Chương 1: Thiếu niên Ma Vương
21/04/2025
Chương 2: Phạt quỳ
21/04/2025
Chương 3: Chăm sóc
21/04/2025
Chương 4: Ghét sao?
21/04/2025
Chương 5: Quá khứ
21/04/2025
Chương 6: Gắp lửa bỏ tay người
21/04/2025
Chương 7: Kết Xuân Tàm
21/04/2025
Chương 8: Bí mật
21/04/2025
Chương 9: Thứ tỷ
21/04/2025
Chương 10: Rực rỡ
21/04/2025
Chương 11: Thoát hiểm
21/04/2025
Chương 12: Nghĩ thoáng một chút
21/04/2025
Chương 13: Lòng báo thù
21/04/2025
Chương 14: Tà Cốt
21/04/2025
Chương 15: Mộng Yểm
21/04/2025
Chương 16: Bạc tình
21/04/2025
Chương 17: Tan vỡ
21/04/2025
Chương 18: Phẫn nộ của hắn
21/04/2025
Chương 19: Kẹo đậu
21/04/2025
Chương 20: Chu Sa
21/04/2025
Chương 21: Người trong lòng
21/04/2025
Chương 22: Thổ lộ
22/04/2025
Chương 23: Tàn nhẫn
22/04/2025
Chương 24: Vô phương cứu chữa
22/04/2025
Chương 25: Sát ý
22/04/2025
Chương 26: Trùng Phùng
22/04/2025
Chương 27: Khó xử
22/04/2025
Chương 28: Bảo vệ
22/04/2025
Chương 29: Thần khí Khuynh Thế Hoa
22/04/2025
Chương 30: Tranh đoạt
22/04/2025
Chương 31: Trong lồng
23/04/2025
Chương 32: Thành Toàn
23/04/2025
Chương 33: Trốn thoát
23/04/2025
Chương 34: Tơ tình
23/04/2025
Chương 35: Giết Vua
23/04/2025
Chương 36: Trở về
24/04/2025
Chương 37: Hiến tế
24/04/2025
Chương 38: Đối Đầu
24/04/2025
Chương 39: Bát Nhã Phù Sinh
24/04/2025
Chương 40: Công chúa Trai tộc
24/04/2025
Chương 41: Hận ý
24/04/2025
Chương 42: Thần tâm
25/04/2025
Chương 43: Là tiên
25/04/2025
Tô Tô vừa nghĩ đến việc người này sau này ở ma cung, dùng ánh mắt lạnh lùng đánh giá cô, liền khẽ nghiến răng hàm.
Thiếu niên trước mắt trông có vẻ nhút nhát, thấp kém, nhưng Tô Tô không tin Ma Vương thuở nhỏ lại có bản tính như vậy.
Khả năng lớn là hắn đang giả vờ.
Trong đầu cô lướt qua vô số bài vị, còn có cả cảnh tượng thảm khốc của “Vạn Tiên Trủng”, khiến cơn giận trong lòng cô bùng lên dữ dội.
Tô Tô lấy từ dưới giường ra một chiếc hộp, bên trong có một cây roi đỏ như máu.
Đôi mắt Đạm Đài Tẫn chăm chú nhìn cây roi, những ngón tay trong tay áo khẽ siết chặt lại.
Tô Tô ngẩng đầu nhìn hắn.
Nói ra thì có chút biến thái, nhưng điều khiến nguyên chủ tức giận nhất trong đời này chính là phải gả cho Đạm Đài Tẫn, đến mức mỗi đêm đều phải quất hắn vài roi để xả giận.
Đây đã trở thành một thói quen, nếu một đêm không đánh hắn, nguyên chủ sẽ cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Tô Tô chưa từng dùng roi đánh ai bao giờ, nhưng cô không ưa nổi kẻ mang thiên tính tà ác này.
Cô không cho rằng tất cả yêu ma đều là xấu, nhưng người trước mắt này, tương lai chắc chắn không phải kẻ tốt lành gì.
Thế gian hàng triệu năm, mới sinh ra một kẻ có thiên sinh tà cốt.
Hắn định sẵn là sao chổi là một tai họa, sau này sẽ dần trở nên tàn bạo, đến mức chính hắn cũng không thể kiểm soát được bản thân mình.
Tô Tô vung roi, roi như xé gió, quất mạnh về phía thiếu niên.
Đạm Đài Tẫn không né tránh, roi giáng xuống ngực hắn, khiến hắn loạng choạng lùi một bước.
Đôi mắt đen láy như mực của hắn nhìn chằm chằm vào Tô Tô.
Cuối cùng Tô Tô cũng thấy được trong mắt hắn, sự căm hận và đau đớn giấu rất sâu.
Nên như vậy.
Chính – tà vốn không thể đội trời chung.
Tô Tô học theo nguyên chủ, cất giọng lạnh lùng:
“Cũng tại ngươi tồn tại trên đời này mà Lục điện hạ mới không muốn cưới ta. Sao ngươi không chết đi cho rồi?”
Nói xong, cô lại vung roi xuống, quất vào cánh tay hắn.
Hắn khẽ rên lên một tiếng, thân thể cũng run rẩy theo.
Đạm Đài Tẫn đã quỳ trên băng quá lâu, toàn thân vốn đã sưng tấy, đau nhức. Giờ lại chịu thêm hai roi, đánh vào cánh tay vốn đã tê dại, làm cơn đau tăng lên gấp bội, đến mức xương cốt hắn cũng co giật đau đớn.
Bàn tay cầm roi của Tô Tô hơi khựng lại. Hắn có vẻ sắp không chịu nổi nữa rồi. Dù sao thì hắn cũng chỉ là một thân xác phàm nhân, rất yếu đuối.
Tô Tô hít sâu một hơi, lặng lẽ niệm mấy lượt Thanh Tâm Chú.
Cô nhìn xuống đôi tay mềm mại của mình.
Nhiệm vụ của cô không phải giết thiếu niên Ma Vương này. Hơn nữa, cho dù cô muốn giết hắn, cũng nên cho hắn một cái chết thống khoái, chứ không phải nhục mạ hắn như thế này.
Từ nhỏ, phụ thân đã dạy cô không được ỷ mạnh hiếp yếu. Thiên địa vô tình, vạn vật như cỏ rác. Người tu tiên tuyệt đối không được chủ động tạo nghiệp chướng.
Tô Tô đè xuống ý nghĩ báo thù cho đồng môn, thu roi lại, lạnh giọng nói:
“Hôm nay ta mệt rồi, nhìn thấy mặt ngươi là đã thấy phiền. Nếu lần sau ta còn biết ngươi có dính líu đến Diệp Băng Thường, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.”
Nói xong, cô ném roi lên người Đạm Đài Tẫn, rồi xoay người, nằm nghiêng, đưa lưng về phía hắn.
Tô Tô nhắm mắt, lẩm nhẩm Thanh Tâm Chú mười mấy lần. Ổn định đạo tâm xong, cô lại phát hiện trong lòng mình dường như có chút khó chịu. Đây là dấu hiệu của đạo tâm dao động.
Cô không hề né tránh sai lầm của mình. Hôm nay, cô theo thói quen của nguyên chủ mà nhục mạ hắn, là cô sai. Sau này, sẽ không như vậy nữa.
Đạm Đài Tẫn đón lấy roi, sắc mặt vốn đã tái nhợt, nay bị thêm hai roi, càng trở nên trắng bệch.
Hắn ngước mắt nhìn bóng lưng thiếu nữ.
Thực ra, hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị Diệp Tịch Vụ đánh đến nửa sống nửa chết, nhưng hôm nay lại chỉ bị đánh có hai roi. Mồ hôi lấm tấm trên trán Đạm Đài Tẫn, hắn gắng gượng trải chăn xuống dưới giường rồi nằm xuống.
Trên cổ có thứ gì đó làm vết thương đau nhói, hắn lấy ra xem. Là một lá bùa bình an đã bạc màu, được xâu bằng chỉ đen, luôn được giấu dưới cổ áo hắn.
Ánh nến phản chiếu trong mắt hắn, xua tan chút lạnh lẽo. Đạm Đài Tẫn cẩn thận cất lại lá bùa bình an, xoay người nằm xuống.
Đêm đông, bên ngoài gió rít gào. Bóng cây phản chiếu trên cửa sổ, như lũ yêu ma quỷ quái đang giương nanh múa vuốt.
Đạm Đài Tẫn đột nhiên nhớ đến nha hoàn Ngân Kiều, người đã trúng vô số nhát đao hai ngày trước.
Khi đó, thi thể nàng ta đã cứng đờ, vẻ mặt thống khổ, không biết có hối hận vì đã lựa chọn giúp Diệp Tịch Vụ trốn thoát hay không.
Ánh mắt Đạm Đài Tẫn trầm lặng, đen kịt một mảnh.
Khi đó, thi thể của nha hoàn ấy còn chưa lạnh hẳn, máu tươi của nàng ta nhuộm đỏ tuyết trắng, kéo dài đến tận chân hắn. Nàng ta chết không nhắm mắt. Hắn thản nhiên nhấc chân, bước qua.
Tô Tô trằn trọc không ngủ được giữa đêm khuya.
Tà vật đang nằm ngủ ngay dưới giường cô, dù có lớn gan đến đâu, cô cũng không thể cứ thế nhắm mắt mà ngủ.
Nhân gian đã bước vào mùa đông, cơn gió lạnh đột ngột thổi tung cửa sổ, tràn ào ạt vào trong phòng.
Than trong lò sưởi cũng đã tắt.
Từ sau khi nguyên chủ thành thân, đám nha hoàn không còn ở trong phòng để hầu hạ nữa. Tô Tô tất nhiên cũng không thể nửa đêm gọi nha hoàn dậy đóng cửa sổ.
Cô nhịn một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi cái lạnh, bèn tung chăn bước xuống giường để đóng cửa sổ.
Khi quay lại, lúc đi ngang qua thiếu niên nằm trên đất, cô chợt nhận ra có điều không ổn.
Hơi thở của hắn nặng nề, cả người run rẩy vô thức.
Tô Tô vội lấy một chiếc đèn lưu ly, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn.
Khuôn mặt vốn tái nhợt của thiếu niên lúc này lại đỏ bừng. Dù hắn chưa tỉnh, nhưng hai hàm răng đã vô thức cắn chặt lại.
Hình như có chuyện rồi.
Tô Tô giật mình, hắn không thể chết được.
Cô vẫn chưa rút tà cốt ra, nếu hắn chết, nhiệm vụ của cô cũng thất bại theo. Một khi bị bật khỏi không gian này, giới tu chân coi như tiêu đời luôn.
Tô Tô do dự một lát rồi đưa tay chạm vào trán hắn. Nóng hầm hập á.
Cô rụt tay lại.
Phàm nhân thế này, e là sốt cao đến chết mất?
Tô Tô hoàn toàn không ngờ, tà vật từng làm mưa làm gió năm trăm năm trước, giờ lại yếu ớt đến mức này.
Bị thương thì được, nhưng đừng có chết được không. Nếu không, tà cốt trong hắn sẽ thức tỉnh mất.
Nghĩ vậy, Tô Tô vội vàng cầm lấy chén trà trên bàn, chạy nhanh ra ngoài.
Cô hứng một ít tuyết trắng đọng bên ngoài, rồi mới trở vào.
Thổi hơi lên tay, lạnh quá đi trời ơi!
Cô không dám chậm trễ, tìm một bộ y phục cũ, xé thành dải vải, bọc tuyết lại rồi đặt lên trán thiếu niên để hạ sốt.
Tấm chăn mỏng mùa thu trên người hắn đã không còn tác dụng, hắn vẫn run cầm cập vì lạnh.
Tô Tô liền lấy luôn chăn trên giường mình, đắp lên người hắn.
Cô khoanh chân ngồi bên cạnh, khuôn mặt lộ rõ vẻ chán chường.
Muốn giết không được giết, giờ còn phải cứu hắn. Tức chết đi được mà.
Cạch cạch… Nửa đêm chạy ra ngoài, giờ răng cô cũng đánh lập cập vì lạnh mất rồi…
Tô Tô quấn áo choàng lên người, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Cô vẫn phải trông chừng Đạm Đài Tẫn, thay tuyết mới để giúp hắn hạ nhiệt.
Tựa lưng vào giường, cô chỉ thấy chán nản không muốn sống nữa.
Rốt cuộc đây là chuyện quái gì vậy…?
Biết trước như vậy thì có muốn cô cũng chẳng dám quất roi hắn rồi.
Đạm Đài Tẫn cảm thấy mình sắp chết. Lúc nóng lúc lạnh, toàn thân đau đớn. Hắn nhắm nghiền mắt, chỉ cảm nhận được bóng tối và giá lạnh vô tận bao trùm lấy mình. Hắn không muốn chết, nếu không, tất cả những năm tháng qua đều trở thành vô nghĩa. Hắn biết mình không thể ngủ, phải tự cứu lấy bản thân mình. Hắn cố gắng mở mắt, nhưng mí mắt lại nặng trĩu, như bị đè bởi nghìn cân. Hắn giằng co với cơn đau một lúc lâu, suýt chút nữa buông xuôi, thì bỗng nhiên, một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng đặt lên trán hắn. Cảm giác lạnh buốt khiến hàng mi hắn khẽ run.
Nhưng ngay sau đó, cảm giác ấy vụt qua. May mà rất nhanh sau đó, người ấy lại quay lại. Trán hắn mát mẻ hơn, không lâu sau, cơ thể cũng ấm dần lên.
Giữa căn phòng đêm đông băng giá, hắn mơ hồ ngửi thấy hương thơm dịu nhẹ của thiếu nữ. Hắn lạnh lùng nghĩ, sao hắn lại có cái ảo giác hoang đường này được?
Gần sáng, Đạm Đài Tẫn cuối cùng cũng hạ sốt. Thiếu niên vẫn nhắm mắt, không còn run rẩy nữa.
Tô Tô ném mớ băng tuyết đã tan vào thùng rác, rồi ôm chăn của mình, nhào lên giường.
Buồn ngủ chết mất.
Khi ánh rạng đông dần ló dạng, Xuân Đào vén màn bước vào, chuẩn bị hầu hạ Tô Tô dậy.
Đám hạ nhân trong phủ sợ nhất là công việc này.
Tam tiểu thư tính khí nóng nảy, từng có nha hoàn vì gọi nàng ta dậy mà bị đánh ba mươi trượng.
Xuân Đào còn nhỏ, tính tình lại hiền lành, nên luôn bị đẩy vào làm việc này.
Nàng ta run rẩy gọi một tiếng: “Tam tiểu thư…”. Tim nàng ta như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thiếu nữ trên giường mơ màng ngồi dậy, Xuân Đào vội vàng giúp cô mặc quần áo.
Tam tiểu thư dụi mắt, ngáp dài một cái…
Trên đầu thậm chí còn có một sợi tóc nhỏ vểnh lên. Xuân Đào nhanh chóng liếc mắt nhìn, đây là lần đầu tiên nàng ta phát hiện, thì ra Tam tiểu thư của bọn họ lại có dáng vẻ mềm mại, đáng yêu đến như vậy.
Trong lòng Xuân Đào bỗng thấy buồn cười, kéo theo đó, nỗi sợ hãi cũng giảm đi không ít.
Trong suốt quá trình này, Tam tiểu thư lại không mắng nàng ta câu nào.
Tối qua Tô Tô không ngủ, lúc này lại bị ép thức dậy sớm. Cô liếc nhìn xuống giường, Đạm Đài Tẫn đã không thấy bóng dáng đâu nữa, cũng không biết hắn đã rời đi từ lúc nào.
Tỳ nữ Hỉ Hỉ đứng chờ bên ngoài, cúi người hành lễ: “Tướng quân và lão phu nhân đang đợi Tam tiểu thư dùng bữa sáng.”
Tô Tô gật đầu.
Trên bàn ăn sáng của phủ Diệp gia, Tô Tô nhìn quanh quất, nhưng không thấy Đạm Đài Tẫn ở đây. Cô nghĩ đến nhiệm vụ phải giám sát thứ tà vật đó, liền nhỏ giọng hỏi Xuân Đào.
Xuân Đào đáp: “Tiểu thư quên rồi sao? Người không cho Chất tử điện hạ ngồi chung bàn, bảo hắn ăn ở phòng của hạ nhân.”
Tô Tô chớp chớp mắt.
Được thôi, mạnh mẽ đấy.
Cô âm thầm đánh giá cả nhà Diệp gia.
Lão phu nhân ngồi ở vị trí chủ vị, bên cạnh là nam nhân có vẻ ngoài anh dũng, nghiêm nghị, chính là Diệp đại tướng quân, Diệp Khiếu.
Diệp Khiếu năm nay ba mươi tám tuổi, để râu, trông lại càng thêm nghiêm túc, đoan chính.
Sau khi chính thê qua đời, bao nhiêu năm nay ông ta vẫn chưa nạp kế thất.
Theo lời Diệp Khiếu, người chinh chiến sa trường, đầu lúc nào cũng treo lơ lửng bên lưỡi đao, chẳng biết ngày nào sẽ chiến tử sa trường nên không nhất thiết phải cưới chính thê nữa để nàng ta phải lo lắng, sợ hãi.
Ta khinh! Lời nói thì rất hay đó, nhưng Diệp Khiếu có đến ba vị thiếp thất.
Ánh mắt Tô Tô lướt qua ba vị di nương, mỗi người một phong thái khác nhau, mỗi người một vẻ đẹp riêng.
Trong phủ có tổng cộng bốn vị công tử, ba vị tiểu thư.
Ngoại trừ Tô Tô là đích nữ duy nhất, những huynh muội khác đều là thứ xuất, trong đó Nhị công tử không rõ mẫu thân là ai, tình cảnh vô cùng khó xử.
Đại công tử và Tam công tử do Liên di nương sinh ra.
Liên di nương là thông phòng của Diệp Khiếu thuở niên thiếu, lớn hơn Diệp Khiếu hai tuổi, dung mạo bình thường, nhưng vì sinh trưởng tử nên địa vị của bà ta rất cao. Bình thường, lão phu nhân sẽ để bà ấy quản lý mọi việc trong phủ.
Đỗ di nương có đôi mắt phượng xếch, giữa chân mày mang chút phong trần của hạng người xuất thân thấp kém. Bà ta là mẫu thân của Nhị tiểu thư Diệp Lam Âm, cũng là người ăn mặc lòe loẹt nhất trong ba di nương.
Lão phu nhân không thích bà ta nhất.
Vị cuối cùng là Vân di nương. So với hai vị di nương trước, bà ta trông dịu dàng, thanh tao hơn nhiều. Trên đầu chỉ cài một cây trâm đơn giản, cả người toát ra khí chất như đóa sen vừa nở, mang theo vẻ đẹp khó tả thành lời. Chỉ riêng khí chất này thôi đã hơn hai vị di nương kia vài bậc.
Bà ta là mẫu thân của Diệp Băng Thường và Tứ công tử, cũng là người được Diệp đại tướng quân sủng ái nhất.
Dù Tô Tô chưa gặp Diệp Băng Thường, nhưng nhìn Vân di nương cũng có thể đoán được, Diệp Băng Thường hẳn là một mỹ nhân.
Một nhà đông đúc, bàn ăn chật kín chỗ.
Tô Tô không khỏi có chút khinh thường Diệp đại tướng quân.
Ở tu chân giới không có chuyện thiếp thất, chỉ có duy nhất một đạo lữ.
Mẫu thân của Tô Tô đã mất một trăm năm, vậy mà phụ thân cô vẫn ngày ngày lau cây sáo ngọc của mẫu thân. Thậm chí có khi vừa lau vừa rơi lệ.
Tất nhiên, tu chân giới cũng có vài phong tục không hay, chẳng hạn như nuôi lô đỉnh.
Nhưng những chuyện đó đều phải lén lút, nếu bị phát hiện sẽ bị người khác khinh thường.
Con người không mạnh bằng tu chân giả, nhưng lại có tật xấu tam thê tứ thiếp.
“Tam tiểu thư sao vậy? Bệnh vẫn chưa khỏi à, sắc mặt trông nhợt nhạt quá?” Vân di nương hỏi han dịu dàng, khiến mọi người đều nhìn về phía Tô Tô.
Tô Tô đặt đũa xuống.
Tối qua cô nửa đêm không ngủ, sắc mặt có thể tốt được sao? Nhưng chuyện này cũng đâu thể nói ra được.
Nếu Vân di nương không nhắc tới cô thì không sao, nhưng một khi bà ta lên tiếng, Diệp Khiếu liền đặt đũa xuống, không vui mà liếc nhìn Tô Tô:
“Chuyện lần trước của con và đại tỷ con ở cung yến đã truyền đến tai Thái hậu rồi, bà ấy bảo con hôm nay vào cung một chuyến.”
Tô Tô nuốt xuống viên bánh trôi nhỏ, thở dài một hơi.
Chuyện không phải do cô gây ra, vậy mà giờ cô lại phải gánh cả đống trách nhiệm.
Người thì ngồi yên trong nhà nhưng tai bay vạ gió lại từ trên trời rơi xuống.
Lão phu nhân thấy bảo bối của mình bị oan ức, lập tức nói: “Khiếu nhi, Tịch Vụ vẫn còn nhỏ, lần trước chỉ là hiểu lầm giữa hai tỷ muội nó thôi. Hơn nữa, đại nha đầu chắc cũng không đến mức so đo với Tịch Vụ đúng không, Vân di nương?”
Vân di nương cười nhẹ đáp: “Đúng vậy.”
Tô Tô nhìn ra, nụ cười ấy có chút miễn cưỡng.
Cũng phải thôi, con gái mình bị ức hiếp, lại còn phải tươi cười tha thứ cho kẻ gây chuyện.
Vân di nương chắc chắn không vui nổi rồi.
“Lát nữa Tam nha đầu vào cung, con nhớ bảo vệ nó đó.” Lão phu nhân căn dặn Diệp Khiếu.
Diệp Khiếu thở dài, dù sao cũng không dám trái ý mẫu thân, đành gật đầu: “Thái hậu nhân hậu, không để bụng với hậu bối đâu. Tịch Vụ chỉ cần có thái độ tốt, chuyện này sẽ qua thôi.”
Lão phu nhân vỗ vỗ tay Tô Tô, ra hiệu cô đừng sợ.
Tô Tô mỉm cười với lão phu nhân, gật đầu.
Có Diệp đại tướng quân đi cùng, ít nhất Thái hậu sẽ không trách phạt cô quá nặng.
Nguyên chủ có một tổ mẫu như vậy, thật là may mắn.
Dùng bữa xong, Tô Tô lên xe ngựa tiến cung, tâm trạng khá ổn.
Dùng thân xác Diệp Tịch Vụ, cô cũng nên giúp nàng ấy giải quyết rắc rối.
Đã đến đây thì cứ thuận theo tự nhiên, tùy cơ ứng biến thôi.
Tô Tô chuẩn bị tâm lý làm bia đỡ đạn, sẵn sàng nghênh đón cơn cuồng phong bão tố.
Lúc này, một tỳ nữ tiến đến, cúi người hành lễ: “Tướng quân dặn, phiền Tam tiểu thư chờ một chút.”
Chờ gì?
Chẳng bao lâu sau, Tô Tô đã có câu trả lời.
Không lâu sau, Đạm Đài Tẫn từ một góc khác trong phủ bước ra. Môi hắn tái nhợt, cả người toát ra vẻ bệnh tật yếu ớt.
Hướng đi của hắn, trái ngược với đại sảnh Diệp gia.
Tô Tô nhớ lại lời của Xuân Đào, Đạm Đài Tẫn ăn ở phòng hạ nhân.
Tô Tô thử tìm kiếm sự oán hận trong mắt hắn, dù gì tối qua cô cũng đã hành hạ hắn thê thảm đến thế.
Nhưng từ lúc hắn đến gần, ánh mắt hắn luôn bình tĩnh.
Hắn ngước lên, dừng lại trên khuôn mặt cũng trắng bệch của cô khoảng hai giây, sau đó dửng dưng dời mắt.
Tô Tô: Ủa? Không phải chứ? Hắn không giả bộ khiêm nhường, nhút nhát nữa sao?
You cannot copy content of this page
Bình luận