Danh sách chương

Chương 1: Thiếu niên Ma Vương

21/04/2025

Chương 2: Phạt quỳ

21/04/2025

Chương 3: Chăm sóc

21/04/2025

Chương 4: Ghét sao?

21/04/2025

Chương 5: Quá khứ

21/04/2025

Chương 6: Gắp lửa bỏ tay người

21/04/2025

Chương 7: Kết Xuân Tàm

21/04/2025

Chương 8: Bí mật

21/04/2025

Chương 9: Thứ tỷ

21/04/2025

Chương 10: Rực rỡ

21/04/2025

Chương 11: Thoát hiểm

21/04/2025

Chương 12: Nghĩ thoáng một chút

21/04/2025

Chương 13: Lòng báo thù

21/04/2025

Chương 14: Tà Cốt

21/04/2025

Chương 15: Mộng Yểm

21/04/2025

Chương 16: Bạc tình

21/04/2025

Chương 17: Tan vỡ

21/04/2025

Chương 18: Phẫn nộ của hắn

21/04/2025

Chương 19: Kẹo đậu

21/04/2025

Chương 20: Chu Sa

21/04/2025

Chương 21: Người trong lòng

21/04/2025

Chương 22: Thổ lộ

22/04/2025

Chương 23: Tàn nhẫn

22/04/2025

Chương 24: Vô phương cứu chữa

22/04/2025

Chương 25: Sát ý

22/04/2025

Chương 26: Trùng Phùng

22/04/2025

Chương 27: Khó xử

22/04/2025

Chương 28: Bảo vệ

22/04/2025

Chương 29: Thần khí Khuynh Thế Hoa

22/04/2025

Chương 30: Tranh đoạt

22/04/2025

Chương 31: Trong lồng

23/04/2025

Chương 32: Thành Toàn

23/04/2025

Chương 33: Trốn thoát

23/04/2025

Chương 34: Tơ tình

23/04/2025

Chương 35: Giết Vua

23/04/2025

Chương 36: Trở về

24/04/2025

Chương 37: Hiến tế

24/04/2025

Chương 38: Đối Đầu

24/04/2025

Chương 39: Bát Nhã Phù Sinh

24/04/2025

Chương 40: Công chúa Trai tộc

24/04/2025

Chương 41: Hận ý

24/04/2025

Chương 42: Thần tâm

25/04/2025

Chương 43: Là tiên

25/04/2025

Trường Nguyệt Tẫn Minh

Chương 21: Người trong lòng

Chương trước

Chương sau

Tô Tô hỏi: “Có đẹp không?”

Pháp thuật nhỏ này là do khi còn bé, vì khao khát thế giới bên ngoài, chưởng môn đã dùng để dỗ dành cô, giúp cô dễ dàng nhìn thấy vẻ đẹp của vạn vật sinh trưởng, tránh cho cô nghịch ngợm chạy ra ngoài tông môn.

Vốn dĩ không cần dùng phù chú làm môi giới, nhưng bây giờ Tô Tô không có linh lực, làm gì cũng phải dựa vào ngoại vật hỗ trợ.

Đạm Đài Tẫn không trả lời.

Hắn cau mày, lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, rồi dứt khoát đứng dậy rời đi, không học phù chú nữa.

Khi bóng lưng hắn khuất dần giữa tuyết trắng, Tô Tô khẽ lẩm bẩm: “Đồ kỳ quái!”

Hắn không học thì thôi, hắn đi rồi, cô mới tiện vẽ những phù chú có tính công kích.

Vẽ mấy chục lá phù mới miễn cưỡng thành công được hai ba lá. Tô Tô cẩn thận cất đi, thì vừa lúc Xuân Đào quay về.

Tiểu nha đầu mắt sáng rực: “Tiểu thư, nô tỳ đã đưa thư cho Đại tiểu thư rồi.”

Tô Tô gật đầu, vậy bây giờ chỉ cần chờ phản hồi từ Tuyên Vương điện hạ thôi.

Lúc này, trong phủ Tuyên Vương, Diệp Băng Thường mở lá thư của Tô Tô ra.

Nha hoàn Tiểu Huệ cau mày: “Nương nương, Tam tiểu thư còn dám gửi đồ đến phủ, đúng là không biết xấu hổ. Thân thể người còn chưa hồi phục, thứ này để nô tỳ đem đi đốt vậy.”

Diệp Băng Thường lắc đầu: “Tam muội nói trong thư là chuyện quan trọng.”

Tiểu Huệ hừ lạnh: “Chuyện quan trọng gì chứ? Tam tiểu thư toàn nói dối, theo nô tỳ thấy, chắc chắn là viện cớ để gặp vương gia. Nương nương, người tuyệt đối không được tin nàng ta.”

Diệp Băng Thường sắc mặt tái nhợt, đưa tay che miệng ho nhẹ.

Từ sau khi rời khỏi mộng cảnh của Mộng Yểm, sức khỏe nàng ta vẫn luôn không tốt. Tiêu Lẫm đau lòng vì nàng ta, còn đặc biệt mời thái y trong cung đến chẩn trị.

Ngón tay dài mảnh khảnh che môi, đôi mày liễu khẽ nhíu, càng tôn lên vẻ đẹp mong manh yếu đuối.

Nàng ta rủ mắt xuống: “Dù sao cũng phải giao bức thư này cho vương gia, nếu không sẽ là lỗi của ta.”

Tiểu Huệ lộ vẻ không vui nhưng vẫn nhận lấy lá thư. Nhưng vừa cầm thư trong tay, mắt nàng ta sáng lên.

Đúng rồi, đây là đồ của Tam tiểu thư, chỉ cần giao cho người của vương gia và nói là Tam tiểu thư gửi tới, lá thư này chắc chắn sẽ bị xử lý như trước, hoàn toàn không thể đến tay vương gia.

Tiểu Huệ đắc ý, cung kính đáp: “Nô tỳ lập tức đi ngay.”

Nàng ta rời đi, Diệp Băng Thường nhẹ nhàng chống cằm, nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, hàng mi dài phủ xuống một bóng mờ.

Tô Tô mãi vẫn không nhận được hồi âm từ Tiêu Lẫm.

Mà ngày mai, Diệp Trữ Phong và lão phu nhân sẽ trở về. Nếu cô muốn hành động, tốt nhất phải ra tay trước khi Diệp Trữ Phong hồi phủ.

Tô Tô cho người chế tác một thanh kiếm đào mộc, cắt ngón tay chấm máu lên thân kiếm, thêm vào đó mấy đạo tiên pháp.

Dù rằng cô không còn linh lực, nhưng có còn hơn không.

Yêu hồ trốn khỏi Hoang Uyên, chắc chắn đã bị thương nặng, mới phải hút tinh khí người sống để dưỡng thương. Như vậy, cô không phải là không có cơ hội.

Tô Tô biết chuyện này rất nguy hiểm, vì vậy đã vẽ sẵn phù truyền tống, nếu không đánh lại yêu hồ, thì cô có thể chạy thoát thân.

Chuẩn bị xong xuôi, Tô Tô hỏi Xuân Đào: “Đạm Đài Tẫn đâu rồi?”

Xuân Đào đáp: “Nô tỳ không thấy.”

Hỉ Hỉ tiếp lời: “Sáng nay hình như Chất tử điện hạ đã ra ngoài, đến giờ vẫn chưa về.”

Tô Tô ngạc nhiên: “Các ngươi biết hắn đi đâu không?”

Mấy ngày nay cô bận rộn chế tạo vũ khí, hoàn toàn không chú ý đến hành tung của Đạm Đài Tẫn.

Hỉ Hỉ lắc đầu: “Nô tỳ cũng không rõ, tiểu thư có muốn hỏi quản gia không?”

Tô Tô suy nghĩ một chút rồi nói: “Thôi bỏ đi, ta có việc phải ra ngoài trước. Nếu Đạm Đài Tẫn trở về, các ngươi bảo thị vệ canh chừng hắn, đừng để hắn chạy ra ngoài nữa.”

Ma đan bị hắn nuốt thì thôi đi, nếu hắn còn muốn nhắm đến yêu đan, thì đúng là phiền chết người rồi.

Tô Tô một mình ra ngoài.

Cô chọn đúng lúc giữa trưa, dù là mùa đông nhưng ánh mặt trời vẫn chói chang. Khoảng thời gian này ít nhiều có thể áp chế yêu vật.

Trang bị đầy đủ, cô thay một bộ y phục gọn gàng, đeo kiếm đào mộc sau lưng, trong tay áo nhét đầy phù chú đủ loại.

Có cái hữu dụng, có cái lại rất vô dụng.

Trên người cô còn mang theo một pháp khí chuông bạc mua từ đạo sĩ, treo bên hông kêu leng keng.

Tiêu Lẫm đang ngồi trong xe ngựa, vô tình lướt qua cô.

Suýt chút nữa hắn đã không nhận ra.

Thiếu nữ buộc tóc cao, trên người treo đầy đồ kỳ lạ.

Nhưng gương mặt xinh đẹp của cô dưới ánh nắng lại tràn đầy sức sống, từ trong cốt cách toát ra sự rực rỡ.

Trước kia mỗi lần gặp cô, Tam tiểu thư như một con bướm hoa, lúc nào cũng muốn thu hút sự chú ý của mọi người. Nhưng bây giờ, cô đã thay đổi.

Cô ấy không còn bận tâm đến vẻ bề ngoài của mình, nhưng lại vô cùng thu hút.

Dù cô ăn mặc kỳ lạ, nhưng đôi mắt linh động và gương mặt xinh đẹp vẫn khiến không ít công tử trên phố ngoái đầu nhìn theo.

Cô hoàn toàn không để ý, chỉ chăm chú suy nghĩ điều gì đó.

Tiêu Lẫm nhớ lại chuyện xảy ra trên triều hôm nay… Đạm Đài Tẫn e là…

Hắn khẽ thở dài trong lòng.

“Tam tiểu thư!” Hắn lên tiếng.

Tô Tô quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Tiêu Lẫm ngồi trong xe ngựa. Cô hoàn toàn không ngờ sẽ gặp hắn vào lúc chuẩn bị đi đối phó yêu hồ.

Trong lòng cô lập tức dâng lên hy vọng, vui mừng nói: “Vương gia!”

Tiêu Lẫm hỏi: “Tam tiểu thư sao lại ở đây?”

Hắn vừa hỏi đã trúng ngay trọng tâm.

Tô Tô vội vàng hạ giọng kể lại chuyện về yêu hồ cho hắn nghe.

Ban đầu, Tiêu Lẫm định nói với cô về chuyện của Chất tử…

Nhưng giờ nghe đến yêu hồ, sắc mặt hắn càng trở nên nghiêm trọng.

“Ai da! Sao Tam tiểu thư không báo cho ta sớm hơn?” Giọng điệu của Tiêu Lẫm có chút trách móc. Một cô gái khuê các lại tự tiện đi trừ yêu, cô có biết nguy hiểm thế nào không?

Tô Tô ngẩn người.

Rõ ràng cô đã sai Xuân Đào gửi thư đến phủ Tuyên Vương, vậy mà Tuyên Vương lại hoàn toàn không biết gì cả.

Cô chợt có một suy đoán đầy kinh ngạc, nhưng cuối cùng cũng không nói ra. Dù sao đi nữa, việc Diệp Băng Thường không muốn cô tiếp xúc với Tiêu Lẫm cũng là điều dễ hiểu.

Tô Tô nói: “Là ta không đúng. Vương gia! Giờ ngài đã biết rồi, có ai quen biết với đạo sĩ trừ yêu không?”

Tiêu Lẫm nói: “Ngươi đợi một lát.”

Hắn gọi một thị vệ đến, thì thầm vài câu. Thị vệ gật đầu rời đi.

Sau đó, Tiêu Lẫm dẫn Tô Tô đến một tửu lâu. Chẳng bao lâu sau, một nam tử áo trắng bước vào.

“Tiêu Lẫm, ta nguyền rủa tổ tiên nhà ngươi, ngươi coi ta là cái gì chứ? Cách ba ngày lại gọi ta đến xử lý chuyện rắc rối. Nói cho ngươi biết, ta là người của Triệu Vương. Người của Triệu Vương a.”

Tô Tô ngạc nhiên nhìn Ngu Khanh.

Bề ngoài Ngu Khanh trông có vẻ ôn hòa, không ngờ mở miệng lại thô lỗ như vậy. Trước đây, cô đã thấy Ngu Khanh ở bên Triệu Vương, không ngờ hắn lại có giao tình với Tuyên Vương.

Ngu Khanh nhận ra có người lạ, sắc mặt thoáng cứng lại.

Tiêu Lẫm rót cho hắn một chén trà, hoàn toàn không để tâm đến lời mắng chửi vừa rồi, dịu dàng nói: “Sư đệ, mời ngồi. Hãy để Tam tiểu thư kể cho ngươi nghe tình hình.”

Tô Tô khô khan thuật lại chuyện hồ yêu.

Ngu Khanh nhướng mày: “Hồ yêu? Loại trong sách nói, chuyên hút tinh khí con người đó à?”

Nói thật, mặc dù hắn học trừ yêu, nhưng trước đây, tất cả yêu quái trong nhân gian đều bị phong ấn dưới vực sâu, nên hắn gần như học cho có.

Lần trước xâm nhập vào ác mộng của Mộng Yểm, cũng là lần đầu tiên Ngu Khanh thực sự đối đầu với yêu ma.

Tiêu Lẫm hỏi: “Ngươi có đối phó được không?”

“Được hay không, phải thử mới biết. Nhưng ta cần chuẩn bị mấy ngày…”

Tô Tô vội vàng nói: “Không được.”

Ngày mai Diệp Trữ Phong sẽ trở về, nếu hồ yêu ra tay trước, nhị ca của cô sẽ gặp nguy hiểm.

Tiêu Lẫm cũng đồng ý: “Ta cũng cho rằng phải hành động ngay, hồ yêu tồn tại thêm một ngày, bách tính càng thêm nguy hiểm.”

Ngu Khanh vắt chân, lười biếng nói: “Lần này có lợi lộc gì không?”

Tiêu Lẫm ném cho hắn một con dao găm đen tuyền.

Mắt Ngu Khanh sáng lên, lập tức thu dao lại, nhưng vẫn làm bộ khó chịu, hừ lạnh: “Đi thôi, dẫn đường đi.”

“Tam tiểu thư chỉ đường là được, đừng sợ, về phủ đi.” Tiêu Lẫm nói. Việc trừ yêu không phải cứ đông người là tốt, nếu không sẽ chỉ gây cản trở.

Tô Tô biết “Đại sư huynh” là vì tốt cho cô, bản tính trách nhiệm và bảo vệ rất cao.

Nhưng theo cô thấy, đạo sĩ trừ yêu Ngu Khanh này tuy có bản lĩnh, nhưng kinh nghiệm chiến đấu không phong phú, nếu cứ vậy mà đi, e là sẽ chịu thiệt.

Cô cứ kiên quyết đòi đi theo.

“Nếu không thì ta không nói cho các ngươi địa điểm, ta sẽ tự đi. Không thì các ngươi phải mang ta theo.”

Tiêu Lẫm nhíu mày.

Ngu Khanh cười nói: “Ta đồng ý để nàng ta đi.”

Cuối cùng, ba người đến khu viện của hồ yêu.

Hoa mai đỏ vẫn nở rực rỡ, nhưng hương thơm đã nhạt đi nhiều. Ba người nâng cao cảnh giác, bước vào sân nhưng không thấy tung tích hồ yêu đâu.

Ngu Khanh đột nhiên nói: “Gần đây trong thành có nhiều người mất tích.”

Hắn nói một cách thản nhiên, nhưng trong lòng ba người lại trầm xuống, nhất là Tô Tô.

Cô đoán rằng những người đó, rất có thể là do hồ yêu bắt đi.

Không còn nguồn cung từ Diệp Trữ Phong, hồ yêu đã tìm nạn nhân khác.

“Bây giờ tìm nó ở đâu?” Tiêu Lẫm hỏi.

Ngu Khanh lấy ra một la bàn từ trong tay áo, kim chỉ nam quay cuồng điên loạn.

Ngu Khanh tặc lưỡi: “Chậc chậc, lại còn là một đại yêu nữa à…”

Cuối cùng, kim la bàn dừng lại.

Ngu Khanh nói: “Đi theo hướng này.”

Cùng lúc đó, một thiếu niên đứng bên cửa sổ, đôi mắt đen nhánh nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi.

Sau lưng hắn, một hắc y nhân chần chừ hỏi: “Điện hạ?”

Đạm Đài Tẫn nói: “Ta biết rồi.”

“Vậy khi nào ngài khởi hành về Chu Quốc? Phu nhân đang chờ ngài ở bến đò, việc không thể chậm trễ, thuộc hạ kiến nghị tối nay nên lên đường.” Hắc y nhân kích động nói, “Chậm trễ e rằng sẽ không kịp, ngài ở đây càng lâu sẽ càng nguy hiểm.”

Đạm Đài Tẫn nhìn theo bóng lưng của Tô Tô và những người khác, giọng điệu châm chọc: “Tự tìm đường chết mà.”

Hắc y nhân không hiểu: “Điện hạ, ngài còn điều gì chưa buông bỏ sao?”

“Không có.” Đạm Đài Tẫn lạnh giọng nói: “Tối nay khởi hành.”

Hắc y nhân mừng rỡ: “Thuộc hạ đã đợi suốt mười bốn năm, cuối cùng cũng chờ được ngày này rồi.”

Khóe môi Đạm Đài Tẫn cong lên.

Mặt trời chói chang, hiếm khi có một ngày đông nắng đẹp như thế này. Chỉ đáng tiếc, bách tính của Hạ Quốc cũng chỉ còn có mấy ngày thái bình mà thôi.

Không biết máu của chiến thần Diệp Khiếu, liệu có nóng hơn máu người bình thường không? Nếu văng lên mặt, cảm giác sẽ như thế nào nhỉ?

Hắn đưa tay chạm lên trán, bật cười khẽ.

Trên mặt đầy vẻ khinh miệt, nhưng cũng có chút chán ghét bản thân.

Tô Tô cảm thấy có một đạo sĩ trừ yêu bên cạnh quả thực tiện lợi. Nếu chỉ có một mình, cô chắc chắn không thể tìm ra hồ yêu.

Lúc này, ba người nín thở, núp ngoài rừng trúc.

Bên trong một căn nhà trúc tinh xảo, hương thơm nhàn nhạt lan tỏa.

Tô Tô khẽ nhắc nhở: “Là mị hương, đừng hít vào quá nhiều.”

Mị hương của hồ yêu nếu hít quá nhiều, sẽ mê loạn tâm trí.

Ngu Khanh lấy ra ba viên thuốc, đưa cho mỗi người một viên.

Tô Tô nuốt xuống, lập tức không còn ngửi thấy mùi mị hương nữa.

Ngu Khanh lấy một sợi chỉ đỏ từ trong ngọc bội không gian, đưa một đầu cho Tiêu Lẫm.

Tiêu Lẫm hiểu ý, khẽ gật đầu.

Ngu Khanh bước nhẹ nhàng, bắt đầu bố trí chỉ đỏ quanh căn nhà trúc.

Tô Tô có chút ngạc nhiên, không ngờ Ngu Khanh lại biết bày trận, hơn nữa còn là trận pháp uy lực không nhỏ – Lạc Hồn Trận.

Lạc Hồn Trận, một trong mười hai đại trận, có hình vuông vức, tứ trụ cân bằng, một khi bị kích hoạt, kẻ địch khó lòng chống đỡ.

Ngu Khanh tính toán cẩn thận từng bước, bố trận cực kỳ chính xác.

Tô Tô không ngờ rằng, năm trăm năm trước, Ngu Khanh chưa gia nhập tiên môn mà lại biết được trận pháp này. Chỉ tiếc là, họ chỉ có ba người, không đủ lực lượng để chiếm đủ bốn góc trận.

Ngu Khanh đi vòng lại, bảo Tô Tô cầm một sợi dây khác.

Hắn tự mình bước vào trong trận, tay kết ấn, mấy thanh kiếm bạc nhỏ bay lên, xuất hiện phía sau hắn.

“Diệt!”

Những thanh kiếm bay nhanh về phía căn nhà trúc.

Ngay lập tức, căn nhà trúc nổ tung, một người phụ nữ áo vàng không hề hay biết, lộn nhào ra ngoài.

Cô ta ăn mặc hở hang, nhận ra nguy hiểm, nheo mắt nhìn về phía bọn họ.

Bên cạnh cô ta, vài người đàn ông đang trần truồng, đôi mắt ngây dại, mặt đỏ bừng. Còn hai người khác, đã tắt thở.

Có người vẫn không bỏ cuộc, tiến lại gần yêu hồ, cố gắng hôn cô ta: “Mỹ nhân, mỹ nhân…”

Yêu hồ đá văng hắn ta ra, lao về phía Ngu Khanh nói: “Sao thế, tiểu ca cũng muốn cùng ta xuân tiêu một trận sao?”

Cô ta cũng không mặc gì, Tiêu Lẫm nhíu mày, quay đi.

Thế nhưng Ngu Khanh lại nhìn chằm chằm vào cô ta mà không chớp mắt, lầm bầm: “Quả nhiên là hồ yêu…” Cơ thể thật là nóng bỏng nha.

Giọng của yêu hồ mị hoặc, nhưng nhìn lại rất trong sáng.

Cô ta dậm chân, nhõng nhẽo dựa vào người Ngu Khanh, oán trách: “Ngươi vừa làm ta đau đó.”

Ngu Khanh cong môi: “Vậy ta phải xin lỗi mỹ nhân rồi…”

Hắn mở tay ra, định đón yêu hồ vào lòng.

Nhưng vào lúc ngón tay hắn vừa nhấc lên, Tô Tô và Tiêu Lẫm lập tức hiểu ý, đồng thời giăng lưới.

Chỉ đỏ bừng sáng lên, nhanh chóng kết thành một cái lưới, vây lấy yêu hồ.

Lạc Hồn Trận phát huy tác dụng, khiến cô ta không thể cử động, chỉ đỏ quấn chặt lấy cô ta.

Nụ cười của yêu hồ biến mất, lạnh lùng nói: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”

Tô Tô thầm kêu không ổn, la lên với Ngu Khanh: “Mau tránh ra.”

Ngu Khanh phản ứng nhanh, liền quỳ xuống đất.

Chỉ thấy phía sau yêu hồ, đột nhiên xuất hiện bảy chiếc đuôi vàng.

Chỉ đỏ không biết từ lúc nào đã bị đứt thành từng khúc.

Tô Tô kéo Ngu Khanh lên: “Chỉ đỏ này không phải dây trói yêu à?”

Ngu Khanh suýt bị đuôi yêu hồ quất trúng, nhổ một ngụm đất: “Ta đâu có dây trói yêu, cái đó chỉ có mấy lão trọc trên tiên sơn mới có thôi.”

Tô Tô nghẹn lời: “Thiệt là cạn lời mà.”

Khi nhìn thấy yêu hồ có bảy đuôi, cô cũng cảm thấy tuyệt vọng, phải làm sao đây?

Yêu hồ nhìn về phía Tô Tô, nói: “Hóa ra còn có một tiểu cô nương à? Dám bày mưu với ta, ta tức giận rồi đấy.”

Cô ta vung đuôi lên, lao về phía bọn họ, Tô Tô kéo Ngu Khanh lùi lại, tránh khỏi sự công kích của yêu hồ.

Cô lấy ra một thanh đào kiếm.

Trong tay áo, cô vội vàng vứt ra mấy tấm bùa, ba tấm bùa vàng phát sáng rực rỡ. Yêu hồ hừ một tiếng: “Cái này cũng có chút bản lĩnh…”

Tiếc là, không phải tiên thể, có thể làm gì được ta?

Bôn Lôi Phù vung về phía yêu hồ. Yêu hồ dùng móng vuốt chắn đòn tấn công, chỉ trong chớp mắt, làn da nó rách toạc. Hai tấm bùa còn lại, chém đuôi cô ta thành than đen, không khí xung quanh phát ra mùi thịt cháy. Thanh đào kiếm kiềm chế cô ta, khiến cô ta chỉ có thể liên tục tránh né.

Tiêu Lẫm lấy ra một sợi dây vàng, quấn chặt tay và chân yêu hồ, trói cô ta vào gốc cây. Lợi dụng lúc này, Ngu Khanh cũng bắt đầu vứt ra những thứ từ trong ngọc bội không gian, ném vào yêu hồ.

Yêu hồ bị những vật phẩm ném trúng, móng tay và vai bắt đầu chảy máu, khuôn mặt cô ta đỏ lên vì tức giận. Cô ta đã hút tinh khí bao lâu nay, gần như toàn bộ đã mất hết trong hôm nay.

Cô ta quát lên giận dữ, phá vỡ dây trói rồi lao về phía Tô Tô.

Tiêu Lẫm rút kiếm ra, đối đầu với móng vuốt của yêu hồ.

Hắn ta có kiếm pháp xuất sắc, chỉ là một phàm nhân, mà lại đấu được vài hiệp với yêu hồ.

Ngu Khanh kéo Tô Tô: “Mẹ nó, còn đứng đấy làm gì, không mau chạy đi à?”

“Tiêu Lẫm còn…”

“Hắn tự biết đường mà chạy.” Ngu Khanh nói xong, đã vội vàng chạy trước.

Tô Tô cũng hiểu, nếu là hồ yêu bốn hay năm đuôi, họ còn có thể thắng, nhưng bảy đuôi thì bọn họ chỉ có thể tạm thời bỏ chạy. Cô theo Ngu Khanh chạy mất dép.

Không lâu sau, Tiêu Lẫm cũng đuổi kịp.

Yêu hồ bị chọc giận, không muốn bỏ qua cho bọn họ, liền bay tới đuổi theo.

Lúc này, phía trước lại là một đầm lầy, Ngu Khanh suýt nữa mắng to: “Vận may như quần què a!”

Yêu hồ cười lớn.

Cô ta chơi đùa với mái tóc của mình: “Nếu đã như vậy, ta có thể cho các ngươi một cách chết thú vị đấy.”

Cô ta vung đuôi lên, ba người bị cô ta đánh ngã vào đầm lầy.

Yêu hồ nằm dài trên bờ, bảy chiếc đuôi rung lên, nhìn bọn họ chìm xuống. Cô ta nhìn về phía Tiêu Lẫm: “Đáng tiếc, một chàng trai đẹp như vậy mà lại không thể cùng ngươi một lần xuân tiêu một lần.”

Tiêu Lẫm mặt không đổi sắc, ổn định cơ thể, cố gắng không để mình chìm quá nhanh.

Ngu Khanh thì không mấy bình tĩnh, liên tục mắng yêu hồ.

“Loại đàn ông hôi hám như ngươi, ta không thích đâu.” Yêu hồ liếc mắt một cái: “Dù sao các ngươi cũng sắp chết rồi, để ta xem thử, các ngươi thích kiểu người nào, ta sẽ làm thỏa mãn các ngươi một phen.”

Cô ta vung đuôi dài, quấn quanh người Ngu Khanh.

Ngu Khanh ngừng mắng, nhìn yêu hồ, dần dần xuất hiện vẻ si mê.

Yêu hồ vuốt ve khuôn mặt mình, cười duyên: “Ồ, hóa ra ngươi thích những cô gái nũng nịu, hoạt bát à.”

Cô ta quay sang Tiêu Lẫm, Tiêu Lẫm giữ vẻ mặt lạnh lùng.

Đuôi yêu hồ quét qua: “Cô gái này cũng khá đẹp, cô ấy là vợ ngươi sao? Nhưng trong lòng ngươi, trách nhiệm và bảo vệ chiếm quá nhiều, vị trí của cô ấy hình như không đủ đâu.”

Đuôi của cô ta chạm lên má Tô Tô.

Một lúc sau, yêu hồ cười lên: “Thật thú vị, thật thú vị, ngươi vậy mà vẫn chưa có ai trong lòng. Người thuần khiết như vậy, ta đã lâu không gặp rồi… Thật tiếc, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết ở đây.”

Tô Tô cảm thấy mình đang chìm xuống, bùn đầm lầy nhanh chóng ngập tới cằm cô.

Cô nghiến răng, cố gắng tập trung thi triển tiên thuật điều khiển gió. Nếu thành công, ba người bọn họ ắt có cơ hội sống sót.

Yêu hồ cảm thấy chán nản liền biến thành Diệp Băng Thường để trêu đùa Tiêu Lẫm. Tiêu Lẫm sắc mặt dần dịu đi, giọng yêu hồ cũng trở nên mềm mại, biến thành giọng của Diệp Băng Thường.

Yêu hồ nhìn về phía Tô Tô, nở nụ cười đắc ý, Tô Tô cố gắng gọi Tiêu Lẫm tỉnh lại, nhưng vô ích.

Dần dần, Tô Tô cảm thấy mình không thể thở được nữa. Nếu biết trước ả là yêu hồ bảy đuôi thì nhị ca có chết cô cũng sẽ không đến. Không ngờ Diệp Trữ Phong lại rước phải yêu quái lớn như vậy.

Ngón tay cô khó khăn cử động, điều khiển gió! Nhanh lên a!

Yêu hồ chơi đùa đã lâu, đột nhiên “A!” một tiếng.

Lúc này, mặt trời đã lặn.

Từ trong rừng trúc, một thiếu niên mặc áo đen bước ra, tóc đen môi đỏ, bước đi chậm rãi về phía họ.

Tô Tô trợn mắt: “Đạm Đài Tẫn!”

Yêu hồ nhìn hắn, nở nụ cười.

“Thật đẹp a!”

Cô ta che vết thương trên vai, liếm môi: “Ngươi đến giúp ta chữa thương đi.”

Đạm Đài Tẫn cong môi đáp: “Được thôi.”

Giọng hắn trầm khàn, khiến yêu hồ không thể kiềm chế được.

“Để ta xem thử, người trong lòng ngươi là ai?”

Cô ta bước đi quyến rũ, từng bước tiến lại gần Đạm Đài Tẫn.

Đuôi yêu hồ chạm vào mặt Đạm Đài Tẫn, liền bị thiếu niên dùng tay kéo lại.

Yêu hồ cười khúc khích, muốn nhìn xem người trong lòng hắn là ai.

Một lúc sau, nụ cười của yêu hồ biến mất, thay vào đó là vẻ hoang mang: “Ngươi…”

Thiếu niên lạnh lùng nói: “Sao rồi, thấy chưa?”

Yêu hồ lặng lẽ nhìn Đạm Đài Tẫn.

“Không thể nào…”

Trước khi cây tram cài tóc trong tay thiếu niên bay ra, yêu hồ cười khúc khích: “Ta không chơi với ngươi nữa. Đấy, bọn họ sắp chết rồi, ba người nhưng ngươi chỉ cứu được một người thôi. Hẹn gặp lại!”

Yêu hồ muốn báo thù, nhớ lại việc bị tia sét màu tím chém tới mức da dẻ ả rách nát, trước khi bay đi, cô ta mỉm cười với Tô Tô, một giọt máu hồ yêu rơi vào giữa trán cô.

Thiếu niên khiến cô ta tò mò đó, cứ để cô gái thuần khiết này nếm thử mùi vị xem sao.

Sau đó, yêu hồ biến thành một con cáo vàng nhỏ, chỉ trong nháy mắt đã biến mất trong rừng.

Đạm Đài Tẫn đi về phía đầm lầy.

Như yêu hồ đã nói, ba người bọn họ đều trong tình trạng nguy kịch, đầm lầy sắp nhấn chìm bọn họ. Tiêu Lẫm và Ngu Khanh đã bị yêu hồ làm cho bất tỉnh.

Thiếu niên ngồi xuống cạnh đầm lầy.

Tô Tô nín thở, đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn.

Đạm Đài Tẫn hoàn toàn không có ý định cứu họ, Tô Tô đoán, hắn vẫn muốn lấy nội đan của con yêu hồ kia. Có lẽ hắn luôn theo dõi họ, chuẩn bị đánh bẫy.

Chỉ tiếc khi nhìn thấy yêu hồ bảy đuôi, hắn tạm dừng kế hoạch lại.

Tô Tô không thể nói, chỉ biết nháy mắt với hắn.

Ít nhất thì cũng kéo một người ra ngoài đi chứ.

Đạm Đài Tẫn nhìn cô, không động đậy.

Tô Tô đành nhắm mắt lại, cô không quá lo lắng, thực ra trong tay áo cô vẫn còn một lá bùa truyền tống, nhưng bùa truyền tống cũng cần linh khí để kích hoạt.

Cô vừa mới tích đủ linh lực, có thể mang bọn họ đi được rồi.

Đạm Đài Tẫn không cứu cũng chẳng sao cả.

Bùa truyền tống bay lên không trung, Tiêu Lẫm và Ngu Khanh dần dần biến mất khỏi đầm lầy, nhưng một lúc lâu sau, Tô Tô vẫn ở lại trong đó.

Tô Tô: Mẹ kiếp!

Chuyện gì nữa đây? Sao cô lại không được truyền tống đi cùng hai người kia vậy?

Đột nhiên, cô nghĩ đến giọt máu mà con yêu hồ kia vừa ném vào trán mình.

Chết tiệt!

Bây giờ cô đã dính yêu khí, bùa truyền tống không thể truyền tống yêu vật đi được.

Nghĩ đến đây, Tô Tô lại nhìn Đạm Đài Tẫn.

Thiếu niên trong mắt đầy vẻ châm biếm, dường như đang chậm rãi quan sát cô.

Tô Tô nghĩ, cô thà chết cũng sẽ không cầu xin hắn, vì cô biết, dù có cầu cũng vô ích, không bằng cô gọi Câu Ngọc ra.

Cô vẫn còn chút tự tôn mà. Trừ khi Tô Tô tự mình muốn chết, nếu không, không ai có thể giết được cô.

Cô gái im lặng, yên tĩnh, mặc cho đầm lầy nuốt chửng mình.

Nụ cười trong mắt Đạm Đài Tẫn dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng tức giận.

Mặt trời đã lặn, trời sắp tối. Đây là thời điểm cuối cùng hắn rời khỏi Hạ Quốc.

Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nhìn Tô Tô rồi quay lưng đi.

Thật sự làm người ta phát cáu, hy sinh bản thân để cứu người khác, dù có chết cô cũng không cầu xin hắn.

Hắn đi được mấy bước, đằng sau bỗng nhiên có tiếng động.

Cô gái thảm hại bị một lực lớn đẩy từ đầm lầy ra ngoài.

Cô ngã xuống đất, ho khan liên tục. Tô Tô vô cùng kinh ngạc, vào lúc này, thuật điều khiển gió lại thành công. Đúng là hay không bằng hên mà. Hahaha!!

Tiềm năng của con người quả thật vô hạn a.

Nhưng khi ngẩng lên, nhìn thấy Đạm Đài Tẫn, cô ngạc nhiên nói: “Ngươi vẫn chưa đi sao?”

Cô đã chìm lâu như vậy, cứ tưởng hắn đã rời đi rồi chứ.

Đạm Đài Tẫn sắc mặt thay đổi, hắn cười lạnh, dùng tram cài tóc kề vào cổ cô, nói:

“Ngươi còn chưa chết, sao ta có thể đi được chứ?”

Hết Chương 21: Người trong lòng.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page