Danh sách chương

Chương 1: Thiếu niên Ma Vương

21/04/2025

Chương 2: Phạt quỳ

21/04/2025

Chương 3: Chăm sóc

21/04/2025

Chương 4: Ghét sao?

21/04/2025

Chương 5: Quá khứ

21/04/2025

Chương 6: Gắp lửa bỏ tay người

21/04/2025

Chương 7: Kết Xuân Tàm

21/04/2025

Chương 8: Bí mật

21/04/2025

Chương 9: Thứ tỷ

21/04/2025

Chương 10: Rực rỡ

21/04/2025

Chương 11: Thoát hiểm

21/04/2025

Chương 12: Nghĩ thoáng một chút

21/04/2025

Chương 13: Lòng báo thù

21/04/2025

Chương 14: Tà Cốt

21/04/2025

Chương 15: Mộng Yểm

21/04/2025

Chương 16: Bạc tình

21/04/2025

Chương 17: Tan vỡ

21/04/2025

Chương 18: Phẫn nộ của hắn

21/04/2025

Chương 19: Kẹo đậu

21/04/2025

Chương 20: Chu Sa

21/04/2025

Chương 21: Người trong lòng

21/04/2025

Chương 22: Thổ lộ

22/04/2025

Chương 23: Tàn nhẫn

22/04/2025

Chương 24: Vô phương cứu chữa

22/04/2025

Chương 25: Sát ý

22/04/2025

Chương 26: Trùng Phùng

22/04/2025

Chương 27: Khó xử

22/04/2025

Chương 28: Bảo vệ

22/04/2025

Chương 29: Thần khí Khuynh Thế Hoa

22/04/2025

Chương 30: Tranh đoạt

22/04/2025

Chương 31: Trong lồng

23/04/2025

Chương 32: Thành Toàn

23/04/2025

Chương 33: Trốn thoát

23/04/2025

Chương 34: Tơ tình

23/04/2025

Chương 35: Giết Vua

23/04/2025

Chương 36: Trở về

24/04/2025

Chương 37: Hiến tế

24/04/2025

Chương 38: Đối Đầu

24/04/2025

Chương 39: Bát Nhã Phù Sinh

24/04/2025

Chương 40: Công chúa Trai tộc

24/04/2025

Chương 41: Hận ý

24/04/2025

Chương 42: Thần tâm

25/04/2025

Chương 43: Là tiên

25/04/2025

Trường Nguyệt Tẫn Minh

Chương 24: Vô phương cứu chữa

Chương trước

Chương sau

Chính vì Đạm Đài Tẫn nói như thế, Lan An không khỏi suy nghĩ nhiều hơn.

Nàng ta trở lại phòng với tâm trạng nặng trĩu. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng khi thấy Đạm Đài Tẫn nuốt viên nội đan, nàng ta vẫn cảm thấy một nỗi bất lực không thể tả.

Một nha hoàn đến xoa huyệt thái dương cho nàng ta: “Phu nhân, người lại không khỏe sao?”

Lan An khẽ nói: “Gần đây, ta thường nghĩ về Nguyệt Không Nghi.”

Nha hoàn ngẩn ra một lúc rồi không dám đáp lời.

Nàng ta là tâm phúc của Lan An, đã theo cô hơn mười năm, chứng kiến Lan An từ một nữ quan cung đình trở thành phu nhân của tộc Di Nguyệt.

Ngày xưa, Đạm Đài Tẫn, với tư cách là con tin của Chu Quốc đại bại, đã bị đưa đến Đại Hạ. Lan An biết, nếu như thực sự xảy ra chuyện như vậy, hắn chắc chắn sẽ không sống sót nổi.

Nàng ta giả vờ đoạn tuyệt với Đạm Đài Tẫn, không còn quan tâm đến hắn để cầu xin hoàng đế Chu Quốc cho phép nàng ta ra khỏi cung.

Sau nhiều năm tha hương, nàng ta đã đến được lãnh thổ của tộc Di Nguyệt. Lúc đó, Lan An còn trẻ đẹp, tài hoa, thêu thùa tinh xảo nổi danh khắp thiên hạ.

Nàng dạy cho người tộc Di Nguyệt cách dệt vải, nuôi tằm và làm đồ ăn dưa, rồi sau đó cưới Nguyệt Không Nghi, trưởng lão tộc Di Nguyệt.

Nguyệt Không Nghi rất yêu thương Lan An, cuộc sống vợ chồng vô cùng hòa thuận.

Thật tiếc!

Nha hoàn cúi đầu.

Lan An phu nhân, chính tay đã hại chết chồng mình để có thể tiếp quản thế lực của tộc Di Nguyệt.

Nhiều năm trôi qua, tộc trưởng của tộc Di Nguyệt đã từ Nguyệt Không Nghi đổi thành Kinh Lan An. Tộc Di Nguyệt giỏi dùng độc, cổ trùng, tộc nhân dũng mãnh thiện chiến. Kinh Lan An âm thầm mở đường buôn bán, luyện binh nuôi quân, huấn luyện ra đội Dạ Ảnh Thần Vệ.

Rất ít người biết rằng, chấp niệm của Kinh Lan An là vì phi tử Nhu Phi đã cứu nàng ta khỏi nước sôi lửa bỏng, người phụ nữ dịu dàng ấy đã dạy dỗ nàng mọi điều, che chở để nàng trưởng thành.

Nhu Phi đã chết, thứ duy nhất chống đỡ Kinh Lan An tiến bước, chính là đứa con của Nhu Phi.

Kinh Lan An xem Đạm Đài Tẫn như con ruột. Mấy năm hắn làm con tin ở Hạ Quốc, nàng ta đã âm thầm huấn luyện Huyết Nha để trao đổi thư tín với Kinh Lan An. Họ bí mật lôi kéo quần thần nước Chu, chỉ đợi Đạm Đài Tẫn trưởng thành, đôi cánh đủ lớn, sẽ quay về Chu Quốc.

Không ngờ hoàng đế Chu Quốc đột ngột băng hà, tam hoàng tử Đạm Đài Minh Lãng đăng cơ, khiến Đạm Đài Tẫn buộc phải sớm trở về.

Tỳ nữ giữ lễ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.

Lan An phu nhân đôi khi sẽ nhắc đến trượng phu đã khuất Nguyệt Không Nghi, nhưng tỳ nữ hiểu, mình không cần đáp lời.

Năm đó, một đứa trẻ sáu tuổi và một thiếu nữ mười tám tuổi, cùng nhau bước tới ngày hôm nay, chắc chắn không phải hạng người mềm yếu.

Không biết Lan An phu nhân có hối hận không, nhưng Nguyệt Không Nghi đã chết, dẫu nàng ta có hối hận thì cũng đã muộn.

“Ngươi lui xuống đi, ta muốn ở một mình một lát.”

Tỳ nữ lui ra, Kinh Lan An lấy ra một chiếc bùa bình an.

Bùa bình an dành cho trẻ con, trông vừa ngây thơ vừa dễ thương.

Kinh Lan An vuốt ve khuôn mặt mình, nàng ta đã không còn trẻ nữa. Năm tháng vô tình trôi qua, người nuôi lớn một tiểu ác ma, cuối cùng chính nàng ta cũng dần mục rữa.

Nàng ta nhắm mắt, nhẹ nhàng thở dài.

Đó là báo ứng. Đã là báo ứng không thể trốn.

Thuyền chạy đến ngày thứ ba thì đã sắp đến gần Gia Dục Quan.

Kinh Lan An bước ra, nhìn thấy Đạm Đài Tẫn đang ngồi nơi đầu thuyền. Hắn khoác áo choàng đen, làn da trắng đến gần như bệnh tật.

Thiếu niên môi đỏ mỏng, cúi đầu chuyên chú lau chùi một cây nỏ nhỏ sắc bén. Cây nỏ này rất nhỏ, trông như một món đồ chơi tinh xảo.

Kinh Lan An bước lại gần, Đạm Đài Tẫn cũng không để ý đến nàng ta. Áo choàng bị gió thổi tung, hắn giương nỏ ngắm vào mặt nước, khi ngón tay buông ra, mũi tên lao đi, mặt nước bắn lên một vệt đỏ tươi.

Máu loang ra trong nước.

Kinh Lan An thấy hình dáng thứ gì đó dưới nước có vẻ lạ lạ, liền hỏi: “Điện hạ giết là con cá gì vậy?”

Đạm Đài Tẫn mỉm cười: “Cô cô đoán xem?”

Kinh Lan An thầm nghĩ, dù sao cũng không phải biển mà chỉ là sông, chắc không phải cá voi, nhưng hình thể ấy, rõ ràng không giống cá nhỏ.

Lúc nàng ta còn đang suy nghĩ, thì tỳ nữ phía sau bỗng hét lên: “Là… Tất Song!”

Kinh Lan An nhìn kỹ lại, quả nhiên, nổi lên trên mặt nước lại là một người.

Trông có vẻ quen mắt, hình như là tùy tùng theo cùng sang Hạ Quốc đón Đạm Đài Tẫn.

“Suỵt, im lặng.” Đạm Đài Tẫn nói.

Tỳ nữ run rẩy quỳ xuống: “Điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng.”

Đạm Đài Tẫn không để ý đến tỳ nữ. Hắn nhìn vệt máu loang dần thành màu đỏ nhạt.

“Lan An cô cô, sau này người của Dạ Ảnh Thần Vệ, cách một thời gian, nên kiểm tra lại một lượt.”

Đạm Đài Tẫn cười nói, rồi ho khan một tiếng, đưa tay lau máu ở khóe môi.

Kinh Lan An hoảng hốt: “Điện hạ!”

Nàng ta sực nhớ ra: “Con lang yêu kia… có vấn đề?”

Tất Song bắt được con lang yêu, nó toàn thân mang độc, Đạm Đài Tẫn đã nuốt viên nội đan kịch độc kia, đến đêm bụng hắn liền bắt đầu đau quặn.

Trời vừa sáng, hắn sai người bắt Tất Song ném xuống nước, còn mình thì tựa vào mạn thuyền, tỉ mỉ lau chùi cung tên.

“Điện hạ, người không sao chứ?”

Đạm Đài Tẫn chẳng mấy để tâm, hắn nói: “Vẫn ổn.”

Sống không được chết cũng không xong. Dù sao từ nhỏ đến lớn hắn vẫn luôn như vậy, đến cả Hoàng đế Chu Quốc cũng không làm hắn chết được. Mạng hắn, vốn dĩ đã cứng cỏi đến mức bất thường rồi.

Kinh Lan An lập tức sai người giải độc cho hắn.

Tô Tô bị đẩy ra đúng lúc chứng kiến cảnh đó, Đạm Đài Tẫn khóe môi còn dính máu, đang nghịch một cây nỏ nhỏ trong tay.

Tấm vải đen trên mặt cô bị vén xuống, cuối cùng cũng thấy được Kinh Lan An.

Tô Tô ngẩn ra, người này trông thật quen mắt.

Cô cẩn thận hồi tưởng lại, trong giấc mơ của Đạm Đài Tẫn, cô từng thấy người phụ nữ này. Là cung nữ đã bỏ rơi hắn… không, có lẽ là nữ quan.

Một người từng dạy Đạm Đài Tẫn làm người tốt, nhưng đã thất bại.

Kinh Lan An bây giờ không còn trẻ như trong giấc mộng. Hiện tại nàng ta khoảng ba mươi mấy tuổi, nhưng do chăm sóc bản thân tốt, đuôi mắt chỉ có vài nếp nhăn mờ.

Kinh Lan An nhìn thấy Tô Tô, sắc mặt vô cùng phức tạp.

Vừa ra ngoài, Tô Tô không kìm được mà nhìn về phía Đạm Đài Tẫn.

Hắn nhận lấy chiếc khăn tay từ người bên cạnh, vừa lau máu nơi khóe môi, vừa nhìn chằm chằm Tô Tô.

“Diệp Tịch Vụ, ta cho ngươi một cơ hội để rời khỏi đây.”

Tô Tô mặt mũi lấm lem, không biểu cảm nhìn hắn: “Cảm ơn à nha! Ý ngươi là bây giờ ta có thể đi rồi sao?”

Hắn nói: “Ngươi có thể thử xem.”

Hắn giơ nỏ lên, nhắm thẳng vào Tô Tô.

Tô Tô: “Ta tự nhiên cảm thấy trong người không được khỏe a. Thôi thì để hôm khác ta thử lại cũng được.”

Đạm Đài Tẫn tay cầm nỏ rất vững, hắn vứt chiếc khăn dính máu đi, nói: “Có lẽ Diệp Khiếu chưa nói cho ngươi biết, tướng quân đang trấn giữ Gia Dục Quan không lâu trước đã được thay bằng Diệp Thanh Vũ. Đại ca ngươi đầu óc ngu ngốc cứng nhắc, nên quyết định này ta giao cho ngươi đó. Tất nhiên, điều này cũng không chứng minh được rằng ngươi không ngu.”

Hắn nói người khác ngu, trong mắt đầy vẻ giễu cợt.

Trước mặt Tô Tô, có người đưa tới bút và giấy.

“Viết thư cho đại ca ngươi đi. Nếu hắn cho phép, ngươi có thể rời đi. Nếu không, thì ngươi vĩnh viễn ngủ yên trong làn nước lạnh này đi, nghĩ cũng là một cái chết không tồi.”

Sắc mặt Tô Tô lập tức thay đổi, cô không ngờ đại ca mình lại đang trấn thủ Gia Dục Quan. Nếu Diệp Thanh Vũ đồng ý để Đạm Đài Tẫn đi, về sau chính là tội đồ phản quốc.

Diệp Thanh Vũ chắc chắn sẽ chết.

Nhưng nếu không viết thư, e rằng Đạm Đài Tẫn sẽ giết cô ngay lập tức.

Hắn bắt cô lựa chọn, là cô chết hay Diệp Thanh Vũ chết.

Dù hắn đang cười nhưng ánh mắt hắn lại cực kỳ lạnh lùng, còn lạnh hơn trước. Như một con sư tử bị chọc giận vô cớ, để bảo vệ lãnh thổ, phải quyết cắn chết con mồi.

Tô Tô không hiểu, chỉ vài ngày không gặp, vì sao thái độ của hắn lại đột nhiên trở nên cực đoan đến thế.

Lan An ánh mắt khẽ lóe lên, vẻ mặt phức tạp.

Với thế lực của họ, thật ra chỉ cần tốn chút công sức là có thể vượt qua được Gia Dục Quan. Dù sao thì một cửa ải nhỏ bé cũng chẳng làm khó được binh lính của tộc Di Nguyệt.

Thế nhưng điện hạ lại cố tình đùa bỡn, để tiểu thư Diệp gia lựa chọn.

Đây vốn dĩ là một lựa chọn tàn nhẫn để làm khó người ta mà. Hoặc là bản thân chết, hoặc là anh trai chết.

Phần lớn người ta đều không cao thượng đến mức đó.

Vậy nên…

Điện hạ thật ra là vô phương cứu chữa. Ngài ấy muốn thấy tiểu thư Diệp gia vì bảo toàn mạng sống của mình mà vứt bỏ huynh trưởng.

Hắn dường như hy vọng cô ta tầm thường, bỉ ổi như thế.

Sắc mặt Lan An trở nên kỳ lạ, nàng ta lại lần nữa nhìn về phía Đạm Đài Tẫn.

Đôi mắt đen láy của thiếu niên dừng trên người Tô Tô.

Tựa như từ khi cô bước ra, hắn đã luôn nhìn cô một cách lạnh lùng, chế nhạo, chán ghét và thiếu kiên nhẫn. Như đang bài xích người con gái nhếch nhác kia.

Thế nhưng… cho dù có ghét một người, cũng không thể nhìn chăm chú đến mức ấy.

So với việc lau chùi vũ khí lạnh hay tàn sát yêu vật để lấy nội đan, hắn đối với chuyện của Tô Tô còn nhiệt tình hơn.

Trái lại, Tô Tô lại bình tĩnh hơn nhiều. Ban đầu cô hơi bối rối, rồi lập tức cau mày, dùng ánh mắt kiểu “ngươi bị điên à?” nhìn Đạm Đài Tẫn.

“Một tuần trà sau, nếu tiểu thư Diệp gia không viết gì, thì chặt đôi tay vô dụng của nàng ta đi, mang đến cho Diệp Thanh Vũ.”

Tô Tô bị đe dọa như vậy, đồng thời, một thanh đao lạnh lẽo được đặt ngang trên cổ tay cô.

Câu Ngọc cảm nhận được nguy hiểm, trong tình cảnh đó, nó khẽ rung lên, dường như muốn cưỡng ép khởi động.

Tô Tô áp tay lên chiếc vòng ngọc trên cổ tay, âm thầm trấn an Câu Ngọc trong lòng:

“Đừng lo, tình hình vẫn chưa tệ đến mức đó đâu.”

Câu Ngọc biết, Tô Tô sẽ không vì bảo toàn tính mạng của mình mà thương tổn đại ca cô. Nó sợ tiểu chủ nhân thật sự sẽ vì bảo vệ một người phàm mà không cần cả mạng sống.

Tô Tô nói: “Chúng ta cược một ván đi.”

Gió trên sông thổi làm tà áo tơi tả của cô bay phần phật. Cô khựng lại một chút, rồi cầm lấy bút.

Không xa, Đạm Đài Tẫn khoanh tay chống cằm, sắc mặt đầy khinh miệt.

Tô Tô liếc nhìn hắn một cái, rồi bắt đầu viết.

Lưỡi dao kia được thu về đôi chút, lát sau, Tô Tô viết xong. Binh lính cầm tờ giấy đưa cho Đạm Đài Tẫn.

Hắn nhận lấy tờ giấy.

Nhưng nụ cười nơi khóe môi chỉ duy trì trong chốc lát, rồi lập tức lạnh hẳn đi một cách rõ ràng.

Lan An nhìn thấy tay hắn siết chặt tờ giấy.

Tô Tô thì đang cười tươi rói. Lúc đó là sáng sớm, sương mù trên mặt nước lững lờ bốc lên.

Lan An theo bản năng liếc nhìn tờ giấy trong tay Đạm Đài Tẫn, không ngờ đó lại là một bức tranh.

Trên tranh là một bóng nữ nhân, dùng kiếm xiên một nam nhân.

Bên dưới còn có mấy chữ to đậm:

“Đắc ý lắm đúng không? Có tin ta có ngày đâm chết ngươi không hả?”

Lan An như thể lần đầu tiên nhận thức được Tô Tô, kinh ngạc quay đầu nhìn cô.

Phản ứng của Đạm Đài Tẫn còn mãnh liệt hơn.

Hắn giơ nỏ lên, bắn thẳng về phía Tô Tô.

Tô Tô lập tức lùi lại, hai tay dang ra giữ thăng bằng.

Không biết từ khi nào, cô đã cầm một nắm thuốc bột trong tay, tung lên khiến những kẻ tới gần bị dính thuốc.

Lan An nhận ra, đó là thuốc bột của tộc Di Nguyệt. Khi nào thì tiểu thư Diệp gia đã lén lấy được nó vậy?

Tô Tô tháo chiếc giày thêu trên chân, ném về phía Đạm Đài Tẫn.

“Ngươi ít làm mấy trò ghê tởm đi. Muốn ta hại đại ca của mình sao? Ngươi nằm mơ còn nhanh hơn đó.”

Đôi bàn chân trắng ngần như ngọc trai của cô giẫm lên sàn thuyền, chạy cực nhanh. Đợi đến khi Đạm Đài Tẫn bắt được chiếc giày kia, cô đã ngồi lên mạn thuyền.

Cô cúi đầu xuống nhìn nước mùa đông lạnh đến thấu xương, khoảng cách tới bờ quá xa, dường như không có hy vọng nào cả.

Không cho cô kịp do dự, phía sau vang lên tiếng tên rít gió “vù” một tiếng.

Ngay lúc Đạm Đài Tẫn bắn nỏ, Tô Tô không do dự nhảy thẳng xuống sông.

Nước lạnh khiến cô bật ra một tiếng rên khẽ.

Xung quanh liên tiếp vang lên âm thanh tên lao vụt qua không khí, bén nhọn như tiếng sáo, muốn giữ cô lại bằng mọi giá.

Cô kìm nén sự lạnh lẽo và sợ hãi, không dám quay đầu, càng không dám nhìn xem sắc mặt Đạm Đài Tẫn giận đến mức nào mà chỉ linh hoạt né tránh tên, liều mạng bơi về phía trước.

Cô như một con cá nhỏ bất khuất không sợ chết, không quay đầu lại, càng lúc càng xa.

Mười mũi tên liên tiếp bắn ra, toàn bộ rơi xuống nước.

Sắc mặt Đạm Đài Tẫn không cảm xúc, thấy cô càng lúc càng xa, đến cả vạt áo cũng không còn trong tầm mắt, hắn cắn chặt môi, cắn đến mức trắng bệch, rồi bật cười đầy tức giận.

Hắn giơ tay ném cây nỏ xuống sông.

Bọt nước bắn tung tóe thành từng vòng tròn.

Trên sàn thuyền còn sót lại một chiếc giày thêu màu bạc hà tinh xảo, vô cùng chói mắt.

Đạm Đài Tẫn dẫm lên chiếc giày ấy, không nói một lời, quay người bước vào khoang thuyền.

Sắc mặt hắn u ám khiến tất cả mọi người xung quanh phải tránh xa.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, trong ấn tượng của mọi người, thứ còn đọng lại chỉ là nụ cười cuối cùng của Tô Tô.

Nụ cười đầy khinh thường, đầy ghét bỏ, nhìn Đạm Đài Tẫn. Phía sau là mặt sông mênh mông, cô để lại một bức tranh, mắng xong rồi bỏ chạy.

Dù tên nỏ có bắn cũng chẳng ép được cô quay đầu lại.

Lan An đứng trên thuyền rất lâu, nhìn về hướng Tô Tô biến mất.

Trời lạnh thế này, Tam tiểu thư Diệp gia tám phần là không thể sống nổi. Cô chọn đại ca cô Diệp Thanh Vũ, từ bỏ bản thân, còn tiện tay sỉ nhục điện hạ một trận.

Dù Lan An và Tô Tô ở hai chiến tuyến, cũng không thể không thừa nhận rằng cô rực rỡ đến chói mắt.

Tựa như thứ ánh sáng không ai trốn tránh được.

Thật đẹp làm sao!

Hết Chương 24: Vô phương cứu chữa.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page