Danh sách chương

Chương 1: Thiếu niên Ma Vương

21/04/2025

Chương 2: Phạt quỳ

21/04/2025

Chương 3: Chăm sóc

21/04/2025

Chương 4: Ghét sao?

21/04/2025

Chương 5: Quá khứ

21/04/2025

Chương 6: Gắp lửa bỏ tay người

21/04/2025

Chương 7: Kết Xuân Tàm

21/04/2025

Chương 8: Bí mật

21/04/2025

Chương 9: Thứ tỷ

21/04/2025

Chương 10: Rực rỡ

21/04/2025

Chương 11: Thoát hiểm

21/04/2025

Chương 12: Nghĩ thoáng một chút

21/04/2025

Chương 13: Lòng báo thù

21/04/2025

Chương 14: Tà Cốt

21/04/2025

Chương 15: Mộng Yểm

21/04/2025

Chương 16: Bạc tình

21/04/2025

Chương 17: Tan vỡ

21/04/2025

Chương 18: Phẫn nộ của hắn

21/04/2025

Chương 19: Kẹo đậu

21/04/2025

Chương 20: Chu Sa

21/04/2025

Chương 21: Người trong lòng

21/04/2025

Chương 22: Thổ lộ

22/04/2025

Chương 23: Tàn nhẫn

22/04/2025

Chương 24: Vô phương cứu chữa

22/04/2025

Chương 25: Sát ý

22/04/2025

Chương 26: Trùng Phùng

22/04/2025

Chương 27: Khó xử

22/04/2025

Chương 28: Bảo vệ

22/04/2025

Chương 29: Thần khí Khuynh Thế Hoa

22/04/2025

Chương 30: Tranh đoạt

22/04/2025

Chương 31: Trong lồng

23/04/2025

Chương 32: Thành Toàn

23/04/2025

Chương 33: Trốn thoát

23/04/2025

Chương 34: Tơ tình

23/04/2025

Chương 35: Giết Vua

23/04/2025

Chương 36: Trở về

24/04/2025

Chương 37: Hiến tế

24/04/2025

Chương 38: Đối Đầu

24/04/2025

Chương 39: Bát Nhã Phù Sinh

24/04/2025

Chương 40: Công chúa Trai tộc

24/04/2025

Chương 41: Hận ý

24/04/2025

Chương 42: Thần tâm

25/04/2025

Chương 43: Là tiên

25/04/2025

Trường Nguyệt Tẫn Minh

Chương 25: Sát ý

Chương trước

Chương sau

Tô Tô cũng không biết mình đã bơi bao lâu. Nước sông lạnh buốt, những mảnh băng nhỏ cắt xé da thịt cô, cơ thể cô cứng đờ và tê liệt không còn cảm nhận được đau đớn.

Cô tiếp tục bơi về phía trước, tốc độ càng lúc càng chậm, nhưng không dám dừng lại.

Bất ngờ cô bị sặc nước, trong lúc hoảng loạn, Tô Tô nắm lấy một khúc gỗ trôi, nửa người cô nằm trên đó, nửa còn lại chìm trong nước, yếu ớt trôi theo khúc gỗ.

Trời lại bắt đầu rơi tuyết, những bông tuyết rơi xuống má cô.

Tô Tô nhắm mắt lại, không thể nhúc nhích một ngón tay nào nữa, mệt mỏi thiếp đi.

Có người nhẹ nhàng bế cô lên, ngay sau đó, cơ thể cô ấm áp lạ thường.

Không biết đã qua bao lâu, khi Tô Tô tỉnh lại, cô nghe thấy tiếng bán hàng ngoài phố, tiếng gõ trống, và tiếng cười của bọn trẻ.

Có người đang thì thầm bàn chuyện.

Đến lúc cô mở mắt ra thì phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường mềm mại. Bên cạnh là một cửa sổ thấp, lửa than trong phòng cháy lách tách.

Tô Tô ngồi dậy, ngay lập tức nhìn thấy hai người đàn ông ngồi bên bàn.

“Tuyên Vương điện hạ, Ngu Khanh?”

Ngu Khanh nghe vậy, nhướng mày: “Cô tỉnh rồi à, cảm thấy thế nào rồi?”

Tô Tô hỏi: “Các người sao lại ở đây?”

Ngu Khanh mở quạt, ra hiệu cho Tô Tô nhìn vào Tiêu Lẫm.

“Chuyện này cô phải hỏi sư huynh của ta rồi. Huynh ấy lo lắng cho cô, sợ cô bị hồ yêu giết chết, ép ta phải theo dõi suốt. Bọn ta chèo thuyền mấy ngày trên sông, cuối cùng thấy cô ôm khúc gỗ ngất đi. Cũng may cô may mắn, nếu trễ thêm chút nữa, có lẽ cô đã chết cóng rồi.”

Tô Tô chân thành nói: “Cảm ơn các ngươi.”

Tiêu Lẫm nói: “Tam cô nương, cô đừng nghe Ngu Khanh nói bậy. Mạng của bọn ta là do cô cứu, người cần cảm ơn phải là ta và Ngu Khanh mới đúng. Xét tình xét lý, chúng ta cũng nên đảm bảo an toàn cho cô.”

Ngu Khanh hỏi: “Sao cô lại ở dưới sông vậy?”

Tô Tô trả lời hắn ta: “Đạm Đài Tẫn muốn ta viết thư cho đại ca ta, cho bọn họ qua Gia Dục Quan, ta nhảy xuống sông rồi bỏ trốn.”

Ngu Khanh tặc lưỡi ngạc nhiên: “Phu quân của cô đúng là lợi hại thật đấy.” Không phải ý chê bai, mà là thật sự thấy người đó tâm tư sâu xa, nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, rất không đơn giản.

Trước đây cả hắn và Triệu Vương đều không nhìn ra người này lại là kẻ hiểm độc như thế.

Tô Tô vội hỏi: “Đại ca ta sao rồi? Huynh ấy không bị gì chứ?”

Tiêu Lẫm rót cho Tô Tô một chén trà ấm, nói: “Cô đã ngủ hai ngày rồi, thuyền của Đạm Đài Tẫn cũng đã vượt qua Gia Dục Quan. Tiểu tướng quân Diệp Thanh Vũ trúng độc, đã được đưa về hoàng thành chữa trị rồi.”

Thấy sắc mặt Tô Tô tái nhợt, Tiêu Lẫm an ủi: “Yên tâm đi, không phải loại độc chí mạng, về đến hoàng thành sẽ nhanh chóng bình phục thôi.”

Tô Tô thở phào nhẹ nhõm, vậy thì tốt rồi. Ít nhất không cần phản quốc, mạng của Diệp Thanh Vũ cũng giữ được.

Cô uống xong trà, Tiêu Lẫm chu đáo gọi người mang đồ ăn đến cho cô.

Tô Tô đói không chịu nổi, bưng bát lên bắt đầu ăn.

Ngu Khanh hứng thú nhìn cô: “Trước đây nghe đồn Diệp tam tiểu thư mắt cao hơn đầu, kiêu căng ngạo mạn, sao bây giờ cô với lời đồn khác xa nhau vậy?”

Lúc họ nhặt được Diệp tam tiểu thư, cô ấy gần như đã đông cứng thành người băng. Một cô gái mà dám nhảy xuống sông giữa mùa đông, dũng khí này ngay cả nhiều nam nhân cũng không có được.

Tô Tô cười nói: “Ta cũng từng nghe nói môn khách của Triệu Vương – Ngu tiên sinh tính tình ôn hòa, là một quân tử nho nhã. Ngu tiên sinh, ngài với lời đồn cũng khác xa nhau quá đấy.”

Vậy nên lời đồn không đáng tin.

Ngu Khanh mặt tối sầm lại, hừ một tiếng.

Tiêu Lẫm nhìn Tô Tô, khóe miệng không nhịn được cong lên một nụ cười nhè nhẹ.

Tô Tô nói: “Còn một chuyện nữa, con yêu hồ bảy đuôi kia phải làm sao?”

Tiêu Lẫm nói: “Ta đã nghĩ cách liên lạc với sư thúc của ta, người chắc chắn sẽ có biện pháp.”

Tuy trong lòng Tô Tô vẫn thấy bất an, nhưng cũng biết lúc này chỉ có thể trông cậy như vậy. Cô phải đến Hoang Uyên tìm thần quy, chuyện của yêu hồ bảy đuôi đành phó thác cho sư thúc của Tiêu Lẫm.

Với thực lực hiện tại của cô, ở lại cũng không thể đánh bại được con hồ yêu kia.

Đợi Tô Tô ăn xong, Tiêu Lẫm nói: “Diệp tam cô nương, đây là trấn Thanh Thủy, cách hoàng thành khoảng năm ngày đường. Chờ cô nghỉ ngơi ổn rồi, chúng ta sẽ quay về. Cô yên tâm, chuyện của Đạm Đài Tẫn, phụ hoàng ta ắt sẽ nhìn rõ. Đại tướng quân trung nghĩa, sẽ không liên lụy đến người nhà cô đâu.”

Tô Tô vội nói: “Ta còn việc phải làm, tạm thời không thể quay về. Điện hạ, ngài và Ngu tiên sinh có thể giúp ta chuyển lời đến phụ thân và tổ mẫu, nói rằng ta bình an, làm xong việc sẽ trở về không?”

“Tam cô nương, cô có chuyện gì, có phải là việc ta giúp được không?”

Chàng áo trắng tóc đen, ánh mắt chân thành, thật lòng muốn báo đáp ơn cứu mạng trước đó của Tô Tô.

Trong lòng Tô Tô thấy ấm áp. Trước khi đến thế giới này, cha cô đã từng nói, có thể sẽ gặp lại cố nhân, cô hãy đối đãi thật thản nhiên.

Đại sư huynh của Tô Tô tên là Công Dã Tịch Vô, là con cháu quý tộc nhân gian. Mười hai tuổi bái nhập tiên môn, lấy thân phận phàm nhân tu luyện đến cảnh giới hóa thần khi mới hơn ba trăm tuổi, quả thực là một thiên tài.

Nếu cô tính toán không sai, Tiêu Lẫm chính là tiền kiếp của đại sư huynh.

Nhưng hai chữ “tiền kiếp” lại không khiến người ta vui nổi. Vì một người chỉ có thể chuyển thế khi đã chết, linh hồn bất diệt mới được đầu thai.

Thấy Tô Tô cứ ngây người nhìn Tiêu Lẫm, Ngu Khanh liền nói: “Này, tiểu cô nương đang nhìn gì vậy, vẫn còn nhớ mãi không quên sư huynh ta à?”

Tiêu Lẫm thấp giọng quát: “Ngu Khanh!”

Ngu Khanh nói: “Được rồi, được rồi, là ta lắm lời, ta im miệng đây.”

Tô Tô vội vã xua tay: “Điện hạ, ngài đừng hiểu lầm, ta chỉ là đang suy nghĩ chút chuyện nên thất thần. Trước đây là ta không hiểu chuyện, sau này ta sẽ không như vậy nữa.”

Tiêu Lẫm khẽ gật đầu, nụ cười dịu dàng: “Ta biết mà, tam cô nương… đã không còn giống như trước nữa. Ngu Khanh nói năng không giữ mồm giữ miệng, mong tam cô nương đừng chấp nhặt với hắn.”

Tô Tô ăn no uống đủ, lúc này mới phát hiện ra quần áo trên người mình cũng đã được thay mới rồi.

Ngu Khanh liền nói: “Là con gái của ông chủ quán trọ thay đồ cho cô đấy, yên tâm đi, bọn ta nào dám chiếm tiện nghi của cô chứ.”

Tô Tô đã có lại sức, lại hoạt bát như thường.

Cô cũng không khách sáo quá với Tiêu Lẫm, bởi giờ cô thực sự cần giúp đỡ. Cô nói: “Ta muốn đến một nơi rất xa, có lẽ phải rất lâu mới quay về. Nếu điện hạ tiện tay, có thể cho ta mượn một ít bạc được không? Ta sẽ viết một bức thư, nhờ Xuân Đào trả lại cho ngài.”

Tiêu Lẫm lấy ra mấy tờ ngân phiếu từ trong người, Tô Tô liếc mắt nhìn. Ôi trời! Mớ này ít nhất cũng mấy ngàn lượng.

Tô Tô chỉ lấy một tờ: “Thế là đủ rồi. Điện hạ, Ngu tiên sinh, bảo trọng.”

Dù cô cũng hy vọng trên con đường thay đổi số phận này có người đồng hành, nhưng Tô Tô hiểu rất rõ, điều đó là không thể.

Tiêu Lẫm vẫn chưa trở thành Công Dã Tịch Vô, chàng là hoàng tử nước Đại Hạ, hai nước sắp khai chiến, chàng có sứ mệnh của một hoàng tử. Còn sứ mệnh của Tô Tô, vốn đã định sẵn là một con đường cô độc.

Cô vẫy tay với họ rồi bước xuống cầu thang của quán trọ.

Ngu Khanh nhìn bóng lưng phóng khoáng của cô, trêu: “Sư huynh, tiểu nha đầu này thật có sức sống, còn khá đáng yêu nữa. Nếu lúc trước nàng ấy như bây giờ, huynh có cưới nàng ta không?”

Tiêu Lẫm nhíu mày: “Cẩn thận lời nói.”

Không có chuyện gì là “nếu như” cả.

Trong tầm mắt họ, thiếu nữ kia mua một con ngựa nhỏ lông đỏ sậm, rồi biến mất trong gió tuyết.

***

“Chúng ta đã bao lâu rồi chưa trở về cố hương?” Kinh Lan An đưa tay đón lấy hoa tuyết, ánh mắt hơi mông lung.

Năm ngày sau khi vượt qua Gia Dục Quan, cuối cùng họ cũng đến được biên giới nước Chu.

Đi sâu vào nước Chu, khí hậu sẽ ngày càng ấm hơn.

Hoa tuyết tan chảy trong lòng bàn tay của Kinh Lan An, có lẽ đây là trận tuyết cuối cùng mà họ được thấy.

Đạm Đài Tẫn hỏi: “Cô cô nhớ nước Chu sao?”

“Không hẳn là nhớ, nhưng lá rụng về cội, ai sinh ra cũng có cội nguồn của mình. Trở về quê hương, thật cảm khái.” Kinh Lan An đáp: “Nói đến đây, trước kia điện hạ từng bảo ta chuẩn bị một ít Kết Xuân Tàm, nhưng giải dược của loại độc này lại rất khó điều chế. Thánh nữ trong tộc mấy hôm trước đã dùng cánh hoa tuyết liên cuối cùng điều chế được một phần. Điện hạ có cần không?”

Bà lấy ra một lọ sứ ngọc xanh tinh xảo, cũng không hỏi Đạm Đài Tẫn đã dùng Kết Xuân Tàm lên ai.

Đạm Đài Tẫn nhận lấy, lọ sứ ấm áp, hắn vô thức vuốt ve một lúc, sau đó nói: “Không cần.”

Hắn giơ tay, ném lọ giải dược xuống sông.

“Nếu điện hạ có hứng, có muốn chơi với ta một ván cờ không?”

Đạm Đài Tẫn đáp: “Được.”

Hắn vén vạt áo choàng, ngồi xuống đối diện Kinh Lan An. Kinh Lan An cầm quân đen, hắn cầm quân trắng.

“Điện hạ, cô cô rất ít khi hỏi đến chuyện của ngài ở Đại Hạ. Năm xưa ta phái Lưu thị đi chăm sóc ngài, sau đó nghe nói bà ấy phát điên rồi.” Kinh Lan An đặt một quân cờ xuống: “Bà ấy có bảo vệ ngài chu đáo không?”

Quân trắng vừa hạ xuống, mang theo sát khí. Nhớ lại bà vú già điên loạn trong lãnh cung, sắc mặt Đạm Đài Tẫn không chút thay đổi: “Cô nghi ngờ là ta ép bà ta phát điên à?”

Kinh Lan An im lặng hồi lâu rồi nói: “Dĩ nhiên là không phải.”

Đạm Đài Tẫn xoay xoay một quân cờ trong tay, bất ngờ buông một câu như sét đánh:

“Nhưng cô nghi ngờ không sai. Lúc đầu bà ta chưa điên, còn ôm hy vọng bảo vệ ta thật tốt, mong một ngày ta có thể trở về Chu quốc, tiếp tục làm hoàng tử, bà ta sẽ được khổ tận cam lai.”

“Thật là một suy nghĩ đáng thương, rõ ràng đang ở giữa địa ngục, vậy mà vẫn mơ có ngày thoát ra được. Ngày tháng trong lãnh cung quá dài, cuối cùng bà ấy cũng nhận ra, suy nghĩ ấy thật ngu ngốc.”

“Ngũ hoàng tử Đại Hạ… thích đồng nam.” Khi Đạm Đài Tẫn thản nhiên nói ra câu này, sắc mặt Kinh Lan An lập tức thay đổi.

“Điện… điện hạ…”

Đạm Đài Tẫn hạ quân cờ xuống, âm thanh giòn tan vang lên. Hắn chống cằm, hồi tưởng lại: “Lưu thị bỏ thêm một ít thứ vào cơm canh của ta. Đáng tiếc, bữa đó quá phong phú, phong phú đến mức ta không chịu nổi. Ta đưa cơm cho bà ta ăn, rồi dẫn bà ta đến Chiết Quế Uyển.”

“Cô cô, có lẽ cô không biết Chiết Quế Uyển là nơi gì đâu. Đó là chỗ lũ thái giám bẩn thỉu trong cung sống.”

Đạm Đài Tẫn khẽ cong môi, đầy thương hại: “Sau khi Lưu thị vào đó, lúc quay lại thì đã phát điên.”

Kinh Lan An nhắm mắt lại, bi thương nói: “Điện hạ, là lỗi của ta.”

Đạm Đài Tẫn lắc đầu, rồi đặt quân cờ cuối cùng xuống.

“Cô thua rồi.”

Kinh Lan An nhìn bàn cờ. Người ta vẫn nói, nhìn bàn cờ như nhìn cuộc đời, qua cách đặt cờ có thể thấy tính cách của một người.

Nước cờ của Đạm Đài Tẫn quyết đoán, đầy sát khí, và hắn hoàn toàn không bận tâm đến sự sống còn của những quân tốt nhỏ. Quân cờ của hắn chết rất nhiều. Nhưng cuối cùng hắn vẫn là người chiến thắng.

Đạm Đài Tẫn không còn hứng chơi ván thứ hai, hắn đứng dậy, quay trở lại khoang thuyền.

Kinh Lan An nhặt từng quân cờ một bỏ vào hộp. Dù từng nuôi dưỡng Đạm Đài Tẫn, nhưng nàng ta lại hoàn toàn không hiểu hắn.

Ví dụ như chuyện của Tô Tô, sau khi cô ấy nhảy xuống sông, Kinh Lan An cứ nghĩ Đạm Đài Tẫn sẽ cho người đuổi theo, hoặc cứu cô ấy. Thế nhưng nhiều ngày trôi qua, hắn vẫn thờ ơ như không.

Sự lạnh lùng đó khiến đầu ngón tay của Kinh Lan An dần cảm thấy lạnh lẽo.

Trời sắp tối, trên mặt nước, thấp thoáng hiện ra bóng dáng của một chiếc thuyền khác.

Kinh Lan An đứng ở mũi thuyền, nhìn về phía con thuyền kia. Có người khẽ nói: “Phu nhân, là người đến tiếp ứng.”

Kinh Lan An nói: “Mấy ngày nay vất vả rồi, để điện hạ nghỉ ngơi thật tốt. Truyền xuống, tối nay bếp chuẩn bị bữa tiệc phong phú một chút. Danh kỹ ta mua mấy hôm trước đâu rồi?”

Không bao lâu, một nữ tử yêu kiều xinh đẹp, mềm mại quỳ rạp dưới chân Kinh Lan An.

Kinh Lan An nói: “Nghe nói ngươi còn chưa bị phá thân, nhưng những gì cần biết, chắc là đều biết cả rồi. Hầu hạ điện hạ cho tốt, khiến người vui vẻ một chút.”

Tích Cầm thẹn thùng mà chờ mong đáp: “Dạ!”

Nàng ta từng thấy điện hạ đẹp đến mức khiến chính nàng ta cũng cảm thấy mình kém xa. Nghĩ đến việc có thể bên cạnh một người như vậy, tim nàng ta đập nhanh hơn mấy phần.

Tích Cầm uyển chuyển rời đi, nha hoàn xuất hiện bên cạnh Kinh Lan An.

“Điện hạ sẽ dùng sao?”

Kinh Lan An nói: “Không sao cả.”

Ngón tay bà khẽ điểm vào vị trí trái tim: “Ở đây không có ai, thì chẳng có gì quan trọng cả.”

Nhưng nếu trong lòng có người…

Kinh Lan An thầm nghĩ, có lẽ, nàng ta có thể hy vọng mọi chuyện không đến mức tuyệt vọng như vậy.

***

Tích Cầm đẩy cửa phòng ra.

Thiếu niên áo đen đang ngồi xếp bằng trên giường. Hắn nhắm mắt, hàng lông mi đen như lông quạ.

Thấy có người bước vào, hắn mở mắt ra.

Tích Cầm từng gặp vô số người, nhưng đây là lần đầu tiên bị ánh mắt một người khiến đôi chân nàng ta hơi nhũn ra.

Nàng ta có chút sợ hãi, nhưng lại càng thêm ngưỡng mộ thiếu niên trước mặt.

Tích Cầm quỳ xuống, di chuyển bằng đầu gối tới gần hắn.

Môi nàng ta run nhẹ, thốt lên lời mềm mại khiến người ta thương xót: “Phu nhân bảo nô tỳ đến hầu hạ điện hạ nghỉ ngơi.”

Đạm Đài Tẫn hỏi: “Là Lan An sai ngươi tới sao?”

“Vâng.” Tích Cầm đưa tay cởi thắt lưng, kìm nén trái tim đang đập thình thịch, từ từ cởi áo.

Làn da nàng ta tiếp xúc với không khí lạnh lẽo.

Thân thể nàng ta rất đẹp, làn da trắng mịn, sở hữu một cơ thể đủ khiến bất kỳ nam nhân nào cũng phải say mê.

Tích Cầm nghĩ mình sẽ thấy dục vọng cháy bỏng trong mắt Đạm Đài Tẫn. Thế nhưng, hắn lại thản nhiên, nhìn nàng ta chẳng khác nào nhìn một cái xác lạnh lẽo.

Nàng ta cố hết sức quyến rũ hắn, thậm chí còn lén nhìn xem nơi ba tấc dưới rốn của hắn có phản ứng không.

Nhưng thiếu niên vẫn bình tĩnh như cũ. Hắn nhếch môi: “Sao? Rất ngạc nhiên à?”

Tích Cầm hoảng loạn, vội vàng quỳ sụp xuống.

Nàng ta không khỏi nghi ngờ, một người trước thân thể mỹ miều của nữ nhân mà vẫn không có cảm giác, liệu có phải…

Đạm Đài Tẫn giơ tay lên, một giọt máu nhỏ rơi lên vai Tích Cầm, rồi một con cổ trùng màu đen từ cơ thể nàng ta chui ra.

Tích Cầm nhìn thấy con trùng đang ngọ nguậy, muốn hét lên, nhưng lại phát hiện cổ họng mình không phát ra được âm thanh nào cả.

“Một đêm triều dương.” Đạm Đài Tẫn bóp chặt con cổ trùng, thở dài: “Thật khiến người ta đau lòng. Lan An muốn ta chết trong sung sướng đây mà.”

Hắn nói là đau lòng, nhưng trong mắt lại không hề có chút buồn bã nào.

Một con ong đỏ rực bay ra từ đầu Tích Cầm, nàng ta trợn to mắt, ngã gục xuống đất.

Cho đến chết, nàng ta vẫn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đạm Đài Tẫn mặt không cảm xúc, bước qua xác nàng ta.

Mười bốn năm ở lãnh cung, có chuyện gì mà hắn chưa từng thấy chứ?

Đạm Đài Tẫn chưa từng nói với ai rằng vạn vật trên thế gian, trong mắt hắn, chẳng qua chỉ là đá khô, cỏ úa, xương trắng nơi hoang mộ. Cũng chỉ là một đống thịt chết mà thôi, hắn thậm chí còn chẳng buồn động lòng.

Sau này, hắn chắc chắn cũng sẽ không vì bất kỳ một ai mà mất kiểm soát.

Hết Chương 25: Sát ý.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page