Danh sách chương

Chương 1: Thiếu niên Ma Vương

21/04/2025

Chương 2: Phạt quỳ

21/04/2025

Chương 3: Chăm sóc

21/04/2025

Chương 4: Ghét sao?

21/04/2025

Chương 5: Quá khứ

21/04/2025

Chương 6: Gắp lửa bỏ tay người

21/04/2025

Chương 7: Kết Xuân Tàm

21/04/2025

Chương 8: Bí mật

21/04/2025

Chương 9: Thứ tỷ

21/04/2025

Chương 10: Rực rỡ

21/04/2025

Chương 11: Thoát hiểm

21/04/2025

Chương 12: Nghĩ thoáng một chút

21/04/2025

Chương 13: Lòng báo thù

21/04/2025

Chương 14: Tà Cốt

21/04/2025

Chương 15: Mộng Yểm

21/04/2025

Chương 16: Bạc tình

21/04/2025

Chương 17: Tan vỡ

21/04/2025

Chương 18: Phẫn nộ của hắn

21/04/2025

Chương 19: Kẹo đậu

21/04/2025

Chương 20: Chu Sa

21/04/2025

Chương 21: Người trong lòng

21/04/2025

Chương 22: Thổ lộ

22/04/2025

Chương 23: Tàn nhẫn

22/04/2025

Chương 24: Vô phương cứu chữa

22/04/2025

Chương 25: Sát ý

22/04/2025

Chương 26: Trùng Phùng

22/04/2025

Chương 27: Khó xử

22/04/2025

Chương 28: Bảo vệ

22/04/2025

Chương 29: Thần khí Khuynh Thế Hoa

22/04/2025

Chương 30: Tranh đoạt

22/04/2025

Chương 31: Trong lồng

23/04/2025

Chương 32: Thành Toàn

23/04/2025

Chương 33: Trốn thoát

23/04/2025

Chương 34: Tơ tình

23/04/2025

Chương 35: Giết Vua

23/04/2025

Chương 36: Trở về

24/04/2025

Chương 37: Hiến tế

24/04/2025

Chương 38: Đối Đầu

24/04/2025

Chương 39: Bát Nhã Phù Sinh

24/04/2025

Chương 40: Công chúa Trai tộc

24/04/2025

Chương 41: Hận ý

24/04/2025

Chương 42: Thần tâm

25/04/2025

Chương 43: Là tiên

25/04/2025

Trường Nguyệt Tẫn Minh

Chương 27: Khó xử

Chương trước

Chương sau

Đạm Đài Tẫn thực ra vẫn tỉnh, ngay khi con chó vàng tiến lại gần, hắn đã không còn hôn mê nữa.

Sau đó, con chó bị trúng độc từ máu của hắn mà chết, một đám trẻ con liền kéo đến.

Hắn lặng lẽ nằm yên, trong lòng lạnh lẽo nghĩ rằng, đợi bọn chúng đến gần, dù có phải đồng quy vu tận, hắn cũng sẽ tìm cách giết hết bọn chúng.

Cả người hắn đau đớn, cây Huyền Băng Châm vẫn còn cắm sâu trong mắt trái hắn, máu khô bết lại, hàn khí từng chút len lỏi vào cơ thể. Một nửa khuôn mặt vùi trong tuyết, nhưng hắn không muốn ngủ.

Nếu ngủ rồi, có lẽ hắn sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Dù có chết, hắn cũng muốn tận mắt nhìn thấy bản thân mình chết như thế nào.

Thế nhưng, hắn không ngờ lại nghe được một giọng nói quen thuộc.

Cô gái từ trong rừng nhảy ra, nắm tai lũ trẻ con, đuổi bọn chúng đi.

Cơ thể tàn phế của hắn, trong thoáng chốc cứng đờ.

Nếu để Đạm Đài Tẫn lựa chọn, lúc này người mà hắn không muốn gặp nhất chính là Tô Tô. Hắn vốn tưởng rằng, dù cô còn sống, thì lần sau gặp lại, hắn cũng đã là một vị vương giả cao cao tại thượng, có thể tùy ý sỉ nhục và giày vò cô, quyết định sống chết của cô.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, cuộc gặp lại sẽ trong tình huống này.

Gân mạch tứ chi đã bị cắt đứt, mắt trái bị móc, hắn hoàn toàn đã trở thành một kẻ phế nhân.

Cô bước lại gần, đôi chân nhẹ nhàng linh hoạt, trong lòng Đạm Đài Tẫn thoáng hiện lên vô số suy nghĩ.

Chỉ có trời mới biết hắn căm hận hoàn cảnh này đến nhường nào. Trước khi bị Tô Tô lật người lại, hắn thậm chí còn muốn lạnh lùng gằn giọng bảo cô cút đi.

Nhưng đáng tiếc, hắn không thể nói ra lời nào, chỉ có thể lặng lẽ để mặc cô lật người mình lại.

Bốn mắt giao nhau, Đạm Đài Tẫn nhìn thấy lo lắng trên mặt cô gái dần dần tan biến, thay vào đó là một biểu cảm như thể cuộc đời chẳng còn gì đáng để lưu luyến.

Giọng hắn khàn đặc, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn cười thì cứ cười đi.”

Tô Tô cũng không ngờ rằng, kẻ kiêu ngạo không ai bì nổi, người từng truy sát cô mấy ngày trước, giờ đây lại chật vật xuất hiện trước mặt mình như thế này.

Nửa khuôn mặt của Đạm Đài Tẫn toàn là máu, chảy từ hốc mắt trái ra, máu đã khô cứng lại, con ngươi còn lại phủ một lớp tro xám.

Lông mi đen dày của hắn bám vài bông tuyết, tứ chi vô lực buông thõng. Tô Tô đảo mắt xuống dưới, nhìn thấy trên cổ tay và cổ chân hắn đều có những vết thương chói mắt.

Không trách được lũ trẻ con dám bắt nạt hắn, vì hắn hoàn toàn không thể động đậy được.

Thấy cô không cười mà ngược lại còn cẩn thận quan sát vết thương của mình, một cảm giác nhục nhã mãnh liệt dâng trào trong lòng Đạm Đài Tẫn.

Hắn nghiến răng nói: “Thấy ghê tởm lắm sao? Chướng mắt cô rồi à? Hay là cô chưa từng thấy kẻ phế vật nào, nên muốn nhìn cho kỹ?”

Tô Tô thấy hắn gương mặt méo mó, ánh mắt đầy độc địa nhìn mình, trong lòng cực kỳ bực bội, liền giơ tay vỗ một cái lên đầu hắn: “Câm miệng, ngươi nói nhiều quá đó.”

Cô buông hắn ra, quay đầu bước đi. Đi được một quãng xa, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt phía sau như hình với bóng, bám chặt lấy mình.

Tô Tô chẳng thèm quan tâm hắn nghĩ gì, cũng không buồn ngoảnh lại.

Cô tìm thấy con ngựa đỏ thẫm của mình, dắt nó quay về, lúc này Đạm Đài Tẫn đang dùng con mắt còn lại nhìn lên bầu trời đen kịt.

Trời âm u, sắp tối rồi.

Sắc mặt hắn âm trầm đến mức còn khó coi hơn cả bầu trời.

Lúc này, Tô Tô lại có chút buồn cười. Khi cô quay lại, Đạm Đài Tẫn lạnh giọng nói: “Không phải đi rồi sao? Ngươi còn quay lại đây làm gì?”

Tô Tô lẩm bẩm: “Rõ ràng muốn người ta cứu mà không biết nói lời dễ nghe hơn à?”

Đạm Đài Tẫn không nói nữa.

Tô Tô nhớ lại, trước đây trong phủ, đối diện với đám hạ nhân, hắn giả bộ rất giỏi. Nhưng chẳng biết từ khi nào, cứ mỗi khi đối diện với cô, miệng hắn lại như được bôi độc, ngấm đầy băng giá.

Cô hít một hơi thật sâu, cúi xuống, dốc hết sức bế hắn lên.

Một đi một về, cô thở hổn hển, nhưng trong vòng tay lại ấm áp lạ thường. Cơ thể Đạm Đài Tẫn dựa vào thân thể gầy yếu của cô, thoáng ngửi thấy hương thơm từ tóc cô.

Hắn quay đầu đi, cảm thấy mùi hương này có chút giống “hoa hợp hoan”. Hắn cười lạnh, người đàn bà này, ngay cả hương thơm trên người cũng thấp hèn như vậy.

Nếu Tô Tô biết được suy nghĩ này, chắc chắn sẽ lập tức vứt hắn xuống đất, đào một cái hố chôn hắn luôn.

Hắn nặng đến mức khiến cô bước đi loạng choạng, tốn hết sức lực, cuối cùng mới miễn cưỡng đặt được hắn lên lưng ngựa.

Nhận ra cô thật sự muốn cứu mình, Đạm Đài Tẫn bất ngờ trở nên yên lặng.

Tô Tô hừ một tiếng, nếu không phải đã nhìn thấy giấc mơ của hắn, cô chắc chắn sẽ bị hắn lừa, tưởng rằng hắn thật sự không sợ chết.

Trên đời này, e rằng không ai có khát vọng sống mãnh liệt hơn Đạm Đài Tẫn.

Cô hỏi: “Người làm ngươi bị thương là ai? Không phải ngươi đã cùng Lan An phu nhân quay về Chu Quốc rồi sao?”

Đạm Đài Tẫn ngắn gọn đáp: “Đạm Đài Minh Lãng.”

Hắn không ngước mắt lên, ánh nhìn rơi xuống móng ngựa, giọng khàn khàn hỏi: “Tại sao cô cứu ta?”

Tô Tô dắt ngựa, cố ý trêu chọc hắn: “Ai mà biết được, có lẽ như ngươi nói, ta chưa từng thấy kẻ phế vật nào, nên muốn nhìn cho rõ.”

Hắn cười lạnh một tiếng: “Ngươi rơi xuống Hoài Hà mà không chết à?”

Tô Tô dùng một cành cây gõ nhẹ lên vai hắn, không hài lòng nói: “Ta mà chết rồi, hôm nay ngươi cũng chết theo đó.”

“Ngươi không cứu được ta đâu, trong mắt ta có Huyền Băng Châm.”

Bước chân Tô Tô khựng lại, hàng mày hơi nhíu.

Cô đương nhiên biết Huyền Băng Châm là thứ gì. Đó là một vật tà ác, hơn nữa còn là thứ dùng để hành hạ con người từng chút một.

Nghe nói, Huyền Băng Châm đâm vào mắt, người trúng phải sẽ khóc không ngừng, đau đớn đến mức muốn chết đi. Có người không chịu nổi sự giày vò kéo dài này mà chọn cách tự sát.

Thế nhưng, trong mắt Đạm Đài Tẫn, một giọt nước mắt cũng không có, thậm chí hắn không tỏ ra quá đau đớn. Lúc trước, Tô Tô cũng không nghĩ đến việc hắn trúng Huyền Băng Châm.

Bây giờ biết được rồi, lòng cô bỗng chùng xuống.

Cô còn chưa đến được Hoang Uyên, tất nhiên không thể để Đạm Đài Tẫn chết được. Nhưng con mắt bị Huyền Băng Châm đâm vào đã hoàn toàn hỏng, nếu muốn cứu hắn, phải thay mắt mới trước khi hàn khí xâm nhập toàn bộ cơ thể hắn.

Móng ngựa dẫm trên mặt tuyết, phát ra tiếng “cót két”.

Tô Tô nói: “Trời sắp tối rồi. Đã thấy trẻ con thì gần đây chắc chắn có thôn làng. Một lát nữa, chúng ta tìm nhà nào đó tá túc. Mùa đông rất lạnh, không thể ngủ trong rừng được. Ngươi thế này, có thể sẽ dọa người khác sợ. Đến lúc đó, ta sẽ bảo họ rằng ngươi là ca ca ta, hai chúng ta bị thổ phỉ tấn công rồi rơi xuống vách núi, nhất định sẽ có người tốt bụng chịu giúp đỡ.”

Đạm Đài Tẫn không lên tiếng, hắn vẫn còn nghĩ về con mắt của mình.

Quả nhiên, đúng như Tô Tô nói, chẳng bao lâu sau, bọn họ đến một ngôi làng.

Tô Tô bước lên gõ cửa, một con mắt cảnh giác nhìn ra từ khe cửa.

“Các người đi đi, chúng tôi không chứa người lạ.”

Tô Tô giải thích lý do, nhưng chủ nhà vẫn không động lòng.

Không còn cách nào khác, cô đành đi gõ cửa nhà khác, nhưng không ngờ rằng, liên tiếp mấy nhà đều có thái độ như vậy.

Đạm Đài Tẫn nói: “Ngôi làng này có vấn đề.”

Tô Tô hỏi: “Ngươi nhìn ra điều gì rồi?”

“Không nhà nào trong làng thắp đèn, đến tối cũng không nghe thấy tiếng kêu của gia súc. Khi cô gõ cửa, bọn họ đều rất sợ hãi, chỉ dám nhìn ra ngoài qua khe cửa. Ngôi làng này hoặc là có sơn tặc, hoặc là có yêu quái.” Đạm Đài Tẫn bình tĩnh nói.

Tô Tô có chút khâm phục hắn. Đau đến mức có lẽ toàn thân đang run rẩy, vậy mà vẫn không quên cảnh giác quan sát xung quanh.

Cô biết hắn nói có lý, nên khi gõ cửa căn nhà tiếp theo, cô chủ động lên tiếng trước: “Chúng tôi không phải người xấu, cũng không phải yêu quái. Ta là một trừ yêu sư đi ngang qua làng, có thể cho chúng tôi tá túc một đêm không?”

Nghe thấy ba chữ “trừ yêu sư”, lần này chủ nhà cuối cùng cũng bắt đầu do dự.

Một lát sau, một giọng nói già nua vẫn kiên quyết từ chối: “Các người đi đi.”

Tô Tô thất vọng, đang định rời đi thì một giọng nói non nớt vang lên: “Gia gia, cho họ vào đi, cháu nhìn thấy rồi, tỷ tỷ này rất lợi hại.”

Cánh cửa gỗ trước mặt, chậm rãi mở ra.

Hai ông bà lão và một bé gái nhỏ, trên mặt mang theo sự bất an và lo lắng, nhìn Tô Tô và Đạm Đài Tẫn.

Bé gái trước mắt, lại chính là đứa trẻ mà buổi chiều cô đã gặp.

Bà lão vẫy tay với Tô Tô: “Mau vào đi.”

Đợi hai người vào trong, bà vội vàng đóng chặt cửa lại.

Bé gái trốn sau lưng ông nội, kéo vạt áo của ông, hé đôi mắt tò mò nhìn Đạm Đài Tẫn trên lưng ngựa.

Vì Đạm Đài Tẫn bị thương nặng, hai ông bà giúp Tô Tô sắp xếp cho hắn một gian phòng trống.

Những ngôi nhà trong làng đều đơn sơ, thứ duy nhất có thể nằm ngủ chính là cái giường đất.

Trong phòng ngoài một chiếc bàn gỗ thì chỉ có hai chiếc ghế nhỏ.

May mà dân trong núi thiếu thốn mọi thứ, nhưng không bao giờ thiếu củi lửa.

Bé gái bưng một chậu than đỏ rực vào phòng, chẳng bao lâu, căn phòng trở nên ấm áp, xua tan cái lạnh mùa đông.

Ông lão châm nến lên.

Tô Tô đặt Đạm Đài Tẫn lên giường đất, vội vàng lấy ra một thỏi bạc, đưa cho bà lão.

“Tôi và ca ca sẽ ở đây, làm phiền mọi người rồi.”

Bà lão thấy thỏi bạc lớn như vậy, vội vàng xua tay liên tục.

“Không được, không được đâu. Cô nương cũng thấy rồi đấy, nhà chúng tôi đơn sơ lắm, hai vị không chê là tốt rồi.”

Tô Tô kiên quyết đưa bạc cho bà: “Đối với chúng tôi, có một chỗ nghỉ chân đã là may mắn lắm rồi. Bên ngoài lạnh như vậy, nếu không tìm được nơi trú ngụ, e rằng sáng mai sẽ sinh bệnh mất. Ca ca tôi bị thương nặng, e rằng còn phải làm phiền mọi người thêm mấy ngày. Bà cứ cầm lấy đi ạ.”

Sau vài lần từ chối, cuối cùng bà lão cũng nhận bạc.

Bà bưng nước nóng, mang theo vải sạch đến, Tô Tô vội vàng cảm ơn.

Bé gái vẫn đứng tựa vào cửa, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng bị bà lão kéo đi.

Tô Tô biết trong thôn có điều kỳ lạ, nhưng cũng không vội hỏi. Dù sao trời cũng đã khuya, có hỏi ra cũng chẳng thể làm gì ngay được.

Việc cấp bách bây giờ là xử lý những vết thương chồng chất trên người Đạm Đài Tẫn.

Cô nhúng khăn vào nước nóng, nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên mặt hắn.

Đạm Đài Tẫn lặng lẽ nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm, khi ngón tay mềm mại của thiếu nữ lướt qua má hắn, theo bản năng hắn muốn nghiêng đầu né tránh, nhưng lại cố nhịn.

Ngón tay cô rất mềm.

Khác với những cơn đau đang hành hạ hắn, những nơi cô chạm vào lại mang đến một cảm giác kỳ lạ.

Nếu tay chân hắn còn lành lặn, chắc chắn lúc này hắn sẽ lạnh lùng hất tay cô ra.

Đáng tiếc, bây giờ hắn chẳng thể làm gì cả.

Tô Tô tiếp tục xử lý vết thương trên cổ tay và mắt cá chân hắn.

Cô lau sạch vết máu, dùng vải sạch băng bó lại.

Cô từng học kiếm thuật, nhìn một cái đã biết kẻ ra tay có thủ pháp rất tàn độc. Không chỉ phế bỏ tay chân Đạm Đài Tẫn, mà còn cố tình khiến hắn chịu nỗi đau khôn cùng.

Biết hắn đau đến mức sống không bằng chết, cô cũng nhẹ tay hơn.

Đạm Đài Tẫn mím chặt môi.

Dưới ánh nến, thiếu nữ cúi đầu, bóng lông mi tựa như hai chiếc quạt nhỏ phủ xuống đôi mắt cô.

Cô rất nghiêm túc nói: “Chúng ta không có thuốc, nên ngươi tạm nhẫn nhịn một chút. Sáng mai, ta sẽ vào núi tìm thuốc cho ngươi.”

Đạm Đài Tẫn nói: “Nếu cô thực sự muốn giúp ta, thì hãy bắt con bé đó lại đi.”

Tô Tô nghi hoặc hỏi: “Bắt nó làm gì?”

Đạm Đài Tẫn khẽ nhếch môi nhìn cô, nụ cười chứa đầy sự giễu cợt: “Cô nói thử xem?”

Chỉ cần nhìn thấy nụ cười hiểm độc ấy, Tô Tô lập tức hiểu ra.

Hắn muốn đôi mắt của đứa trẻ đó.

Đạm Đài Tẫn cũng hiểu rõ rằng, hắn cần thay mắt càng sớm càng tốt.

Mắt của người già không hợp, nên hắn muốn một đôi mắt trẻ trung, tràn đầy sức sống.

Tô Tô nghiêm giọng: “Ngươi đừng có mơ! Người ta thu nhận chúng ta, vậy mà ngươi lại có ý nghĩ ác độc như vậy!”

Đạm Đài Tẫn thản nhiên đáp: “Người không vì mình, trời tru đất diệt.”

Tô Tô biết hắn có tính cách cực đoan, chẳng buồn tranh luận với hắn, cô bèn véo mặt hắn một cái:

“Dẹp ngay ý nghĩ độc ác đó đi. Nếu ngươi dám làm vậy, ta sẽ cho ngươi biết hai chữ hối hận phải viết như thế nào.”

Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu từng đốt xương cô.

Tô Tô thả tay ra: “Ta biết Huyền Băng Châm là gì. Tạm thời nó chưa thể lấy mạng ngươi được, chúng ta vẫn còn thời gian.”

Hắn nhắm mắt lại, rõ ràng là không tin lời cô.

Tô Tô cũng chẳng cần hắn phải tin, dù sao bây giờ với bộ dạng này, hắn muốn hại ai cũng khó.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường đất, dành cho Đạm Đài Tẫn, còn Tô Tô thì đành ngồi trên ghế.

Mấy ngày qua cô đã đi đường rất vất vả, giờ đã mệt mỏi không chịu nổi nữa rồi.

Cô cuộn mình trong tấm chăn, gục xuống bàn, ngủ thiếp đi.

Khi tiếng hô hấp đều đặn của Tô Tô vang lên, Đạm Đài Tẫn mở mắt, nghiêng đầu nhìn xô.

Ánh nến lay động, đôi môi thiếu nữ hơi chu lên, ngủ không được yên giấc.

***

Sáng sớm hôm sau, Tô Tô tỉnh dậy, toàn thân đau nhức.

Nằm gục trên bàn suốt cả đêm, cổ cô cứng đờ như sắp gãy đến nơi rồi.

Đạm Đài Tẫn đã tỉnh.

Con mắt còn lành lặn của hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Chẳng bao lâu sau, bà lão mang hai bát cháo loãng đến.

Cháo rất loãng, không có món ăn kèm, Tô Tô vẫn mỉm cười cảm ơn.

Bà lão gật đầu, vẻ mặt lúng túng rồi rời đi.

Tô Tô cũng không tự làm khổ mình, uống mấy ngụm là xong, sau đó quay sang đút cháo cho Đạm Đài Tẫn.

Chỉ cần là chuyện liên quan đến sinh tồn, hắn luôn phối hợp.

Cô đút, hắn liền há miệng.

Rõ ràng cả hai đều xuất thân cao quý, nhưng lúc này chẳng ai ghét bỏ bát cháo loãng đến mức gần như không thấy hạt gạo kia.

Tô Tô mang bát đi rửa, đến khi quay lại, cô thấy cô bé hôm qua đang đứng ở cửa.

Đạm Đài Tẫn cũng tỉnh, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào cô bé kia.

Nhớ đến những lời hắn nói tối qua, Tô Tô vội vàng kéo cô bé ra sau lưng mình, hỏi:

“Muội có chuyện gì sao?”

Cô bé mím môi: “Tỷ thật sự là trừ yêu sư sao?”

Tô Tô gật đầu.

Dù không hoàn toàn là vậy, nhưng ít nhất cô vẫn mạnh hơn nhiều trừ yêu sư trong nhân gian.

Cô bé nói: “Vậy tỷ có thể giúp muội cứu tỷ tỷ muội không?”

Tô Tô hỏi: “Tỷ tỷ của muội đã xảy ra chuyện gì?”

“Trong trấn có một công tử nhà viên ngoại, đột nhiên một ngày hắn thay đổi tính tình. Cứ cách một thời gian, hắn lại đến thôn bắt một cô gái trẻ đi. Tỷ tỷ của muội cũng bị bắt đi rồi.”

Nói đến đây, cô bé bắt đầu rơi nước mắt: “Muội nhớ tỷ tỷ lắm… Người trong thôn đều nói, công tử kia đã biến thành yêu quái, chắc chắn đã giết tỷ ấy rồi.”

Tô Tô vội vàng lau nước mắt cho cô bé, trấn an: “Muội đã thu nhận tỷ, tỷ hứa sẽ giúp muội tìm tin tức tỷ tỷ của muội.”

“Thật sao?”

“Ừm.”

Bà lão từ trong nhà bước ra, vẻ mặt đầy lo âu: “Cô nương, cô thực sự có thể giúp chúng tôi sao?”

Tô Tô nói: “Bà có thể kể cho cháu nghe tình hình cụ thể không?”

Bà lão thở dài, kể lại:

“Cách đây không xa có một nơi gọi là Chiểu Quang Trấn. Người giàu nhất trấn chính là Vương viên ngoại. Trước đây, công tử nhà họ Vương rất lương thiện, nhưng một năm trước, hắn bỗng thay đổi hoàn toàn, nói rằng muốn nạp thiếp. Ban đầu, các cô gái trong thôn còn vui mừng, nhưng không ngờ cứ hai tháng một lần, hắn lại nạp một thê thiếp mới.”

“Những cô gái bị cưới đi không ai quay lại, người thân của họ cũng không tìm thấy họ. Người trong thôn bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, kéo nhau đến làm loạn, nhưng ai ngờ ngày hôm sau, người cầm đầu lại bị phát hiện chết ngay trước cổng thôn.”

“Kể từ đó, không ai dám gả con gái cho Vương công tử nữa. Hắn bèn tuyên bố, nếu hắn chọn ai mà người đó không chịu, thì ngày hôm sau, cả nhà cô gái ấy sẽ chết. Có người không tin, nhưng quả nhiên, hôm sau cả nhà họ đều chết thật.”

“Hai tháng trước, hắn để mắt đến cháu gái ta – Tiểu Du. Để bảo vệ gia đình và Tiểu Linh, con bé đã lên kiệu hoa.”

Nói đến đây, mắt bà lão đỏ hoe: “Nếu cô nương thực sự có thể tìm thấy Tiểu Du, lão thân xin quỳ xuống lạy cảm ơn cô nương.”

Tô Tô vội đỡ bà dậy: “Cháu sẽ cố gắng hết sức.”

Người biến thành yêu? Nếu không phải bị đoạt xác, thì cô không nghĩ ra lý do nào khác.

Một con yêu quái có thể đoạt xác con người, chắc chắn không phải loại dễ đối phó.

Bà lão lại nói: “Người trong thôn đều cho rằng Vương công tử đã biến thành yêu quái. Hôm nay đến kỳ hạn, e rằng hắn sẽ lại đến thôn để bắt tân nương. Vì vậy, đêm qua khi hai vị gõ cửa, không ai dám thu nhận hai vị.”

Tô Tô quay đầu nhìn Đạm Đài Tẫn, lại thấy hắn cũng mang vẻ mặt trầm tư.

Lúc ánh mắt hắn chạm vào cô, đột nhiên khóe môi hắn cong lên, mỉm cười với bà lão:

“Yên tâm đi, muội muội ta nhất định sẽ giúp mọi người. Dù gì thì Vương công tử cũng cần một tân nương mới, còn ai thích hợp thay thế cô gái trong thôn hơn muội ấy chứ?”

Tô Tô nghiến răng nghiến lợi nở nụ cười:

“Đúng vậy, đúng vậy! Nếu muội không được, thì ca ca cũng có thể. Chỉ cần trang điểm một chút, chắc chắn ca ca còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân!”

Hết Chương 27: Khó xử.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page