Danh sách chương

Chương 1: Thiếu niên Ma Vương

21/04/2025

Chương 2: Phạt quỳ

21/04/2025

Chương 3: Chăm sóc

21/04/2025

Chương 4: Ghét sao?

21/04/2025

Chương 5: Quá khứ

21/04/2025

Chương 6: Gắp lửa bỏ tay người

21/04/2025

Chương 7: Kết Xuân Tàm

21/04/2025

Chương 8: Bí mật

21/04/2025

Chương 9: Thứ tỷ

21/04/2025

Chương 10: Rực rỡ

21/04/2025

Chương 11: Thoát hiểm

21/04/2025

Chương 12: Nghĩ thoáng một chút

21/04/2025

Chương 13: Lòng báo thù

21/04/2025

Chương 14: Tà Cốt

21/04/2025

Chương 15: Mộng Yểm

21/04/2025

Chương 16: Bạc tình

21/04/2025

Chương 17: Tan vỡ

21/04/2025

Chương 18: Phẫn nộ của hắn

21/04/2025

Chương 19: Kẹo đậu

21/04/2025

Chương 20: Chu Sa

21/04/2025

Chương 21: Người trong lòng

21/04/2025

Chương 22: Thổ lộ

22/04/2025

Chương 23: Tàn nhẫn

22/04/2025

Chương 24: Vô phương cứu chữa

22/04/2025

Chương 25: Sát ý

22/04/2025

Chương 26: Trùng Phùng

22/04/2025

Chương 27: Khó xử

22/04/2025

Chương 28: Bảo vệ

22/04/2025

Chương 29: Thần khí Khuynh Thế Hoa

22/04/2025

Chương 30: Tranh đoạt

22/04/2025

Chương 31: Trong lồng

23/04/2025

Chương 32: Thành Toàn

23/04/2025

Chương 33: Trốn thoát

23/04/2025

Chương 34: Tơ tình

23/04/2025

Chương 35: Giết Vua

23/04/2025

Chương 36: Trở về

24/04/2025

Chương 37: Hiến tế

24/04/2025

Chương 38: Đối Đầu

24/04/2025

Chương 39: Bát Nhã Phù Sinh

24/04/2025

Chương 40: Công chúa Trai tộc

24/04/2025

Chương 41: Hận ý

24/04/2025

Chương 42: Thần tâm

25/04/2025

Chương 43: Là tiên

25/04/2025

Trường Nguyệt Tẫn Minh

Chương 28: Bảo vệ

Chương trước

Chương sau

Mọi chuyện cứ thế được quyết định.

Đợi bà lão rời đi, Tô Tô đóng cửa lại, hỏi Đạm Đài Tẫn: “Ngươi lại muốn giở trò gì nữa đây?”

“Hả? Không phải ngươi muốn giúp dân làng sao? Sao giờ lại thành ta giở trò rồi?”

“Ngươi tò mò về tên công tử họ Vương kia sao?” Tô Tô đoán: “Ngươi muốn lấy mắt hắn à?”

Đạm Đài Tẫn liếc cô một cái, cười nhạt: “Ngươi nói sao thì chính là vậy đi.”

Hắn nói như vậy, Tô Tô lại càng không chắc chắn. Theo cô biết, đôi mắt bị Băng Huyền Châm làm mù sẽ bị hàn khí thấm vào hốc mắt, nếu chỉ thay bằng mắt người thường thì cùng lắm chũng chỉ duy trì được một tháng rồi cũng sẽ thối rữa.

Mắt người phàm không được, mắt yêu quái lại tràn đầy tà khí, càng không thể.

Đạm Đài Tẫn tích cực như vậy, Tô Tô không khỏi nghi ngờ rằng hắn đang âm mưu điều gì đó.

Đạm Đài Tẫn nói: “Người của Vương công tử sẽ đến làng đón tân nương vào buổi tối. Đến lúc đó, ngươi giả làm cô dâu, ngồi lên kiệu hoa, chúng ta sẽ vào phủ Vương viên ngoại xem xét tình hình.”

Tô Tô cười lạnh: “Theo ta thấy thì ta có thể dễ dàng vào phủ Vương viên ngoại, nhưng ngươi thì sao? Bây giờ tay chân ngươi đều bị phế, chi bằng ngươi giả làm tân nương đi, dù sao tân nương chỉ cần ngồi đó, còn có người đỡ nữa mà.”

Tô Tô cứ tưởng hắn sẽ tức giận, không ngờ Đạm Đài Tẫn lại trầm tư một lúc rồi thản nhiên nói: “Được, để ta.”

Tô Tô: “Đồng ý dễ vậy sao?” Chắc chắn là tên khốn này đang bày trò.

Cô đã sống hơn trăm năm, chưa từng gặp ai như Đạm Đài Tẫn. Hắn giống như một loài cỏ độc mọc trên vách núi cheo leo, dốc hết sức để sinh tồn, có thể co có thể duỗi.

Ban đầu, Tô Tô tưởng rằng hắn chỉ cố ý đẩy cô vào hố lửa, không ngờ hắn thực sự chẳng hề để tâm đến chuyện này.

Tôn nghiêm, ánh nhìn của người đời, đối với Đạm Đài Tẫn, tất cả đều không đáng nhắc đến.

Những gì không thể giết chết hắn, chỉ khiến hắn càng trở nên mạnh mẽ hơn thôi.

Tô Tô càng chắc chắn hắn có âm mưu gì đó.

Cô muốn ngăn hắn lại, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trái của hắn đã phủ một lớp sương mờ, cô lại cảm thấy đau đầu. Nếu cô còn là tiên thể, tất nhiên cô sẽ có cách chữa trị cho hắn, nhưng giờ cô chỉ là một người phàm, thực sự có phần lực bất tòng tâm.

Đạm Đài Tẫn tuy xảo quyệt, nhưng cô cũng không thể cấm hắn liều mạng để sinh tồn.

Tô Tô nói: “Được, ta giúp ngươi. Ngươi giả làm tân nương, ta lặng lẽ đi theo kiệu hoa, tìm cách vào phủ. Chúng ta phải nói rõ trước, chỉ trừ yêu quái hại người, không được tổn thương người thường.”

Đạm Đài Tẫn nhìn cô một cái, nói: “Ta không hứng thú với người thường.”

Tô Tô thầm nghĩ, tối qua ngươi còn muốn lấy mắt của tiểu cô nương kia đấy.

Biết được họ muốn đi trừ yêu, bà lão vội nói: “Cô nương, những ai bị Vương công tử chọn trúng, trong nhà sẽ được gửi áo cưới từ trước mấy ngày. Tối nay, người phải xuất giá là Nhạn Nhạn nhà lão Trần ở phía đông thôn, con bé đã khóc suốt mấy ngày nay rồi. Nếu hai vị thực sự có thể giúp chúng ta, cả thôn sẽ vô cùng biết ơn hai vị.”

Đạm Đài Tẫn nhìn Tô Tô, nói: “Đến nhà Trần Nhạn Nhạn.”

Tô Tô dắt con ngựa hồng thẫm lại, đỡ hắn lên.

Hắn dù bị phế tay chân, nhưng vẫn có thể ngồi ngay ngắn, dù sắc mặt tái nhợt, nhưng rất nhanh hắn đã hồi phục tinh thần.

Tô Tô không nhịn được mà nhìn hắn thêm mấy lần. Băng Huyền Châm nhập thể, kinh mạch đứt đoạn, thế mà hắn lại mặt không biến sắc, trong tu chân giới, ít có ai có được nghị lực như vậy.

Nếu hắn không tu ma mà tu tiên, e rằng cũng sẽ có số mệnh lớn.

Dưới sự dẫn đường của bà lão, hai người đến nhà Trần Nhạn Nhạn.

Nghe xong câu chuyện, Trần phụ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, không thể tin nổi, định quỳ xuống tạ ơn Đạm Đài Tẫn và Tô Tô ngay tại chỗ.

Cô nương Trần Nhạn Nhạn gầy gò, khuôn mặt tái nhợt, nhưng trong mắt lại lóe lên hy vọng, hành lễ với Tô Tô: “Ngươi… ngươi thực sự muốn thay ta xuất giá sao?”

Tô Tô nén cười, chỉ vào Đạm Đài Tẫn: “Không phải ta mà là hắn.”

Trần Nhạn Nhạn ngẩng đầu, nhìn thấy trên lưng ngựa là một thiếu niên thanh tú tuyệt trần.

Nàng ta chưa từng thấy ai đẹp đến như vậy, ngây ngẩn mà nhìn chằm chằm vào Đạm Đài Tẫn.

Cho đến khi hắn cụp mắt, lạnh lùng quét qua nàng ta một cái, Trần Nhạn Nhạn mới hoảng hốt cúi đầu, mặt đỏ bừng.

“Nữ tử nhỏ bé này, đa tạ công tử.”

Đạm Đài Tẫn thờ ơ đáp: “Ừ, đưa áo cưới của ngươi cho ta.”

Hắn đẹp đến mức, chuyện thay cô dâu hoang đường như vậy lại chẳng ai phản đối. Dân làng đứng trước mặt hắn, chẳng khác nào những ngọn cỏ dại tầm thường, mà Đạm Đài Tẫn lại tỏa sáng rực rỡ.

Dân làng thậm chí còn vô thức coi hắn như một đạo trưởng trừ yêu cao siêu, không ai dám nghi ngờ.

Trần Nhạn Nhạn ngoan ngoãn dâng lên áo cưới, còn có một bộ trang sức.

“Kiệu hoa của Vương công tử sẽ đến đón dâu vào giờ Tý đêm nay.”

Tô Tô thầm tính toán, giờ Tý… Một người bình thường cưới vợ nạp thiếp, tuyệt đối không chọn một thời điểm bất lợi như vậy. Ban đêm âm khí nặng, chẳng trách dân làng đều nghi ngờ Vương công tử kia đã hóa thành yêu quái.

Trần Nhạn Nhạn lo lắng hỏi: “Nếu bị phát hiện, hai người có gặp nguy hiểm gì không?”

Đạm Đài Tẫn cười nhạt, nhìn nàng ta một cách khó hiểu.

Trần Nhạn Nhạn bị ánh mắt của hắn nhìn đến mức tim đập loạn nhịp, khẽ cắn môi, ngón tay xoắn lấy nhau.

Tô Tô thấy hắn dưới nụ cười kia lại ẩn chứa sự lạnh lẽo, còn đang quan sát mắt của Trần Nhạn Nhạn, cô dứt khoát đưa tay che mắt hắn lại, rồi nói với Trần Nhạn Nhạn: “Trần cô nương, cứ yên tâm đi. Sư huynh của ta trừ yêu rất giỏi, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.”

Trần Nhạn Nhạn nhìn Tô Tô, trái tim đang đập mạnh chợt trầm xuống.

Tô Tô mặc váy lụa màu ngọc, đai lưng bó sát khiến vòng eo cô càng thêm nhỏ nhắn. Dung nhan cô xinh đẹp tuyệt trần, Trần Nhạn Nhạn chẳng thể nào sánh bằng.

Nàng ta không kìm được cảm giác tự ti và hổ thẹn, lập tức cúi đầu, vội vã rời khỏi phòng như chạy trốn.

Tô Tô thả tay ra, lạnh lùng nói: “Ngươi đã hứa với ta rồi, không được tổn thương người thường.”

Đạm Đài Tẫn cười khẩy một tiếng: “Lời ta nói mà ngươi cũng tin sao? Ta không phải là Tiêu Lẫm trong lòng ngươi a. Ta muốn nuốt lời thì liền nuốt lời thôi.”

Hắn ngước mắt nhìn cô, cố ý chọc giận cô, khiến cô phản bác lại lời hắn.

Nhưng thiếu nữ trước mắt lại suy nghĩ một chút, rồi gật đầu đồng tình: “Đúng, may mà ngươi nhắc nhở, ta suýt nữa tin rồi. Sau này ta sẽ cảnh giác hơn.”

Con ngươi đen láy bên phải của hắn dần lạnh đi, cũng cảm thấy bản thân có chút kỳ lạ. Hắn dứt khoát mím chặt môi, tập trung vào chuyện chính: “Giúp ta thay quần áo đi.”

Tô Tô nói: “Ta đi tìm ông nội của Tiểu Linh giúp ngươi thay đồ.”

Đạm Đài Tẫn dựa vào mép giường, lạnh lùng cười một tiếng.

Tô Tô nhớ đến con chó nhỏ bị máu hắn làm chết, cảm thấy không ổn. Cô mở rộng áo cưới ra: “Thôi để ta làm vậy.”

Cô giúp hắn cởi áo ngoài và quần dài, chỉ để lại lớp áo trong trắng muốt.

Hắn nhìn qua có vẻ gầy, nhưng thực chất vai rộng eo thon.

Tô Tô không dám nhìn lung tung, chỉ vội khoác áo cưới lên người hắn. Vị công tử họ Vương kia quả thực không có chút thành ý nào, áo cưới gửi đến mặc trên người nữ tử bình thường đã rộng thùng thình nhưng mặc lên người Đạm Đài Tẫn, lại có vẻ hơi chật.

Tô Tô buộc thắt lưng cho hắn, cảm giác thật sự rất chặt.

Hắn cúi mắt nhìn cô, thiếu nữ vì muốn buộc được bộ áo cưới khó nhằn này, gần như phải áp sát vào lồng ngực hắn.

Đạm Đài Tẫn mất kiên nhẫn thúc giục: “Nhanh lên!”

Tô Tô nói: “Sắp xong rồi nè.”

Đạm Đài Tẫn rất cao, bộ áo cưới này rõ ràng ngắn đi khá nhiều. Nhưng may là bây giờ hắn chỉ có thể ngồi, không thể đứng dậy, nên vấn đề này cũng không đáng lo lắm.

Tô Tô giúp hắn mặc xong, ngước mắt nhìn, không nhịn được bật cười.

Đúng là rất đẹp. Đạm Đài Tẫn vốn có ngũ quan tinh tế thanh tú, mặc nữ trang cũng không hề có chút gì là không phù hợp. Chỉ là xương hắn rộng, khiến bờ vai cũng trở nên rộng lớn, phần trước ngực lại quá mức bằng phẳng.

Tô Tô nói: “Ngươi như vậy kỳ quái quá, hay là ta đi tìm hai cái bánh bao cho ngươi nha?”

Đạm Đài Tẫn liếc nhìn cô một cái, ánh mắt lướt qua trước ngực cô đầy chế nhạo: “Ta thấy không cần đâu, ngươi như vậy cũng chẳng ai nghi ngờ ngươi là nam nhân mà, ta tất nhiên cũng không dễ bị lộ rồi.”

Tô Tô hiểu ý hắn đang nói là gì, gương mặt lập tức đỏ bừng.

Nhưng dù sao da mặt cô cũng không dày bằng hắn, hơn nữa… vòng một của Diệp Tịch Vụ đúng là không lớn lắm. Nhỏ nhắn tinh xảo, đáng yêu có thừa nhưng quyến rũ thì không đủ.

Đây cũng là một trong những lý do khiến Diệp Tịch Vụ thường xuyên căm ghét Diệp Băng Thường.

Giữa nữ nhân với nhau, ai xinh đẹp hơn, dáng người đẹp hơn, phu quân tốt hơn, có thể so sánh được đều đem ra để so. Diệp Tịch Vụ phát hiện bản thân không bằng Diệp Băng Thường ở mọi mặt, đến mức gần như có bóng ma tâm lý.

Tô Tô nói: “Ta như vậy thì sao, liên quan chó gì đến ngươi? Ngươi còn nhìn nữa, ta liền móc luôn con mắt còn lại của ngươi bây giờ.”

Hắn nhếch môi, vẫn là một độ cong trào phúng.

Tô Tô trong lòng đầy tức giận.

Dù sao cô cũng là một cô nương, mà con gái thì ai lại không để ý đến nhan sắc và vóc dáng của mình đôi chút?

Năm trăm năm sau, khi thế gian hỗn loạn, cô là đệ nhất mỹ nhân của tam giới. Thần thể của cô và Diệp Tịch Vụ hoàn toàn khác biệt. Cô cao hơn Diệp Tịch Vụ, đôi chân thon dài. Tiểu Linh Điểu trưởng thành sau trăm tuổi, trước đó vẫn là hình dáng một bé gái, đến ngày trưởng thành, cô bỗng hóa thành một mỹ nhân tuyệt sắc với tỷ lệ hoàn mỹ.

Thần ma chỉ cần nhìn một lần là ngàn năm mãi không quên.

Trước đây cô không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng bây giờ trở thành một cô bé nhân gian, cô mới biết đám nam nhân phàm trần này ai cũng háo sắc.

Tô Tô khinh bỉ vô cùng.

Nhưng với gu thẩm mỹ của một cô gái, cô vẫn cảm thấy cơ thể này rất tốt. Đôi mắt tròn tròn, làn da trắng trẻo, đáng yêu vô cùng, chẳng thua kém ai cả.

Chỉ là bọn họ mắt mù thôi.

Nhớ lại trong cơn ác mộng, Đạm Đài Tẫn từng khen Thần Nữ Lưu Ly rất đẹp, Tô Tô thầm nghĩ, không biết trong mắt tên biến thái này, rốt cuộc đẹp là trông như thế nào.

Tô Tô lắc đầu, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến cô.

Cô cầm lấy hòm son phấn, bắt đầu trang điểm cho Đạm Đài Tẫn.

Hắn vốn có làn da trắng, không cần dùng bất kỳ phấn son nào. Vì đang bực bội, Tô Tô cố ý tô đôi môi tái nhợt của hắn thành một màu đỏ rực. Cô ác ý nghĩ thầm, ma thần thì phải có cái miệng đỏ như chậu máu mới hợp với thân phận.

Nhìn thấy Tô Tô vô thức chu môi, vẻ mặt không vui, Đạm Đài Tẫn lặng lẽ nhếch môi cười.

Tô Tô trang điểm xong, vừa ngước mắt lên liền thấy hắn đang cười.

Con ngươi đen láy duy nhất của hắn ngập tràn ý cười. Hắn đã trang điểm, khoác lên mình bộ hỷ phục của nữ tử, hàng lông mày thanh lạnh, nụ cười thoáng qua, vậy mà lại lộ ra vài phần khuynh quốc khuynh thành.

Tô Tô vốn là người rộng lượng, liền thật lòng khen ngợi: “Ngươi như vậy thật sự rất đẹp.”

Chẳng trách Ma Vương đời sau không muốn lộ mặt, với diện mạo này, e rằng không đủ uy phong và dữ tợn.

Nụ cười trên môi Đạm Đài Tẫn chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng lạnh đi.

Hắn dời mắt: “Tối nay đừng kéo chân ta đó.”

Tô Tô khinh thường đáp: “Ai kéo chân ai còn chưa biết đâu, ai là kẻ kéo chân thì người đó là con rùa!”

Tô Tô không biết búi tóc tân nương, nên tóc của Đạm Đài Tẫn được mẹ của Trần Nhạn Nhạn chải cho.

Trần mẫu rất khéo tay, lúc bước ra, bà vẫn mơ màng, lẩm bẩm: “Một nam nhân sao lại có thể đẹp đến như vậy…”

Tô Tô ở bên ngoài vẽ bùa, dân làng mang đến cho cô máu chó đen, thứ này nếu sử dụng đúng cách có thể tạo ra hiệu quả bất ngờ.

Đáng tiếc Đạm Đài Tẫn trước đó trên thuyền đã lấy đi hết bảo bối mà cô tích góp được, nếu không cô cũng sẽ có thêm chút tự tin.

Diện mạo của Tô Tô cũng không tệ, Trần mẫu cũng giúp cô búi tóc lên rồi bôi một ít tro bếp lên mặt, cố gắng giúp hạ thấp sự nổi bật của cô xuống.

Tô Tô ngửa khuôn mặt nhỏ, rất phối hợp.

Sau khi chuẩn bị xong, cô đi tìm Đạm Đài Tẫn.

Hắn đang khoanh chân ngồi trên thuyền, nghe tiếng động liền mở mắt.

Tô Tô nhìn hắn, đúng là rất đẹp, nhưng một mỹ nhân với lồng ngực rộng lớn bằng phẳng, nếu công tử họ Vương chạm vào, e là sẽ phát hiện ra manh mối. Không biết một kẻ tay chân không thể cử động như Đạm Đài Tẫn lấy đâu ra tự tin như vậy.

“Sắp đến giờ Tý rồi.”

Đạm Đài Tẫn khẽ “Ừ” một tiếng.

“Ngươi thế này có thể cử động được không? Tân nương hoàn toàn không thể tự đi, đội ngũ rước dâu sẽ không nghi ngờ sao?”

Đạm Đài Tẫn nhàn nhạt nói: “Nữ nhân trong thôn đều không muốn gả cho công tử họ Vương kia. Cha mẹ Trần gia sợ cả nhà bị giết, nên đã hạ thuốc mê con gái, đưa lên kiệu hoa, hợp tình hợp lý.”

Thì ra hắn có chủ ý này, giả vờ làm một cô dâu bị chuốc thuốc, bị ép buộc đưa đi.

Thấy hắn đã có kế hoạch, Tô Tô cũng không lo lắng nữa.

Hai người ở trong phòng Trần Nhạn Nhạn, còn nàng ấy đã trốn sang nhà hàng xóm.

Trời đã tối đen, càng đến giờ Tý, không khí càng thêm lạnh lẽo.

Cuối cùng, một tràng tiếng kèn đám cưới vang lên từ xa.

Bên ngoài, cha mẹ Trần gia lo lắng cất tiếng: “Cô nương, công tử, đội rước dâu của công tử họ Vương sắp đến rồi.”

Đạm Đài Tẫn ra lệnh: “Vào đỡ ta dậy.”

Cha mẹ Trần gia đẩy cửa bước vào, dìu hắn đứng lên.

Ba người cùng đi ra ngoài, đứng đợi trước cửa.

Tô Tô tìm một đống củi, cúi người nấp vào, âm thầm quan sát.

Không lâu sau, đội rước dâu đến trước cửa Trần gia.

Lòng bàn tay cha mẹ Trần gia ướt đẫm mồ hôi, họ đặt Đạm Đài Tẫn giả vờ bất tỉnh vào kiệu hoa.

Tô Tô vốn nghĩ rằng đội rước dâu sẽ kiểm tra, nhưng ngoài dự đoán, bọn họ sau khi đón được người liền lập tức khiêng kiệu đi ngay, hoàn toàn không lo lắng dân làng giở trò.

Điều này khiến Tô Tô càng cảnh giác hơn.

Người của công tử họ Vương kia tự tin đến vậy, hoặc là hắn không có đầu óc, hoặc là hắn có thực lực mạnh mẽ.

Tô Tô cảm thấy, kẻ dám ngang nhiên làm điều ác như vậy, khả năng cao thuộc vế sau. Yêu quái này e là không dễ đối phó.

Đội rước dâu thổi kèn đánh trống, kiệu phu mặt không cảm xúc nhìn về phía trước.

Giữa màn đêm, sự vui vẻ này lại càng thêm quỷ dị.

Tô Tô đợi họ đi một đoạn mới thu lại hơi thở rồi lặng lẽ bám theo.

Bước chân của kiệu phu rất nhanh, chẳng mấy chốc đã ra khỏi thôn, tiến vào trấn.

Điều khiến Tô Tô kinh ngạc là, nhà nào trong trấn cũng treo đèn lồng đỏ. Cô cứ tưởng công tử họ Vương kia chỉ tác oai tác quái ở thôn này, nhưng xem ra cả trấn cũng đã biết chuyện, hơn nữa vì e ngại hắn mà nhà nào cũng treo đèn đỏ.

Dù trên phố đèn sáng trưng, nhưng lại không một bóng người, từng nhà đều đóng chặt cửa sổ, cửa lớn.

Đội rước dâu khiêng kiệu, tiến vào một tòa đại trạch.

Tô Tô nhìn lên tấm biển, liền biết đây là nhà Vương viên ngoại.

Đạm Đài Tẫn cùng kiệu hoa biến mất sau cánh cổng, Tô Tô không thể ngang nhiên đi theo, đành vòng quanh quan sát.

Cô tìm được một góc khuất, định trèo tường vào.

Không ngờ, vừa chạm vào tường, Tô Tô đã bị một luồng lực vô hình đẩy bật ra, ngã xuống đất.

Cô ôm đau đứng dậy, trong lòng dâng lên một suy đoán.

Quả nhiên, khi đưa tay chạm nhẹ, cô cảm nhận được một lớp kết giới trong suốt.

Hỏng rồi hỏng rồi, Tô Tô nghĩ thầm.

Yêu quái có thể bố trí kết giới, chắc chắn là đại yêu. Cô có cách phá kết giới, nhưng làm vậy nhất định sẽ kinh động đến yêu quái.

Nhưng nếu không phá kết giới, một mình Đạm Đài Tẫn bên trong, liệu có xảy ra chuyện gì không?

Đạm Đài Tẫn ngồi thẳng trên giường cưới.

Bà mối trong đội đón dâu đưa hắn đến đây, sau đó liền đóng cửa lại.

Cửa sổ cũng khép chặt, nhưng vào một đêm như thế này, lại không nghe thấy một chút gió thổi nào.

Đạm Đài Tẫn giơ tay gạt đi khăn voan đỏ, quan sát căn phòng.

Từ nhỏ hắn đã lén học trộm đủ thứ, cái gì cũng tò mò, lúc này vừa nhìn liền nhận ra căn phòng này có điều kỳ quặc.

Nến đỏ cháy leo lét trên mặt đất, giường không tựa vào tường. Trong không khí tràn ngập sát khí, Đạm Đài Tẫn hơi nheo mắt, thì ra đây là một trận pháp địa sát.

Hắn không biết phá trận, nhưng cũng không hoảng loạn.

Hắn muốn xem thử xem, cái gọi là Vương công tử kia rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Một tiếng bước chân nặng nề vang lên, cửa bị đẩy ra rồi đóng lại.

Người tới xoay người lại, Đạm Đài Tẫn liền nhìn thấy Vương công tử khoác bộ hỉ phục đỏ rực.

Đôi mắt hắn ta trống rỗng, gương mặt lại mang nụ cười, nhưng nụ cười ấy cực kỳ cứng ngắc, giống như một con rối vô tri vô giác.

“Vì sao ngươi không đội khăn voan?” Vương công tử cất giọng khàn khàn, nghe mà rợn cả người.

Đạm Đài Tẫn nhếch môi cười: “Lão tử không cần thứ đó.”

Vương công tử cúi đầu nói: “Cũng tốt, khỏi phải làm mấy nghi lễ phiền phức kia.”

Hắn ta đờ đẫn cởi y phục của mình rồi bước về phía Đạm Đài Tẫn. Đạm Đài Tẫn càng chắc chắn rằng, Vương công tử đã đánh mất ý thức của chính mình.

Giọng hắn rõ ràng là giọng đàn ông trầm thấp, thế nhưng Vương công tử lại không có phản ứng gì, chỉ lo thực hiện nghi thức giao hoan. Dựa theo những gì trước đó, Vương công tử bắt cóc trinh nữ hẳn là để hấp thụ nguyên âm của họ.

Chỉ có yêu vật mới tu luyện bằng cách này. Thế nhưng, Đạm Đài Tẫn không hề cảm nhận được yêu khí trên người vị Vương công tử kia.

Khi Vương công tử đến gần, miếng ngọc bội bình an trong lòng Đạm Đài Tẫn chấn động dữ dội.

Đạm Đài Tẫn liếc mắt quan sát xung quanh, phát hiện Tô Tô chưa đuổi theo kịp.

Khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười hiểm độc, rất tốt.

Con mắt hắn đau muốn chết.

Đợi hắn thay được đôi mắt và gân mạch của Vương công tử, hắn muốn giết ai thì giết người đó. Mắt của phàm nhân hay yêu vật đều không thể dùng được lâu, nhưng vậy thì sao? Trên đời này có biết bao con mắt, hắn muốn bao nhiêu mà chẳng có.

Tô Tô đau đầu vì kết giới, Câu Ngọc đúng lúc tỉnh dậy, nói: “Tiểu chủ nhân, chúng ta thử đi vào từ dưới đất xem.”

Câu Ngọc đã tồn tại hàng vạn năm, dù linh lực không còn mạnh, nhưng kinh nghiệm lại cực kỳ phong phú.

Tô Tô gật đầu, lấy từ trong tay áo ra một lá độn thổ phù.

Lá bùa lóe sáng, cả người cô biến mất. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, cô lại bị đánh bật ra ngoài.

Câu Ngọc nói: “Kết giới của yêu quái này lại kéo dài xuống tận lòng đất, xem ra độn thổ phù cũng không có tác dụng.”

Tô Tô bắt đầu lo lắng: “Đạm Đài Tẫn còn ở bên trong, hắn có gặp chuyện gì không?”

Câu Ngọc an ủi: “Hắn là hồn phách của Ma Vương, yêu quái hẳn là cũng sẽ e sợ hắn đôi phần.”

Tô Tô phản bác: “Nhưng hắn là một phế vật không thể động đậy, yêu quái sợ hắn nhưng  người phàm thì có thể dễ dàng dùng một gậy để đập chết hắn.”

Câu Ngọc nghẹn lời, nó thường xuyên ngủ say, thỉnh thoảng mới thức giấc, thật không ngờ Đạm Đài Tẫn lại có một thiết lập kỳ quái như vậy.

Hai người đang định bàn bạc đối sách mới, không ngờ kết giới trước mắt bỗng dao động, ngay sau đó, hóa thành hư vô.

Câu Ngọc kinh ngạc: “Kết giới bị phá rồi!”

Tô Tô hiểu ngay, chắc chắn Đạm Đài Tẫn đã làm chuyện gì đó, đến mức khiến yêu quái bỏ cả kết giới để toàn tâm đối phó với hắn.

Nghĩ vậy, cô lập tức phi thân tiến vào phủ Vương viên ngoại.

“Câu Ngọc! Ta sẽ tự mình ứng phó, ngươi ngủ tiếp đi.”

Phủ Vương viên ngoại có một cái hồ, Tô Tô vừa đi ngang qua liền ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ.

Ngay sau đó, cô nhìn thấy một đám lửa cháy rừng rực.

Giữa biển lửa, một thiếu niên chân trần bước ra.

Hắn mặc hỷ phục đỏ rực, mái tóc đen dài xõa tung, hốc mắt trái trống rỗng, máu tươi không ngừng chảy ra.

Hắn dùng tay che lấy con mắt trống rỗng, sắc mặt lạnh lùng, tay còn lại xách theo một thứ gì đó.

Đối diện hắn, là một cây đào nở rộ.

Rõ ràng chưa đến tháng hai, vậy mà cả cây đào đã trổ hoa rực rỡ.

Dưới bóng đêm, những đóa hoa đào càng kiều diễm vô cùng.

Nhưng cảnh tượng càng chấn động hơn chính là, thân cây đào thô to như một căn nhà nhỏ, mọc cao chọc trời, dù không có gió nhưng cành lá vẫn đong đưa.

Đạm Đài Tẫn đối diện với cây đào, ném thứ trong tay xuống đất.

Chính là da người của Vương công tử.

Chỉ có điều, tấm da này đã mục rữa từ lâu, bị thụ yêu hút cạn linh khí.

Đạm Đài Tẫn vạn lần không ngờ, hắn vốn định cướp lấy đôi mắt của Vương công tử, ai ngờ Vương công tử đã chết từ lâu.

Hắn muốn đoạt đôi mắt của yêu quái, nhưng yêu quái lại là một cái cây.

Cây thì lấy đâu ra mắt chứ?

Dù vậy, hắn cũng không phải hoàn toàn công cốc.

Thụ yêu có vô số kinh mạch, hắn tiện tay rút ra một vài sợi, cấy vào kinh mạch của mình, nhờ vậy hắn có thể cử động trở lại.

Chỉ có điều, hắn đã tự móc đi con mắt của chính mình, cuối cùng lại phát hiện Vương công tử đã chết từ lâu. Giờ đây, hốc mắt hắn trống trơn, máu vẫn đang không ngừng chảy.

Đạm Đài Tẫn xé một mảnh vải, buộc lên mắt.

Cây đào cuồng nộ, vô số cành cây quất về phía hắn.

Chỉ cần chạm vào máu của Đạm Đài Tẫn, cành cây lập tức khô héo.

Thế nhưng, dù có héo rũ một phần, cây vẫn vô cùng sum suê.

Tô Tô ôm lấy hắn, cùng nhau né tránh đòn tấn công của thụ yêu.

Cuối cùng, những cánh hoa đào kết lại thành một cái kén, nuốt chửng cả hai vào trong.

Hết Chương 28: Bảo vệ.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page