Chương 1: Thiếu niên Ma Vương
21/04/2025
Chương 2: Phạt quỳ
21/04/2025
Chương 3: Chăm sóc
21/04/2025
Chương 4: Ghét sao?
21/04/2025
Chương 5: Quá khứ
21/04/2025
Chương 6: Gắp lửa bỏ tay người
21/04/2025
Chương 7: Kết Xuân Tàm
21/04/2025
Chương 8: Bí mật
21/04/2025
Chương 9: Thứ tỷ
21/04/2025
Chương 10: Rực rỡ
21/04/2025
Chương 11: Thoát hiểm
21/04/2025
Chương 12: Nghĩ thoáng một chút
21/04/2025
Chương 13: Lòng báo thù
21/04/2025
Chương 14: Tà Cốt
21/04/2025
Chương 15: Mộng Yểm
21/04/2025
Chương 16: Bạc tình
21/04/2025
Chương 17: Tan vỡ
21/04/2025
Chương 18: Phẫn nộ của hắn
21/04/2025
Chương 19: Kẹo đậu
21/04/2025
Chương 20: Chu Sa
21/04/2025
Chương 21: Người trong lòng
21/04/2025
Chương 22: Thổ lộ
22/04/2025
Chương 23: Tàn nhẫn
22/04/2025
Chương 24: Vô phương cứu chữa
22/04/2025
Chương 25: Sát ý
22/04/2025
Chương 26: Trùng Phùng
22/04/2025
Chương 27: Khó xử
22/04/2025
Chương 28: Bảo vệ
22/04/2025
Chương 29: Thần khí Khuynh Thế Hoa
22/04/2025
Chương 30: Tranh đoạt
22/04/2025
Chương 31: Trong lồng
23/04/2025
Chương 32: Thành Toàn
23/04/2025
Chương 33: Trốn thoát
23/04/2025
Chương 34: Tơ tình
23/04/2025
Chương 35: Giết Vua
23/04/2025
Chương 36: Trở về
24/04/2025
Chương 37: Hiến tế
24/04/2025
Chương 38: Đối Đầu
24/04/2025
Chương 39: Bát Nhã Phù Sinh
24/04/2025
Chương 40: Công chúa Trai tộc
24/04/2025
Chương 41: Hận ý
24/04/2025
Chương 42: Thần tâm
25/04/2025
Chương 43: Là tiên
25/04/2025
Hai người cùng bị mắc kẹt trong kén hoa đào.
Tô Tô bất đắc dĩ nói: “Giờ thì ngươi chịu buông ta ra rồi chứ?”
Bàn tay đang siết chặt nơi eo cô vô thức siết lại một chút, sau đó mới dần dần buông lỏng. Tô Tô ngẩng đầu, quan sát cái kén khổng lồ này.
Cô biết Lan An đã phản bội Đạm Đài Tẫn. Trước kia, Lan An từng chịu đựng gian khổ để nuôi lớn Đạm Đài Tẫn, nhẫn nhục nhiều năm như vậy cũng chỉ để giúp hắn giành được vương quyền. Vậy mà người cuối cùng trên thế gian quan tâm đến hắn cũng đã bỏ rơi hắn chỉ trong chớp mắt.
Bị Lan An phản bội, Đạm Đài Tẫn vĩnh viễn không dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai.
Tô Tô cũng không cần lòng tin của hắn. Thay vì mất công tranh luận với một kẻ trời sinh là tà vật về phẩm hạnh cao thượng, cô thà nghĩ cách thoát thân còn hơn.
Cánh hoa đào có tính ăn mòn. Bùa hộ thân của Tô Tô mang thuộc tính thủy, biến thành một lớp màng nước trong suốt bao bọc lấy hai người, tạm thời giúp họ tránh tiếp xúc với hoa đào.
Nhưng màng nước cũng sẽ có lúc vỡ, và đó chính là thời điểm tử vong của họ.
Tô Tô hỏi: “Ngươi vào phủ viên ngoại sớm hơn ta, có biết gì về cây đào yêu này không?”
Đạm Đài Tẫn liếc nhìn lòng bàn tay đỏ ửng của cô, nói: “Cây đào đã hút sạch tinh khí của Vương công tử, chỉ còn lại một lớp da bị nó điều khiển như con rối. Nó dùng thân thể của Vương công tử để giao hợp với nữ tử, nhằm cướp đoạt nguyên âm.”
Tim Tô Tô trầm xuống. Nếu đúng như vậy, những cô gái bị nó hại e rằng đều đã chết thảm.
Sau trận chiến Thần – Ma lần trước, hầu hết yêu vật đều bị phong ấn. Những yêu quái có thể tu luyện thành hình người thì hoặc là pháp lực yếu kém, hoặc là phải ẩn náu để sống sót.
Cây đào to lớn bất thường này, chắc chắn không phải vật vốn có trong trấn. Rất có thể nó đã trốn ra từ Hoang Uyên ra.
Những yêu quái ẩn nấp trong nhân gian này đều đang âm thầm chờ đợi Ma Vương kế tiếp thức tỉnh. Khi đó sẽ là ngày đại tiệc của giới yêu ma.
May mà chúng chưa biết Ma Vương thực sự là ai.
Tô Tô lặng lẽ liếc nhìn Đạm Đài Tẫn. Hắn vừa hay ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào cô. Hắn lại chẳng hề tỏ ra bối rối hay có chút ngượng ngùng nào vì đã ôm cô cùng rơi vào kén hoa đào.
Tên này đúng là bỉ ổi mà!
Tô Tô âm thầm dịch người ra xa một chút.
Nhưng kén hoa chẳng rộng rãi gì cho cam, hai người chen chúc bên trong. Hắn cao hơn cô, khung xương cũng lớn hơn nhiều, thoạt nhìn cứ như cô đang rúc vào trong lòng hắn vậy.
Cơ thể Đạm Đài Tẫn vẫn lạnh băng.
Son môi trên đôi môi hắn không biết đã bị lau đi từ lúc nào, để lộ ra làn môi tái nhợt.
Sư thúc từng nói, những kẻ có đôi môi như vậy là người vô tình nhất.
Tô Tô nhìn xuống mắt hắn, nơi được vải bọc lại, không ngừng chảy máu: “Mắt ngươi làm sao thế?”
Đạm Đài Tẫn đưa tay che vết thương, giọng nói lạnh lẽo: “Vương công tử là một kẻ chết rồi, mắt của hắn không thể dùng được nữa.”
Tô Tô không biết nên tức giận hay buồn cười. Vậy nên hắn liền thẳng tay móc đi mắt mình, không chút do dự sao?
Tô Tô nói: “Cây đào yêu này cũng không có mắt cho ngươi đâu. Đôi mắt linh thể của nó chỉ là hình ảnh mô phỏng mắt người, thực tế nó không có mắt. Ngươi tính sao đây?”
Đôi mắt đen kịt của Đạm Đài Tẫn lặng lẽ nhìn Tô Tô.
Tô Tô lườm hắn một cái: “Ta sẽ không cho ngươi mắt của ta đâu đó.”
Đạm Đài Tẫn không biểu lộ cảm xúc.
Tô Tô chậm rãi nói: “Trên đời có một số linh vật có thể hóa thành mắt người, nhưng chúng không hữu dụng bằng mắt thật. Ví dụ như Tức Nhưỡng, Thiên Tủy Linh Phách…”
Cô ngừng lại, không nói tiếp. Bởi vì những bảo vật này không thể hòa nhập với cơ thể Ma Vương.
Lớp màng nước bắt đầu gợn sóng.
Đạm Đài Tẫn nói: “Trước tiên, ra khỏi kén hoa đã.”
Tô Tô đáp: “Ngũ hành tương khắc, đào yêu sợ lửa. Ta sẽ thử dùng Trọng Hỏa Chú.”
Đạm Đài Tẫn bật cười lạnh lùng.
Tô Tô khó hiểu nhìn hắn: “Ngươi cười cái gì?”
“Hồi nãy, trước khi ta ra khỏi phòng, cây đào vẫn còn ở sân trong cùng. Ta đã phá Địa Sát Trận, châm lửa đốt nhà định thiêu chết nó. Nhưng giờ nó đã dời đến cạnh hồ.”
Đạm Đài Tẫn nói: “Nó có thể di chuyển theo rễ. Nếu ta đoán không lầm, dưới lòng đất của cả trấn này đều là rễ của nó. Nó muốn đi đâu, liền có thể đi đến đó.”
Tô Tô hình dung cảnh tượng ấy, trong lòng chợt lạnh run.
Không trách được lúc trước cô không thể dùng thuật độn thổ vào trong. Nếu nghĩ xa hơn, có thể cả thôn trang của Trần Nhạn Nhạn cũng có rễ của đào yêu, nên nó mới hoành hành giết chóc như vậy.
Nếu không phải vì thính giác không đủ nhạy bén, có lẽ trước đó nó đã phát hiện ra cô và Đạm Đài Tẫn.
Nghĩ đến điều kinh khủng hơn, có khi tất cả thiếu nữ trong trấn này đều đã trở thành phân bón cho nó.
Nếu hôm nay không diệt trừ cây đào yêu này, rễ của nó lan rộng đến đâu, nơi đó sẽ tiếp tục có người chết.
Lớp màng nước rung động mạnh, sắp vỡ rồi.
Khoảnh khắc nó vỡ tan, cánh hoa đào bay tán loạn, mang theo sát khí vô tận, lao về phía hai người.
Đạm Đài Tẫn giơ tay lên, máu tươi trên tay hắn chạm vào cánh hoa, khiến chúng nhanh chóng hóa đen rồi rơi rụng.
Hắn nhìn Tô Tô, nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau ra ngoài!”
Tô Tô nhân cơ hội hắn mở ra một lỗ hổng, xoay người bay ra ngoài.
Cô phản ứng cực nhanh, tháo chiếc roi mềm giấu bên hông, quất vỡ kén hoa đào. Sau đó dùng roi quấn lấy eo Đạm Đài Tẫn, kéo hắn ra theo.
Thoát ra khỏi kén hoa, Tô Tô nhìn về phía cây đào.
Quả nhiên, như Đạm Đài Tẫn nói, cây đào vốn mọc gần hồ giờ đã di chuyển sang bờ bên kia. Nó bám sát hồ nước trong phủ, né xa đám cháy. Hệ thống rễ của nó có thể hút nước từ hồ để dập lửa bất cứ lúc nào.
Cây đào này không quá thông minh, nhưng thân cây khổng lồ của nó khiến người ta rợn người khi nhìn vào.
Tô Tô chợt thấy lạnh sống lưng. Cô quay đầu lại, phát hiện Vương công tử – kẻ trước đó chỉ còn là một lớp da trống rỗng – không biết từ lúc nào đã đứng dậy trở lại.
Phía sau Vương công tử, đứng đó là Vương viên ngoại cùng một đám gia nhân trông như người hầu. Lúc này, tất cả rối gỗ đều cúi đầu, tay cầm vũ khí, chém thẳng về phía bọn họ.
Cây đào yêu lại điều khiển con người để giết bọn họ.
Nhìn kỹ hơn, dường như trên cổ mỗi người đều có rễ cây đào kết nối.
Đôi mắt Đạm Đài Tẫn hơi nheo lại, đàn quạ đen từ trên không ào ào bay đến, cản đường đám rối gỗ.
Tô Tô thở phào nhẹ nhõm.
“Ta có một cách.” Cô nói: “Cây đào sợ lửa, nên nó mới bám gần nước. Sau khi bị ngươi đe dọa, rễ của nó gần như đều chìm trong nước. Mà nước lại dẫn sét, ta có thể bố trận dẫn sét đánh hủy cây đào. Nhưng…”
Đạm Đài Tẫn hiểu ngay: “Ngươi sợ cây đào rời khỏi mắt trận, trốn chạy ra ngoài sao?”
Tô Tô gật đầu.
Bố trận cần thời gian, mà định thân phù lại không thể chế ngự yêu vật như thế này.
Đạm Đài Tẫn nói: “Ta có thể cầm chân nó, ngươi đi bố trận đi.”
Tô Tô nghi ngờ nhìn hắn. Nhưng cô biết, người khiến cây đào yêu căm hận nhất chính là Đạm Đài Tẫn. Hắn đã rút đi vài sợi tinh phách của nó để nối lại kinh mạch, sau đó lại còn dùng lửa đốt cháy một phần rễ của nó. Chỉ cần Đạm Đài Tẫn chưa rời khỏi trấn, cây đào yêu nhất định sẽ giết hắn bằng mọi giá.
Tô Tô đành nói: “Ngươi cẩn thận.”
Thân ảnh cô nhẹ nhàng, mũi chân điểm lên những cành cây đang vươn ra điên cuồng, bắt đầu bố trận lấy cây đào yêu và hồ nước làm trung tâm.
Đạm Đài Tẫn bước chậm về phía đào yêu.
Trước gốc cây yêu ma cao lớn, hắn trông vô cùng nhỏ bé. Vừa đến gần, cây đào đã giận dữ vung nhánh đánh tới, hắn bị đánh trúng, khẽ rên lên một tiếng.
Thì ra bị đánh trúng là cảm giác này, hắn thầm nghĩ.
Lần sau cành cây quất đến, Đạm Đài Tẫn bất ngờ giơ tay tóm lấy.
Lòng bàn tay hắn dính đầy máu từ hốc mắt, hắn lạnh lùng nhếch môi, trực tiếp đâm cành cây vào cánh tay mình.
Cây đào vừa chạm vào máu của hắn liền run rẩy dữ dội, muốn rút lại.
Nhưng Đạm Đài Tẫn lại nắm chặt lấy, khiến một phần cành cây khô héo ngay lập tức, không thể động đậy.
Cây đào thấy không thoát được, liền đổi sang hút máu của hắn.
Một phàm nhân, có thể có bao nhiêu máu chứ?
Đạm Đài Tẫn cười nhạt: “Tới đi.”
Hắn cắn răng, chằm chằm nhìn cây đào yêu, không những không lùi mà còn từng bước tiến gần, ép cây đào yêu không thể thu hồi cành cây, tiếp tục áp sát phần rễ.
Tô Tô đang bố trận thấy cánh hoa đào bay loạn đầy trời, trong lòng chấn động, nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ.
Đạm Đài Tẫn đang làm gì vậy?
Cuối cùng, khi trận pháp hoàn thành, cô còn chưa kịp vui mừng đã vội chạy đến tìm Đạm Đài Tẫn, nhưng lại thấy chính giữa cây đào yêu đã nứt ra một lỗ hổng lớn, cành cây cuốn lấy Đạm Đài Tẫn, nuốt chửng hắn vào bên trong.
Tô Tô vươn tay giữ lấy hắn, nhưng không kịp.
Thân cây khép lại.
Cây đào run rẩy một chút, rồi từ từ mở ra một đôi mắt hư ảo, nhìn chằm chằm vào Tô Tô.
Tô Tô thầm kêu không ổn. Máu của Đạm Đài Tẫn tuy là khắc tinh của yêu ma, nhưng cũng là dưỡng chất cho chúng. Chỉ là, hầu hết yêu ma đều không chịu nổi.
Cây đào yêu này trong quá trình tiêu hóa, gần như đã héo đi một nửa, nhưng lại hấp thụ được không ít sức mạnh.
Cây đào yêu vừa sợ vừa mừng, đến mức dù có bị lửa đốt, nó cũng không chạy trốn nữa, ngược lại còn thèm thuồng nhìn Tô Tô: “Cơ thể xử nữ, rất hợp với ta.”
Nhưng nó cũng biết, cô nương này thân thủ không tầm thường, còn có bùa chú, nó không thể khinh suất.
Tô Tô né tránh cành cây của nó, lòng thầm mắng Đạm Đài Tẫn bị nó nuốt mất, lúc này không dám dẫn sét xuống, chỉ có thể dùng lửa đốt cháy cành cây của nó.
Cây đào yêu cười lớn, hoàn toàn không bận tâm: “Giờ ta không còn sợ lửa nữa đâu.”
Quả nhiên, vừa đốt lên, lập tức có một làn sương đen làm tắt ngọn lửa.
Tô Tô tức đến nghiến răng: “Đạm Đài Tẫn, rốt cuộc ngươi là nội gián của cây đào yêu này à?!”
Giờ thì hay rồi, yêu quái này hút được máu của hắn, ngay cả lửa cũng không sợ nữa rồi.
Cô lại không dám tùy tiện dẫn sét, sợ đánh chết luôn cả Đạm Đài Tẫn trong cây đào yêu.
Mẹ kiếp!
Những cành cây cuồng loạn lúc trước giờ bỗng có trật tự, cô không thể tránh né được hết, lập tức bị rễ cây đào quấn chặt lấy hai chân.
Cô giãy giụa, nhưng không thể thoát ra.
Cây đào vốn định giết xô, nhưng từ khi biết cách mượn xác Vương công tử làm điều xấu, nó đã học được chút thú vui, trở thành một tên dâm ma.
Tô Tô còn xinh đẹp hơn bất kỳ cô nương nào mà nó từng bắt được, khiến nó do dự, không nỡ giết cô ngay.
Cây đào yêu nâng Tô Tô lên không trung, sung sướng nói: “Đợi ta có được thân thể rồi, chúng ta sẽ cùng giao hoan.”
Tô Tô bị trói chặt hai tay lại.
Cô vô cùng phẫn nộ, tại sao yêu quái nào cũng như nhau, đều bẩn thỉu và đê tiện như thế?
Nghĩ lại, Đạm Đài Tẫn vốn là tổ tiên của yêu ma, nếu hắn thức tỉnh, có khi nào cũng cùng một giuộc với bọn chúng không?
Nhưng lúc này, cây đào yêu không còn quan tâm đến Tô Tô nữa, nó càng nóng lòng muốn hấp thu sức mạnh từ Đạm Đài Tẫn hơn.
Tô Tô thấy hoa đào nở rộ ngày càng rực rỡ, cô lo sợ rằng Đạm Đài Tẫn không chịu nổi nữa, trong khoảnh khắc, cô hạ quyết tâm, định sử dụng thuật dẫn sét.
Câu Ngọc bỗng nhiên “ấy?” một tiếng.
Lần này nó không phải bị triệu hoán mà là tự thức tỉnh, vội vàng nói: “Tiểu chủ nhân, khoan đã! Bên trong cây đào hình như có thứ gì đó.”
Tô Tô hỏi: “Có thứ gì? Là thứ gì chứ?”
Câu Ngọc phát ra ánh sáng dịu nhẹ, nói: “Bên trong có một kiện thần khí đã vỡ nát.”
Tô Tô vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng có vài phần hiểu rõ. Năm đó, chư thần vì trấn áp yêu ma mà làm thần khí tan vỡ, phân tán khắp nơi.
Sau này, giới tu tiên chỉ tìm được một kiện là Quá Khứ Kính. Nếu thần khí đã phân tán, thì việc một mảnh rơi vào Hoang Uyên cũng có khả năng.
Cây đào yêu này gặp được cơ duyên, mang theo thần khí chạy khỏi Hoang Uyên, đến trấn nhỏ này rồi bắt đầu tác oai tác quái. Nhờ vậy mà chỉ trong thời gian ngắn nó đã trở nên đáng sợ như thế, ngay cả máu của Đạm Đài Tẫn cũng không thể làm gì được nó.
Tô Tô nói: “Có khi nào Đạm Đài Tẫn đã cảm nhận được thần khí bên trong, nên cố tình tiến vào đó không?”
Câu Ngọc đáp: “Rất có thể là như vậy.”
Tô Tô nhớ lại chuyện trong mộng cảnh lần trước, bĩu môi: “Hắn quả nhiên là kẻ điên cuồng theo đuổi sức mạnh mà.”
Câu Ngọc nói: “Nhưng thần khí này không thích hợp cho hắn sử dụng.”
Tô Tô gật đầu.
Vậy nên cũng khó nói hắn là một thiên tài đáng ngưỡng mộ hay một kẻ đáng thương nữa. Hắn mù quáng theo đuổi sức mạnh, luôn cho rằng mình là phế vật, muốn tự cường đại bản thân.
Không ai nói cho hắn biết hắn thực sự là gì, nên tu luyện thế nào, phải đi về đâu.
Có lẽ mỗi Ma Vương khiến tam giới chấn động, lúc ban đầu đều như thế này – loạng choạng vấp ngã, mê mang lại si cuồng, rồi sau đó trở thành nỗi kinh sợ của tất cả mọi người.
Chỉ trong chớp mắt, cây đào cũng nhận ra điều bất thường.
Nó không thể “tiêu hóa” được người nhỏ bé trong thân thể mình, hoảng hốt muốn ném Đạm Đài Tẫn ra ngoài, nhưng đã quá muộn.
Những đóa hoa đào rực rỡ bắt đầu héo tàn.
Cây đào yêu run rẩy dữ dội, ngay cả Tô Tô nó cũng không còn tâm trí nào để bắt giữ cô, mà giờ chỉ có thể cuộn mình lại trong đau đớn.
Câu Ngọc nói: “Đạm Đài Tẫn lấy được thần khí rồi! Cây đào yêu mất đi nguồn sức mạnh, tiểu chủ nhân, đó là Khuynh Thế Hoa!”
Tô Tô sực nhớ lại trong cổ tịch từng có ghi chép rằng: Khuynh Thế Hoa có thể chi phối vận mệnh, tổng cộng có ba cánh hoa, mỗi cánh mang một màu sắc khác nhau.
Màu xanh biếc tượng trưng cho sinh mệnh thuần thiện.
Màu đỏ đại diện cho sức mạnh, là con đường đại đạo tối thượng.
Màu tím đại diện cho cái chết, là bi thương và tà ác.
Khuynh Thế Hoa thậm chí có thể khống chế cả vận mệnh của thần linh, có thể cứu thần, cũng có thể diệt thần.
Câu Ngọc bất an nói: “Cánh hoa màu xanh sớm đã bị người khác sử dụng từ lâu rồi. Chúng ta phải vào trong thôi! Dù phần còn lại của Khuynh Thế Hoa là cánh nào đi chăng nữa, Đạm Đài Tẫn cũng không thể sử dụng nó.”
Cánh màu đỏ có thể giúp hắn thức tỉnh sức mạnh ngay lập tức.
Nhưng nếu là cánh màu tím, mọi chuyện sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ, đầy rẫy biến số.
Nếu Ma Vương trẻ tuổi này vốn đã mang định mệnh phải chết… vậy thì nó sẽ ảnh hưởng tới ai đây?
Sẽ là sự cứu rỗi của tam giới, hay là một địa ngục mới?
Tô Tô nghe vậy, không chần chừ thêm nữa.
Nhân lúc cây đào yêu mở ra khe hở định ném Đạm Đài Tẫn ra ngoài, Tô Tô phi thân lao vào bên trong.
Trước mắt là một mảnh tối đen, Tô Tô lấy ra một viên minh châu nhỏ để chiếu sáng.
Ánh sáng rọi lên, soi rõ cả hang động bên trong thân cây.
Tô Tô dò dẫm tiến lên phía trước, có thể nghe thấy từng giọt nước nhỏ xuống tí tách.
Cuối cùng, cô nhìn thấy một thiếu niên áo đỏ, tóc đen dài, đang tựa vào vách cây, nhắm mắt lại.
Trong lòng bàn tay hắn đang nắm chặt một cánh hoa màu tím. Nó phát ra một thứ ánh sáng u ám trong bóng tối.
Gương mặt Đạm Đài Tẫn dưới thứ ánh sáng này, dường như nhuốm thêm vài phần tà lệ.
Câu Ngọc gần như muốn phát điên: “Là cánh hoa đại diện cho cái chết! Hơn nữa, nó đã nhiễm máu của Đạm Đài Tẫn, bắt đầu nhận chủ rồi!”
Tô Tô mím chặt môi, hiểu rõ tình hình nghiêm trọng đến mức nào.
Cô ngồi xuống trước mặt hắn, đặt viên minh châu sang một bên, phiền muộn nói:
“Ngươi rõ ràng là kẻ ham sống hơn ai hết, nhưng vì sức mạnh, ngay cả cái chết ngươi cũng không e ngại à?”
Nếu Tô Tô không ngăn cản, Đạm Đài Tẫn sẽ dung hợp với cánh hoa tím của Khuynh Thế Hoa.
Khi đó, hắn rất có thể sẽ trở thành một kẻ điên giết chóc, không còn lý trí, chỉ biết khuếch đại cái ác trong lòng.
Tô Tô mở tay hắn ra, cầm lấy cánh hoa vận mệnh đại diện cho cái chết và tà ác kia.
Câu Ngọc hốt hoảng kêu lên: “Tiểu chủ nhân!”
Tô Tô mỉm cười trấn an nó: “Ta sớm đã tự xem tướng cho mình rồi. Nếu đã là một kiếp nạn chắc chắn phải chết, vậy Khuynh Thế Hoa chỉ khiến con đường phía trước càng rõ ràng hơn thôi.”
Câu Ngọc nghẹn ngào: “Người muốn tự mình dùng Khuynh Thế Hoa sao? Nhưng đời này người làm phàm nhân, số phận sẽ vô cùng bi thảm, thậm chí có thể chết không toàn thây…”
Tô Tô nhẹ nhàng nói: “Ta đã hứa sẽ cứu hắn.”
Lừa gạt là không tốt, dù cho là lừa một kẻ xấu đi chăng nữa.
Nếu hắn thật sự sử dụng cánh hoa tím, chắc chắn hắn sẽ vạn kiếp bất phục.
Ít nhất, cô có thể thử kiểm soát Khuynh Thế Hoa, để bản thân không trở thành kẻ ác.
Cánh hoa màu tím khẽ xoay tròn trong lòng bàn tay Tô Tô, dường như cảm nhận được linh hồn trong sáng hơn, tốc độ xoay ngày càng nhanh, cuối cùng dung nhập vào cơ thể cô.
Một phần nhỏ sức mạnh của Khuynh Thế Hoa đã chảy vào cơ thể Đạm Đài Tẫn, Tô Tô nhất định phải lấy lại.
Câu Ngọc biết cô định làm gì, ánh sáng trên thân thể nó dần mờ đi rồi rơi vào trạng thái im lặng.
Tô Tô nâng khuôn mặt của Đạm Đài Tẫn lên, cúi xuống, đôi môi mềm chạm vào đôi môi lạnh giá của thiếu niên kia.
You cannot copy content of this page
Bình luận