Danh sách chương

Chương 1: Thiếu niên Ma Vương

21/04/2025

Chương 2: Phạt quỳ

21/04/2025

Chương 3: Chăm sóc

21/04/2025

Chương 4: Ghét sao?

21/04/2025

Chương 5: Quá khứ

21/04/2025

Chương 6: Gắp lửa bỏ tay người

21/04/2025

Chương 7: Kết Xuân Tàm

21/04/2025

Chương 8: Bí mật

21/04/2025

Chương 9: Thứ tỷ

21/04/2025

Chương 10: Rực rỡ

21/04/2025

Chương 11: Thoát hiểm

21/04/2025

Chương 12: Nghĩ thoáng một chút

21/04/2025

Chương 13: Lòng báo thù

21/04/2025

Chương 14: Tà Cốt

21/04/2025

Chương 15: Mộng Yểm

21/04/2025

Chương 16: Bạc tình

21/04/2025

Chương 17: Tan vỡ

21/04/2025

Chương 18: Phẫn nộ của hắn

21/04/2025

Chương 19: Kẹo đậu

21/04/2025

Chương 20: Chu Sa

21/04/2025

Chương 21: Người trong lòng

21/04/2025

Chương 22: Thổ lộ

22/04/2025

Chương 23: Tàn nhẫn

22/04/2025

Chương 24: Vô phương cứu chữa

22/04/2025

Chương 25: Sát ý

22/04/2025

Chương 26: Trùng Phùng

22/04/2025

Chương 27: Khó xử

22/04/2025

Chương 28: Bảo vệ

22/04/2025

Chương 29: Thần khí Khuynh Thế Hoa

22/04/2025

Chương 30: Tranh đoạt

22/04/2025

Chương 31: Trong lồng

23/04/2025

Chương 32: Thành Toàn

23/04/2025

Chương 33: Trốn thoát

23/04/2025

Chương 34: Tơ tình

23/04/2025

Chương 35: Giết Vua

23/04/2025

Chương 36: Trở về

24/04/2025

Chương 37: Hiến tế

24/04/2025

Chương 38: Đối Đầu

24/04/2025

Chương 39: Bát Nhã Phù Sinh

24/04/2025

Chương 40: Công chúa Trai tộc

24/04/2025

Chương 41: Hận ý

24/04/2025

Chương 42: Thần tâm

25/04/2025

Chương 43: Là tiên

25/04/2025

Chương 44: Sự thật

27/04/2025

Trường Nguyệt Tẫn Minh

Chương 31: Trong lồng

Chương trước

Chương sau

Lời của Tiểu Linh khiến Tô Tô cảnh giác hơn một chút.

Nhưng mấy ngày sau đó, Tô Tô rất ít khi nhìn thấy Trần Nhạn Nhạn. Thỉnh thoảng gặp, nàng ta cũng chỉ mang theo một cái giỏ, lên núi đào thảo dược, mọi thứ trông có vẻ rất bình thường.

Dân làng vẫn còn sợ hãi chuyện cây đào yêu, mong Tô Tô ở lại thêm vài ngày nữa. Tô Tô đồng ý, dự định đợi hai hôm nữa rồi mới rời đi.

Ban ngày, cô sẽ đến trấn trên để tuần tra xem có còn tiểu yêu nào sót lại hay không.

Quả nhiên, cô bắt được vài con yêu vật còn chưa khai mở linh trí. Chúng ngây ngô, bị yêu khí của cây đào yêu hấp dẫn mà đến.

Tô Tô lần lượt kiểm tra từng con, phát hiện trên người chúng không có nghiệp chướng, chưa từng hại người. Vì vậy, cô dùng phù chú hóa thành nước, đút cho chúng uống.

Đám tiểu yêu ừng ực uống nước phù, trên người tỏa ra một làn khí đục. Tô Tô xách chúng lên, đưa vào trong rừng, dặn dò: “Hãy tu luyện cho tốt, không được hại người. Vạn vật đều bình đẳng, một ngày nào đó rồi các ngươi cũng có thể trở thành thần…”

Mấy con tiểu yêu ngơ ngác gật đầu, rồi chạy đi xa.

Câu Ngọc không yên tâm về đóa Khuynh Thế Hoa trong cơ thể Tô Tô, thỉnh thoảng nó lại tỉnh lại quan sát tình hình. Nhìn thấy Tô Tô thả tiểu yêu đi, nó nói: “Nếu Thanh Trì Chân Nhân mà nhìn thấy, chắc chắn sẽ lại mắng ngươi cho coi.”

Năm trăm năm sau, những người trong giới tu tiên đều căm ghét yêu ma đến cực điểm.
Thanh Trì Chân Nhân là chấp pháp trưởng lão của Hành Dương Tông, nổi tiếng nghiêm khắc và công bằng, luôn giữ khuôn phép cứng nhắc. Hắn cho rằng tất cả yêu ma đều đáng chết.

Tô Tô tựa vào gốc cây nghỉ ngơi, khẽ nói: “Ta cũng mong Thanh Trì sư bá mắng ta. Bây giờ nhớ lại, mọi thứ dường như đã rất xa rồi.”

Câu Ngọc im lặng.

Thanh Trì tích cực trong việc diệt yêu nhất, bởi vì đại đệ tử của hắn đã chôn thây trong ‘Vạn Tiên Trủng’. Hắn giết yêu để báo thù. Nhưng sau đó, chính hắn lại bị tả hộ pháp của Ma Vương giết chết.

Điều bi ai là, Thanh Trì ở trong tay tả hộ pháp, chống đỡ chưa đến mười chiêu đã bỏ mạng. Cái chết của hắn trở thành trò cười trong giới yêu ma. Cũng gián tiếp phản ánh rằng, năm trăm năm sau, dưới sự lãnh đạo của Đạm Đài Tẫn, yêu ma hoành hành đến mức nào.

Một vị trưởng lão chính đạo, sau khi hồn đăng tắt, ngay cả một tia hồn phách cũng không còn sót lại.

Câu Ngọc vô tình nhắc đến chuyện đau lòng, lập tức giả vờ ngủ: “Ta đi ngủ đây.”

Sau chuyện này, Tô Tô không kìm được nhớ lại lúc nhỏ, khi bị bắt vào ma cung, cô từng nhìn thấy tả hộ pháp của Đạm Đài Tẫn. Đó là một nam nhân đeo mặt nạ, trên tay cầm một cây sáo làm từ xương trắng.

Nhưng hữu hộ pháp thì không có mặt. Cô chưa từng gặp hữu hộ pháp, chỉ nghe nói đó là một nữ nhân diễm lệ mặc hồng y, tu vi thâm sâu, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng lại trung thành tuyệt đối với Đạm Đài Tẫn.

Tô Tô thầm thấy may mắn vì bọn họ hiện tại không ở bên cạnh Đạm Đài Tẫn. Nếu không, nhiệm vụ lần này của cô e là khó hoàn thành được.

Trên trấn chỉ còn lại vài con tiểu yêu, hơn nữa chúng cũng không phải là yêu quái lớn bị trấn áp tại Hoang Uyên. Tô Tô không thể hỏi được tin tức nào liên quan đến Hoang Uyên từ bọn chúng.

Cô có chút thất vọng, chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm, xem có yêu ma nào có thể dẫn đường đến Hoang Uyên hay không.

Trời dần tối, Tô Tô quay đầu nhìn lại trấn nhỏ cảm thấy yêu khí đã dần tản đi, sau đó quay về thôn.

***

Tiểu Linh đang ngồi trong sân rửa rau, ngẩng đầu lên thì thấy Trần Nhạn Nhạn đang mang giỏ quay về. Nàng ta chăm chú nhìn vào đôi giày vải của Trần Nhạn Nhạn, trên đó có dính không ít bùn đất.

Lúc Trần Nhạn Nhạn đi ngang qua sân nhà Tiểu Linh, nàng ta nhìn vào trong sân, vừa vặn chạm phải ánh mắt dò xét của Tiểu Linh. Trần Nhạn Nhạn lập tức quay đầu đi chỗ khác một cách không tự nhiên, rồi nhanh chóng rời khỏi.

Trước đây, mỗi khi gặp nàng ta, Tiểu Linh đều vui vẻ gọi một tiếng “Nhạn Nhạn tỷ”.
Nhưng dạo gần đây, Tiểu Linh lại cảm thấy nghẹn ứ trong lòng, không thể gọi nổi.

Tiểu Linh nhìn dáng vẻ Trần Nhạn Nhạn khi đi đường, nàng ta không biết từ bao giờ đã gầy đi không ít. Không lâu trước đây, nàng ta vẫn là một cô gái ngây ngô trong thôn. Nhưng bây giờ, Trần Nhạn Nhạn đi lại lại mang theo chút phong thái uyển chuyển. Thắt lưng khẽ uốn, từng bước nhẹ nhàng.

Tiểu Linh chăm chú nhìn vào khuôn mặt của nàng ta, không biết có phải mình bị hoa mắt hay không. Nàng cảm thấy làn da của Trần Nhạn Nhạn cũng trở nên mịn màng hơn rất nhiều.
Những dấu vết phong sương vì dãi dầu mưa nắng, dường như trong chớp mắt đã phai nhạt đi.

Trần Nhạn Nhạn… không còn giống như trước nữa. Tiểu Linh thầm nghĩ.

Cô bé ngồi trước cửa nhà, chờ Tô Tô trở về. Nàng ta biết ban ngày Diệp tỷ tỷ phải lên trấn tìm yêu quái, đến chạng vạng mới quay lại.

Thấy bóng dáng Tô Tô, Tiểu Linh vẫy tay thật mạnh: “Diệp tỷ tỷ!”

Tô Tô mỉm cười: “Ta về rồi đây.”

Tiểu Linh cũng cười theo.

“Đạm Đài Tẫn đâu?”

Tiểu Linh lắc đầu: “Hắn ra ngoài từ sáng sớm, giờ vẫn chưa trở về.”

Tô Tô tìm quanh nhưng không thấy người, cũng chẳng còn cách nào khác.

Yêu vật trong trấn đã bị quét sạch, cô dự định ngày mai sẽ chào từ biệt trưởng thôn. Nghe tin Tô Tô sắp rời đi, Tiểu Linh quyến luyến không nỡ.

Đạm Đài Tẫn cả đêm không quay về. Đến khi trời tờ mờ sáng, cửa phòng bị đẩy ra, có tiếng bước chân khẽ vang lên.

Tô Tô gối đầu lên thanh kiếm đào mộc, ngón tay khẽ động, nhưng mắt vẫn nhắm nghiền.
Người vừa đến dường như đang nhìn cô, một lúc sau thì vươn tay về phía cô.

Tô Tô đột ngột nắm chặt lấy bàn tay kia, mở mắt nhìn, nghiêng đầu hỏi: “Ngươi đang muốn làm gì?”

Người đến là Trần Nhạn Nhạn.

Bị Tô Tô giữ tay, nàng ta không hề hoảng loạn, mà điềm nhiên nói: “Ta thấy chăn của Diệp cô nương không đắp kín, định giúp cô nương đắp lại.”

Tô Tô nhớ lời của Tiểu Linh, trong lòng sinh cảnh giác với Trần Nhạn Nhạn: “Sao ngươi lại đến nhà Tiểu Linh?”

Trần Nhạn Nhạn đáp: “Tiểu Linh nói cô nương sắp rời đi, trưởng thôn bảo ta đến mời cô dùng bữa, bà con trong thôn đều muốn cảm ơn cô.”

Lời lẽ chặt chẽ, sắc mặt lại lộ ra chút đau đớn: “Diệp cô nương, cô bóp đau ta rồi.”

Tô Tô buông tay: “Ta biết rồi, ta sẽ đến gặp trưởng thôn.”

Sau khi Trần Nhạn Nhạn rời đi, Tô Tô chỉnh trang lại y phục.

Cô bước ra sân, nàng ta vẫn còn đứng đó.

Trần Nhạn Nhạn nói: “Ta đi cùng cô đến nhà trưởng thôn.”

Tô Tô gật đầu, ôm thanh kiếm gỗ nhỏ, lặng lẽ quan sát bóng lưng nàng ta khi đi phía trước. Cô cũng nhận ra Trần Nhạn Nhạn thay đổi rất nhiều. Nhưng thay đổi ở đâu thì cô lại không nói rõ được.

Nghĩ kỹ lại, có lẽ là khí chất. Người vẫn là người, nhưng dường như lại hoàn toàn khác. Trần Nhạn Nhạn trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều.

Hai người một trước một sau đi đến ngã ba trong thôn, bất chợt từ bụi cỏ lao ra một con rắn độc, phóng thẳng về phía Tô Tô.

Tô Tô phản ứng nhanh chóng, thanh kiếm gỗ đâm thẳng vào thân rắn.

Trần Nhạn Nhạn thét lên một tiếng, nhào vào người Tô Tô. Tô Tô kinh ngạc phát hiện, trong thoáng chốc, cô không thể cử động được.

Một cơn đau nhói xẹt qua má, giống như bị cành cây sắc nhọn cứa trúng.

Tô Tô đưa tay che mặt, đẩy Trần Nhạn Nhạn ra.

Trần Nhạn Nhạn mỉm cười nhìn cô, nụ cười có chút kỳ quái.

Tô Tô muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên không thể mở miệng. Ánh mắt cô dần mất đi tiêu cự, trở nên ngây dại.

Trần Nhạn Nhạn khẽ nói: “Đi theo ta.”

Tô Tô lặng lẽ bước theo nàng ta.

Nhưng lần này, hai người không đi đến nhà trưởng thôn, mà Trần Nhạn Nhạn đưa cô lên núi.

Đi qua con đường nhỏ ngoằn ngoèo, Trần Nhạn Nhạn dừng lại trước một vách đá.

Nàng ta đưa tay chạm vào vách đá, điều kỳ lạ xảy ra, cả người nàng ta trong nháy mắt xuyên qua vách đá, biến mất không thấy tăm hơi.

Tô Tô cũng cúi đầu, chầm chậm bước qua vách đá.

Bên trong là một đường hầm chật hẹp, dù bên ngoài là buổi sáng nhưng nơi này tối đen như mực.

Trần Nhạn Nhạn không cần đuốc, tự nhiên đi tiếp.

Cuối cùng, khi một cánh cửa đá nguy nga xuất hiện trước mặt, Tô Tô lập tức hiểu ra đây là nơi nào.

Thì ra là một hầm mộ ngầm.

Trên cửa đá khắc đầy hoa văn phức tạp.

Trần Nhạn Nhạn nhỏ máu lên những hoa văn đó, rồi mang theo Tô Tô bước vào.

Tim Tô Tô đập mạnh, nhưng khuôn mặt vẫn mang vẻ ngây dại vì bị khống chế.

Cô đoán, nơi này chắc chắn có đại yêu mà cô đang tìm kiếm.

Nếu không phải vì không thể làm động tác dư thừa, Tô Tô đã muốn chạm vào túi tiền của mình để trấn an bản thân.

Bên trong mộ thất có một cỗ quan tài gỗ đỏ, chỉ là quan tài trống rỗng, bên trong chẳng có gì cả.

Phía sau rèm châu ngọc, có một bệ đá, sau bệ đá là một bóng người mơ hồ, không nhìn rõ.

“Ta đã mang nàng ta đến rồi.” Trần Nhạn Nhạn vui vẻ nói với người phía sau rèm, “Ngươi đã hứa với ta, có giữ lời không?”

“Tất nhiên rồi.” Người sau rèm bật cười, giọng nói ngọt ngào mê hoặc: “Ta sẽ khiến ngươi trở nên đẹp hơn nàng ta, chẳng lẽ ngươi chưa nhận ra sao? Gần đây eo ngươi thon hơn, khuôn mặt cũng xinh đẹp hơn nhiều đấy.”

Trần Nhạn Nhạn gật đầu, do dự một lát rồi hỏi: “Nhưng… hắn thật sự sẽ thích ta chứ?”

Nữ tử khẽ che môi, cười khanh khách: “Chuyện này có gì khó đâu? Đợi nàng ta chết rồi, ta sẽ đổi khuôn mặt của nàng ta cho ngươi, đến lúc đó ngươi có thể ở bên cạnh người trong lòng mình rồi.”

Trần Nhạn Nhạn lưỡng lự: “Nhưng… nàng ta đã cứu cả thôn chúng ta.”

Nữ tử như nghe thấy chuyện nực cười, bật cười thành tiếng: “Không phải chính ngươi triệu hồi ta đến sao? Ngươi ghen tị với nàng ta, nàng ta đẹp hơn ngươi, nàng ta có năng lực bảo vệ bản thân. Người thợ săn ngươi từng thích không để ý đến ngươi, mà lại thích cô gái tên Tiểu Du kia. Khi Tiểu Du bị ép gả cho Vương công tử, ngươi vui sướng biết bao, chỉ là không dám để ai biết, còn cố nén vui mừng mà rơi hai giọt nước mắt cho nàng ta.”

“Nhưng ngươi không ngờ, cô dâu tiếp theo của Vương công tử lại là ngươi. Ngươi sợ hãi đến cực điểm. May mắn thay, ngươi được cứu. Người cứu ngươi như một tiên nhân giáng trần, nhưng hắn cũng chẳng để mắt đến ngươi.”

“Hắn mạnh hơn người thợ săn kia rất nhiều. Cả đời này, ngươi chưa từng thấy ai như hắn. Trong lòng ngươi hận không thể lột da róc xương Diệp cô nương, nghiền nát nàng dưới chân để thế chỗ nàng ta.”

Nữ tử cười rộ lên: “Ngươi thực sự không muốn dung mạo của nàng ta sao? Nếu vậy, ngươi cứ theo nàng ta về đi.”

Trần Nhạn Nhạn bị nàng ta nói trúng tim đen, sắc mặt tối sầm, lần này không do dự nữa: “Xin ngươi giúp ta.”

Nữ tử đã sớm đoán trước: “Lại đây.”

Trần Nhạn Nhạn bước vào trong rèm châu.

Nữ tử nói: “Thả lỏng cơ thể, ta làm gì ngươi cũng đừng kháng cự. Ta đang giúp ngươi đấy.”

Trần Nhạn Nhạn nhìn nữ tử, trên mặt hiện lên nụ cười si mê.

Nữ tử đưa tay lên, phủ lên khuôn mặt của Trần Nhạn Nhạn.

Chẳng bao lâu sau, Trần Nhạn Nhạn ngã xuống.

Nữ tử nhìn thi thể khô quắt dưới đất, bật cười giòn tan: “Phàm nhân, thật ngu xuẩn. Ta nói gì, ngươi liền tin cái đó, đúng là vừa xấu xí vừa đáng thương mà.”

Nàng ta vung tay, rèm châu tự động mở ra hai bên.

Cuối cùng, Tô Tô cũng nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Trên bệ đá, một nam nhân có làn da xanh xám ngồi bất động, trong lòng hắn ôm một nữ tử áo vàng xinh đẹp.

Tô Tô vừa nghe giọng nói, đã nhận ra ngay nàng ta.

Quả nhiên oan gia ngõ hẹp, đó chính là con hồ yêu bảy đuôi – Phiên Nương.

Phiên Nương sắc mặt hồng nhuận, từ trong lòng nam nhân bước ra, đi đến trước mặt Tô Tô: “Ta đã chờ ngày này rất lâu rồi. Không uổng công ta để lại một giọt tâm huyết trong cơ thể ngươi.”

“Ta từng nghĩ kẻ dung hợp được đóa Khuynh Thế Hoa sẽ là người kỳ lạ kia, không ngờ lại là ngươi.” Phiên Nương lẩm bẩm: “Đóa Khuynh Thế Hoa cuối cùng trên đời… có màu gì?”

Tô Tô không kiềm chế được mà trả lời: “Màu tím.”

Phiên Nương thoáng thất vọng: “Lại không phải màu xanh, nhưng cũng không sao. Chỉ cần là thần khí, đều có thể giúp hắn tỉnh lại. Hắn đã ngủ quá lâu, ta không chờ thêm được nữa rồi.”

Tô Tô lén nhìn nam nhân trên bệ đá.

Hắn khoác trên mình một bộ giáp sắt, mơ hồ có dấu hiệu hóa thành cương thi.

Tô Tô đột nhiên hiểu ra điều mà Phiên Nương muốn làm. Thế gian có long mạch, linh mạch, thì tương ứng cũng có yêu mạch.

Người yêu của Phiên Nương đã chết, nàng ta đặt hắn vào yêu mạch, hy vọng có thể mượn xác khí để giúp hắn sống lại.

Tuy nhiên, cương thi có các cấp bậc: bạch cương, lục cương, mao cương, phi cương, du thi, phục thi và bất hóa cốt. Chỉ khi trở thành bất hóa cốt, cương thi mới có ý thức, không khác gì con người, thậm chí có thể sánh ngang với những yêu ma hùng mạnh.

Phiên Nương mang thân hồ yêu, đi khắp nơi hấp thụ tinh khí con người, truyền lại cho nam nhân kia.

Nếu thực sự kết hợp với linh lực của Khuynh Thế Hoa, không chỉ hắn có thể tỉnh lại, mà thậm chí có thể trở thành Hạn Bạt.

Hạn Bạt xuất thế, nhân gian tất sẽ gặp đại nạn.

Hồ yêu bước tới, định làm với Tô Tô giống như đã làm với Trần Nhạn Nhạn – hút cạn tinh khí của cô.

Hồ yêu giơ tay lên, còn chưa kịp thi triển pháp lực, phía sau nàng ta đã xuất hiện mười hai thanh tiểu kiếm đào mộc, đâm thẳng vào cơ thể nàng ta.

Nàng ta phản ứng không kịp, lăn một vòng trên đất, bị bốn thanh kiếm thiêu đốt đến bỏng rát.

Hồ yêu quỳ rạp xuống, tức giận ngẩng đầu: “Ngươi không trúng chiêu.”

Tô Tô lấy ra lá bùa màu vàng trong tay áo, vẻ mặt ngây ngốc khi nãy đã biến mất, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ: “Chẳng lẽ trên mặt ta có viết chữ ‘ngốc’ hay sao?”

Hồ yêu nghiến răng: “Ta giết Trần Nhạn Nhạn, ngươi lại không cứu ả ta à?”

Tô Tô khó hiểu đáp: “Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?”

Tu đạo là tu tâm, tu là để lòng không thẹn với trời đất, chứ không phải tu sự ngu xuẩn. Trần Nhạn Nhạn muốn cô chết, thì sao cô phải ra tay cứu giúp nàng ta chứ? Cô đẹp chứ có bị ngu đâu.

Con người vốn dĩ theo đuổi sức mạnh là để có thể sống theo ý mình, hưởng thụ tự do, nếu không, ngày ngày khổ tu chẳng màng xuân hạ thu đông, chẳng lẽ là để bản thân phải chịu khổ ư?

Hồ yêu tức đến mức suýt phun ra máu, lao người tới, móng vuốt sắc nhọn vung lên, muốn lấy mạng Tô Tô.

Trước đây Tô Tô rất sợ nàng ta, nhưng bây giờ trong cơ thể đã có thần khí, dù nó không hẳn là thần khí tốt, nhưng ít nhất cũng giúp cô không ít.

Tô Tô thầm nghĩ, lần này đã chuẩn bị phù truyền tống rồi, nếu đánh không lại thì cùng lắm là bỏ chạy thôi. Hahaha!

Nhân lúc sơ hở, Tô Tô bất ngờ ra tay, khiến hồ yêu bị thương nguyên khí. Nàng ta hận cô đến nghiến răng nghiến lợi, liều mạng muốn giết chết cô mới cam lòng.

Dựa vào kiếm đào mộc và thần huyết, Tô Tô miễn cưỡng giao chiến ngang ngửa với hồ yêu.

Hồ yêu bị Tô Tô đánh lùi lại, đột nhiên nở một nụ cười yêu mị.

Trên bệ đá, nam nhân vẫn nằm bất động, bỗng nhiên mở đôi mắt bạc ra. Hắn chậm rãi cầm lấy thanh kiếm bên cạnh, nặng nề chém về phía Tô Tô.

Tô Tô vừa nhìn thấy đôi mắt bạc của hắn, liền biết không ổn rồi. Không biết hồ yêu đã truyền bao nhiêu tinh khí cho nam nhân này, mà hắn ta lại có tu vi cao đến vậy, thậm chí còn nhỉnh hơn cả hồ yêu một bậc.

Cương thi vung kiếm một nhát, mặt đất lập tức nứt ra một vết rạn sâu hoắm.

Đây chẳng phải là sắp hóa thành Hạn Bạt hay sao? Mẹ kiếp! Vận cô sao lại đen thế không biết!

Tô Tô né tránh vô cùng chật vật. Cương thi nghìn năm đã sớm trở nên đao thương bất nhập, thanh kiếm mang thần huyết của Tô Tô chém lên thân hắn, cũng chỉ có thể tạo ra một làn khói nhẹ.

Hồ yêu tức giận quát: “Khương Nhiêu, giết ả đi!”

Ánh bạc lóe lên trong đôi mắt cương thi, Tô Tô lập tức lùi lại, nhưng từ trên trời đột nhiên rơi xuống một cái lồng huyền thiết, nhốt cô chặt cứng bên trong.

Hồ yêu cười lớn: “Ngươi nghĩ ta không có chuẩn bị sao? Đây là thứ ta chuẩn bị riêng cho bọn đạo sĩ thúi các ngươi, giờ để ngươi thử xem.”

Trận pháp yêu quái dưới đất lập tức khởi động, định ép Tô Tô hóa thành một vũng máu trong lồng.

Hồ yêu chậm rãi bước đến, móng vuốt sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, sắp sửa đoạt mạng Tô Tô.

Bỗng một mũi tên giấu trong tay áo lao vút ra, kèm theo tiếng nổ xé gió, xuyên thủng bàn tay hồ yêu. Hồ yêu thét lên thảm thiết, bị ghim chặt vào bệ đá.

Tô Tô quay đầu lại, thấy Đạm Đài Tẫn đang giương tay áo, gương mặt lạnh băng.

Hắn liếc nhìn cô qua lớp lồng sắt, rồi bất ngờ cong môi cười: “Ngươi cũng có ngày hôm nay.”

Tô Tô nắm lấy song sắt, ngước mắt nhìn hắn.

Hồ yêu bị tính kế liên tiếp, đau đến mức hít khí lạnh. Nàng ta định rút mũi tên ra, nhưng trên đó lại dính máu của Đạm Đài Tẫn.

Nàng ta hét lên một tiếng, giọng nói dần biến thành tiếng cáo tru. Bảy chiếc đuôi phía sau của nàng ta bung ra.

Sau lưng Đạm Đài Tẫn, mấy chục Dạ Ảnh Vệ xuất hiện, bao vây hồ yêu.

Một người trong số đó nâng một viên châu trong tay, quỳ xuống trước mặt hắn.

Đạm Đài Tẫn nhấc viên châu lên, khóe môi cong lên: “Minh La Châu à.”

Mặt hồ yêu lập tức biến sắc. Khi nãy dù bị thương nặng, nàng ta cũng không hoảng loạn như lúc này. Giờ đây, nàng ta lại kinh hãi đến mức luống cuống: “Đừng!”

Không còn màng đến vết thương, nàng ta rút mũi tên ra, lao về phía Đạm Đài Tẫn.

Hắn chỉ thản nhiên nói: “Không biết tự lượng sức.”

Dạ Ảnh Vệ đồng loạt phóng ra dây trói yêu từ tay áo. Lần này, sợi dây này mạnh hơn rất nhiều so với thứ mà Ngu Khanh từng dùng, trói chặt hồ yêu không một kẽ hở.

Bị dồn đến đường cùng, hồ yêu hóa về nguyên hình, bất chấp tổn hại nội đan, liều mạng phá vỡ dây trói, định mang theo cương thi Khương Nhiêu bỏ trốn.

Tô Tô nhìn qua, thấy trận nhãn trong mộ thất đã mất đi Minh La Châu trấn áp. Khương Nhiêu, kẻ trước đó còn đao thương bất nhập, giờ lại khẽ khàng khép mắt bạc.

Tô Tô từng nghe nói, Minh La Châu là chí bảo, có thể giữ cho thi thể bất hoại. Mất đi viên châu ấy, Khương Nhiêu – kẻ vẫn chưa kịp trở thành Bất Hóa Cốt – chắc chắn sẽ dần dần mục rữa.

Đạm Đài Tẫn bình thản quan sát vở kịch này, đôi môi mỏng khẽ mở: “Giết cương thi đó đi.”

Dạ Ảnh Vệ nhận lệnh, lập tức ra tay.

Hồ yêu tru lên đau đớn, bất chấp tất cả để bảo vệ Khương Nhiêu.

Ba chiếc đuôi của nàng ta bị chém đứt, nhưng nàng ta vẫn đứng chắn trước Khương Nhiêu, không lùi một bước.

Đạm Đài Tẫn đã có chuẩn bị từ trước, sao có thể để nàng ta thoát được?

Móng vuốt của hồ yêu bị chặt đứt, khóe miệng rỉ máu, nhưng nàng ta vẫn không chịu rời đi.

Dù biết chắc sẽ chết, nàng ta vẫn liều mạng che chở cho Khương Nhiêu – kẻ đã mất đi ý thức.

Tô Tô sững sờ nhìn nàng ta.

Đạm Đài Tẫn thở dài khe khẽ.

Tô Tô bỗng cảm thấy ớn lạnh. Không kìm được, cô lên tiếng: “Đủ rồi, ngươi hành hạ nàng ta như vậy có thấy thú vị không?”

Đạm Đài Tẫn cụp mắt, lạnh lùng nhìn quét qua cô.

Tô Tô nói tiếp: “Ngươi rõ ràng có thể cho bọn họ một cái chết nhanh chóng mà.”

“Nhanh chóng sao?” Hắn thấp giọng cười khẩy: “Ta dựa vào đâu phải cho bọn họ cái chết nhanh chóng hả?”

Hắn bước đến, nâng cằm Tô Tô lên: “Ngươi cũng là tù nhân, lát nữa sẽ có lúc phải cầu xin ta, giờ thì ngoan ngoãn ngậm miệng lại đi.”

Tô Tô hất tay hắn ra.

Đạm Đài Tẫn thu tay về, nhìn chằm chằm vào vết đỏ trên mu bàn tay mình. Giọng hắn lạnh đi: “Chặt nốt mấy cái đuôi còn lại của con cáo đó cho ta.”

Dạ Ảnh Vệ chuẩn bị ra tay, thì bỗng nhiên có một người lảo đảo chạy vào, quỳ rạp trước mặt hồ yêu.

“Chất… Điện hạ.” Người nọ tái mặt, cầu xin: “Xin người tha cho nàng ta một con đường sống.”

Tô Tô kinh ngạc thốt lên: “Nhị ca!”

Người mới đến vẻ mặt tiều tụy, gió bụi phong trần. Khuôn mặt vốn ôn hòa như ngọc giờ đã nhuốm vẻ mệt mỏi và đau thương. Hắn quỳ xuống trước hồ yêu đầy máu me, không ai khác chính là Diệp Trữ Phong.

Diệp Trữ Phong cúi đầu, lệ chảy xuống, dập đầu trước Đạm Đài Tẫn.

“Cầu xin ngươi!”

Hết Chương 31: Trong lồng.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page