33.
Buổi tối, tôi và Tây Tây bước vào một nhà hàng nhỏ.
Cận kề Tết, cửa hàng treo đầy lồng đèn đỏ, dán câu đối đỏ và giấy cắt hoa văn khung cảnh rộn ràng đậm sắc xuân.
Khách rất đông, ồn ào náo nhiệt, mang đậm không khí ngày Tết.
Lúc chuẩn bị rời đi, chúng tôi tình cờ gặp Phó Tranh.
Anh hỏi:
“Đến ăn cơm à?”
“Ừ, nhưng trong quán hết chỗ rồi.”
Tây Tây cắm cúi tìm nhà hàng khác trên điện thoại.
“Vậy ăn cùng bọn tôi đi.”
“Hả?”
Phó Tranh nói họ sắp về lại thành phố sau hai hôm nữa, tối nay đặt một phòng riêng tụ họp bạn bè.
“Tang Kỷ Dự cũng có mặt chứ?” Tây Tây nghe vậy, mắt sáng rỡ.
Phó Tranh khẽ cười: “Có.”
Tây Tây ghé tai tôi thì thầm:
“Tuyệt rồi, tối nay nhất định mình phải xin được WeChat của Tang Kỷ Dự!”
Trong phòng riêng, hơi nóng bốc lên nghi ngút.
Mọi người đều nhiệt tình chào đón tôi và Tây Tây.
Nhưng tôi không ngờ Tống Diễm cũng có mặt.
Bàn tròn, anh ngồi ở vị trí chủ tọa, thần sắc lạnh nhạt.
Chỗ ngồi của chúng tôi cách anh khá xa.
Vừa ngồi xuống, ánh mắt tôi lập tức bị thu hút bởi một màu đỏ rực.
Tang Kỷ Dự với mái tóc đỏ ánh nâu, môi dưới xỏ một chiếc khuyên bạc, lấp lánh ánh kim lạnh lẽo.
Có người nâng ly mời rượu, cậu ta mở lon nước cam bằng một tay, uể oải nói:
“Mẹ tôi không cho tôi uống rượu.”
Dáng vẻ ấy… chẳng giống người nghe lời mẹ chút nào.
Bình thường đều mặc đồ trượt tuyết, đây là lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ thật sự của cậu ta.
Một con người hoàn toàn khác biệt, từ đầu đến chân toát ra khí chất nổi loạn và ngang tàng.
Tôi nhìn thêm vài lần.
Nhưng lúc thu hồi ánh mắt lại, không ngờ lại bắt gặp một ánh nhìn quen thuộc.
Chỉ một giây ánh mắt Tống Diễm cũng không mang theo cảm xúc gì, lướt qua tôi như thể vô tình.
Tôi khẽ siết chặt ngón tay, rót cho mình một ly rượu.
Giữa bữa ăn, có người đề nghị chơi trò chơi.
Trò chơi của đám công tử nhà giàu thì cũng không có gì mới mẻ.
Chơi “Sự thật hay Thử thách”, nhưng chỉ được chọn thử thách.
Mấy vòng trôi qua, không khí trong phòng sôi nổi hẳn.
Nào là nhìn nhau 20 giây, ôm nhau 1 phút, nhắn tin cho người yêu cũ xin quay lại…
Tôi cũng xem rất hứng thú.
Nhưng rồi, chai rượu quay đến tôi.
Không khí xung quanh bỗng chốc trầm xuống vài phần.
Mọi người không thân với tôi lắm, có chút ngập ngừng.
Theo phản xạ, tôi liếc nhìn về phía một người.
Tống Diễm tựa lưng vào ghế, mắt cụp xuống, cầm điện thoại lướt qua loa, như chẳng màng chuyện gì đang xảy ra.
“Gọi điện cho bạn trai cũ đi?” Có người đề nghị thử thách, giọng mang chút dè dặt.
… Tôi bắt đầu hối hận rồi.
Tám năm qua không yêu thêm ai.
Chỉ có… một người bạn trai cũ đó thôi.
Thấy tôi im lặng, Tây Tây ghé tai hỏi nhỏ:
“Cậu gọi được không?”
“Gọi được.”
Tôi gật đầu, lấy điện thoại ra.
Mọi người như ngầm hiểu, không ai lên tiếng, tất cả dõi theo động tác của tôi.
Tôi chậm rãi kéo một số điện thoại ra khỏi danh sách chặn, nhấn gọi.
Bật loa ngoài.
Tiếng “tút—” ngắn vang lên trong không gian yên ắng.
Một thoáng ngập ngừng.
Ngay sau đó, trong phòng bỗng vang lên một tiếng chuông điện thoại chói tai.
Tất cả ánh mắt đều quay sang nơi phát ra âm thanh đó.
Và rồi… nhìn thấy chủ nhân của tiếng chuông ấy.
Tống Diễm.
Không khí lập tức đông cứng lại.
Mọi người còn im lặng hơn lúc nãy, ai nấy nhìn nhau không nói nên lời.
Tống Diễm cúi mắt nhìn màn hình, hơi nhướng mày.
Rồi lướt tay — tắt máy.
Anh giơ điện thoại lên, mỉm cười nhàn nhạt:
“Xin lỗi nhé, cuộc gọi quấy rối.”
“……”
“Đệch! Làm tôi hết hồn!!”
Ai đó phản ứng lại đầu tiên.
Không khí trong phòng trở nên ồn ào trở lại.
“Tôi vừa còn tưởng thật sự gọi cho anh Diễm đấy!”
“Đúng vậy, tim tôi suýt ngừng đập luôn.”
“Trên đời sao có chuyện ngược đời thế chứ.”
Tây Tây mở to mắt, sững sờ.
Ngoài cô ấy ra, chẳng ai để ý rằng, ngay khoảnh khắc Tống Diễm tắt máy điện thoại tôi cũng ngừng đổ chuông.
Khi mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía tôi.
Tôi khẽ nhếch môi:
“Anh ấy không nghe máy.”
Chuyện nhỏ vậy thôi, trôi qua rất nhanh.
Trong nhà vệ sinh, Tây Tây đang soi gương tô lại son.
“Tống Diễm chính là bạn trai cũ của cậu hả?”
Tôi tựa hờ vào bồn rửa:
“Ừ.”
Cô ấy thở dài:
“Sao trước giờ cậu không kể với mình?”
“Chia tay lâu rồi.” Tôi mím môi, rồi nói thêm, “Giờ anh ấy… chắc ghét mình lắm.”
“Nói cậu là cuộc gọi quấy rối ghét là còn nhẹ đấy.”
Lông mi tôi khẽ rung, không nói gì thêm.
Cảm nhận được tâm trạng tôi, Tây Tây đóng nắp son lại, vỗ nhẹ vai tôi.
“Cậu cứ ở đây nghỉ một lát. Có gì thì nhắn mình qua WeChat nhé.”
34.
Tây Tây ra ngoài rồi, tôi mở vòi nước rửa tay.
Nước lạnh buốt chảy qua kẽ ngón tay, khiến cái đầu nặng trĩu của tôi tỉnh táo đôi chút.
Tôi đứng thêm một lúc rồi mới bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Cuối hành lang, một người đàn ông dáng cao ráo đang dựa vào tường, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối.
Trong thoáng chốc, bóng dáng trước mắt dần chồng lên hình ảnh cậu thiếu niên tám năm về trước.
Lạnh lùng, sắc bén, như một con dao găm sắp cứa vào cổ họng.
Khác hẳn với Tống Diễm vừa rồi trên bàn ăn.
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt hờ hững.
Chân tôi như bị đóng đinh tại chỗ, không nhúc nhích nổi.
Im lặng mà gay gắt, như một cuộc giằng co vô hình.
Không biết bao lâu sau, anh nhấc chân bước về phía tôi.
Cách tôi hai bước, anh dừng lại.
“Tống Diễm, anh…” tôi lên tiếng.
“Về làm gì?” – Anh nhìn tôi, bình tĩnh hỏi.
Một câu chào hỏi đơn giản, nhưng dường như lúc này mới thật sự là lần gặp mặt đầu tiên sau bao năm xa cách.
Tôi khẽ siết lấy gấu áo: “Về làm việc.”
Có lẽ… anh không ghét tôi đến thế.
Tống Diễm khẽ gật đầu, một tay đút vào túi áo khoác.
“Mấy năm nay không yêu ai à?”
Anh dừng một nhịp rồi tiếp: “Hay là… chỉ muốn gọi cho tôi?”
“Không.” Tôi khẽ thở ra, giọng nhẹ hẳn đi, “Tôi chưa từng yêu ai nữa.”
Hy vọng âm ỉ trong lòng tôi bắt đầu lớn dần.
“Vậy thì cô nên đi yêu ai đó đi.” Tống Diễm dường như bật cười, giọng thoáng lạnh lẽo, “Tôi không muốn nhận được cuộc gọi như vậy thêm lần nào nữa.”
Chỉ một giây, trái tim tôi như bị kim nhọn đâm xuyên, nhói đau, tủi nhục len lỏi từng mạch máu.
Tôi siết chặt tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, nhưng giọng vẫn khẽ run:
“Xin lỗi… sẽ không có lần sau.”
“Hạ Đường.”
Có lẽ anh đã diễn đủ rồi, vẻ giễu cợt trong mắt không còn che giấu nữa.
Anh lùi lại một bước:
“Tám năm rồi, cô đúng là… chẳng thay đổi chút nào.”
Tôi hít sâu một hơi, cố nặn ra một nụ cười.
“Tổng Giám đốc Tống nay vừa là họa sĩ vừa là ông chủ, thay đổi cũng nhiều quá rồi.”
Bỏ chạy trong chật vật chắc là như thế này.
Tôi không quay lại phòng nữa. Nhắn tin cho Tây Tây xong, tôi một mình trở về khách sạn.
Tây Tây cũng về rất nhanh, vừa vào phòng đã đổ người xuống giường.
“Cái tên Tang Kỷ Dự kia khó tiếp cận thật đấy, cứ lươn lẹo với mình suốt.”
“Ngày mai mình phải quay lại công ty rồi, vậy mà cậu ta chẳng thèm cho nổi cái WeChat.”
“Đường Đường, mai cậu cố gắng thêm giùm mình nhé.”
Cô ấy yếu ớt vẫy tay, rất tâm lý khi không hỏi lý do tôi rời đi sớm.
Hướng dẫn mở khoá chương sau (không phải nạp)
B1: Đăng ký tài khoản Truyenhn
B2: Thả tim chương truyện
B3: Bấm chia sẻ chương truyện lên trang FB để nhận 10 pha lê mở khoá chương tiếp theo
You cannot copy content of this page
Bình luận