23.
Dưới khu nhà tập thể cũ kỹ.
Tống Diễm ép tôi vào sau thân cây, bàn tay giữ lấy cằm tôi, cúi đầu hôn xuống.
Nụ hôn của cậu ấy mang theo sự tức giận, thô bạo và trừng phạt, khiến tôi gần như nghẹt thở.
Tôi muốn cắn lại, nhưng phút cuối lại khựng lại, run rẩy đưa tay lên chạm nhẹ vào má cậu.
Chỉ là một động tác rất nhỏ, nhưng dường như đủ để làm cậu ấy mềm lòng.
Tống Diễm cuối cùng cũng chịu buông tôi ra.
Dưới ánh trăng, chúng tôi ôm chặt lấy nhau.
Tiếng ve sầu râm ran hòa cùng nhịp thở gấp gáp, hỗn loạn của hai người.
Một lúc sau, tôi nhẹ nhàng đẩy cậu ra.
“Cậu không nên nói tôi là bạn gái cậu.”
Sắc mặt Tống Diễm u ám đến mức có thể nhỏ ra nước.
“Nếu tôi không nói… thì để cậu lên xe người khác à?”
“Tôi sẽ không đi xe cậu ta.”
Lời giải thích ấy rõ ràng chẳng đủ để dập tắt lửa trong lòng cậu.
“Hạ Đường.” Ánh mắt cậu nhìn tôi cuộn trào cảm xúc. “Có phải tôi đã chiều chuộng cậu quá mức rồi không?”
Tôi quay mặt đi, không muốn đối diện. “Cậu luôn thích làm theo ý mình.”
“Đúng, tôi là vậy đó, thích làm gì thì làm.”
Tống Diễm bật cười, nhưng nụ cười đầy mỉa mai.
“Trong mắt cậu, tôi chỉ là kẻ chơi bời, cậu thấy xấu hổ khi quen tôi, đúng không hả Hạ Đường?”
“Không phải như thế, tôi chỉ muốn nói lý lẽ với cậu.”
Cậu cắt lời, giọng lạnh như băng: “Lý lẽ cái quái gì, tôi là người chịu nghe lý lẽ à?”
Tôi cứng họng, đành hít sâu một hơi, giọng khàn khàn: “Thì tùy cậu muốn nghĩ sao cũng được.”
Gió đêm mùa hạ nóng rực, dính nhớp trên da thịt.
Chàng trai gầy gò trước mặt tôi, đôi mắt đỏ hoe, ánh lên vẻ đau đớn và tổn thương.
“Cãi nhau mà cậu cũng không muốn cãi.”
“Hạ Đường, cậu thích nhìn tôi phát điên như thế sao?”
Chúng tôi giận dỗi mà chia tay nhau trong im lặng.
Sau khi Tống Diễm rời đi, tôi ngồi trên ghế đá dưới khu nhà thật lâu rồi mới lên gác.
Mẹ tôi đang ngồi trong phòng khách, liếc tôi một cái đầy ẩn ý.
Tôi chợt thấy bất an.
Bước vào phòng, quả nhiên — một mớ hỗn độn hiện ra trước mắt.
Hạ Chi còn đang lục lọi giường tôi, tay giật cả rèm.
“Chị à, em mất đồ, đang tìm thử bên chị.”
Tôi đi vào, lạnh lùng đóng cửa lại, cắt đứt tiếng ồn bên ngoài.
Hạ Chi lập tức thu lại vẻ giả tạo, bước tới, giật luôn chiếc kẹp tóc ngọc trai trên đầu tôi.
Cô ta bật cười khẩy: “Cái này Tống Diễm tặng chứ gì? Tôi nói rồi, loại rác rưởi này không phải thứ chị mua được đâu.”
Cô ta trừng mắt nhìn tôi, ánh nhìn đầy độc địa.
Tôi nhún vai, cười nhạt: “Thích thì lấy đi.”
Biểu cảm trên mặt Hạ Chi lập tức vặn vẹo như phát điên.
“Con khốn! Rốt cuộc mày dùng trò gì mà Tống Diễm lại để mắt đến mày hả?!”
Tôi nhìn cô ta đang tức điên mà vẫn giữ bình tĩnh:
“Nếu tôi nói là nhờ cuốn nhật ký của em gái thân yêu thì sao?”
“Tôi biết mà! Tôi biết mà!!”
Hạ Chi gào lên như mất trí, hất đổ toàn bộ đồ đạc trên bàn xuống sàn.
“Nếu không phải vì quyển nhật ký đó, sao anh ấy lại để ý đến mày!”
“Con tiện nhân, mày lừa anh ấy!”
Nó đã hoàn toàn quên mất, năm đó chính nó là người đổ tội quyển nhật ký lên đầu tôi.
24.
Tôi dọn ra khỏi nhà chỉ mang theo một chút hành lý.
Tìm được một công việc bao ăn bao ở đủ để sống, đủ để không phải quay lại nơi đó nữa.
Tống Diễm đã hơn nửa tháng không liên lạc với tôi.
Thỉnh thoảng, tôi vẫn thấy bóng dáng cậu trong story của Phó Tranh — sân golf trải dài dưới ánh nắng, bar sang chảnh chớp nháy đèn màu, du thuyền lộng lẫy trôi giữa hoàng hôn…
Cuộc sống của Tống Diễm, hào nhoáng đến mức như bước ra từ một thế giới khác.
Là kiểu đời mà dù tôi có gắng đến mấy, cũng chẳng bao giờ chạm tới được.
[Hạ Đường, có phải tôi không tìm cậu, thì cậu cũng chẳng bao giờ tìm tôi?]
Tin nhắn ấy đến khi tôi đang đứng trước phòng thi IELTS, tay ôm tập đề, lòng nặng trĩu.
Rõ ràng, lần nào giận dỗi tôi cũng là người chủ động xuống nước.
Chỉ cần cậu ấy thấy tủi thân một chút, liền biến mình thành nạn nhân, xoay trắng thành đen không chớp mắt.
Thi xong, tôi lững thững bước ra khỏi phòng.
Ngay trước cổng trường, một chiếc SUV đen bóng đã đậu sẵn từ bao giờ.
Tống Diễm đứng đó, tựa người vào cửa xe.
Cậu mặc áo thun đen, tay cầm điếu thuốc chưa châm, ánh mắt lạnh lùng và quen thuộc, như thể chưa từng có gì xảy ra giữa chúng tôi.
Tôi cúi nhìn điện thoại — story định vị tôi vừa đăng chưa đầy nửa tiếng.
Cậu ấy đã đến rồi.
Một tay đút túi, tay kia kẹp điếu thuốc, ánh mắt thản nhiên nhìn tôi từng bước tiến lại gần.
Chúng tôi đối mặt, không ai mở lời.
Tôi phá vỡ khoảng lặng:
“Không cai thuốc nữa à?”
Tống Diễm nhếch môi cười khẽ, lắc điếu thuốc trong tay:
“Dù sao cũng đâu cần hôn cậu nữa.”
Tôi sững người, bàn tay vô thức siết chặt quai balo.
“…Vậy cậu định chia tay à?”
Cậu cau mày, giọng lạnh:
“Cậu hỏi gì nhiều vậy? Tôi rảnh lắm chắc?”
“…Xin lỗi.”
Tống Diễm nhìn lướt qua dòng thí sinh đang ra vào cổng trường, rồi hỏi:
“Cậu thi IELTS làm gì?”
Tôi ngập ngừng, tay run nhẹ:
“Thi chơi thôi…”
Cậu im lặng nhìn tôi một lúc, cuối cùng cũng chẳng nói gì thêm.
Tôi lên xe.
Tống Diễm không vội nổ máy, chỉ thong thả gõ nhịp lên vô lăng.
Một lát sau, cậu nghiêng đầu nhìn tôi, nhướng mày:
“Hạ Đường, cần tôi dạy cậu cách dỗ người khác không?”
Tôi vừa kéo dây an toàn vừa ngơ ngác quay lại.
Tống Diễm cười như không cười, bình thản nói:
“Qua đây hôn tôi.”
…
Mặt tôi đỏ bừng.
Ghế phụ chật hẹp, tôi lúng túng nghiêng người về phía cậu.
Tống Diễm cũng nghiêng đầu phối hợp, nhưng khi hơi thở hai đứa gần như chạm nhau, cậu lại né đi.
Nụ hôn rơi lệch lên cổ, tôi chỉ cần lệch thêm một chút nữa là đến yết hầu sắc lạnh của cậu.
Tôi khựng lại.
Ngay khoảnh khắc ấy, nhịp thở của Tống Diễm bỗng trở nên rối loạn.
Không khí trong xe cũng như đặc lại, nóng rực và ngột ngạt.
Tôi giật mình rút người lại.
Tống Diễm nhắm mắt, hít sâu một hơi.
Khi mở ra, trong đôi mắt đen nhánh kia đã phủ một tầng sương mờ ám.
“…Đủ rồi.”
Tôi né ánh mắt cậu, gương mặt nóng ran.
Tống Diễm không nói gì, mở cửa bước xuống.
Vài giây sau, cửa bên tôi bị kéo ra từ phía ngoài.
Ánh sáng chợt tràn vào, khiến tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Tống Diễm cúi người xuống, tay nắm lấy cổ tay tôi.
Ngay giây sau đó, một nụ hôn nóng rực mang theo tâm trạng phức tạp hạ xuống cổ tôi.
Nửa người tôi gần như tê dại, tai ù lên, tim đập loạn nhịp.
Một cảm giác rất khác lạ không dễ gọi tên.
“Tống Diễm…” Tôi thở dốc: “…nhột quá…”
Cậu cuối cùng cũng chịu buông tôi ra.
Cửa xe lại đóng lại.
Tôi nhìn vào gương chiếu hậu trên cổ đã có một dấu đỏ rõ ràng.
Tống Diễm quay về ghế lái, ánh mắt liếc qua gương, nhướng mày trêu chọc:
“Có đi có lại thôi.”
…
Và thế là, chúng tôi làm hòa.
Cậu đưa tôi về nhà, còn tôi thì im lặng không nhắc gì đến chuyện đã dọn đi từ trước.
Xe dừng lại trước cổng khu chung cư.
Đợi xe đi xa, tôi mới chậm rãi quay người, bước về hướng hoàn toàn ngược lại.
**
Hôm sau, Tống Diễm đưa tôi đến công viên giải trí.
Trong một cửa hàng chủ đề, tôi bị cậu ép mặc một bộ đồ lông xù mềm mại trên đầu đội tai thỏ, bên vai đeo túi gấu, hai tay ôm hai con sóc bông to tướng.
Tôi lườm cậu muốn cháy mắt, nhưng Tống Diễm thì cứ hớn hở chụp ảnh liên tục như thể đang có bảo vật trước mặt.
Lúc tính tiền, ánh mắt cậu đột nhiên dừng lại.
Tống Diễm nhìn chằm chằm lên kệ trưng bày, ánh nhìn sâu thẳm.
Là một chiếc choker lông xù, ở giữa có đính một chiếc chuông bạc nhỏ.
Nhìn kỹ, nó giống như món phụ kiện đồng bộ với chiếc tai thỏ trên đầu tôi.
Tôi ho nhẹ, cổ lại bắt đầu nóng lên.
“Cái đó… không được đâu.”
Cậu thu lại ánh mắt, bật cười khẽ:
“Đồ keo kiệt, Hạ Đường.”
…
Sau lần làm lành ấy, Tống Diễm dường như càng bám dính lấy tôi hơn.
Còn tôi, mỗi ngày trôi qua lại càng không biết nên làm gì với cậu ấy.
May mà trường tôi sắp khai giảng.
You cannot copy content of this page
Bình luận