Danh sách chương

Chương 1: Thiếu niên Ma Vương

21/04/2025

Chương 2: Phạt quỳ

21/04/2025

Chương 3: Chăm sóc

21/04/2025

Chương 4: Ghét sao?

21/04/2025

Chương 5: Quá khứ

21/04/2025

Chương 6: Gắp lửa bỏ tay người

21/04/2025

Chương 7: Kết Xuân Tàm

21/04/2025

Chương 8: Bí mật

21/04/2025

Chương 9: Thứ tỷ

21/04/2025

Chương 10: Rực rỡ

21/04/2025

Chương 11: Thoát hiểm

21/04/2025

Chương 12: Nghĩ thoáng một chút

21/04/2025

Chương 13: Lòng báo thù

21/04/2025

Chương 14: Tà Cốt

21/04/2025

Chương 15: Mộng Yểm

21/04/2025

Chương 16: Bạc tình

21/04/2025

Chương 17: Tan vỡ

21/04/2025

Chương 18: Phẫn nộ của hắn

21/04/2025

Chương 19: Kẹo đậu

21/04/2025

Chương 20: Chu Sa

21/04/2025

Chương 21: Người trong lòng

21/04/2025

Chương 22: Thổ lộ

22/04/2025

Chương 23: Tàn nhẫn

22/04/2025

Chương 24: Vô phương cứu chữa

22/04/2025

Chương 25: Sát ý

22/04/2025

Chương 26: Trùng Phùng

22/04/2025

Chương 27: Khó xử

22/04/2025

Chương 28: Bảo vệ

22/04/2025

Chương 29: Thần khí Khuynh Thế Hoa

22/04/2025

Chương 30: Tranh đoạt

22/04/2025

Chương 31: Trong lồng

23/04/2025

Chương 32: Thành Toàn

23/04/2025

Chương 33: Trốn thoát

23/04/2025

Chương 34: Tơ tình

23/04/2025

Chương 35: Giết Vua

23/04/2025

Chương 36: Trở về

24/04/2025

Chương 37: Hiến tế

24/04/2025

Chương 38: Đối Đầu

24/04/2025

Chương 39: Bát Nhã Phù Sinh

24/04/2025

Chương 40: Công chúa Trai tộc

24/04/2025

Chương 41: Hận ý

24/04/2025

Chương 42: Thần tâm

25/04/2025

Chương 43: Là tiên

25/04/2025

Trường Nguyệt Tẫn Minh

Chương 16: Bạc tình

Chương trước

Chương sau

Chỉ có thể đi từng bước mà thôi.

Tô Tô bước vào trong phòng, nhìn thấy mấy bà đỡ vây quanh một nữ tử mặc áo lót.

Nữ tử ấy dung mạo xinh đẹp, trán ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt lộ rõ sự đau đớn.

“Nương nương! Người cố lên!”

Các bà đỡ cũng toát hết mồ hôi, chậu nước nóng trong tay Tô Tô không biết từ khi nào đã bị người khác cầm đi.

Cô bị đẩy ra ngoài đám đông, chỉ có thể đứng nhìn tình hình xảy ra.

“Phải làm sao đây?” Một bà đỡ lo lắng nói: “Nương nương khởi phát chuyển dạ từ sáng, đến giờ đã xế chiều mà vẫn chưa sinh được.”

Trên giường, Nhu Phi đã kiệt sức, miệng ngậm nhân sâm, cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng, nhưng vẫn không chống đỡ nổi mà ngất đi.

Máu tươi theo đôi chân trần chảy xuống thành dòng.

Dù Tô Tô chưa từng chứng kiến cảnh sinh nở, nhưng cũng đoán được tình huống này đại diện cho điều gì.

Quả nhiên, sắc mặt các bà đỡ đều trắng bệch.

Có người lập tức quyết định: “Mau báo với Hoàng thượng tình hình… Giờ phải chọn bảo vệ mẹ hay con…”

Không bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng Hoàng đế giận dữ.

“Đồ vô dụng, đám phế vật! Phải bảo vệ Nhu Phi cho trẫm! Nếu nàng có chuyện gì, các ngươi đều phải chôn cùng!”

Tô Tô nhìn vào chiếc bụng cao vút của Nhu Phi.

Cô thầm nghĩ, e rằng đứa trẻ này khó mà giữ được.

Nhưng ngoài dự đoán, khi các y nữ và bà đỡ chuẩn bị ra tay, Nhu Phi đột nhiên tỉnh lại, đôi mắt mê man, miệng lẩm bẩm:

“Hoàng nhi… Hoàng nhi của ta…”

Nước mắt nàng ta lặng lẽ lăn dài: “Cầu xin các ngươi, hãy bảo vệ con ta.”

Mọi người đều lộ vẻ bi thương, trong lòng Tô Tô cũng tràn ngập xót xa.

Hoàng đế đã hạ lệnh, đương nhiên sẽ chỉ bảo vệ Nhu Phi.

Đột nhiên, một bà đỡ vui mừng nói: “Nương nương, cố lên! Ta nhìn thấy đầu đứa trẻ rồi!”

Nhu Phi run rẩy môi, cắn răng chịu đựng.

Bà đỡ mừng rỡ kêu lên: “Đứa bé ra rồi…”

Ngay sau đó, một tiếng thét kinh hoàng vang lên từ nhóm bà đỡ.

Trong lòng Tô Tô dâng lên dự cảm chẳng lành.

Động tĩnh lớn như vậy khiến Hoàng đế bên ngoài lập tức đạp cửa xông vào.

Khi Hoàng đế nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, ông ta trợn mắt giận dữ.

Chỉ thấy trên giường, giữa vũng máu đỏ thẫm, một bé trai nằm giữa bể máu.

Đôi mắt đen láy mở to, bàn tay nhỏ bé siết chặt ruột của Nhu Phi.

Dường như bé trai rất tò mò về thứ đang nắm trong tay. Nó ấm áp, mềm dẻo, kéo thế nào cũng không đứt.

Hắn mở miệng, cắn thử một cái.

Chiếc răng sữa nhọn hoắt lộ ra, trắng nhợt lạnh lẽo.

Mà trên giường, Nhu Phi mắt mở to, đã trút hơi thở cuối cùng.

Tất cả các bà đỡ và y nữ run rẩy quỳ rạp xuống đất.

“Hoàng thượng… Hoàng thượng… Đây…”

Đứa trẻ này vừa sinh ra đã không hề khóc mà còn mọc rang. Móng tay sắc nhọn, xuyên thủng cả bụng mẹ nó.

Tô Tô ngay lập tức nhận ra đứa bé này là ai, chính là Đạm Đài Tẫn.

Cô không thể ngờ rằng, trong một sự trùng hợp kỳ lạ, mình lại rơi vào giấc mộng của hắn và chứng kiến khoảnh khắc hắn chào đời.

Con quái vật nhỏ này cảm nhận được mình bị ruồng bỏ, liền dứt khoát giết chết mẫu thân để có thể ra đời.

Hoàng đế nhìn thi thể Nhu Phi, đột nhiên nhấc bổng đứa trẻ lên, hung hăng ném thẳng vào tường.

“Quái vật! Ngươi là quái vật! Đi chết đi!”

Bé trai bị ném mạnh xuống đất, nhưng không chết, từng ngụm từng ngụm máu tươi phun ra từ miệng. Hắn bi bô không rõ, thổi ra bong bóng máu, thậm chí còn nở nụ cười vui vẻ.

Nụ cười hồn nhiên vô tội của một ác ma con, khiến người ta kinh hãi đến tột cùng.

Một bà đỡ hét lên rồi ngất xỉu.

Khóe môi Đạm Đài Tẫn dính máu, đôi mắt đen láy đối diện với Tô Tô.

Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, không gian bỗng nhiên vặn vẹo.

Khi Tô Tô đứng vững trở lại, có người thấp giọng nói bên tai cô:

“Cũng khổ cho ngươi, phải đi thu dọn xác con nghiệt chủng đó. Nó bị vứt ở lãnh cung bao ngày nay rồi, chắc đã thối rữa mất thôi…”

Giọng nói vừa dứt, cung nữ liền rời đi, để lại Tô Tô đứng một mình trước cửa cung.

Cô do dự một lát, rồi đẩy cửa bước vào.

Trên bãi cỏ khô héo, một tã lót rách nát, vấy đầy máu bẩn bị vứt bỏ.

Thì ra, sau khi Nhu Phi qua đời, Đạm Đài Tẫn bị người ta ném ở đây, nhìn qua hẳn đã nhiều ngày rồi.

Tô Tô chậm rãi tiến đến.

Cô biết, đây chính là cơ hội tốt nhất để hiểu rõ quá khứ của Ma Thần.

Trong chiếc tã rách nát, “con quái vật nhỏ” vô cùng thê thảm.

Chiếc tã bẩn đầy bùn đất, cánh tay nhỏ lộ ra bên ngoài đầy những vết muỗi đốt.

Còn có vết trầy xước, vết bầm do bị quăng quật. Khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem đến mức không nhìn rõ diện mạo.

Không ai thay tã cho hắn, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.

Đạm Đài Tẫn ôm chặt một con chuột xám đã chết, mắt nhắm nghiền.

Máu chuột loang lổ khắp miệng hắn.

Tô Tô cuối cùng cũng hiểu ra. Từ lúc sinh ra, hắn chưa từng được bú sữa mẹ.

Vậy thì hắn đã sống sót thế nào ư?

Con chuột định ăn thịt hắn, nhưng lại bị hắn bắt ngược lại, làm thức ăn cho mình.

Cơ thể nhỏ bé của hắn run rẩy, ôm chặt con chuột chết như thể đang bấu víu vào tia hy vọng cuối cùng trên thế gian này.

Con chuột đã bắt đầu bốc mùi, nhưng Đạm Đài Tẫn vẫn không nỡ vứt đi.

Dường như nam hài hiểu được rằng, không có ai nuôi dưỡng mình, cũng chẳng ai chăm sóc mình.

Hắn bị thương rất nặng, đôi môi tái nhợt.

Tâm trạng của Tô Tô khó mà diễn tả thành lời.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cô đã tận mắt chứng kiến sự tàn nhẫn của hắn, nhưng cũng thấy được sự đáng thương và yếu ớt của hắn.

Cảm xúc mâu thuẫn này đã tồn tại kể từ khi cô xuyên về năm trăm năm trước.

Nếu có sự lựa chọn, để cô giết chết hắn khi còn nhỏ, Tô Tô biết chắc mình sẽ ra tay.

Thế nhưng, chỉ cần Tà Cốt còn tồn tại, Ma Thần sẽ vĩnh viễn bất diệt.

Giết hay không, căn bản không phải do cô quyết định.

Cô ngồi xổm xuống, chuẩn bị bế hắn lên, thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân khẽ khàng.

Tô Tô lập tức trốn đi.

Chỉ thấy cung nữ mặc áo đỏ hôm ấy, mắt đỏ hoe bước vào rồi ôm lấy Đạm Đài Tẫn, khóc không thành tiếng: “Nương nương đáng thương của ta… Tiểu điện hạ… Tiểu điện hạ…”

Cung nữ nức nở khóc hồi lâu, cuối cùng cắn môi, ôm đứa trẻ rời đi.

Tô Tô trầm tư suy nghĩ, đây hẳn là cung nữ trung thành nhất của Nhu Phi.

Một mặt căm hận Đạm Đài Tẫn đã hại chết Nhu Phi, một mặt lại nhớ rằng đây là cốt nhục duy nhất của chủ nhân, là đứa bé mà Nhu Phi đã hy sinh tính mạng để bảo vệ.

Thế nên, nàng ta mới quay lại nhặt hắn về.

Tô Tô vừa định đi theo, bỗng nhiên cảm thấy chóng mặt.

Cô cam chịu nghĩ, lại bị cưỡng chế đổi cảnh rồi.

Khi Tô Tô mở mắt lần nữa, trước mặt là một hài tử khoảng bốn, năm tuổi, đang quỳ dưới đất.

Một cung nữ nói: “Nào, kêu thêm một tiếng đi.”

Nam hài nghiêng đầu, ngoan ngoãn kêu lên: “Gâu!”

Nhóm cung nữ che miệng cười khúc khích.

Có người vứt ra một xiên kẹo hồ lô: “Này, nhặt lên đi!”

Nam hài lập tức chạy tới, nhặt lấy xiên kẹo, cúi đầu cắn một miếng, hoàn toàn không để ý đến lớp bùn bám trên đó.

Cung nữ áo đỏ tức giận xông đến: “Các ngươi đang làm gì vậy!”

Nhóm cung nữ bĩu môi, lập tức tản ra.

Cung nữ áo đỏ rưng rưng nước mắt kéo lấy nam hài, giận dữ trách mắng: “Điện hạ, sao người có thể như vậy? Chúng ta tuy thất thế, nhưng người vẫn là chủ tử. Sao có thể học tiếng súc sinh kêu, còn quỳ xuống trước mặt bọn nô tài như vậy chứ?”

Đạm Đài Tẫn ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngoan ngoãn đáp: “Lan An cô cô, bọn họ nói ta học chó sủa thì sẽ cho ta đồ ăn.”

Hắn cắn nát miếng kẹo trong miệng, nhai rôm rốp.

Lan An tức giận nói: “Điện hạ, người có biết cái gì gọi là tôn nghiêm không?”

Đạm Đài Tẫn nghi hoặc: “Tôn nghiêm là gì?”

Đôi mắt đen láy của hắn không hề có chút cảm giác nhục nhã nào.

Lan An nghẹn lời, chợt nhận ra, đứa trẻ trước mặt nàng ta bẩm sinh đã không có lòng tự trọng.

Môi nàng ta run rẩy: “Chính là… bọn họ đang trêu đùa người đấy…”

“Vậy sao?” Đạm Đài Tẫn nghiêng đầu, vẻ ngây thơ trong mắt chợt biến mất, thay vào đó là sự bình tĩnh đến lạnh lùng: “Chẳng phải bọn họ nói sẽ cho ta ăn sao?”

Lan An: “Không phải.”

Đạm Đài Tẫn nuốt xuống miếng kẹo trong miệng, liếm môi: “Thì ra là vậy…”

Tô Tô lúc này hóa thành một con mèo nhỏ, đứng trên giả sơn, lặng lẽ quan sát toàn bộ sự việc.

Hai ngày sau, trong hồ nước nổi lên một thi thể cung nữ. Chính là kẻ đã bắt cậu học tiếng chó sủa.

Thi thể trương phình, nổi lềnh bềnh trên mặt nước, vô cùng xấu xí và đáng sợ.

Tô Tô dùng móng vuốt ôm lấy đầu, rốt cuộc đây là cơn ác mộng quái quỷ gì vậy.

Dưới ánh nến, Lan An kéo lấy cậu bé, môi run rẩy: “Điện hạ… là, là người làm sao?”

Đạm Đài Tẫn nghiêng đầu: “Ta làm gì?”

“Điện… điện hạ…”

“Tại sao Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử có người hầu hạ, có sách để đọc, mà ta lại không có?” Nam hài ngắt lời nàng ta, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn nàng ta chằm chằm.

Lan An khổ sở đáp: “Bởi vì chúng ta không có quyền thế, không có chỗ dựa.”

Đạm Đài Tẫn trầm tư chốc lát, sau đó lạnh nhạt nói: “Nếu bọn họ cũng không có chỗ dựa, vậy chẳng phải ta và bọn họ sẽ giống nhau rồi sao?”

Chỉ cần bọn họ cũng mất mẹ, mọi người sẽ bình đẳng.

Lan An bụm miệng, sợ hãi lùi lại hai bước.

“Người!”

Đạm Đài Tẫn nói: “Ngươi sợ ta sao?”

Lan An miễn cưỡng mỉm cười: “Điện hạ hiểu lầm rồi.”

Nam hài cúi đầu, trong mắt tràn đầy mơ hồ và khó hiểu.

Tô Tô vạn lần không ngờ rằng, sau khi Lan An rời đi, cô lại bị Đạm Đài Tẫn tóm được.

Bàn tay gầy guộc của cậu bé nhấc bổng cô lên bằng cách túm lấy gáy cô. Là một chú mèo con, toàn bộ lông trên người Tô Tô đều dựng đứng lên hết.

“Ta phát hiện ra ngươi rồi.” Hắn nói.

Ngay sau đó, Đạm Đài Tẫn thả tay, ấn cô xuống trước một miếng cá khô.

“Ăn đi!” Nam hài ra lệnh.

Tô Tô nghĩ bụng, trừ phi ta bị ngu mới ăn.

Nhưng cơ thể mèo con lại không chịu sự điều khiển của cô, theo bản năng liếm miếng cá khô đó.

Trong lòng Tô Tô vừa tuyệt vọng vừa chảy nước mắt.

Không bao lâu sau, cơ thể mèo của cô co giật, rồi tắt thở.

Đạm Đài Tẫn thản nhiên chôn con mèo nhỏ đó.

Ý thức của Tô Tô bị cưỡng chế rời khỏi cơ thể. Lần này, cô không biết mình sẽ nhập vào thứ gì, chỉ cảm thấy hoàn toàn không thể cử động.

Đêm mưa giông, cửa bị đẩy ra.

Lan An đẩy cậu bé vào trong, tuyệt vọng òa khóc: “Ta sai rồi, ta không nên cứu ngươi, không nên cầu xin bệ hạ niệm tình xưa mà tha mạng cho ngươi. Ngươi không phải con của Nhu Phi nương nương, ngươi là một con quái vật!”

“Lan An cô cô?”

“Câm miệng!” Lan An gào lên điên cuồng: “Ngươi dám… đầu độc Tam điện hạ sao?”

“Hắn chưa ăn mà.” Đạm Đài Tẫn suy nghĩ một chút, sau đó nở nụ cười ngoan ngoãn: “Hắn không phải còn chưa ăn sao? Cô cô đừng giận.”

“Đó là vì ta đã ngăn hắn lại.” Lan An run rẩy môi nói: “Ta không dạy nổi ngươi nữa. Từ nay về sau, ngươi tự sinh tự diệt đi.”

Nụ cười của Đạm Đài Tẫn biến mất, hắn ngước mắt lên: “Ngay cả cô cô cũng muốn phản bội ta sao?”

Lan An không trả lời, đẩy hắn ra rồi lao vào màn mưa.

Đạm Đài Tẫn khoanh chân ngồi trên bồ đoàn.

Tia chớp xé toạc màn trời, chiếu rọi khuôn mặt lạnh lùng tái nhợt của hắn. Hắn động đậy cơ mặt, cố gắng lộ ra một biểu cảm đáng thương ngây thơ.

Nhưng ngay giây tiếp theo, nét mặt lại trở về vẻ thờ ơ lạnh nhạt.

Nhìn cậu bé con lạnh lùng cúi đầu, Tô Tô đột nhiên nhận ra, hắn ta chẳng hề quan tâm chút nào.

Thậm chí có lẽ còn đang nghĩ, Lan An đã phản bội hắn, vậy thì cô ta đáng chết.

Thì ra cái gọi là “tà cốt trời sinh” chính là như vậy. Sinh ra đã khát máu, tàn nhẫn, vì sinh tồn mà không từ thủ đoạn.

Hắn ta không có lòng trắc ẩn, không có sự thương hại, cũng không hiểu thế nào là xấu hổ.

Có lẽ… Tô Tô xuất thần suy nghĩ, hắn ta vốn không hiểu tình yêu và cảm xúc là gì, bản chất sinh ra đã vô tình.

Đây chính là lý do tại sao phụ thân cô từng nói, kẻ mang tà cốt vĩnh viễn không thể cảm hóa.

Lan An đối xử với hắn ta tốt như vậy, nuôi dưỡng hắn, nhưng khi hắn nhìn nàng ta, ánh mắt lại lạnh lẽo và dửng dưng.

Lan An rời bỏ hắn, hắn không hề lưu luyến, chỉ có sự bực tức vì bị chọc giận, trong đôi mắt đen nhánh ánh lên sự u ám nặng nề.

Tia sét chói lòa rạch ngang màn đêm, chiếu sáng pho tượng nữ thần lưu ly trên bệ cao.

Lưu ly trong suốt lấp lánh, nữ thần có mái tóc dài chấm eo, tà váy xếp tầng, giữa trán nữa thần có một dấu chu sa đỏ rực.

Nàng ta cầm kiếm, trông vừa dũng cảm vừa thánh khiết.

Đạm Đài Tẫn nhìn chằm chằm nữ thần lưu ly hồi lâu, không hề chớp mắt.

Tô Tô rợn cả tóc gáy.

Ngay sau đó, hắn ta bắt đầu trèo lên bệ cao.

Trèo được nửa chừng, hắn trượt xuống, bị mảnh gỗ sắc nhọn cào rách da thịt, để lại một vết thương dài ba tấc.

Nhưng hắn ta vẫn thản nhiên đứng dậy, tiếp tục trèo lên.

Tô Tô suýt hét lên: Đừng có lại đây mà trời!

Cứ thế lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng, cô cũng bị Đạm Đài Tẫn nắm chặt trong tay.

Hắn dùng bàn tay đẫm máu, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô.

Giọng nói non nớt thì thào: “Đẹp quá…”

Mái tóc dài, chu sa đỏ giữa trán.

Nữ thần cầm kiếm, dũng cảm mà thánh khiết, khi bóng tối bị xé toạc, nàng đẹp đến mức kinh diễm lòng người.

Hắn nhìn chăm chú pho tượng nữ thần lưu ly trong lòng bàn tay, rồi dùng đôi tay vấy máu, mê muội bôi đầy máu lên người cô.

Cảm nhận được những ngón tay lạnh lẽo của hắn, cả người Tô Tô bủn rủn: “…”

Mẹ kiếp! Cái tên thần kinh này!

Vậy rốt cuộc cơ thể hiện tại của cô là thứ gì vậy?

Hết Chương 16: Bạc tình.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page