Danh sách chương

Chương 1: Thiếu niên Ma Vương

21/04/2025

Chương 2: Phạt quỳ

21/04/2025

Chương 3: Chăm sóc

21/04/2025

Chương 4: Ghét sao?

21/04/2025

Chương 5: Quá khứ

21/04/2025

Chương 6: Gắp lửa bỏ tay người

21/04/2025

Chương 7: Kết Xuân Tàm

21/04/2025

Chương 8: Bí mật

21/04/2025

Chương 9: Thứ tỷ

21/04/2025

Chương 10: Rực rỡ

21/04/2025

Chương 11: Thoát hiểm

21/04/2025

Chương 12: Nghĩ thoáng một chút

21/04/2025

Chương 13: Lòng báo thù

21/04/2025

Chương 14: Tà Cốt

21/04/2025

Chương 15: Mộng Yểm

21/04/2025

Chương 16: Bạc tình

21/04/2025

Chương 17: Tan vỡ

21/04/2025

Chương 18: Phẫn nộ của hắn

21/04/2025

Chương 19: Kẹo đậu

21/04/2025

Chương 20: Chu Sa

21/04/2025

Chương 21: Người trong lòng

21/04/2025

Chương 22: Thổ lộ

22/04/2025

Chương 23: Tàn nhẫn

22/04/2025

Chương 24: Vô phương cứu chữa

22/04/2025

Chương 25: Sát ý

22/04/2025

Chương 26: Trùng Phùng

22/04/2025

Chương 27: Khó xử

22/04/2025

Chương 28: Bảo vệ

22/04/2025

Chương 29: Thần khí Khuynh Thế Hoa

22/04/2025

Chương 30: Tranh đoạt

22/04/2025

Chương 31: Trong lồng

23/04/2025

Chương 32: Thành Toàn

23/04/2025

Chương 33: Trốn thoát

23/04/2025

Chương 34: Tơ tình

23/04/2025

Chương 35: Giết Vua

23/04/2025

Chương 36: Trở về

24/04/2025

Chương 37: Hiến tế

24/04/2025

Chương 38: Đối Đầu

24/04/2025

Chương 39: Bát Nhã Phù Sinh

24/04/2025

Chương 40: Công chúa Trai tộc

24/04/2025

Chương 41: Hận ý

24/04/2025

Chương 42: Thần tâm

25/04/2025

Chương 43: Là tiên

25/04/2025

Trường Nguyệt Tẫn Minh

Chương 8: Bí mật

Chương trước

Chương sau

Khi Tô Tô và đại phu đã đi xa, Đạm Đài Tẫn mới mở mắt.

Không bao lâu sau, một tiểu tư áo xám mang đồ ăn và nước đến. Nhìn thấy Đạm Đài Tẫn đã tỉnh, tiểu tư giật mình.

“Chất tử điện hạ, dùng bữa đi.” Tiểu tư đặt hộp cơm trong tay xuống.

Đạm Đài Tẫn chống tay ngồi dậy, bắt đầu ăn.

Tiểu tư đứng bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Trong mấy ngày tới, nô tài sẽ đưa cơm đúng giờ cho Chất tử điện hạ, mong Chất tử điện hạ đừng rời khỏi Đông Uyển.”

Đạm Đài Tẫn nói: “Đa tạ ngươi!”

Tiểu tư thấy thiếu niên trước mặt thái độ khiêm nhường, giọng nói trong trẻo, trong lòng bỗng có chút áy náy.

Bọn hạ nhân đôi khi cố ý đối xử tệ bạc với Đạm Đài Tẫn, dù sao hắn có thân phận đặc biệt, việc bắt nạt hắn mang đến một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.

Nhưng nghĩ lại, người trước mặt này, có khi sống còn chẳng bằng bọn họ.

Tiểu tư không nhịn được nói: “Chất tử điện hạ, cửa sổ Đông Uyển bị hỏng rồi, chiều nay nô tài sẽ dẫn người đến sửa.”

Đạm Đài Tẫn ngại ngùng mỉm cười: “Không cần phiền ngươi đâu.”

Tiểu tư thầm nghĩ, Chất tử điện hạ quả thực có lòng dạ tốt. Bị cố ý bạc đãi mà vẫn không oán hận họ. Hắn không nhắc đến Tam tiểu thư, mà Tam tiểu thư cũng không cho phép nhắc đến nàng ta. May mà Chất tử điện hạ cũng không hỏi, nếu không tiểu tư cũng chẳng biết trả lời thế nào.

Sau khi tiểu tư thu dọn hộp cơm rời đi, Đông Uyển hoàn toàn yên tĩnh.

Một con quạ đen tuyền bay lượn trên bầu trời tuyết trắng phía trên Đông Uyển.

Tướng quân phủ canh phòng nghiêm ngặt, đối với chim đưa tin vô cùng cảnh giác. Nếu là chim bồ câu, chỉ cần nhìn thấy sẽ lập tức bắn hạ.

Nhưng một con quạ xui xẻo thì cùng lắm chỉ bị chửi rủa vài câu.

Đạm Đài Tẫn đẩy cửa sổ.

Hắn vươn tay ra, con quạ vững vàng đậu lên cánh tay hắn.

Thiếu niên vẫn giữ dáng vẻ dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông đen nhánh của nó. Con quạ kêu lên một tiếng trên tay hắn.

Đạm Đài Tẫn nâng ngón tay trắng bệch, bóp nát cổ con quạ. Đầu nó mềm nhũn rũ xuống. Hắn chậm rãi xé bụng con quạ, lấy ra một viên sáp tròn. Bóp nát lớp sáp, hắn lấy ra một mảnh giấy được gấp gọn. Đọc lướt qua nội dung, hắn tiện tay ném xác con quạ ra ngoài cửa sổ.

Mi mắt thiếu niên rũ xuống, phủ một mảng bóng tối, trầm tư suy nghĩ. Con chim đen rơi xuống tuyết, chẳng bao lâu sau, trận tuyết lớn đã chôn vùi xác nó.

Trên đường về, Tô Tô gặp một nam tử mặc áo nâu.

Cô nhìn hắn một lúc rồi nhớ ra: “Nhị ca, chờ một chút.”

Diệp Trữ Phong kinh ngạc quay đầu, vội đáp: “Tam muội!”

“Nhị ca đang định ra phủ sao?”

Diệp Trữ Phong không tự nhiên nhìn xuống giày mình, nói: “Bút mực giấy nghiên đã hết, ta ra ngoài mua ít đồ.”

Tô Tô quan sát hắn.

Nam tử trước mặt có vẻ ngoài thanh nhã, trông khá thư sinh.

Trong bốn công tử của Tướng quân phủ, Nhị công tử là người có sự tồn tại nhạt nhòa nhất.

Năm ba tuổi, Diệp tướng quân từ vùng quê đón hắn về.

Lúc đó, Diệp Khiếu trực tiếp giao đứa bé cho quản gia.

“Từ nay nó gọi là Diệp Trữ Phong.”

Tất cả con cái trong phủ đều có mẫu thân, chỉ trừ Tam tiểu thư Diệp Tịch Vụ và Nhị công tử Diệp Trữ Phong.

Mẹ của Diệp Tịch Vụ mất sớm, còn Diệp Trữ Phong là do Diệp Khiếu trong một lần bị thương khi chinh chiến, dưỡng thương tại một trang trại, vài ngày ân ái với một góa phụ trong thôn sinh ra hắn.

Người trong Tướng quân phủ đều biết rõ thân thế của Nhị công tử nên chẳng ai coi trọng hắn.

Diệp Trữ Phong biết thân phận mình thấp hèn, nên luôn sống như người vô hình trong phủ.

Ngay cả Tứ công tử mới sáu tuổi cũng biết vị Nhị ca này nhát gan dễ bắt nạt.

Diệp Trữ Phong tính cách khép kín, trước đây chỉ có Diệp Băng Thường là đối xử tốt với hắn.

Tô Tô thầm nghĩ, quan hệ của Diệp Băng Thường với mọi người cũng tốt quá đi nha.

Không chỉ Tuyên Vương và Bàng Nghi Chi, ngay cả Diệp Trữ Phong – một người ít nói như vậy mà cũng thân thiết với nàng ta.

Tô Tô ngày càng tò mò về vị tỷ tỷ cùng cha khác mẹ này.

Diệp Trữ Phong bị Tô Tô chặn lại, có vẻ không yên lòng.

Hắn cúi đầu: “Tam muội có chuyện gì sao?”

Tô Tô gật đầu: “Lần trước, Tịch Vụ vô tình khiến Đại tỷ rơi xuống nước, trong lòng rất áy náy. Ta nghe nói mấy ngày nữa Tuyên Vương sẽ dọn ra khỏi cung, đến phủ ở bên ngoài, ta muốn chuẩn bị một món quà để bồi tội với Đại tỷ. Nhị ca, ta nghe nói huynh trước đây khá thân với Đại tỷ, huynh có biết nàng ấy thích gì không?”

Diệp Trữ Phong vội xua tay: “Tam muội hiểu lầm rồi, ta và Băng Thường muội chỉ thỉnh thoảng nói chuyện đôi ba câu, chứ ta không biết nàng ấy thích gì.”

Tô Tô nhìn sắc mặt hắn là biết, hắn nghĩ cô là đến gây sự.

Cả Tướng quân phủ đều biết, Đại tiểu thư đã gả cho người trong lòng của Tam tiểu thư, mà Tam tiểu thư thì nổi tiếng là kẻ hiểm độc, hay thù dai.

Tô Tô cảm thấy bất lực, cô nói: “Vậy thì ta không làm phiền Nhị ca nữa.”

Diệp Trữ Phong chắp tay với cô, định rời đi, Tô Tô đột nhiên ngửi thấy gì đó.

“Huynh có mùi gì vậy?”

Diệp Trữ Phong biến sắc, không tự nhiên đẩy Tô Tô ra – người đang tò mò hít hà như một con thú nhỏ ra xa.

“Tam muội…”

Thấy hắn đỏ bừng mặt vì xấu hổ, Tô Tô cũng không tiện làm khó, đành nói: “Xin lỗi, có lẽ ta ngửi nhầm.”

Nhưng trong lòng cô vẫn đầy nghi hoặc, mùi này rất quen, rốt cuộc là cô đã từng ngửi thấy ở đâu nhỉ?

Diệp Trữ Phong đã khuất bóng.

Tô Tô định hỏi linh hồn trong vòng ngọc, nhưng nó vẫn đang ngủ say, cô đành thôi.

Xuân Đào chạy đến, hai má đỏ bừng: “Tiểu thư!”

Nàng ta cẩn thận hỏi: “Nô tỳ nghe Hỉ Hỉ nói, tiểu thư không để Bích Liễu hầu hạ nữa sao?”

Tô Tô gật đầu.

Xuân Đào không nhịn được bật cười.

Tô Tô nghiêng đầu, Xuân Đào vội vàng xua tay: “Xuân Đào không phải… không phải muốn nói xấu tỷ tỷ Bích Liễu, cũng không phải ghen tị với tỷ ấy, mà là… mà là…”

Mặt Xuân Đào đỏ bừng, hồi lâu mới nói: “Từ khi tỷ Bích Liễu không ở bên cạnh tiểu thư, Xuân Đào và Hỉ Hỉ đều cảm thấy tiểu thư thay đổi rất nhiều, bọn nô tỳ sợ tiểu thư lại trở về như trước.”

Nói xong mới nhận ra mình lỡ lời, nàng ta vội vàng giải thích: “Nô tỳ không có ý nói tiểu thư trước đây không tốt… nô tỳ… nô tỳ…”

Tô Tô nhìn nàng ta lắp bắp đến mức suýt khóc, không nhịn được mà nói: “Không sao, ta không giận.”

Dù sự thay đổi của cô không liên quan gì đến Bích Liễu, nhưng trước kia, đúng là Bích Liễu đã nhiều lần xúi giục nguyên chủ. Lo lắng của Xuân Đào và Hỉ Hỉ cũng không sai.

“Nơi Nhị công tử và Tam công tử có tin tức gì không?”

Nhắc đến chuyện này, Xuân Đào liền nói: “Bẩm tiểu thư, nô tỳ đã hỏi quản gia rồi. Ông ấy nói Nhị công tử và Tam công tử dạo này thường xuyên ra ngoài, đặc biệt là Nhị công tử, có khi sáng đi, tối mới về phủ.”

Tô Tô ngạc nhiên: “Ra ngoài cả ngày à?”

Xuân Đào gật đầu: “Nhưng nô tỳ không biết hai vị công tử làm gì.”

Tô Tô cảm thấy trực giác của mình không sai, chắc chắn Diệp Trữ Phong có vấn đề. Hôm nay thì nói đi mua bút mực, vậy những ngày trước thì sao? Không lẽ ngày nào cũng thiếu bút giấy sao?

Nghĩ một lúc, cô cho gọi một nhóm ăn mày đến, phát cho mỗi người một thỏi bạc.

“Các ngươi theo dõi Nhị công tử và Tam công tử giúp ta, xem họ đi đâu, làm gì, có điều gì kỳ lạ đều phải báo lại cho ta ngay.” Cô phất tay nhỏ nhắn, hào phóng nói: “Làm tốt, thưởng một thỏi vàng.”

Bọn ăn mày mắt sáng rực, liên tục cúi đầu cảm tạ.

“Tam tiểu thư yên tâm, dù là một cơn gió lay động, tiểu nhân cũng sẽ để ý.”

Tô Tô thầm nghĩ, sư thúc nói quả không sai, tam giới này đúng là có tiền thì sai khiến được cả quỷ thần.

Nhìn khí thế này, đừng nói là sai quỷ đẩy cối xay, mà có khi cối xay cũng có thể đẩy quỷ luôn ấy chứ.

Quả nhiên, chưa đến hai ngày, đã có một tiểu ăn mày chạy đến báo tin.

“Tam tiểu thư, tiểu nhân thấy Nhị công tử mấy ngày nay, mỗi ngày đều đến một biệt viện. Bên ngoài viện trồng vài cây mai, trong đó có một nữ tử áo vàng rất xinh đẹp.”

Tô Tô trầm tư, vậy ra vị nhị ca trầm lặng của cô đang chơi trò ‘Kim ốc tàng kiều’* sao?
(*Kim ốc tàng kiều: Ẩn dụ việc giấu một người đẹp trong nhà, ý chỉ tình nhân bí mật.)

Cô giữ lời, thưởng cho tiểu ăn mày một thỏi bạc.

Không lâu sau, một kẻ ăn mày khác cũng đến lãnh thưởng.

“Tam công tử hôm qua ra ngoài, đi cùng công tử nhà Trần Thượng Thư. Hai người vào tửu lâu ăn uống, sau đó cùng nhau đến sòng bạc.”

Tô Tô chớp mắt.

Sòng bạc à, có phải giống như cô nghĩ không nhỉ?

Xem ra nhị ca và tam đệ của cô đều có bí mật.

Tô Tô còn chưa kịp điều tra kỹ hai chuyện này, thì Đại tướng quân Diệp Khiếu thông báo rằng ngày mai là sinh nhật của Tuyên Vương. Ông sẽ dẫn cô cùng đi dự tiệc.

Tuyên Vương đã trưởng thành, lần này được ban phong hào, chuyển ra khỏi hoàng cung. Nhân dịp sinh nhật, hắn tổ chức tiệc chiêu đãi bá quan.

Tất nhiên, hắn làm rất kín đáo, không hề khoa trương.

Hoàng đế đang ở thời kỳ cường tráng, các hoàng tử chỉ có thể sống khiêm nhường, càng tầm thường càng tốt.

Diệp Khiếu liếc nhìn Tô Tô: “Lần này ngoan ngoãn cho ta, còn dám gây chuyện nữa, ngay cả tổ mẫu con cũng không bảo vệ nổi con đâu. Gặp đại tỷ của con, nhớ phải xin lỗi biết chưa.”

Quả nhiên, khắp thiên hạ đều nghĩ rằng Tô Tô sẽ bám theo Lục hoàng tử không buông.

Tô Tô bất đắc dĩ nói: “Phụ thân yên tâm, nữ nhi hiểu rồi.”

Cô không cảm thấy Diệp tướng quân thực sự thiên vị Diệp Băng Thường.

Trước kia khi Diệp Băng Thường chưa xuất giá, dù có mâu thuẫn với Tam tiểu thư cũng là chuyện trong nhà. Nhưng giờ nàng ta đã gả cho Tuyên Vương, Diệp gia ít nhiều cũng phải nể mặt hoàng thất.

Hơn nữa, lần trước nguyên chủ đẩy người ta xuống nước, bao nhiêu đôi mắt đếu nhìn thấy.

Tiêu Lẫm mặc dù ôn hòa, nhưng dù sao cũng là hoàng tử. Diệp gia không thể không nể mặt hoàng thất được.

Diệp tướng quân chỉ bảo Tô Tô đi xin lỗi, đây đã là cách xử lý nhẹ nhàng nhất rồi.

Bề ngoài như đang bảo vệ Diệp Băng Thường, nhưng thực ra cũng đang bảo vệ Tô Tô.

Thấy con gái bỗng nhiên ngoan ngoãn, Diệp Khiếu nghi hoặc nhìn cô vài lần, hừ một tiếng, rồi không trách mắng cô nữa.

Suy nghĩ một lát, Diệp Khiếu nói: “Dẫn cả Chất tử điện hạ theo đi.”

Hiện tại hai người đã thành thân, về tình về lý, Tô Tô đến phủ Tuyên Vương thì Chất tử điện hạ đi cùng cũng là hợp lý.

Tô Tô liếc nhìn cha mình một cái.

Diệp tướng quân vẫn chưa biết được mối quan hệ rắc rối giữa bốn người bọn họ, nên mới có thể bình tĩnh như vậy. Nếu ông biết rồi, chắc chắn sẽ tức đến nhảy dựng lên mất.

Tô Tô đối với việc sắp gặp Diệp Băng Thường cảm thấy rất mong chờ.

Cô chỉ từng nghe người khác nhắc đến vị tỷ tỷ dịu dàng xinh đẹp này, hoặc vô tình thấy bức họa nàng ta với vẻ mặt e ấp thẹn thùng.

Nghĩ đến chiếc hoa tai của nữ tử mà Đàm Đài Tận cất giấu, Tô Tô chống cằm suy tư.

Có lẽ, nhiệm vụ rút tà cốt lần này, mấu chốt chính là ở Diệp Băng Thường.

Sáng sớm, Xuân Đào và Hỉ Hỉ đã vội vã gọi Tô Tô dậy.

Tô Tô ngồi trước gương, hai nha hoàn căng thẳng như lâm vào đại địch.

Hỉ Hỉ lấy ra một bộ y phục màu tím nhẹ nhàng, xinh đẹp, lo lắng hỏi: “Tiểu thư thấy bộ này thế nào? Đây là của cửa tiệm Cẩm Tú Phường dày công may cho tiểu thư đó.”

“Đẹp thì đẹp đấy, nhưng mà Hỉ Hỉ, đây là váy mùa thu, bây giờ là mùa đông rồi.” Cô chỉ là một người phàm xác thịt, không chịu được lạnh đâu trời ơi.

Hỉ Hỉ thầm nghĩ, trước kia tiểu thư ra ngoài gặp Lục hoàng tử, đừng nói là mùa đông mặc áo thu, cho dù phải mặc y phục mùa hè, nàng ta cũng run cầm cập mà mặc đi.

Chỉ cần có Đại tiểu thư xuất hiện, Tam tiểu thư liền như một chú công nhỏ tràn đầy tinh thần chiến đấu, sợ mình thua kém người ta.

Trước đây đều là Bích Liễu giúp tiểu thư ăn mặc, lần này đổi thành Xuân Đào và Hỉ Hỉ, hai nha hoàn lo lắng mình tay chân vụng về, thẩm mỹ không tốt, làm mất mặt Tam tiểu thư nhà họ.

Thấy hai người do dự, Tô Tô tùy tiện chỉ tay: “Bộ kia đi.”

Cô chỉ vào một chiếc áo váy màu phỉ thúy. Trông có vẻ rất ấm áp.

Xuân Đào cười híp mắt nói: “Như vậy cũng tốt, tránh để tiểu thư bị lạnh.”

Hỉ Hỉ khéo tay, sau khi búi tóc xong, liền nói: “Tiểu thư, trong sân hồng mai nở rất đẹp, nô tỳ vẽ hoa điền cho tiểu thư nhé?”

Tô Tô chưa từng vẽ hoa điền của nhân gian, cô rất tò mò: “Được thôi!”

Thế là Hỉ Hỉ cẩn thận vẽ lên ấn đường của cô một nửa cánh hoa mai tinh xảo.

Tô Tô nhìn bông hoa trên trán mình, tò mò chạm vào.

Bản thể của cô, khi sinh ra đã có một nốt chu sa đỏ rực giữa ấn đường. Mỹ lệ đến mức không gì sánh được.

Nửa đóa mai này làm cô cảm thấy thật thân thuộc.

Xuân Đào tán thưởng: “Tam tiểu thư thật xinh đẹp!”

Tô Tô nhìn bản thân trong gương. Khuôn mặt của Tam tiểu thư nhà họ Diệp mang theo vài phần thuần khiết, không đủ quyến rũ, nhưng lại cực kỳ linh động. Gương mặt như cô gái nhà bên, trông rất hoạt bát, phối với một bộ áo khoác mùa đông màu phỉ thúy, trông như một cục tuyết mềm mại.

Nhìn mãi cũng quen, cô cảm thấy gương mặt này rất đáng yêu, càng nhìn càng thuận mắt.

Cô bước ra ngoài, phát hiện bên ngoài vẫn đang có tuyết rơi.

Hỉ Hỉ lẩm bẩm: “Mùa đông năm nay, sao ngày nào cũng có tuyết rơi thế nhỉ?”

Xuân Đào lập tức khoác áo choàng lên người Tô Tô, gật đầu đồng ý.

Tô Tô bước ra cửa, nhìn thấy trước phủ tướng quân, có một bóng người cao gầy đứng đó.

Thiếu niên mặc y phục màu xanh đậm, đứng giữa màn tuyết rơi.

Trên người hắn chỉ mặc một chiếc áo mỏng như của mùa thu, làm lộ rõ thân hình gầy gò của mình.

Tuyết rơi xuống hàng mi đen nhánh của hắn, nét tinh tế độc nhất của thiếu niên khiến Xuân Đào và Hỉ Hỉ không khỏi nhìn thêm vài lần.

Xuân Đào có chút ngẩn ngơ, Chất tử điện hạ lớn lên thật tuấn tú, theo nàng ta thấy, so với Tuyên Vương điện hạ thì Chất tử điện hạ cũng không kém là bao.

Diệp đại tướng quân không thích ngồi xe ngựa, nên cưỡi ngựa đi phía trước.

Đây là lần đầu tiên Đạm Đài Tẫn nhìn thấy Tam tiểu thư nhà họ Diệp ra ngoài vào mùa đông mà ăn mặc đúng kiểu áo mùa đông. Có lẽ vì ấm áp, má thiếu nữ hơi ửng hồng.

Cô cùng Xuân Đào và Hỉ Hỉ đi bên nhau, lông mày dịu dàng, môi khẽ cười, hiếm khi lộ ra vẻ ngây thơ đúng với tuổi tác của mình.

Đạm Đài Tẫn vươn tay về phía Tô Tô.

Tô Tô liếc nhìn bàn tay thon dài, tái nhợt kia, nụ cười nơi khóe môi nhạt đi vài phần, lơ hắn đi, cô tự mình bước lên xe ngựa.

Xuân Đào lén lút nhìn Chất tử điện hạ một cái.

Thiếu niên thu tay lại, rũ mắt xuống, vẫn như mọi khi, cam chịu đi theo Tam tiểu thư lên xe.

Trên đường đi rất nhàm chán, Tô Tô cứ trừng mắt nhìn Đạm Đài Tẫn.

Tà vật thật thần kỳ, nói hắn kiên cường, hắn cứ như sắp chết đến nơi, nhưng nói hắn yếu ớt, hắn lại giống như cỏ dại trên đất hoang, rất nhanh hồi phục.

Cô ôm một lò sưởi tay lông xù, Đạm Đài Tẫn thì đặt tay trên đầu gối.

Tô Tô nhìn thoáng qua các đốt ngón tay đỏ bừng của hắn.

Trong lòng cô đang nghĩ đến chuyện tìm hiểu quá khứ của tà vật, nên không tình nguyện hỏi: “Tay ngươi bị sao vậy?”

Đạm Đài Tẫn rất bất ngờ, thiếu nữ vậy mà lại chủ động nói chuyện với hắn, hắn mím đôi môi hơi nứt nẻ, trả lời: “Bị tê cóng.”

Sau đó, hắn nhìn thấy trong mắt thiếu nữ lóe lên chút vui vẻ như đang hả hê.

Cô nhanh chóng nhận ra điều đó không tốt, liền bực bội thu lại cảm xúc.

Tô Tô nghiêm mặt: “Ngươi không sợ lạnh à? Mặc thế này ra ngoài, là để gặp người trong lòng sao?”

Gặp Diệp Băng Thường quả thật rất có tâm tư nha!

Hết Chương 8: Bí mật.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page