cười, đôi mắt cong cong.
Trước khi rời đi, cô sẽ hoàn thành tâm nguyện cho thiếu niên đáng hận mà cũng đáng thương kia một lần.
Tùy tiện múa một bài, đợi đến khi hắn vui vẻ nhất, cô sẽ để hắn trơ mắt nhìn mình tẩu thoát.
Không biết lúc đó, hắn có tức đến mức thổ huyết hay không nữa? Hahaha!!!
You cannot copy content of this page
Bình luận