12
Giữa tôi và Tống Diễm, bầu không khí lạnh như mùa đông năm ấy.
Chiến tranh lạnh bắt đầu từ khi nào, tôi không rõ, nhưng chắc chắn là do cậu ta tự khơi mào!
Trong giờ thực hành Hóa, lớp bị chia thành các nhóm nhỏ, mỗi nhóm hai người.
Tống Diễm bước vào phòng thí nghiệm muộn hơn mọi người, ánh mắt đảo qua một lượt tìm chỗ. Tất cả bàn ghế đều đã kín người, ngoại trừ chiếc ghế bên cạnh tôi.
Tôi nghĩ rằng cậu sẽ miễn cưỡng ngồi xuống, dù gì cũng là buổi thực hành có điểm, nhưng không. Cậu ta khựng lại, cau mày nhìn chiếc ghế một lúc lâu, rồi bất ngờ xoay người, lạnh lùng bước ra khỏi lớp.
Thà trốn học, còn hơn ngồi cạnh tôi.
Lúc đó, tôi chỉ cười nhạt. Trong lòng có chút khó chịu, nhưng không ngạc nhiên. Tống Diễm luôn như vậy trẻ con và cố chấp một cách kiêu ngạo.
Cậu ta giận, điều đó rõ như ban ngày. Nhưng vì chuyện gì? Vì tôi nghỉ bán hàng? Hay vì lần trước tôi không thèm giải thích, cũng chẳng buồn nhìn lại?
Không ai biết. Mà có lẽ, cậu ta cũng chẳng biết rõ lý do mình tức giận là gì.
Kể từ đó, Tống Diễm vờ như tôi không tồn tại. Dù cùng lớp, dù cùng nhóm, ánh mắt cậu luôn lướt qua tôi như lướt qua một món đồ vô hình.
Thế nhưng, ngược lại, Phó Tranh lại thường xuyên xuất hiện trước mặt tôi.
Ở hành lang, trong căng tin, hay ngoài sân thể dục, mỗi lần gặp tôi, Phó Tranh đều nở nụ cười tươi tắn chào hỏi, có lúc còn chủ động bắt chuyện, như thể giữa chúng tôi đã quen thân từ lâu.
Tôi biết rõ sau lưng cậu ấy luôn là cái bóng quen thuộc — Tống Diễm, đứng im lặng, mặt lạnh như tro tàn, ánh mắt u ám đến mức khiến người khác rùng mình.
Cậu ta không nói gì, cũng không làm gì, chỉ đứng đó.
Cứ như vậy, chiến tranh lạnh giữa chúng tôi kéo dài, không một lời chất vấn, không một lời giải thích. Nhưng sự im lặng ấy lại nặng nề hơn bất kỳ cuộc cãi vã nào.
⸻
13
Tối hội Tết, sân vận động ngập tràn ánh sáng và tiếng nhạc rộn ràng. Trong khi mọi người bận rộn chuẩn bị, tôi lại ở một mình trong phòng thay đồ, lặng lẽ sắp xếp trang phục biểu diễn. Tiếng cười nói ngoài kia như xa lạ.
Cửa mở. Phó Tranh bước vào, bộ vest xám ôm dáng làm nổi bật vóc người cao ráo, sáng sủa như bước ra từ một poster điện ảnh.
“Tiểu Hạ, giúp tôi thắt cà vạt được không? Tôi sắp lên sân khấu rồi.”
Cậu ấy chìa ra một chiếc cà vạt xám khói, ánh mắt như thể đây là chuyện đương nhiên.
Tôi không ngẩng đầu, tay vẫn đếm trang phục: “Tôi không biết.”
“Giống thắt khăn quàng đỏ thôi mà.”
Phó Tranh ngồi xuống cạnh tôi, cố tình phớt lờ sự từ chối.
Tôi ngước lên, nhìn thẳng vào mắt cậu ta: “Không lẽ hồi bé Phó Tranh không biết tự thắt khăn?”
Cậu ta nhún vai: “Hồi tiểu học có gia sư. Những chuyện nhỏ nhặt đó chưa từng phải làm.”
… Đúng kiểu tôi không ưa — giàu, lười và tự cho mình là trung tâm.
Tôi nhận lấy cà vạt, thao tác đơn giản, nhanh gọn. “Nhìn rõ chưa?”
“Đơn giản vậy ai mà nhớ.” Cậu ta đứng bật dậy, có vẻ mất kiên nhẫn. Nhưng vì vội vàng, chân lại đá vào tủ. Một tiếng “cộc” vang lên khô khốc.
“Đau lắm à?” Tôi khẽ hỏi, muốn nhịn cười cũng không được.
“Không đau.” Cậu ta cố gượng.
“Miệng cứng thật.”
Đúng lúc đó, cửa lại mở.
Tống Diễm xuất hiện.
Áo khoác đen, ánh mắt lạnh, dáng dựa vào khung cửa toát ra một vẻ lười nhác đầy ngạo nghễ. Không khí trong phòng như bị chặn đứng.
Phó Tranh khẽ huýt sáo, ném sang một câu trêu chọc: “Người miệng cứng hơn tôi đến rồi.”
Tống Diễm liếc cậu ta, giọng trầm thấp: “Muốn chết à?”
“Không muốn.” Phó Tranh nhún vai rời đi, còn không quên ngoái lại nháy mắt với tôi: “Lần sau nhớ thắt cà vạt giúp tôi nữa nhé.”
Sau khi cửa khép lại, căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Tống Diễm vẫn đứng đó, mắt dán chặt vào chiếc cà vạt trên bàn.
“Tiểu Hạ, cậu nhiệt tình thật đấy. Lúc nào cũng giúp lớp một.”
Tôi bình thản đặt cà vạt sang một bên: “Tôi không thắt cho cậu ta.”
“Nhưng cậu cũng đâu từ chối.” Giọng cậu ta lạnh, kèm một tia giễu cợt.
“Cậu thân với Phó Tranh nhanh thật. Giờ thích cậu ta rồi à?”
Tôi thở nhẹ, hỏi lại: “Tống Diễm, cậu đang giận à?”
Cậu ta không đáp, chỉ nhìn tôi, im lặng đến nặng nề.
Tôi bước đến gần, thấy mu bàn tay cậu có một vết thương đã lên da non.
“Cái tay bị gì thế? Lại đánh nhau à?”
“Không liên quan đến cậu.”
“Có liên quan.” Tôi nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu, rút một miếng urgo từ túi, cẩn thận dán lên vết thương.
Tống Diễm không né tránh. Cậu ta đứng yên, để mặc tôi chăm sóc, ánh mắt sâu thẳm như mặt nước đêm.
Ngón tay tôi khẽ vuốt qua miếng dán. “Đừng bị thương nữa, tôi sẽ buồn.”
Tống Diễm nuốt nước bọt, giọng khàn hẳn: “Cậu đang trêu tôi đấy à, Tiểu Hạ?”
“Ừ.” Tôi ngẩng đầu, ánh mắt sáng rõ. “Vậy tôi trêu thành công rồi chứ?”
Một nhịp im lặng kéo dài.
“Chấp nhận rồi.”
Tôi hơi sững người: “Chấp nhận cái gì?”
“Chấp nhận sự theo đuổi của cậu.”
Tiếng gọi gấp gáp vọng từ ngoài hành lang: “Chuẩn bị tổng duyệt rồi, nhanh lên!”
Tôi mở cửa bước ra, ánh hoàng hôn vàng trải dài trên hành lang vắng.
Tống Diễm bước theo sau, không nói gì. Đến gốc cây đa gần sân, cậu ta kéo nhẹ cổ tay tôi.
“Muốn tôi lặp lại không?”
Tôi quay lại, nghiêng đầu: “Yêu đương được, nhưng phải có ba điều kiện.”
“Gì cơ?”
“Thứ nhất, không công khai.”
“Sao lại không? Cậu là của tôi, tôi muốn ai cũng biết.”
“Vì còn đang học. Không cần gây chú ý.”
Cậu ta nhíu mày, miễn cưỡng gật đầu.
“Thứ hai: không được ngoại tình.”
Tống Diễm giận tím mặt: “Tôi mà ngoại tình thì bị xe đâm chết!”
“Không cần nghiêm trọng thế, chia tay là được.”
Cậu ta nắm chặt tay tôi hơn: “Vậy điều cuối?”
“Chia tay rồi, đường ai nấy đi. Không làm phiền nhau.”
Tôi muốn cho cậu ta biết tôi dễ buông tay như thế nào.
Tống Diễm nhìn tôi chằm chằm. Rồi cậu ta cười, nụ cười tức tối: “Chưa yêu mà cậu đã tính đến chuyện chia tay rồi?”
Tôi lí nhí: “Tôi quen nghĩ xa…”
“Vậy sao không nghĩ đến chuyện cưới tôi đi?”
Gió đêm se lạnh, lá cây khẽ xào xạc. Cả tôi và cậu ta đều ngẩn người.
Tôi rút tay khỏi tay cậu. “Không đồng ý thì thôi.”
“Đợi đã.” Tống Diễm thở hắt ra, lấy từ túi ra một điếu thuốc.
Bật lửa “tách” một tiếng, ánh lửa xanh tím lóe lên.
“Tống Diễm.”
Cậu ta dừng lại, mắt nhìn tôi.
Tôi không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào cậu.
Cậu ta tháo điếu thuốc khỏi môi. Rồi, dưới bàn tay siết chặt, đầu lọc vỡ vụn.
Giọng cậu trầm khàn, như nghiến qua kẽ răng:
“Tiểu Hạ, cậu tốt nhất là thật lòng thích tôi.”
You cannot copy content of this page
Bình luận