Chương 1: Thiếu niên Ma Vương
21/04/2025
Chương 2: Phạt quỳ
21/04/2025
Chương 3: Chăm sóc
21/04/2025
Chương 4: Ghét sao?
21/04/2025
Chương 5: Quá khứ
21/04/2025
Chương 6: Gắp lửa bỏ tay người
21/04/2025
Chương 7: Kết Xuân Tàm
21/04/2025
Chương 8: Bí mật
21/04/2025
Chương 9: Thứ tỷ
21/04/2025
Chương 10: Rực rỡ
21/04/2025
Chương 11: Thoát hiểm
21/04/2025
Chương 12: Nghĩ thoáng một chút
21/04/2025
Chương 13: Lòng báo thù
21/04/2025
Chương 14: Tà Cốt
21/04/2025
Chương 15: Mộng Yểm
21/04/2025
Chương 16: Bạc tình
21/04/2025
Chương 17: Tan vỡ
21/04/2025
Chương 18: Phẫn nộ của hắn
21/04/2025
Chương 19: Kẹo đậu
21/04/2025
Chương 20: Chu Sa
21/04/2025
Chương 21: Người trong lòng
21/04/2025
Chương 22: Thổ lộ
22/04/2025
Chương 23: Tàn nhẫn
22/04/2025
Chương 24: Vô phương cứu chữa
22/04/2025
Chương 25: Sát ý
22/04/2025
Chương 26: Trùng Phùng
22/04/2025
Chương 27: Khó xử
22/04/2025
Chương 28: Bảo vệ
22/04/2025
Chương 29: Thần khí Khuynh Thế Hoa
22/04/2025
Chương 30: Tranh đoạt
22/04/2025
Chương 31: Trong lồng
23/04/2025
Chương 32: Thành Toàn
23/04/2025
Chương 33: Trốn thoát
23/04/2025
Chương 34: Tơ tình
23/04/2025
Chương 35: Giết Vua
23/04/2025
Chương 36: Trở về
24/04/2025
Chương 37: Hiến tế
24/04/2025
Chương 38: Đối Đầu
24/04/2025
Chương 39: Bát Nhã Phù Sinh
24/04/2025
Chương 40: Công chúa Trai tộc
24/04/2025
Chương 41: Hận ý
24/04/2025
Chương 42: Thần tâm
25/04/2025
Chương 43: Là tiên
25/04/2025
Tô Tô đi theo Diệp Trữ Phong đến một viện nhỏ yên tĩnh.
Giống như lời tên tiểu ăn mày đã nói, trong sân có những cây mai đỏ rực rỡ, cành nhánh vươn ra khỏi tường, kéo dài ra ngoài phủ, trông vô cùng tao nhã.
Nhìn thấy viện này, Diệp Trữ Phong lập tức tăng tốc bước chân, đóng chặt cửa lại.
Tô Tô khẽ hít một hơi, dường như cô lại ngửi thấy mùi hương thoang thoảng kia.
Cửa đã đóng, cô quan sát xung quanh rồi xắn tay áo leo lên tường. Vừa ngồi trên tường, cô đã thấy Đạm Đài Tẫn đang nhìn mình.
Tô Tô mới nhớ đến hắn hỏi: “Ngươi đi theo ta làm gì?”
Đôi mắt đen láy của Đạm Đài Tẫn dán chặt vào viện, không trả lời.
Tô Tô nhìn theo ánh mắt hắn, chẳng lẽ trong viện này có vật tà ác nào đó khiến hắn thèm thuồng sao?
Cô lườm hắn một cái: “Ta cảnh cáo ngươi, không được qua đây.”
Chuyện của Mộng Yểm khiến cô suýt mất mạng, sóng gió chưa yên mà họa mới đã tới. Nếu Đạm Đài Tẫn lại giở trò thì cô chỉ muốn đập đầu vào tường cho xong.
Thế nhưng lời cảnh cáo của cô chẳng hề có tác dụng. Kể từ hôm đó, khi tận mắt thấy Đạm Đài Tẫn dùng quạ giết người, hắn đã chẳng buồn che giấu bản chất nữa rồi.
Đạm Đài Tẫn trèo lên tường, nhảy xuống sân.
Tô Tô nhức đầu, vội vàng theo sát.
Nếu trong viện thực sự có thứ gì đó nguy hiểm, thì ca ca nhã nhặn yếu đuối của cô chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Đáng tiếc là hiện tại cô không có linh lực, quản gia mua chu sa và phù chú về, cô chỉ vẽ được hai tấm bùa hữu dụng. Một tấm Bôn Lôi Phù, một tấm Định Thân Phù, đều đã dùng để đối phó với Mộng Yểm.
Càng đến gần căn nhà, mùi hương kỳ lạ càng nồng hơn.
Viện rất rộng, Diệp Trữ Phong đi thẳng đến gian chính, còn Đạm Đài Tẫn lại rẽ sang bên phải, đẩy cửa bước vào.
Họ di chuyển rất nhẹ nhàng, trong viện không có gia nhân, nên chẳng ai phát hiện.
Bên kia vang lên giọng của ca ca cô.
“Phiên Nương, xin lỗi, hôm nay ta đến trễ rồi.”
Một giọng nói ngọt ngào cười khẽ: “Không sao đâu, trong phủ có chuyện gì à?”
Diệp Trữ Phong đáp: “Ra khỏi phủ, ta gặp phải đại ca, huynh ấy giữ ta lại nói chuyện một lúc.”
“Đại ca huynh nói gì?” Giọng nữ mềm mại: “Chẳng lẽ lại bảo huynh chăm chỉ đọc sách, hoặc theo huynh ấy học võ sao? Chẳng lẽ trên đời này chỉ có võ tướng và mọt sách mới làm nên chuyện lớn sao?”
“Đương nhiên là không phải.” Diệp Trữ Phong bất đắc dĩ: “Chẳng qua kỳ thi khoa cử sắp đến, đại ca chỉ căn dặn ta vài câu thôi.”
Giọng nữ không vui: “Huynh sắp đi thi rồi, chẳng phải sẽ không đến thăm ta nữa sao?”
Diệp Trữ Phong vội vã lắc đầu: “Đương nhiên là không, nàng mới là quan trọng nhất. Nếu nàng không thích, ta sẽ không đi thi nữa.”
Nàng ta kia bật cười như chuông bạc: “Huynh thật đúng là ngốc.”
Tô Tô trầm ngâm, nhị ca của cô quả thực rất có tài văn chương, học vấn xuất sắc. Chính vì thế mà hắn thường bị Diệp Triết Vân, kẻ dở cả văn võ, gây khó dễ.
Nhà họ Diệp có bốn huynh đệ: đại ca giỏi võ, trầm ổn; nhị ca học văn, trầm lặng; tam ca bất tài vô dụng, ăn chơi trác táng; còn tứ đệ thì còn nhỏ, tính cách thế nào vẫn chưa rõ.
Tô Tô không ngờ, nhị ca yêu thích đọc sách của mình lại sẵn sàng từ bỏ khoa cử vì một nữ nhân. Nếu để tổ mẫu biết chuyện, có khi đánh gãy chân hắn cũng chưa hả giận, bởi vì hắn đâu có mẫu thân như Liên di nương để mà cầu xin tha thứ.
Bên kia truyền đến tiếng thở nhẹ, sau đó là tiếng đùa giỡn.
Mùa đông, viện vắng lặng, như một thế giới riêng biệt, nên âm thanh càng nghe rõ ràng hơn.
Có vật gì đó bị hất xuống đất, giọng cười giòn tan của nữ nhân càng thêm vang dội.
Tô Tô nghe thấy tiếng thở dốc, tiếp theo là tiếng rên rỉ uyển chuyển, như sung sướng, lại như đau đớn.
Đạm Đài Tẫn lộ ra vẻ chán ghét.
Tô Tô lại mơ màng.
Từ khi sinh ra từ Linh Tuyền, hiếm có ai giảng giải cho cô những chuyện nam nữ.
Không thể trông mong Chưởng môn Hành Dương Tông, một chính nhân quân tử, lại đi nói chuyện dâm ô với một tiểu cô nương.
Cô từng đọc sách về âm dương điều hòa, song tu đạo lữ trong Tàng Thư Các.
Nhưng sách tu luyện thì toàn là văn tự chính quy khó hiểu, giống như giáo trình học thuật, chẳng mấy hữu dụng.
Tô Tô chợt nhớ, hồi nhỏ, có lần đại sư huynh dẫn cô lên hậu sơn bắt linh thú.
Lúc đó là mùa xuân, hai con linh thú, một đực, một cái đang quấn quýt bên nhau.
Tiểu Tô Tô khi đó buộc hai búi tóc nhỏ, theo âm thanh tìm đến.
“Đại sư huynh! Ở đây có hai con!”
Công Dã Tịch Vô cưỡi kiếm bay tới, nhìn rõ cảnh tượng trong rừng, khuôn mặt trắng như ngọc của huynh ấy lập tức đỏ bừng.
Huynh ấy vội vàng che mắt tiểu cô nương lại: “Không được nhìn bậy!”
Tô Tô bị Đại sư huynh kéo đi, vội vàng cưỡi kiếm chạy trốn. Đây là lần đầu tiên cô thấy Đại sư huynh chạy nhanh như vậy, ngay cả vành tai cũng đỏ bừng.
Từ đó về sau, Đại sư huynh hiếm khi đến hậu sơn nữa, việc bắt linh thú dần dần rơi vào tay Tiểu sư đệ Phù Nhai.
Về sau, Tô Tô nghĩ lại mới hiểu ra rằng, có lẽ hai con linh thú kia đang giao phối.
Nhưng cách con người thể hiện tình yêu lại hoàn toàn khác với linh thú, vì vậy khi hương thơm trong không khí ngày càng nồng đậm, cô hoàn toàn không nghĩ theo hướng đó.
Ngược lại, trong đầu cô bỗng lóe lên một tia sáng, cô cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng.
Là mị hương.
Đây chính là mị hương độc nhất của hồ tộc. Người phụ nữ trong kia hóa ra là một con hồ yêu.
Nhị ca của cô….
Nghe thấy tiếng thở gấp của Nhị ca, Tô Tô hốt hoảng. Chẳng lẽ Nhị ca cô đang bị hồ yêu hại sao?
Cô vừa định lao ra ngoài cứu người thì cánh tay bị Đạm Đài Tẫn giữ lại. Hắn nhìn cô với vẻ mặt kỳ quái:
“Cô định làm gì?”
Tô Tô hạ giọng nói: “Đừng kéo ta, bên kia là một con hồ yêu, Nhị ca ta chắc chắn đang gặp nguy hiểm.”
“Nguy hiểm?” Hắn lặp lại hai chữ này với giọng điệu đầy ẩn ý.
Đạm Đài Tẫn nhìn cô, bất ngờ nở một nụ cười mang theo sự trào phúng: “Chưa chắc, nếu bây giờ cô xông vào, Nhị ca cô e là muốn chết đi cho rồi đấy.”
Tô Tô khó hiểu nhìn hắn.
Đạm Đài Tẫn từ trong tay áo lấy ra một cây đoản đao, nhưng hình dạng của nó rất kỳ lạ, nhỏ hơn nhiều so với vũ khí bình thường, nên dù hắn giấu trong tay áo cũng không ai phát hiện.
Không rõ thanh đoản đao này làm bằng gì, nhưng hắn không cần dùng nhiều lực, chỉ nhẹ nhàng chọc một cái, bức tường liền như giấy, dễ dàng bị đâm thủng.
Đạm Đài Tẫn quay đầu, bắt gặp đôi mắt trong trẻo của Tô Tô, trong lòng hắn bỗng dấy lên một tia ác ý.
“Cô nhìn cho rõ đi.”
Tô Tô ghé mắt vào lỗ hổng, nhìn chằm chằm.
Chỉ thấy trên bàn sách, bút mực giấy nghiên vương vãi khắp nơi, Nhị ca cô đang ôm lấy một nữ tử, đè nàng ấy lên bàn.
Đôi mắt nữ tử mơ màng, đôi môi đỏ mọng hé mở, chiếc cổ trắng nõn ngửa lên đầy quyến rũ.
Dưới lớp y phục màu vàng, đôi chân trắng muốt của nàng ta quấn lấy Nhị ca cô, tựa như một nhành dây leo yếu ớt bám vào cành cây lớn.
Mà Nhị ca cô, vốn là một thư sinh yếu đuối, giờ đây lại như hóa thành dã thú điên cuồng, vùi mặt vào lồng ngực của nàng ta.
“Phiên Nương… Phiên Nương, ta thích nàng…”
Đạm Đài Tẫn lạnh lùng quan sát Tô Tô.
Hắn mong chờ gương mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ, giây tiếp theo sẽ hoảng loạn quay đi.
Đôi mắt sáng ngời như lưu ly ấy sẽ bị vấy bẩn bởi sự ô uế, nhất định rất thú vị.
Thế nhưng cô gái trước mặt lại bình tĩnh nhìn thêm một lúc lâu, sau đó thản nhiên lấy thứ gì đó chặn lỗ hổng lại.
Cô ngẩng đầu lên, liền bắt gặp đôi mắt băng lãnh, mang theo ý vị sâu xa của Đạm Đài Tẫn.
Tô Tô khó hiểu hỏi: “Ngươi nhìn ta làm gì?”
Đạm Đài Tẫn trầm mặc hồi lâu, bên kia tiếng rên rỉ triền miên vẫn không ngừng vang lên, vậy mà gương mặt cô gái này chẳng chút biến sắc, đôi mắt trong veo như đóa hoa thánh khiết nở rộ giữa đêm tối.
Tựa như trong mắt cô, đây chỉ là một chuyện bình thường nhất.
Đạm Đài Tẫn lạnh giọng nói: “Không biết xấu hổ!” Hắn dường như muốn dùng lời này để che giấu cảm giác kỳ lạ trong lòng.
Tô Tô chẳng mấy để tâm, nghiêm túc giải thích:
“Từ thời thượng cổ hồng hoang, bất kể là yêu ma, tiên thần hay phàm nhân, âm dương giao hòa, con cháu nối dõi, đều là chuyện hiển nhiên. Tam giới có thể duy trì sự sinh sôi không ngừng cũng nhờ vào điều này.”
Vậy nên có gì mà phải xấu hổ chứ? Đồ thần kinh!
Cô sớm biết phàm nhân luôn đặt ra những quy tắc hà khắc hơn đối với nữ tử. Nếu là người bình thường thấy cảnh tượng này, e rằng đã xấu hổ muốn chết.
Tô Tô bỗng nhiên ngộ ra suy nghĩ của Đạm Đài Tẫn, hắn là muốn nhìn thấy cô xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất sao?
Cô trừng mắt nhìn hắn. Nếu có xấu hổ, cũng chỉ có thể là trước mặt người mình yêu, còn trước một kẻ lạnh lùng vô tình như hắn, cô có điên mới che mặt ngượng ngùng.
Rõ ràng người không biết xấu hổ là hắn mới đúng a.
Tô Tô đưa tay ra: “Cho ta mượn đoản đao của ngươi một lát.”
“Ngươi định làm gì?”
Tô Tô nghiêm túc nói: “Ta đi đâm chết con hồ yêu kia.”
Cô không phải đang xem náo nhiệt, mà là đang quan sát xem hồ yêu kia có hại người hay không.
Tô Tô biết, có những yêu quái tu luyện rất khó khăn, không làm hại ai, đó là yêu tốt. Nhưng cũng có những yêu vật mê hoặc lòng người, hút tinh khí của phàm nhân.
Con hồ yêu áo vàng trong kia chính là loại thứ hai.
Tinh khí, thậm chí dương thọ của Nhị ca cô, đều đang bị hồ yêu này hút đi. Với tốc độ này, không đến ba tháng, nhà họ Diệp sẽ phải lo hậu sự cho Nhị ca cô mất thôi.
Đạm Đài Tẫn lạnh nhạt nói: “Không cho mượn.”
Quá ngây thơ.
Con hồ yêu kia vừa nhìn đã biết đạo hạnh không tầm thường, dù Tô Tô có cầm đoản đao, cũng không thể làm gì được. Mặc dù không rõ từ khi nào cô lại học được nhiều thứ linh tinh như vậy, nhưng với năng lực của cô, tuyệt đối không phải là đối thủ của hồ yêu kia.
Tô Tô trong lòng cũng hiểu rõ, e là mình không làm gì được hồ yêu kia, nếu khinh suất làm nàng ta hoảng sợ, lỡ nàng ta làm hại Nhị ca cô thì càng hỏng bét.
Cô chỉ là thấy không thể ngồi yên nhìn hồ yêu rút hết tinh khí của Nhị ca, nên mới muốn mượn đoản đao để cứu người trước.
Bây giờ xem ra, vẫn là nên tìm cách khác thì hơn.
Tô Tô lặng lẽ bước ra khỏi phòng, vẫy tay với Đạm Đài Tẫn, làm khẩu hình: “Đi thôi!” Nhân lúc hồ yêu còn đang chìm đắm trong hoan lạc, không phát hiện ra bọn họ. Chuồn đi sớm mới là thượng sách.
Đạm Đài Tẫn nhìn bức tường trước mặt, ánh mắt sâu thẳm.
Tô Tô đoán hắn có lẽ đang nhắm vào nội đan của con hồ yêu kia.
Cô kéo ống tay áo hắn, lôi hắn đi.
Lấy được ma đan rồi còn muốn lấy thêm yêu đan, hắn không sợ sau này thiên đạo giáng xuống tám mươi mốt đạo thiên lôi, đánh hắn thành tro bụi hay sao?
Đi ngang qua phủ của Tuyên Vương, Tô Tô nói: “Không biết Diệp Băng Thường đã tỉnh lại chưa.”
Đạm Đài Tẫn nhìn chằm chằm tấm biển trước cổng, đôi mắt đen nhánh vô cùng chăm chú.
Tô Tô cảm thấy, hắn thật sự đối với Diệp Băng Thường rất đặc biệt. Nếu như khi còn nhỏ, nàng ấy có thể cảm hóa hắn, có lẽ sau này hắn sẽ không trở thành Ma Vương.
Cô bỗng nhiên hỏi: “Nàng ấy có biết ngươi thích nàng ấy không?”
Đạm Đài Tẫn cúi đầu, đối diện với đôi mắt tò mò của Tô Tô, mím môi nói:
“Không biết.”
Tô Tô hỏi: “Ngươi nhất định phải có được nàng ta sao?”
Hắn không trả lời, nhưng đôi mắt hắn đen sâu thẳm, Tô Tô liền biết được đáp án.
Trong lòng hắn không có quan niệm thế tục, cũng chẳng có khái niệm đúng sai. Đừng nói đến việc Diệp Băng Thường đã gả cho Tiêu Lẫm, dù nàng ta có con cái đầy nhà, Đạm Đài Tẫn vẫn không hề có ý thức về điều đó.
Giống như khi còn nhỏ, hắn từng nghi hoặc hỏi Lan An: “Xấu hổ là gì?”
Càng lớn, hắn càng biết cách ngụy trang, học theo biểu cảm nên có của người khác. Thế nhưng trong sâu thẳm linh hồn, hắn vẫn là thiếu niên Ma Vương ích kỷ và tàn bạo.
Nói lý lẽ với hắn vô dụng thôi. Thậm chí, trong tiềm thức hắn cho rằng, Diệp Băng Thường thuộc về hắn. Dù nàng ta ở trong phủ của Tuyên Vương, cũng chỉ là “ký gửi” mà thôi.
Đợi đến khi có đủ năng lực, hắn nhất định sẽ mang thứ thuộc về mình trở về.
Tô Tô đứng chắn trước tầm nhìn của hắn hướng về phủ Tuyên Vương, nghiêm túc nói từng chữ: “Không được!”
Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc cảnh báo: “Ngươi cũng thừa biết, nếu thật sự muốn ở bên nàng ta, chỉ có một điều kiện.”
“Nếu cả ta và Tuyên Vương đều chết đi.”
“Dĩ nhiên, dù Tuyên Vương chết, nàng ta cũng chưa chắc yêu ngươi. Vậy nên, hãy từ bỏ đi.”
Đạm Đài Tẫn thu lại ánh mắt, nhìn về phía Tô Tô trước mặt. Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn lạnh lùng, bỗng nhiên nở nụ cười.
Nụ cười như châm chọc, cũng như thể hoàn toàn không để tâm.
Ngay cả Tô Tô cũng không biết, những lời này, vốn dĩ muốn khuyên hắn từ bỏ, trong tương lai lại trở thành sự thật.
Đạm Đài Tẫn muốn thứ gì, dù có phải bước qua xác cả thiên hạ, hắn cũng không quan tâm. Huống hồ, đó chỉ là Tiêu Lẫm và cô.
Đáng tiếc, đến khi Tô Tô hiểu được đạo lý này, thì đã quá muộn.
Chưa đầy hai ngày sau, tháng giêng đã đến.
Mùa đông của Đại Hạ vẫn phủ đầy băng tuyết, trời đất giá lạnh.
Tô Tô lén lút tìm kiếm đạo sĩ và pháp sư trừ yêu.
Con hồ ly áo vàng kia có chút đạo hạnh, là yêu vật trốn thoát từ khe nứt của Hoang Uyên, pháp sư bình thường không thể đối phó nó.
Vì treo thưởng rất cao, trong phủ liên tục có không ít người tới. Thế nhưng Tô Tô vừa nhìn đã thất vọng.
Những kẻ này chẳng khác gì đám đạo sĩ nhảy múa trong phủ trước đây, ngoài tài ăn nói ra thì chẳng có chút bản lĩnh nào cả.
Thỉnh thoảng cũng có một hai người khá hơn một chút, nhưng còn lâu mới sánh được với con hồ ly tinh kia.
Tô Tô vô cùng lo lắng, không biết nhị ca cô có thể cầm cự được bao lâu.
Chiều hôm ấy, cô vừa hay gặp Diệp Trữ Phong, sắc mặt hắn tái nhợt, trông thấy Tô Tô, hắn chỉ hành lễ qua loa rồi định rời đi.
Nam tử trước mắt khí chất ôn nhã, thoạt nhìn trầm mặc ít nói, hoàn toàn khác xa với khi hắn ở bên hồ yêu.
Tô Tô không vội khuyên nhủ, mà nói:
“Nhị ca, gần đây trong phủ có chút bất ổn, tổ mẫu muốn đến Lâm Viễn Quán cầu bùa bình an. Đại ca theo phụ thân ở quân doanh, tam ca thì đang dưỡng thương, tứ đệ lại còn nhỏ, nên tổ mẫu muốn huynh dẫn người đi hộ tống.”
Diệp Trữ Phong thoáng sững sờ, trong lòng ngạc nhiên.
Bởi vì ở Diệp phủ, hắn chưa từng có cảm giác tồn tại, bất kể chuyện tốt hay xấu đều không liên quan đến hắn. Tại sao lần này lão phu nhân lại nghĩ đến hắn chứ?
Nhớ đến cô nương yểu điệu trong sân, Diệp Trữ Phong cảm thấy rất khó xử.
Nếu hắn đến trễ, nàng ta sẽ tức giận. Lần này theo tổ mẫu đến đạo quán, không biết sẽ mất bao nhiêu ngày nữa.
Thực ra, Tô Tô cũng không nói dối. Lão phu nhân lo lắng yêu vật hoành hành, dù Diệp Khiếu dũng mãnh sa trường, nhưng ma quái lại không phải thứ mà người thường có thể chống lại. Vì vậy, bà muốn đến đạo quán cầu bùa hộ mệnh.
Tô Tô chỉ là thỉnh cầu tổ mẫu thêm Diệp Trữ Phong vào đoàn hộ tống mà thôi.
Lệnh của lão phu nhân ban ra, Diệp Trữ Phong không thể không đi.
Cứ kéo dài được ngày nào hay ngày đó vậy. Tô Tô nghĩ, ít nhất cũng phải đợi cô tìm được một pháp sư đáng tin cậy. Nếu chưa có biện pháp gì mà Diệp Trữ Phong đã bị hút hết sinh khí, thì thật sự xong đời.
Đợi đến khi tổ mẫu và Diệp Trữ Phong rời đi, Tô Tô bỗng nhớ đến con bướm dẫn đường trong mộng cảnh của Mộng Yểm. Tiêu Lẫm chắc chắn quen biết pháp sư giỏi.
Mắt cô sáng lên, vội viết một phong thư.
“Xuân Đào, ngươi mang bức thư này đến phủ Tuyên Vương cho ta.”
Xuân Đào có chút khó xử: “Tiểu thư, người vẫn còn thích Tuyên Vương điện hạ sao…”
“Ngươi nói linh tinh gì đó, lần này là chuyện nghiêm túc.”
“Nhưng tiểu thư, khi điện hạ còn ở trong cung, người thường xuyên gửi khăn thơm, điểm tâm, thư từ, tất cả đều bị điện hạ từ chối. Trước đây điện hạ còn nói, bất cứ thứ gì do người gửi tới, đều phải thiêu hủy toàn bộ.”
“Mẹ kiếp!” Tô Tô không ngờ, mình lại có nhiều vết đen trong quá khứ đến vậy.
“Vậy thế này đi, ngươi hãy đưa thư cho đại tỷ, cứ nói là gia thư.”
Chỉ cần Diệp Băng Thường thấy được, Tiêu Lẫm nhất định sẽ biết.
Hắn là hoàng tử đích tôn của Đại Hạ, nhất định sẽ để tâm đến chuyện yêu vật tác quái.
Lần này, Xuân Đào nhận thư, trịnh trọng gật đầu: “Tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ đưa đến nơi.”
Tô Tô chẳng còn việc gì làm, bèn bắt đầu vẽ phù.
Sau này sẽ còn gặp nhiều chuyện rắc rối, chuẩn bị trước vẫn hơn. Lần trước trong mộng cảnh của Mộng Yểm, may nhờ có lá bùa kia, Tô Tô mới càng nhận ra tầm quan trọng của việc tự bảo vệ bản than mình.
Quản gia tìm được một ít chu sa và phù chú, số lượng không nhiều, Tô Tô không dám lãng phí.
Cô bày trận dẫn linh, dùng bút lông chấm chu sa, bắt đầu vẽ phù.
Linh lực không đủ nên cô thất bại hết lần này đến lần khác, chu sa vừa hạ xuống, phù chú liền tự bốc cháy. Nhưng cô không hề nản lòng, không vì thất bại mà chùn bước, cứ thế kiên trì vẽ đi vẽ lại.
Cảm nhận được ánh nhìn từ phía sau, Tô Tô quay đầu lại, liền thấy Đạm Đài Tẫn đang đứng đó.
Phía sau hắn là trời tuyết mênh mông, thiếu niên lặng lẽ nhìn cô, không biết hắn đã đứng đó từ bao giờ.
Hai ngày nay, Tô Tô rất ít khi thấy hắn, cũng không biết hắn lại đi làm chuyện xấu gì nữa.
Nhưng cô cũng bận rộn với những chuyện của mình, chẳng hạn như con hồ yêu kia, hoặc tìm cách tiếp cận thần quy trấn thủ Hoang Uyên.
Không khí quanh hắn phảng phất mùi máu tanh nhàn nhạt.
Tô Tô không vui, nhưng cũng biết, rất khó ngăn cản hắn. Cô nghĩ ngợi một chút, dứt khoát nói: “Ngươi có muốn học vẽ phù không?”
Nghe vậy, Đạm Đài Tẫn nhíu mày.
Tô Tô thầm đếm, quả nhiên, đếm đến năm, hắn đã bước lại gần.
Cô nhúng bút vào chu sa, từng nét từng nét vẽ xuống lá bùa một cách trôi chảy. Vì đây là một chú thuật đơn giản, nên lần này rất nhanh đã hoàn thành, chu sa phát ra ánh sáng mờ nhạt, lá bùa cũng không bị thiêu rụi.
“Ngươi muốn thử không?”
Đạm Đài Tận nhận lấy bút lông. Hắn vô cùng thông minh, chỉ cần nhìn ngược lại một lần mà khi hạ bút lại không sai một chút nào.
Thế nhưng, chu sa không phát sáng mà ngược lại còn toát ra một luồng ánh sáng u tối.
Lá bùa trước mặt hắn bốc cháy, tro bụi rơi lả tả trong không trung. Hắn đặt bút xuống, mím nhẹ môi, ánh mắt trở nên lạnh hơn.
Tô Tô ngẩn người, nghĩ rằng tiên và ma vốn dĩ khác biệt.
Sức mạnh của hắn đến từ bóng tối, nên việc dùng tiên chú đương nhiên không thể thành công. Dù rằng thứ cô dạy hắn cũng không phải là bùa chú công kích.
Có lẽ, đây chính là lý do hắn cố chấp theo đuổi sức mạnh.
Tô Tô suy nghĩ một chút, rồi đặt lá bùa mình vừa vẽ vào lòng bàn tay hắn.
“Lần đầu vẽ bùa sẽ hơi khó. Nhưng bùa chú, ngươi vẫn có thể sử dụng. Muốn thử không?”
Đạm Đài Tận nhìn tấm bùa trong tay, rồi lại nhìn thiếu nữ trước mặt với nụ cười tươi tắn.
“Ừ.”
Cô dạy hắn câu chú ngữ.
Hắn lặng lẽ niệm một lần trong lòng, đôi mắt đen nhánh không rời khỏi Tô Tô. Hắn đã từng tận mắt chứng kiến uy lực của phù chú mà cô sử dụng. Nếu đánh trúng người, bùa sấm sét có thể khiến người ta mất mạng.
Cô không biết hắn vốn chẳng phải người tốt hay sao?
Tin tức hắn vừa nhận được khiến lòng hắn trở nên lạnh lẽo, căm ghét tất cả mọi thứ trên thế gian. Hắn gần như mang theo ác ý mà kích hoạt tấm bùa này.
Thế nhưng, trong lòng bàn tay hắn, tấm bùa lại không biến thành một tia sét tím.
Ánh sáng ấm áp lan tỏa, bùa chú hóa thành một bức tranh tuyệt đẹp: Tuyết phủ trên đỉnh núi, chim trắng tung cánh, thác nước đổ xuống, lá vàng bay lượn, ánh mặt trời rọi xuống những dây leo uốn lượn…
Thỏ con bẽn lẽn vây quanh hắn, chuột chũi tò mò ló đầu ra.
Suối chảy qua tay hắn, gột rửa đi mùi máu tanh.
Hắn thấy những cụ già, trẻ nhỏ ngồi dưới tán cây hóng mát, bầu trời xanh thẳm, mây trắng bồng bềnh, nhân gian mênh mông.
Hắn ngẩn người.
Ngoài ảo cảnh, thiếu nữ trước mặt đang nhìn hắn với đôi mắt trong veo, nụ cười vẫn dịu dàng.
Một vệt chu sa dính trên mi tâm cô.
Đôi mắt đen láy của hắn nhìn chằm chằm vào cô, ngón tay bất giác siết chặt. Khi hắn vừa cử động, bức tranh liền vỡ vụn trong nháy mắt.
You cannot copy content of this page
Bình luận