7.
Phó Tranh đến đúng lúc tôi đang chuẩn bị dọn hàng.
Cậu ta nhoẻn miệng cười, giọng nhẹ nhàng như thể rất quen thân:
“Bạn học, bán cho tôi một cây xúc xích nhé.”
Tôi ngước mắt lên, ánh nhìn theo bản năng liếc sang người đứng phía sau cậu — Tống Diễm.
Cậu ấy cúi đầu, không nói gì, mắt dán chặt vào điện thoại. Ánh sáng từ màn hình hắt lên khuôn mặt sắc nét, ánh lên chút lạnh lùng tách biệt.
Tôi lặng lẽ gói cây xúc xích cuối cùng, đưa cho Phó Tranh.
Nhưng cậu ta không đưa tay nhận.
“Bạn học, chết rồi, tôi quên mang tiền. Giờ phải làm sao đây ta?”
Cậu ta cười toe, như thể đang đùa giỡn, chẳng có chút áy náy nào.
“Không sao đâu, tôi mời cậu.”
Phó Tranh lập tức làm bộ ngạc nhiên, đưa tay che miệng:
“Thật hả? Trời ơi, cậu tốt đến mức này sao?”
Phía sau vang lên một tiếng nói trầm khàn:
“Hào phóng nhỉ.”
Tôi quay đầu lại. Không biết từ lúc nào, Tống Diễm đã cất điện thoại. Cậu ngẩng lên, ánh mắt đen sâu không đoán được tâm tình, như thể hòa vào đêm tối lạnh lẽo quanh đây.
Tôi không trả lời, chỉ cúi đầu tiếp tục thu dọn đồ.
Không khí bất chợt trầm xuống, như có làn sương vô hình vừa len qua.
Phó Tranh vẫn nhai xúc xích ngon lành, vừa nhai vừa liếc Tống Diễm, ánh mắt không giấu nổi vẻ trêu chọc:
“A Diễm, đi thôi. Người ta sắp dọn rồi, mai ghé mua tiếp.”
Cả hai xoay người rời đi.
Tôi dọn dẹp xong, cho đồ vào thùng thì chợt nhận ra — Tống Diễm quay lại.
Gió lạnh cắt da thổi qua, cậu đứng dưới tán cây long não, tay đút túi áo khoác, lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi bất giác ngây người, trong đầu chợt vang lên ký ức xa xăm — lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện.
Đó là một buổi tối mùa xuân, mưa phùn bay lất phất, không khí ẩm và bám dính.
Tống Diễm không mang ô, đứng nép bên quầy hàng nhỏ của tôi. Đó là lần đầu tiên cậu cất lời ngoài việc hỏi giá.
“Chúng ta học cùng lớp đúng không?”
Một câu hỏi nhẹ tênh, nhưng khiến tim tôi đập chệch một nhịp.
Dù đã bán xúc xích cho cậu gần hai tháng, vậy mà đến lúc ấy, chúng tôi mới thật sự nói chuyện.
“Ừ, cùng lớp. Tôi là Hạ Đường.”
Cậu khẽ gật đầu, đáp ngắn:
“Đường… như trong đường ăn à?”
Câu hỏi thoáng qua, kèm theo một cái nhíu mày nhẹ.
Tôi bật cười, nhìn vào mắt cậu:
“Là Đường trong hoa hải đường.”
…
Một giọng nói kéo tôi khỏi dòng hồi tưởng:
“Hạ Đường, cậu định đứng ngẩn ra đến bao giờ nữa?”
Giọng cậu trầm, mang theo chút lạnh nhạt khó nói rõ.
Tôi giật mình, ánh mắt lấy lại tiêu cự, đối diện với gương mặt chẳng mấy vui vẻ của Tống Diễm.
Ngập ngừng một lúc, tôi hỏi khẽ:
“Cậu quay lại để trả tiền thay bạn à?”
Tống Diễm bật cười, âm thanh khàn khàn mang theo vẻ châm chọc:
“Trả cái rắm.”
Phố đã vắng người, chỉ còn tiếng gió thổi qua những ngọn cây xào xạc.
“Hạ Đường, tại sao cậu chưa từng mời tôi ăn gì cả?” Cậu nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm. “Thân với hắn lắm à?”
Tôi hơi sững lại, rồi khẽ hỏi:
“Cậu quay lại… chỉ để hỏi chuyện này?”
Tống Diễm không đáp, chỉ hừ nhẹ một tiếng, như thể ngầm thừa nhận.
Tôi chỉnh lại mũ len, lục túi lấy ra một gói nhỏ, đưa tới:
“Đây, mời cậu.”
Cậu cau mày, thoáng nghi ngờ:
“Sao còn dư?”
Tôi thản nhiên đáp:
“Vốn định cho chó ăn.”
Bàn tay đang với ra khựng lại giữa không trung.
Ánh đèn đường lướt qua, soi rõ hình xăm bông hồng nhỏ nơi cổ tay cậu.
Cậu nhìn tôi, ánh mắt thoắt lạnh:
“Ý cậu là… tôi là chó à?”
Tôi thở ra một hơi, lúng túng nói:
“Không phải… cậu là người. Mà… chó con cũng đáng yêu mà.”
Không rõ là câu nào khiến cậu thấy vừa lòng, chỉ thấy Tống Diễm hừ một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy túi đồ, vành tai đỏ ửng.
“Ừm.” Một tiếng đáp nhẹ như gió thoảng.
8.
Tối hôm đó, vừa về đến nhà.
Hạ Chỉ mang một miếng bánh kem vào phòng tôi.
“Chị, miếng này em để dành cho chị đấy.”
Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của em ấy.
Và cũng là của tôi.
“Cảm ơn.” Tôi đáp, giọng nhạt.
Hạ Chỉ đặt bánh xuống bàn, nhưng không quay đi ngay.
Ngón tay lật qua vài cuốn sách trên bàn học tôi, vẻ như đang tìm gì đó.
“Chị, cho em mượn vở ghi chép toán nhé. Sắp thi thử rồi.”
Lần trước, nó cũng mượn vở tiếng Anh của tôi. Khi trả lại, chỉ còn vài tờ giấy nhàu nát.
Nó nói là “vô tình” làm rách mất.
Tôi lấy quyển toán từ chồng sách, đưa cho em gái.
Gương mặt Hạ Chỉ thoáng chững lại, nụ cười dần tắt.
“Hạ Đường, chị diễn giỏi thật đấy.”
Tôi không phản bác, chỉ ngồi yên nhìn nó.
Vở tiếng Anh, đã sớm bị lấy mất.
Tôi chẳng nói gì, ánh mắt chỉ dừng lại trên miếng bánh chocolate nhỏ đặt trên bàn.
9.
Mùa hè năm lớp 8.
Hạ Chỉ quen một cậu con trai trường bên qua mạng, cả hai nói chuyện rất thân thiết.
Vài ngày sau khai giảng, tôi bị một nhóm nữ sinh chặn trong nhà vệ sinh.
Người đi đầu là bạn gái thật sự của cậu con trai kia.
Cô ta lao vào mắng tôi là “tiểu tam”.
Chỉ vì Hạ Chỉ đã dùng tên tôi để yêu đương qua mạng.
Tin đồn lan nhanh như cơn gió mùa hạ.
Rất nhanh sau đó, cả khối đều biết đến “cô gái giật bạn trai người khác” — là tôi.
“Nhìn mặt hiền thế mà hóa ra là loại trơ trẽn.”
“Khát trai đến mức phải tranh cả người có chủ?”
“Học giỏi thì sao chứ, đạo đức có vấn đề là bỏ đi.”
Lời dè bỉu, ánh mắt khinh miệt, từng đợt từng đợt ập tới.
Tôi từng cố gắng giải thích, còn tự thu thập bằng chứng để chứng minh sự thật.
Nhưng chẳng ai tin.
Ngược lại, tôi bị đổ thêm tội — hãm hại cả em gái ruột của mình.
Càng giãy giụa càng lún sâu, như rơi vào một cái hố không đáy.
Tôi xin nghỉ học một tuần.
Mẹ tôi biết chuyện, chỉ lạnh lùng nói:
“Còn nhỏ mà đã biết quyến rũ con trai, bản chất đúng là bẩn thỉu.”
Ngoài cửa phòng, Hạ Chỉ đứng đó, dựa vai cười khẽ:
“Chị à, ai cũng ghét chị cả, chị nghỉ học chẳng phải giúp người ta dễ thở hơn sao?”
“Bị mắng mấy câu thôi chứ có chết đâu.”
Lời nói thản nhiên, không hề có một chút xấu hổ hay ăn năn.
Lên lớp 11, trớ trêu thay, tôi bị xếp học cùng lớp với Hạ Chỉ.
Thời gian đầu, tôi có quen vài người bạn, thỉnh thoảng có bạn đến hỏi bài. Tôi đều nhiệt tình giảng giải.
Hạ Chỉ không thích điều đó.
Một ngày, cô ta buông một câu:
“Chị tôi ghét nhất mấy người học kém cứ đeo bám.”
Nghe như đùa, giọng nhẹ nhàng, tưởng như vô hại.
Nhưng từ hôm đó, chẳng ai còn đến nhờ tôi chỉ bài nữa.
Cũng may, ngoài mấy đứa bạn thân của Hạ Chỉ, những người khác chỉ xem tôi là người vô hình.
Dù sao thì, nếu không có người khơi lên, chẳng mấy ai lại ghét một người đến mức đó.
You cannot copy content of this page
Bình luận