Danh sách chương

Chương 1: Thiếu niên Ma Vương

21/04/2025

Chương 2: Phạt quỳ

21/04/2025

Chương 3: Chăm sóc

21/04/2025

Chương 4: Ghét sao?

21/04/2025

Chương 5: Quá khứ

21/04/2025

Chương 6: Gắp lửa bỏ tay người

21/04/2025

Chương 7: Kết Xuân Tàm

21/04/2025

Chương 8: Bí mật

21/04/2025

Chương 9: Thứ tỷ

21/04/2025

Chương 10: Rực rỡ

21/04/2025

Chương 11: Thoát hiểm

21/04/2025

Chương 12: Nghĩ thoáng một chút

21/04/2025

Chương 13: Lòng báo thù

21/04/2025

Chương 14: Tà Cốt

21/04/2025

Chương 15: Mộng Yểm

21/04/2025

Chương 16: Bạc tình

21/04/2025

Chương 17: Tan vỡ

21/04/2025

Chương 18: Phẫn nộ của hắn

21/04/2025

Chương 19: Kẹo đậu

21/04/2025

Chương 20: Chu Sa

21/04/2025

Chương 21: Người trong lòng

21/04/2025

Chương 22: Thổ lộ

22/04/2025

Chương 23: Tàn nhẫn

22/04/2025

Chương 24: Vô phương cứu chữa

22/04/2025

Chương 25: Sát ý

22/04/2025

Chương 26: Trùng Phùng

22/04/2025

Chương 27: Khó xử

22/04/2025

Chương 28: Bảo vệ

22/04/2025

Chương 29: Thần khí Khuynh Thế Hoa

22/04/2025

Chương 30: Tranh đoạt

22/04/2025

Chương 31: Trong lồng

23/04/2025

Chương 32: Thành Toàn

23/04/2025

Chương 33: Trốn thoát

23/04/2025

Chương 34: Tơ tình

23/04/2025

Chương 35: Giết Vua

23/04/2025

Chương 36: Trở về

24/04/2025

Chương 37: Hiến tế

24/04/2025

Chương 38: Đối Đầu

24/04/2025

Chương 39: Bát Nhã Phù Sinh

24/04/2025

Chương 40: Công chúa Trai tộc

24/04/2025

Chương 41: Hận ý

24/04/2025

Chương 42: Thần tâm

25/04/2025

Chương 43: Là tiên

25/04/2025

Trường Nguyệt Tẫn Minh

Chương 22: Thổ lộ

Chương trước

Chương sau

Tô Tô đã thấy độ sắc bén của trâm cài tóc, cô ngẩng đầu lên, tránh để da thịt bị cắt trúng.

“Bây giờ ta rất mệt, không muốn đấu với ngươi.” Tô Tô nói: “Có thể hồ yêu sẽ quay lại, ngươi có chắc chắn muốn ở lại đây không?”

Nói xong, cô muốn đẩy cây trâm cài tóc ra.

Đang định nói gì đó, Đạm Đài Tẫn thấy ánh mắt Tô Tô thay đổi, thần sắc cô trở nên đờ đẫn.

Cô chớp mắt, đôi mắt đen trắng rõ ràng, lúc này con ngươi lại xuất hiện chút ánh sáng tím kỳ dị.

Đạm Đài Tẫn đột nhiên nhớ lại trước khi yêu quái rời đi, đã bắn một giọt tinh huyết vào giữa trán Tô Tô.

Đó rốt cuộc là thứ gì?

Hắn luôn cảnh giác với những điều chưa biết, vừa định chế trụ cô, thì phát hiện cây trâm cài tóc trong tay đã bị Tô Tô cầm lấy.

Ngay lập tức, cô đẩy hắn ngã xuống đất.

Cô ấn mạnh vai hắn, ánh mắt tím nhạt tỏa ra nụ cười.

Cô dùng cây trâm cài đe dọa hắn, thì thầm bên tai: “Đạm Đài Tẫn, ngươi yếu vậy sao? Hay là nói, ngươi không có lòng phòng bị với ta?”

Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nói: “Muốn chết à?”

Đôi mắt hắn đen sâu thẳm, một con rắn hoa nhỏ xuất hiện sau lưng cô, Đạm Đài Tẫn cười lạnh.

Con rắn lặng lẽ, lao về phía Tô Tô.

Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nhìn, nếu cô đã không tỉnh táo, vật thì cứ để cô đi chết đi. Hắn cười lạnh, dù là ai, lúc sợ hãi khi gần chết đều sẽ rất xấu xí, cô cũng không phải ngoại lệ.

Tô Tô dường như không chú ý đến con rắn độc phía sau, cô vẫn ấn vai hắn, trong ánh mắt tím, nụ cười càng thêm đậm.

Trong ánh mắt lạnh lùng của hắn, cô bất ngờ nâng mặt hắn lên, cúi đầu xuống.

Khi khuôn mặt mềm mại của cô chạm vào hắn, Đạm Đài Tẫn còn chưa kịp thu lại vẻ ác ý trong mắt.

Con rắn nhỏ sau lưng Tô Tô đột nhiên đứng yên, không ai điều khiển nó, nó ngây ngẩn không hiểu tại sao mình lại ở đây, hoảng loạn bỏ chạy về hang động.

Tô Tô nằm trên ngực Đạm Đài Tẫn, bất ngờ cười lớn.

Tiếng cười trong trẻo vào đêm đông tháng giêng, làm cho cả khu rừng tre như ấm áp lên.

Đạm Đài Tẫn sắc mặt xám xịt.

Ánh mắt hắn tràn đầy sát khí, cô đột ngột ôm chặt cổ hắn, cả người cuộn vào trong lòng hắn.

“Ngươi yếu cũng không sao, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi.”

“Cút đi!” Hắn xoay tay xiết chặt cổ cô, muốn bóp chết cô ngay lập tức.

Đôi mắt tím của cô, ánh sáng lóe lên, tuy là màu sắc quái dị, nhưng trên khuôn mặt cô lại không đáng sợ, ngược lại còn toát lên một vẻ đẹp lạ lùng.

Cằm cô dựa vào vai hắn.

Giọng nói nhẹ nhàng, êm ái trong đêm đông tĩnh lặng, nếu nghe kỹ, có thể cảm nhận được có chút ngượng ngùng.

“Không cút đi đó! Ta thích ngươi!”

“Câm miệng!” Đạm Đài Tẫn gần như nén chặt môi lại thành một đường thẳng, tay hắn dùng sức, muốn kéo cô ra khỏi người mình.

Trong lòng hắn chưa bao giờ có nhiều từ ngữ để mắng một người như vậy, hèn hạ vô liêm sỉ. Hạ thấp bản thân. Dâm ô bẩn thỉu…

Cô giống như con yêu quái kia vậy, thật bẩn thỉu.

Chỉ một giọt tinh huyết thôi mà đã biến cô thành bộ dạng như vậy. Chả có chút tiền đồ.

Cổ Tô Tô gần như bị hắn xiết chặt, cô miễn cưỡng ngẩng đầu lên, có chút bất đắc dĩ.

Nhưng cô không nhịn được mà muốn cười.

Hai người giờ đây đều dính đầy bùn từ đầm lầy, tay cô đặt trên ngực Đạm Đài Tẫn, hơi thở gấp gáp, cô than thở: “Này, ngươi mà còn siết thêm nữa, ta chết thật đấy.”

Lực tay trên cổ cô dừng lại, cô thấy ở khóe môi Đạm Đài Tẫn hiện lên một nụ cười lạnh.

Tô Tô nhẹ nhàng đặt tay mình lên mặt hắn. Nơi cô đã hôn qua.

“Đạm Đài Tẫn, đừng thích Diệp Băng Thường nữa, ngươi thích ta đi.”

Cô cười, có chút ngượng ngùng, nhưng cô gái nhỏ dũng cảm ngẩng cao đầu, mặt đỏ bừng nói: “Nàng ta không yêu ngươi, giờ nàng ta cũng đã là vợ người khác rồi. Ta sẽ yêu ngươi rất nhiều, sau này ta sẽ không để ngươi phải chịu khổ, cũng không để ai bắt nạt ngươi. Ta sẽ sinh cho ngươi thật nhiều con, ngươi nói như vậy có được không?”

Ngay sau đó, cô bị chàng trai vung tay quăng ra khỏi người mình.

Môi hắn tái nhợt, không biết là vì giận hay vì hận.

“Đừng mơ!”

Tô Tô xoa xoa khuỷu tay bị đụng đến đau nhức của mình. Cô đặt tay lên ngực mình, cảm thấy tình cảm đột ngột bùng nổ này quá mãnh liệt, cô không thể kìm chế được.

Cô như chưa bao giờ thích ai nhiều như thế, như con thiêu thân lao vào lửa, có chết cũng muốn lao về phía hắn.

Tuy nhiên, chưa kịp đến gần, vài mũi tên lạnh lẽo rơi xuống dưới chân cô, bản năng tránh nguy hiểm khiến Tô Tô nhanh chóng lùi lại mấy bước, ngồi phịch xuống tuyết.

Chỉ thấy trong khu rừng tre, lần lượt xuất hiện vài bóng đen.

Họ quỳ xuống trước mặt Đạm Đài Tẫn: “Điện hạ, thuộc hạ đến muộn.”

Người đứng đầu liếc mắt nhìn Tô Tô: “Giết cô ta không?”

Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nhìn Tô Tô.

Cô gái trên mặt mang vẻ ngơ ngác, đôi mắt chứa đựng chút tội nghiệp nhìn hắn.

Trong lòng hắn cơn giận dâng trào, hắn lạnh lùng nói: “Mang đi!”

Những người mặc áo đen ngạc nhiên: “Điện hạ?” Họ về lại Chu quốc, làm sao có thể mang một cô gái lạ mặt đi cùng được?

Đạm Đài Tẫn lạnh lùng cong môi, nói: “Nàng ta là con gái duy nhất của Diệp Khiếu. Mang đi đến khi cần có thể giết nàng ta để uy hiếp Diệp Khiếu.”

“Điện hạ anh minh.”

Đối mặt với sức mạnh của nhóm người mặc đồ đen, Tô Tô nhanh chóng bị trói lại.

Tinh huyết của hồ yêu biến mất, ánh tím nhạt trong mắt cô dần dần phai nhạt, cuối cùng Tô Tô ngất đi.

Khi đoàn người biến mất trong khu rừng, hồ yêu áo vàng bước ra.

Nó liếm móng tay của mình, miệng nói được tiếng người: “Thật thú vị!”

Giọt tinh huyết của nó sẽ khiến người ta tin rằng người trước mắt là người yêu thương nhất, còn có hiệu ứng mê hoặc dục vọng. Tuy nhiên, cô gái đó chỉ hôn Đạm Đài Tẫn, rồi vui vẻ tỏ tình, nói sẽ bảo vệ hắn.

Tình yêu đơn giản mà mãnh liệt như vậy, nếu là người khác, dù chỉ là một ảo giác ngắn ngủi, chắc chắn cũng sẽ làm cho người ta rung động.

Thật tiếc, cô ấy lại đang đối diện với chàng trai mặc đồ đen đó.

Diệp Băng Thường thấy Tiêu Lẫm rơi xuống sân, vội vã chạy tới, nói: “Vương gia, ngài sao rồi?”

Tiêu Lẫm mở mắt. Có tiếng động nhẹ, Tiêu Lẫm giơ tay, che Diệp Băng Thường phía sau mình. Ngay sau đó, Ngu Khanh từ trên trời rơi xuống.

Ngu Khanh rơi rất mạnh, làm hắn tỉnh dậy vì đau.

Hắn kêu lên: “Ôi, cái lưng già của tiểu gia!”

Diệp Băng Thường thấy hắn từ trên trời rơi xuống, hoảng hốt, nhẹ nhàng kéo tay áo Tiêu Lẫm, lo lắng nói: “Vương gia, có chuyện gì vậy?”

Tiêu Lẫm áy náy nói: “Lúc tan triều gặp phải một số chuyện, làm nàng lo lắng rồi.”

Diệp Băng Thường nhẹ nhàng cười: “Đội trưởng ám vệ đã nói với thiếp, chỉ cần Vương gia bình an là tốt rồi.”

Cô nhìn Ngu Khanh: “Vị này là?”

Tiêu Lẫm không giấu diếm cô: “Sư đệ của ta, Ngu Khanh.”

Ngu Khanh khó khăn lắm mới kìm nén vẻ mặt đau đớn, khi nhìn thấy Diệp Băng Thường, hắn mở quạt và lại biến thành một công tử phong nhã.

Hai người chào hỏi nhau.

“Ngu Khanh, ngươi đi đại sảnh chờ ta.” Tiêu Lẫm nói.

Ngu Khanh biết Tiêu Lẫm có việc muốn nói. Nàng thê tử yếu đuối của vị sư huynh này, lần trước chuyện với yêu ma đã làm nàng ta sợ hãi, có lẽ Tiêu Lẫm sợ làm nàng ta lo lắng nên mới đến đại sảnh để thảo luận riêng về con hồ yêu bảy đuôi.

Ngu Khanh vừa rời đi, Tiêu Lẫm kéo tay Diệp Băng Thường, nói: “Lại đây.”

Hắn nắm tay nàng ta, cả hai ngồi xuống trong đình.

Bầu trời tối dần, trở thành màu xanh thẫm, đèn trong phủ vẫn sáng.

Tiêu Lẫm từ trong lòng lấy ra một chiếc hộp thêu, dịu dàng nói: “Nàng mở ra xem đi.”

Diệp Băng Thường mở hộp ra, trong hộp nhảy ra một con chim gỗ nhỏ xinh xắn, con chim đó lại vỗ cánh bay lên, vừa bay vừa hát.

Diệp Băng Thường ngẩn người, ngạc nhiên nhìn Tiêu Lẫm.

Tiêu Lẫm với diện mạo và tính cách giống như một tiên nhân bị đày xuống trần gian, thật khó tưởng tượng ra chàng lại có tâm tư như vậy, cố gắng làm vui lòng nàng.

Tiêu Lẫm khẽ ho một tiếng, nói: “Mấy ngày trước, ta thấy Cửu Muội có những món đồ tinh xảo này, con bé nói con gái thích những món đồ như vậy. Thế nên ta cũng tìm một con chim gỗ như vậy cho nàng, nàng có thích không?”

Diệp Băng Thường cười gật đầu.

Tiêu Lẫm nói: “Xin lỗi, từ khi cưới ta ít khi ở bên ngươi nàng.”

“Lòng của Vương gia, thiếp đều hiểu.” Diệp Băng Thường nhẹ nhàng nói: “Thiếp không yêu cầu nhiều, chỉ cần được ở bên Vương gia lâu dài là đủ rồi.”

Nàng ta kết hôn với một người tài giỏi, đương nhiên chàng không thể suốt ngày bị giam trong hậu viện.

Hơn nữa, Tiêu Lẫm không có thiếp, cũng không có cung nữ nào, bao nhiêu cô gái trong hoàng cung đều ghen tỵ với Diệp Băng Thường.

“Thường nhi!” Do dự một chút, Tiêu Lẫm vẫn dặn dò: “Dạo này nàng nên ít ra ngoài thôi, nếu muốn ra ngoài, hãy để mật vệ đi cùng nàng.”

“Có chuyện gì sao?”

“Hoàng đế nước Chu băng hà rồi, người lên ngôi là Tam hoàng tử của nước Chu.”

Diệp Băng Thường hơi mở to mắt.

Tiêu Lẫm nói: “Tân hoàng có tham vọng lớn, đang tập trung binh lính ở biên giới. Chẳng bao lâu nữa, chiến tranh có lẽ sẽ xảy ra.”

***

Ngu Khanh uống một ngụm trà, lắc đầu nói: “Cuối cùng ngươi cũng chịu đến gặp người cô đơn này rồi à? Nếu ngươi còn không đến, ta có thể ngồi chờ đến chết mất.”

“Để sư đệ phải đợi lâu rồi.”

“Thôi đi, đừng giả vờ, thê tử của ngươi đã ngủ chưa?”

Tiêu Lẫm gật đầu.

Ngu Khanh đánh giá Tiêu Lẫm, cười xấu: “Ngươi chắc không phải trên giường cũng cứng nhắc và thiếu thú vị như vậy chứ?”

Tiêu Lẫm cười mỉm, liếc hắn một cái.

Ngu Khanh giơ tay lên: “Được rồi, được rồi, ta không nói bậy nữa. Mà lúc đó không phải chúng ta đang ở trong đầm lầy sao, sao lại quay về phủ của ngươi rồi? Ta suýt nghĩ mình sẽ chết ở đó rồi đấy.”

“Không phải ngươi đưa chúng ta về sao?” Tiêu Lẫm hỏi.

“Ta có năng lực đó sao?”

Ai làm, không cần phải nói rõ nữa. Ngu Khanh nói: “Diệp tam tiểu thư đâu rồi?”

Tiêu Lẫm lắc đầu, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.

Ngu Khanh nói: “Có thể là đã trốn thoát rồi, nàng ấy có thể khiến chúng ta thoát được, chắc chắn cũng đã rời đi rồi.”

Tiêu Lẫm vẫn không yên tâm, sai người lén lút đi điều tra xem Diệp tam tiểu thư đã về phủ chưa.

“Cái con hồ yêu bảy đuôi kia phải làm sao đây? Ta nói trước, ta không xử lý nó nổi đâu, ai muốn đi thì đi đi, ta sẽ không đi nữa.”

“Đương nhiên sẽ không để ngươi đi nữa.”

Tiêu Lẫm nói: “Hiện giờ chỉ có một người có thể đối phó với con hồ yêu đó. Sư đệ, phải phiền ngươi đi tìm sư thúc của chúng ta rồi.”

Ngu Khanh nghiến răng nói: “Quý lão đầu đã ẩn cư rồi, ta biết đi đâu mà tìm đây?”

Tiêu Lẫm uống một ngụm trà, cười nhẹ.

“Nhưng mà, Dung sư muội không phải là rất thích ngươi sao? Nàng ấy lúc nào cũng có thể đưa ngươi đến gặp cha nàng ấy.”

Ngu Khanh khịt mũi: “Lão tử mới không thèm đi gặp cái con nhỏ chanh chua đó.”

Khó khăn lắm hắn mới trốn được, chạy đến hoàng thành làm khách cho hoàng tử đối thủ của sư huynh, có bao nhiêu thể diện chứ. Hắn ta không muốn chạy khắp hang cùng núi với con bé hoang dã kia đi bắt chim trĩ nữa đâu.

Tiêu Lẫm nhướng mày, không ép buộc hắn nữa.

Cái tật xấu cúa sư đệ ấy mà, Dung sư muội đánh cho hai trận là khỏi. Hai trận không được thì muội ấy đánh thêm vài trận, kiểu gì mà chả khỏi.

Ngu Khanh nói: “Thật sự chiến tranh sẽ xảy ra sao?”

Tiêu Lẫm gật đầu.

“Tân hoàng nước Chu này cũng gan lì đấy. Nhưng Đạm Đài Tẫn chẳng phải vẫn đang làm con tin ở triều ta sao? Hắn không sợ chúng ta giết đệ đệ hắn à?”

“Người trong hoàng thất vốn vô tình.” Tiêu Lẫm nói.

“Cũng đúng, nghe nói hoàng tử và công chúa nước Chu đều bị tân hoàng giết sạch rồi.”

“Phụ hoàng hôm nay đã phái người đi bắt con tin.”

Ngu Khanh vắt chéo chân, nhớ tới thiếu niên suýt chút nữa phải chui qua háng Triệu Vương, bèn nói:

“Tên đó thật thảm, mà cũng chẳng có bản lĩnh gì. Triệu Vương ghét hắn tới mức muốn lột da hắn, e là sau này nếu phải chém đầu hắn, Triệu Vương còn muốn tự tay động thủ cho hả giận.”

“Không, phụ hoàng chưa bắt được hắn.” Tiêu Lẫm nghiêm túc nói: “Sư đệ, không thể xem thường hắn, Đạm Đài Tẫn là kẻ rất nguy hiểm.”

“Huynh nói… hắn đã bỏ trốn trước rồi à?” Ngu Khanh biến sắc, vẻ mặt như gặp quỷ. Rõ ràng tin từ nước Chu mới được truyền đến hôm nay, vậy mà Đạm Đài Tẫn lại đi trước cả bọn họ một bước.

Tiêu Lẫm gật đầu, hôm nay vốn định nói cho Tô Tô biết, nhưng không kịp. Không biết khi nàng ấy biết tin này, sẽ có cảm nghĩ gì.

“Hắn làm sao có thể rời khỏi Hạ quốc được? Một con tin lớn lên trong lãnh cung, hắn lấy đâu ra thế lực chứ?”

Tiêu Lẫm đáp: “Ta cũng không biết.”

Chính điều đó mới là thứ khiến hắn đáng sợ.

Đêm đông, gió ở bến đò thổi rất mạnh.

Tô Tô bị trói chặt, lúc tỉnh lại trước mắt chỉ là một mảng tối đen, vừa tỉnh đã bị người bên cạnh đẩy một cái: “Ngoan ngoãn chút đi.”

Là giọng của một nữ nhân.

Tô Tô nhớ lại những chuyện xảy ra sau khi máu yêu hồ nhập thể, trong lòng cô chán nản không thiết sống nữa. Nghiến răng nghiến lợi chửi đến mười tám đời tổ tông của con hồ yêu bảy đuôi kia.

Cô vậy mà lại thổ lộ với Đạm Đài Tẫn, còn hôn hắn nữa!

Giờ nghĩ lại cảm giác cuồng nhiệt khi thích Đạm Đài Tẫn lúc đó, cô thật sự nổi hết cả da gà.

Tồi tệ hơn nữa là hiện tại cô đã bị trói lại như bánh chưng, mắt cũng bị bịt kín, đến cả đang ở đâu cũng không rõ.

Tô Tô nghe tiếng gió, cảm thấy mình đang đứng ở chỗ có gió lùa. Nữ nhân kia đẩy cô tiếp tục đi.

Không biết đã đi bao xa, đoàn người rốt cuộc cũng dừng lại.

Bốn phía vang lên tiếng quỳ rạp xuống đất, xúc động hô lớn: “Điện hạ!”

Tô Tô bị ai đó đá một cái, ép phải quỳ xuống. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, tuy chưa rõ đang xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng tình hình hiện giờ không ổn chút nào.

Cô cố gắng giảm thấp sự tồn tại của mình xuống.

Tiếng bước chân quen thuộc giẫm trên tuyết, có người nói: “Điện hạ, phu nhân đang đợi ngài.”

Không lâu sau, có tiếng một nữ tử gọi: “Điện hạ!”

Nàng ta dường như đang đi ngược gió tới, giọng nói bị gió cuốn tan thành từng mảnh.

“Từng ấy năm qua, ngài đã chịu khổ rồi.”

Đạm Đài Tẫn đáp: “Không sao.”

Nữ tử kia nhìn về phía Tô Tô đang bị bịt mắt: “Nàng ta là ai?”

Tô Tô nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Đạm Đài Tẫn: “Đích nữ của Diệp Khiếu.”

Nữ tử kia lẩm bẩm: “Lại là con của lão tặc đó à? Đây đúng là một món quà lớn mà.”

Sau đó như nhớ ra điều gì, giọng nàng ta có chút phức tạp:

“Thiếp nghe nói, hình như điện hạ đã thành thân với Tam tiểu thư nhà họ Diệp rồi.”

Nếu thật sự bị đưa về nước Chu, nàng ta nhất định không sống nổi. Dù chết trong tay ai, cũng là kết cục không thể tránh khỏi.

“Chết cũng đáng.” Đạm Đài Tẫn nói.

Tô Tô không thấy được vẻ mặt hắn, nhưng cảm nhận được giọng nói hắn lạnh hơn cả gió đêm mùa đông. Cô thở dài, may mà cảm xúc say mê do máu yêu hồ gây ra chỉ là nhất thời, nếu thật lòng động tâm với hắn, chắc giờ cô buồn chết mất.

Cô vẫn giữ được bình tĩnh, bắt đầu phân tích tình hình hiện tại.

Nhiều người như vậy cung kính gọi Đạm Đài Tẫn là điện hạ, chắc chắn không phải người Hạ quốc, chẳng lẽ… là người nước Chu?

Người nước Chu muốn làm gì đây?

Rất nhanh, Tô Tô bị đưa lên thuyền. Trong lòng cô trầm xuống, đã hiểu rõ.

Đạm Đài Tẫn sợ là sắp trở về nước Chu rồi.

Hắn về thì thôi đi, nhưng cô là con gái đại tướng quân nước địch, tuyệt đối không thể để bị đưa đi.

Còn nữa, người phụ nữ có giọng điềm đạm vừa rồi, rốt cuộc là ai?

“Điện hạ, Tam tiểu thư nhà họ Diệp nên nhốt ở đâu đây?”

Bước chân Đạm Đài Tẫn khựng lại, hắn quay đầu nhìn Tô Tô.

Da mặt cô trắng như sứ, mắt bị che bởi một dải lụa đen, lại khiến cô càng thêm trầm tĩnh.

Môi cô đỏ hồng, thoạt nhìn không giống người hoảng sợ, đúng là càng nhìn càng khiến người ta khó chịu.

Hắn ngồi xuống ghế, lạnh lùng nhìn cô mấy giây.

Thuộc hạ thấy Đạm Đài Tẫn hồi lâu không lên tiếng, đành phải nhắc lại câu hỏi: “Điện hạ, Tam tiểu thư…”

“Tùy các ngươi.” Hắn bực bội nói: “Hỏi ta làm gì?”

Tô Tô cảm giác thuyền sắp rời bến, trước khi bị kéo đi, cô vội nói: “Đạm Đài Tẫn, lời ta nói trước kia, ngươi đừng coi là thật, ta cũng không hiểu mình bị gì nữa.”

Hắn vẫn lạnh lùng, không nói một lời.

Tô Tô không nghe thấy hắn trả lời, thầm nghĩ chắc là mình nghĩ nhiều rồi. Ai mà chẳng biết yêu hồ giỏi mê hoặc lòng người, hắn chắc cũng không để tâm.

Ngay khoảnh khắc cô vừa bước qua ngưỡng cửa…

Đạm Đài Tẫn đột nhiên lạnh giọng ra lệnh: “Ném nàng ta vào kho, cái phòng dơ nhất, lạnh nhất, thối nhất ấy.”

Tô Tô: Mẹ kiếp!

Hết Chương 22: Thổ lộ.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page